Re: Trải nghiệm cung đường Trường Sơn Đông, nhiều cung bậc cảm xúc.
Đến con suối thứ 2 vẫn không thấy anh bạn đồng hành dừng chờ, vừa đi bộ leo dốc tôi vừa thầm nghĩ:
Dốc khó thế này mà sếp đi được. Bái phục! Bái phục!
Anh bạn đồng hành là sư phụ của tôi về kỹ thuật, kinh nghiệm chạy xe đường mòn trong rừng núi, chạy trên các đồi cát bởi anh ấy đã là phượt thủ từ vài ba chục năm trước. Anh ấy có ý chí kiên định, đã quyết thì không bao giờ thay đổi. Là trưởng nhóm Gắn Máy du lịch bụi, anh ấy thường chủ động lên cung, trực tiếp dẫn dắt các thành viên đi chơi. Hầu như tất cả các điểm du lịch nổi tiếng đều in dấu bánh xe Ware huyền thoại của anh không chỉ một mà vài lần: Đường HCM; TSĐ; TST; 4 cực ĐTNB, tứ đại đèo, con đường ven biển....Điều đặc biệt là bao giờ anh cũng đi đầu và không ngại khó khăn; trên đường đi gặp những đoạn đường cực xấu, có thành viên nhìn thấy là xanh mặt nhưng anh vẫn tiên phong đi trước vượt qua để đàn em noi theo. Anh có suy nghĩ, những người khác làm được thì mình cũng làm được nên bằng kinh nghiệm của mình anh luôn luôn tự tin. Việc chúng tôi phải bỏ lại xe trên núi Đạ Long là một minh chứng bởi anh biết trước đó đã có nhiều phượt thủ trải nghiệm thành công trên con đường này nên mặc dù, khi bẻ cung về BMT anh bạn trẻ đi cùng đã khuyến cáo và qua thực tế tại hiện trường tôi nhận định đường này không thông đề nghị quay lại nhưng anh không nghe vẫn cương quyết đi, mặc dù biết rằng chạy trên đường xấu như thế sẽ mất rất nhiều sức. Chỉ có điều tôi và anh cùng không biết là đoạn đường này đã bị bỏ hoang từ vài năm nay.
Con dốc thứ 2 này có độ dài và độ dốc hơn con dốc toàn đá đã qua, đầu dốc là khúc quẹo gấp dưới đường lổm nhổm những tảng đá bằng ấm nước; đoạn sau là dốc đất đỏ dựng đứng, có những khe rãnh do nước chảy xói mòn tạo nên, gần đỉnh nhô lên tảng đá to như cái nơm úp cá chắn ngang, chỉ hở 2 khe 2 bên vừa cho bánh xe lọt qua, 2 bên đường là vực sâu.
Đi bộ lên được 1/3 dốc, tim như ngừng đập, miệng thở hắt ra, phổi lép xẹp như chẳng còn tí hơi nào; tôi ngồi bệt xuống vệ cỏ, gục đầu xuống, mắt lim dim. Chừng 15' sau có người địa phương đi bộ từ dưới lên dừng lại nhìn tôi hỏi:
- Bác có làm sao không?
- Không sao đâu, leo dốc mệt quá ngồi nghỉ thôi mà; xe tôi nhờ người khác chạy lên trước rồi. Tôi trả lời trong hơi thở.
Nghỉ chừng 25-30' vừa đứng dậy bước đi tiếp thì chuông điện thoại reo, anh bạn đồng hành gọi tới.
- Anh tới đỉnh dốc rồi à? Anh nghỉ ngơi chờ tôi nhé, tôi phải nhờ người đóng thế rồi. Tôi đang đi bộ ở lưng chừng dốc, mệt quá anh ơi. Nghĩ anh đã tới đỉnh dốc, tôi làm một tràng liên thanh.
- Không, tôi bị lạc, bây giờ mới tới con suối thứ nhất, thằng bé cứu hộ đâu kêu nó xuống giúp tôi. Anh bạn đồng hành nói.
- Thằng đó giúp tôi đang chạy xe lên đỉnh dốc rồi. Thôi anh cứ ngồi nghỉ đi, tới nơi tôi bảo nó xuống giúp anh.
Thực tình tôi không ngờ anh ấy lại đi lạc mà tụt lại phía sau. Rõ ràng khi quẹo vào đường đất đỏ tôi quan sát thấy phía trước cách chừng 150-200m có người chạy xe gắn máy phía sau gacbaga là cái túi màu trắng, đích thị là anh rồi. Từ đó đến con suối thứ nhất chừng gần 2km chỉ có một lối mòn nhỏ rẽ ngang vào rẫy cà phê, không lẽ anh lại đi lạc vào đó.
Leo hết dốc thứ 2 đến đoạn đường tương đối bằng, bên đường có 1 cây lớn tạo nên khoảng bóng râm khá rộng có 3 người chạy 3 xe Win 100 bảng số Lâm Đồng từ phía Đưng K'Nớ sang đang ngồi nghỉ. Một nam người Việt có vẻ là hướng dẫn viên du lịch, 2 người còn lại là nữ người châu Âu khoảng ngoài 20 tuổi dáng to cao. Dừng chân tôi trò chuyện mới biết đó là người Đức, anh hướng dẫn viên cho biết còn con dốc cao nhất, dài nhất nữa phía trước tôi sẽ phải vượt qua. Anh còn nói khá nhiều người đã bị ngã gãy tay khi đi qua mấy con dốc này. Tôi nói: Leo dốc mệt quá; chúng tôi đi 2 xe, 2 người đã nghỉ hưu từ SG đi du lịch bụi được gần chục ngày rồi; đến đây tôi phải nhờ người địa phương chạy xe dùm lên trước còn anh bạn đang ở phía dưới chờ người đó quay lại chạy dùm sau. Anh quay sang phiên dịch cho cô gái Tây nghe, tôi thấy họ tròn mắt nhìn tôi từ đầu tới chân có vẻ ngạc nhiên lắm. Quay sang tôi anh nói: Bác phải kiếm cái gậy chống cho đỡ mệt như bộ đội ngày xưa hành quân ấy, nói rồi anh chạy đi tìm kiếm, bẻ đoạn cây làm cái gậy đưa tận tay cho tôi sử dụng.
Lúc này anh bạn đồng hành lại điện thoại tới hỏi:
- Anh tới đâu rồi?
- Tôi đang lên cái dốc cuối, sắp tới rồi, tôi nói nó xuống giúp anh ngay.
Tạm biệt anh hướng dẫn viên cùng 2 nữ Tây du lịch bụi, tôi cám ơn và tiếp tục bước đi.
Vị trí giữa con dốc thứ 2, tôi ngồi nghỉ
g1 by
Luc Sai Gon, trên Flickr
Đoạn cuối dốc thứ 2 trớc khi gặp hướng dẫ viên du lịch và 2 nữ Tây phượt thủ.
g9 by
Luc Sai Gon, trên Flickr