What's new

[Chia sẻ] Trong gió cát sa mạc Gobi

Chào cả nhà: Thấy nhà vắng vẻ quá, thôi thì để bớt hiu quạnh, Châu bá thông tui làm con bò, "ợ" ra nhai lại chuyến đi cũ (năm 2005) chia sẻ với mọi người.

Bài : Đường đến “thế giới cát”…

Những câu chuyện về những đoàn lạc đà đi ngang qua hoang mạc cát mênh mông, cuộc sống của những người du mục Mông Cổ sinh ra giữa sa mạc, sống trong lều, uống sữa ngựa, vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung tên... một thời đã làm tôi mê mẩn và tưởng chừng như chỉ được biết qua sách báo, phim ảnh.
Vậy mà bây giờ tôi đang cưỡi lưng lạc đà trên sa mạc lớn thứ hai trên thế giới - sa mạc Gobi...


Sa mạc Gobi
untitled.jpg


Cửa ngõ sa mạc
Đất nước Trung Hoa thật bao la, phải đến chuyến “giang hồ” thứ ba tôi mới dám vạch ra cho mình một chặng hành trình dài 5.000 km để chinh phục sa mạc Gobi.

Từ Sài Gòn bay ra Hà Nội, tôi chọn phương tiện tàu liên vận quốc tế để sang Nam Ninh (Trung Quốc) và từ đó trực chỉ thành phố Lan Châu, theo tư liệu là một trong những cửa ngõ để vào sa mạc Gobi. Ông giám đốc công ty du lịch tại Lan Châu cứ hỏi đi hỏi lại về ý định vào sa mạc Gobi thuộc khu tự trị Nội Mông, xong ông lắc đầu: “Cực kỳ khó khăn và nguy hiểm, hầu như chưa có du khách nào đi từ Lan Châu vào sa mạc cả. Nếu các anh muốn biết sa mạc thì nên đến Đôn Hoàng đi, cũng có sa mạc, du lịch lại phát triển nữa”.

Vốn đã quá dị ứng với những chuyến đi gọi là “du lịch” nên tôi cương quyết chọn Lan Châu - thủ phủ tỉnh Cam Túc (cách Hà Nội 2.500km) - làm điểm xuất phát. Thấy không thuyết phục được chúng tôi, ông giám đốc du lịch thở dài va dặn dò: “Nếu đi như thế thì nên tìm một “bảo tiêu” địa phương đi theo vì rất nguy hiểm. Sa mạc là nơi luật pháp khó vươn tay đến được”.

Bản đồ hành trình
MAPGOBI.jpg


Vừa rời thành phố Lan Châu chừng vài chục cây số đã thấy hàng cây xanh mướt bên đường dần biến mất, thay vào đó là những đụn cát khổng lồ cao cả trăm mét, anh lái xe cười bảo: “Chưa ăn thua gì đâu, còn xa lắm, đây chỉ mới là rìa sa mạc thôi, đi sâu vào bên trong có những đụn cát cao cả ngàn mét, khủng khiếp lắm!”.

Thật xứng danh tên gọi “thế giới cát”, màu cát nhờ nhờ phủ khắp mọi nơi: những căn nhà bằng cát, đất; những túp lều, con đường, thậm chí cả gió đều... đầy cát. Những hạt cát li ti bay lẫn trong không khí, lọt đầy vào áo quần, kẽ mắt, miệng. Cát tạo thành những đợt sóng nối tiếp “đuổi” nhau trên mặt đường.Trên tuyến đường cao tốc chúng tôi đi thỉnh thoảng lại bắt gặp một trạm thu phí... dọn cát! Không có dịch vụ dọn cát thì chỉ một ngày là cát lấp hẳn con đường. Gió thổi mạnh nhưng chẳng làm dịu được chút nào cái nóng hừng hực như muốn lột da. Phía đằng xa, trên triền cát, thấp thoáng vài con lạc đà đang đủng đỉnh gặm cỏ khô...

Mãi gần 1 giờ sáng ngày thứ tư của cuộc hành trình chúng tôi mới đến được Trung Vệ (phía tây khu tự trị Nội Mông, Trung Quốc), nơi xuất phát của chuyến “thám hiểm” đi sâu vào lòng sa mạc. Gần sáng mà trời nóng hầm hập, mồ hôi ra nhớp cả người. Tìm được căn phòng trọ tồi tàn, bẩn thỉu, bà chủ nhà trọ phát cho chúng tôi một xấp giấy vệ sinh kèm lời dặn: “Xài nước ít thôi”. Chúng tôi nghe đã thấy rã rời, nhưng thôi, có chỗ ngả lưng là tốt rồi, ngày mai là cả một chặng đường dài. Anh Kim Sơn - bạn đồng hành - vừa nói: “Ngủ sớm lấy sức vào sa mạc” là lăn ra ngáy khò khò!

Sơn "Trung Quốc" (ngồi ở giữa-đừng lộn)-bạn song hành thân thiết và duy nhất của tôi trong những chuyến rong ruổi tại Trung Quốc
tronggiocatsamac31.jpg


Ngủ được vài tiếng, cả hai chúng tôi dậy sớm để chuẩn bị chuyến băng qua sa mạc bằng lạc đà. Nhiều người dân địa phương bảo với chúng tôi rằng nơi gần nhất để có thể đến được là thảo nguyên Thông Hồ, từ đây đến đó cũng mất hơn bảy tiếng cưỡi lạc đà, giữa đường tuyệt đối không có dân cư. Nhiều người can ngăn vì đang là mùa có bão cát, nếu trên đường gặp bão thì xem như không còn cơ hội để trở ra! Nghe hơi sợ nhưng chúng tôi đã quyết định rồi!

Tôi vác chiếc balô nặng hơn 20kg bò lên đụn cát cao gần 100m, trước mắt là một biển cát mênh mông, không thể nhìn thấy đường chân trời. Tạt vào một trại của người Mông, chúng tôi tìm thuê lạc đà. Ông chủ nhanh chóng ra giá 600 tệ (khoảng 1,2 triệu đồng tiền VN) cho cả ba con lạc đà cùng với một người dẫn đường. Nhẩm đi nhẩm lại thấy cũng rẻ, chúng tôi thuê ngay.
Tiểu Trương - tên người dẫn đường - năm nay 25 tuổi và cũng gần ngần ấy năm... cưỡi lạc đà vì anh là dân Mông Cổ chính tông, sinh ra tại sa mạc và được nuôi lớn bằng sữa ngựa. Tiểu Trương khá e ngại khi biết chúng tôi muốn đi ngay: “Sợ không kịp đến thảo nguyên Thông Hồ trước khi trời tối, nhưng thôi các anh chỉ có 15 phút để chuẩn bị lên đường, nếu không muốn ngủ lại đêm giữa sa mạc”.

Trại lạc đà
samacbai1c.jpg


Ở Sài Gòn khi nhiệt độ lên đến 37 - 38 độ C là tôi đã thấy chịu không nổi, giờ đứng giữa sa mạc Gobi, nhiệt kế vượt quá con số 40 độ C - nắng nóng kinh hoàng! Tiểu Trương cười ra vẻ khoái trá khi chúng tôi than nóng: “Mát lắm rồi đấy. Mấy ngày trước còn lên đến 45 - 50 độ C nữa kìa !”.

Ngô Thừa Ân khi viết chuyện Đường Tăng trên đường đi thỉnh kinh phải mượn quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa khi qua Hỏa Diệm Sơn, “lửa bốc ngùn ngụt 800 dặm, chung quanh không một ngọn cỏ, bốn mùa nóng bức…” có lẽ quá đúng với hoàn cảnh chúng tôi bây giờ.
Chưa hết, khi hỏi Tiểu Trương vì sao giá thuê lạc đà quá rẻ, anh thật thà cho biết: “Có ai thuê đâu, ai cũng muốn trốn chạy khỏi cái nóng thiêu đốt trong sa mạc, vậy mà các anh lại thuê lạc đà vào đó, có khùng mới không cho thuê!”.

Câu chuyện trên lưng lạc đà
Đoàn lạc đà lên đường! Lúc xuất phát, vì chủ quan thấy Tiểu Trương không dặn dò mua sắm thêm trang bị gì nên tôi cũng không nghĩ đến. Trong balô đầy đủ những thứ cho một chuyến bụi đời gió bụi, nhưng lại thiếu mất hai thứ tối cần thiết cho hành trình băng qua sa mạc: khăn choàng, giày cao cổ! Gió thổi càng lúc càng mạnh.

Lên đường
samacbai1j.jpg


Cát vàng bay mù mịt bắn tung vào mặt, tay, cổ, đau rát như bị kim châm. Chúng tôi phải rạp cả mình lên lưng lạc đà để tránh gió cát, vậy mà hai mắt phải căng ra nhìn hướng đi. Con lạc đà của Tiểu Trương đi trước có mấy bước mà nhiều khi tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ qua màn cát trắng xóa.
Chúng tôi hội ý để tránh tình trạng xấu nhất: lạc giữa sa mạc. Tiểu Trương dừng lại xỏ mũi cột thật chặt ba con lạc đà lại với nhau, khoảng cách đủ gần để khỏi đi lạc. Tiểu Trương hơi lo lắng: “Gặp bão cát thì mệt đấy. Hi vọng đêm nay chúng ta tới được Thông Hồ”.

Tiểu Trương kể anh đã nhiều lần bị lạc và gặp bão cát trong sa mạc. Những người can đảm nhất cũng không nên nghĩ chuyện đương đầu với nó, phương thức thoát hiểm duy nhất là nhanh chóng quay lưng về hướng gió và phải thật nhanh đào cho mình một “cái hang” trên cát, trùm khăn kín cả người và chui xuống đó chờ bão cát qua rồi tìm cách đào cát chui lên... Giữa trưa hè nắng như thiêu đốt, vậy mà câu chuyện của Tiểu Trương làm tôi lạnh xương sống!

samacbai1e.jpg


Cát nối tiếp cát. Đồi nối tiếp đồi. Dù đã đeo kính mát nhưng đôi mắt tôi vẫn bị rát bỏng và nặng như chì vì những hạt cát li ti bay vào…Gió rít từng cơn nghe rất khủng khiếp, và bàng hoàng hơn khi tôi nghe như có tiếng hát, lúc lại nghe như tiếng trống, tiếng réo rắt của nhiều thứ nhạc khí...

“...Anh ta nghe thấy những tiếng nói trên sa mạc giống giọng người bạn đồng hành nói chuyện với anh, có khi còn kêu tên anh nữa… Đôi khi giữa đêm khuya đoàn lữ hành bỗng nghe tiếng lanh canh nhộn nhịp như tiếng của cả một đoàn người, ngựa và lạc đà di chuyển trong đêm tối, nếu người lữ hành tưởng đó là tiếng động của chính đoàn người đang đồng hành với họ và yên tâm đi theo cho đến khi khám phá rằng mình đã bị những tiếng động ma quái ấy phỉnh gạt. Nhiều khách lữ hành đã bị lạc đường và bỏ mạng giữa sa mạc vì những tiếng động kỳ lạ ấy…”, đoạn ghi chép trong Những cuộc du hành của nhà thám hiểm lừng danh Marco Polo từ thế kỷ 13 khi tiến vào sa mạc Gobi như đang sống dậy trong tôi.

Tôi đã nghe thấy thứ âm thanh kỳ lạ đến rợn người đó giữa trưa hè của thế kỷ 21!...

Tiểu Trương
tieutruong.jpg


Thông tin tham khảo:
Marco Polo không phải là người Châu Âu đầu tiên đặt chân đến sa mạc Gobi này (năm 1275). Mới đây, người ta đã đào được hàng trăm xác ướp còn nguyên vẹn của những gia đình người da trắng cách đây hơn 1000 năm. Với kĩ thuật ướp xác tuyệt hảo cộng với khí hậu nóng khô của sa mạc nên những xác ướp này hầu như còn nguyên vẹn cả mặt mũi, tóc tai…”.

Nhiệt độ sa mạc ban ngày có thể lên đến 55 độ C trong bóng râm còn ban đêm có thể lạnh xuống mức gần đóng băng. Sau sa mạc Sahara, Gobi là sa mạc có diện tích lớn thứ hai trên thế giới : 1,3 triệu km2 (gấp bốn lần nước Việt Nam), trải dài từ Đông sang Tây khỏang 1600km nằm trên Mông Cổ và Trung Quốc (khu tự trị Nội Mông).

Tại đây, các nhà nghiên cứu đã tìm được một trong những tàn tích hóa thạch của các động vật cổ đại thuộc loại lớn nhất trên thế giới. Từ đó, họ có thể xác định được bức tranh toàn thể về sự tiến hóa của loài động vật có vú, cũng như về quá trình sinh sản của loài khủng long, cung cấp các chứng cứ cho việc hoàn thiện thêm về cây tiến hóa, bổ sung các nhánh và cơ sở để dẫn đến việc xuất hiện loài người”.
 
Last edited:
Bạn làm tui cực khoái mấy lần :D. Thử liên lạc với NXB Trẻ hoặc mua online xem?

Thanks bác Trâu :) Em đã đặt sách online, sách sẽ được chuyển từ HCM ra HN nhưng hiện tại trong kho ko còn nên em phải đợi 1 tuần nữa:(:(:( Dù sao cũng mong bài của anh vì còn có cả hình nữa(c)(c)
 
Trời BG khoái lắm mà...tại hay cười nhe răng kiểu "dzô dziên" nên mới bị nghi. Hôm nay ngồi đọc hết cái topic này và thanks lia lịa đó ko thấy hả...
 
Chuyện xàm chưa kể ở sa mạc Gobi

Gần ba tuần lang thang, bên cạnh những thú vị còn có những kỉ niệm, tình huống dở khóc dở cười…

Người thiểu năng và vua… đánh rắm.
Tuy không cao lớn, đẹp trai như mấy anh người mẫu nhưng nhờ trắng trẻo, vui tính nên dưới mắt bạn bè tôi cũng thuộc lọai…dễ coi. Vậy mà bỗng một ngày, không hiểu mặt mũi tôi ngố như thế nào mà có người lại tin “như đinh đóng cột “ tôi là người… thiểu năng ( ?!) .

Số là trong chuyến đi này, để nếm mùi “ vào nơi gío cát”, hỏi han đủ người, chúng tôi cũng “mò” được đến trại cho thuê lạc đà băng qua sa mạc sau khi “ná thở” bò qua đồi cát cao cả trăm mét với hai cái ba lô nặng trĩu. Ông chủ trại lạc đà đưa cho tôi một tờ giấy chi chít chữ Tàu rồi xổ một tràng tiếng Hoa. Chỉ với vốn tiếng Hoa “ngộ ái nị” tôi biết gì mà trả lời.Lúc ấy, anh Kim Sơn -bạn đồng hành- liền cứu nguy, đáp lại bằng một tràng. Hai bên nói chuyện nhiều lắm, thỉnh thỏang ông chủ lại lắc đầu nhè nhẹ, nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm. Một hồi, anh Sơn nháy mắt với tôi: “Nó thấy cậu không biết tiếng phổ thông nên nghi mình là người nước ngòai nhưng tui nói cậu là người Choang-dân tộc thiểu số- lại bị… thiểu năng nên không biết nói,viết. Nó nghe vậy, tội nghiệp cậu lắm nên chỉ lấy 600 tệ, gặp khách nước ngòai nó chém đến 900 tệ đấy”.

Tự ái lắm nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tự an ủi: “Làm người thiểu năng để được lợi 300 tệ (600 ngàn VND)thì cũng đâu thiệt thòi gì” . Đã vậy, khi sắp lên đường cưỡi lạc đà vào sa mạc, Tiểu Trương-người hoa tiêu dẫn đường- còn tiết lộ: “Ông chủ mừng lắm vì gặp được hai người khách “khùng” như tụi anh. Ai lại đi du lịch băng qua sa mạc vào mùa nóng bức này!”.

Đoàn lữ hành “khùng” chúng tôi cũng lên đường! Đi được chừng vài tiếng, tôi bỗng nghe tiếng “pụt, pụt...pẹt pẹt” nho nhỏ. Thoạt đầu tôi cứ ngỡ có anh Sơn hoặc chú dẫn đường Tiểu Trương ăn đồ khó tiêu nhưng càng đi thì “âm thanh khiếm nhã” này càng vang to, với mật độ dày đặc đến kinh ngạc . Quái! Đang định hỏi thì anh Kim Sơn cũng tỏ ý khó chịu vì tưởng tôi là “thủ phạm”. Anh bực bội la lên: “ Thấy không nói nên xem nhờn, cứ “phụt” ra liên tục thế?”. Tiểu Trương biết có cái sự “bé cái nhầm” nên cười sặc sụa: “Khi mệt, lạc đà thường làm vậy đấy “.À! Thêm một khám phá mới về sa mạc: lạc đà là vua…đánh rắm.

Ông già và vua...đám rắm.
onggiaMongCovoiconlacdacung12.jpg


Và nếu một ngày, có ai đó nói với bạn rằng muốn cưỡi lạc đà hãy chuẩn bị trước một đôi gối nệm thật dày để lót dưới mông thì đó là một lời khuyên chân tình đấy. Khi đến nơi, tôi và anh bạn đồng hành đều đi chàng hãng vì nguyên phần “hạ bàn” đau ê ẩm khi phải đập tưng tưng giữa hai bướu cứng ngắc của con lạc đà. Tối đó, chúng tôi... nằm xấp!

Cũng những ngày ở đây, không biết vì trời qúa nóng bức nên trí óc tôi cũng mụ mị đi (hay mình cũng …thiểu năng thiệt) khi một đôi lần tôi ăn nói ngớ ngẩn làm mấy tay tài xế cười bò ra khi “trông gà hóa cuốc”. Đó là những ngày đầu khi đi xe đò vào sâu trong sa mạc, tôi rất ngạc nhiên và thán phục cảnh sát Trung Quốc. Mặc cho cái nóng cháy da, cứ vài cây số lại thấy trong cơn gió cát mịt mùng của sa mạc, thấp thóang những đồng chí công an mặc sắc phục đứng bên vệ đường, nghiêm trang như bức tượng.( Mà sau này, tôi biết là…tượng thật). Thì ra những hình nộm làm giống y đúc công an này được đặt rải rác trên những tuyến đường để “hù” những tay lái xe nghiệp dư ẩu (chứ làm sao “phỉnh “được dân tài xế ) .

Hình nộm cảnh sát giao thông y như người thật trên những tuyến đường tại Gobi(Nội Mông).
Untitled1.jpg



Tường bằng…phân, nước “cân” bằng bình
Khi đến Tong Gu Nao – một làng Mông Cổ nghèo có hơn phân nửa các ngôi nhà làm bằng đất trộn rơm . Đặc biệt nhà nào cũng có một bức tường cao hơn một mét chạy quanh nhà. Vốn là người táy máy, ra vẻ hòa đồng , hiểu biết, tôi nhanh nhẩu cầm một viên gạch ngắm nghía rồi đưa lên mũi đễ đóan xem nó làm bằng gì. Bà chủ nhà bật cười, giải thích làm tôi giật nẩy cả mình: “Bức tường này làm bằng phân lạc đà ẩm nén thành gạch. Khi mùa đông đến (có thể lạnh đến dưới 20 độ C), Những viên gạch bằng phân lạc đà này sẽ được đốt cháy nóng lên, đủ sưởi ấm cho cả nhà ”. Cũng may , lạc đà chỉ ăn tòan cây cỏ , và phân đã khô nên cũng không mấy có mùi. Hết hồn!


nhanguoiMOngCoNOiMOng.jpg



Bức tường làm bằng phân lạc đà
langMongCoTOngGuNao14.jpg



Dù biết rằng nước ở sa mạc là thứ quí hiếm nhưng khi đến sa mạc Gobi tôi mới thật sự “bật ngửa”. Phải mất mấy tiếng đồng hồ tôi mới tìm được một khách sạn có thể coi như “sang nhất” Alashan-thành phố nhỏ nằm trong sa mạc Gobi- với giá 150 tệ/ ngày (300 ngàn VND), vì những khách sạn khác tuy đầy đủ máy lạnh, giường nệm nhưng nước thì “dư sức cho quí khách… rửa mặt(!?)”.

Tại những quán ăn dọc đường, nước rửa mặt, tay chân xả vào một cái thau để làm thức uống cho gia súc. Tuy thế, tôi vẫn quá lúng túng khi thấy trong nhà vệ sinh của dân làng này chỉ có một cái bình nhỏ cao chừng 4,5 tấc để đựng nước. Mọi sinh hoạt trong WC đều sử dụng “khẩu phần” nước như thế. May lúc đó tôi có...mang theo giấy.

Nước sử dụng xong, được hứng để cho gia súc uống. (Lọ nước sử dụng trong nhà vệ sinh nhỏ hơn cái thùng này nhiều, chỉ cỡ chừng cái bình hoa lớn thôi)
langMongCoTOngGuNao25.jpg


Đến Trung Quốc, nếu không tìm được chỗ trọ vừa túi tiền thì bạn cũng đừng ngạc nhiên. Dù nhà nghỉ, khách sạn đủ lọai đầy đường nhưng khách nước ngòai chỉ được quyền trọ tại khách sạn quốc doanh.(Dĩ nhiên thì giá trên trời, cao gấp mấy lần khách sạn tư nhân).

Khách sạn nào vi phạm sẽ phạt rất nặng. Tại Trung Vệ (tỉnh Ninh Hạ) cũng vậy. Tìm ra một chỗ dung thân thì tiếp tân không biết nên cho rằng hộ chiếu hết hạn. Phải lang thang vào khu lao động mới tìm được phòng trọ. Bà chủ phát cho chúng tôi một xấp giấy vệ sinh kèm với lời dặn: “xài nước ít thôi”. Trời nóng quá, yêu cầu chỉnh nhiệt độ thấp xống thì bà nhân viên vừa chỉnh remote vừa cau mày tỏ vẻ không vừa ý: “làm thế tốn điện lắm đấy” rồi mang remote theo, bà nói thẳng: “ sợ khách …mang đi luôn (?!)”.

Bạn thân mến! Nếu bạn là (hoặc giống) người thiểu năng, có thể sử dụng vài lít nước cho mọi sinh hoạt cá nhân; có một đôi mông chai cứng (không bị trĩ) hoặc một cặp gối bông thật êm (cùng với một số kinh nghiệm… “đau thương” của tôi) là bạn có thể yên tâm lên đường đi sa mạc cưỡi lạc đà rồi đấy!

Bonus:
Ở những nơi khô cằn như sa mạc thì chỉ có cát và đá là dư dả. NGười chết được đắp bằng những ngôi mộ đá như thế này
6b.jpg


Đài tế lễ tại Alashan (Nội Mông)
6c.jpg
 
Last edited:
Crudeoil nhớ là đã đọc cái phóng sự này trên Tuổi Trẻ và rất thích các phóng sự này, nay biết CBT còn rất trẻ thì càng ra chiều khâm phục !!!
 
Các bác cho e hỏi sao e ko xem đc anh trên các thread của bác CBT nhỉ. Nghe các bác xuýt xoa khen ảnh mà e sốt hết cả ruột...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,033
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top