What's new

[Chia sẻ] Tự nhiên đi lạc sang Lào - Tham quan thì ít, phóng lao thì nhiều

Khi những chiếc lá cuối cùng trên những hàng cây rơi xuống đất, tiết trời Hà Nội trở nên se lạnh. Những thiếu nữ Hà thành không còn hững hờ mặc cái áo hai dây như sắp rơi xuống đất bất kỳ lúc nào nữa, mà thay vào đó những bộ đồ kín đáo hơn (không thì chết cmn vì rét) nhưng không kém phần gợi cảm....

Trên một con phố nhỏ, mấy thằng "Gần hết tuổi trẻ, vẫn khoẻ như vâm" mà dân tình bây giờ hay gọi là già gân, ngồi nhâm nhi chén rượu nhìn ra ngoài tiết trời cuối thu mà buồn đến nẫu ruột.
Một thằng trong nhóm lên tiếng nói "Các ông này, lâu không chạy đi đâu cuồng cẳng quá". "Đúng rồi!" mấy thằng còn lại lên tiếng. Nhưng chạy đi đâu bây giờ: Tây bắc, đi rồi. Đông bắc, cũng đã đi, miền trung: vừa mới về..... Mà cả bọn không muốn chạy lại đường cũ. Bọn này tuy già nhưng lại chỉ thích cái mới. Bố khỉ, như thế người ta gọi là già hư đúng không các bác?

Một thằng nảy ra sáng kiến: "Hay là chúng ta đi cmn nước ngoài" "Wow! Good idea!" Quá ngon Cả bọn hào hứng hẳn lên "Này, đem cmn xe sang Apl chạy cho nó máu". "Không tao thích chạy ở Salar de Uyuni cơ". "Dek vào, tao muốn sang Mông cổ chạy...." Thế là cãi nhau um tý tỏi, không thằng nào chịu thằng nào.

Sau khi nâng lên đặt xuống vài ly rượu, mồi cũng đã cạn, một thằng trong bọn sau khi cầm tờ báo Nhân dân lên chùi mép vô tình liếc thấy dòng chữ gì đó bèn nói "Các ông ích kỷ bỏ mẹ, toàn nghĩ cho mình, dek biết nghĩ cho dân tộc, quốc gia gì cả. Đợt vừa rồi đồng chí Bun-nhăng Vo-la-chít Tổng bí thư kiêm chủ tịch nước Lào vừa sang thăm hữu nghị chính thức nước ta. Nay chúng ta chạy xe sang Lào để đáp lễ và thắt chặt tình anh em giữa hai nước"
Ơ đúng cmnr! phải sang thăm lại nhân dân Lào anh em chứ nhể. Thế là sau khi hết hai chai Single malt Made in Hà tây mấy thằng ra cái nghị quyết là Đi Lào
 
Last edited:
Mặc dù có 150km từ Muang Hiam tới Nong Khiaw nhưng bọn em mất tới hơn 4h mới tới nơi. Thực ra trên đường đi qua ngã ba Ka deun có đường rẽ trái về Luang Prabang gần được 80km nhưng là đường đất. Mà nghe thấy từ đất là bọn em sợ lắm rồi, hơn nữa đi vào đường này 100% là gặp phỉ nên thôi. Bọn em cứ thẳng đường quốc lộ đến Nong Khiaw.

Nong Khiaw là một thị trấn kiểu như Vang Vieng của Lào. Ở đây thu hút khách du lịch bằng các trò chơi mạo hiểm như chèo thuyền Kayak, trekking..... Nên khá sầm uất và đương nhiên có rất nhiều nhà hàng. Chọn một nhà hàng kiểu châu Âu bọn em đi vào.

Nhân viên phục vụ ở đây nói tiếng Anh khá tốt. Nói thật với các bác hai hôm liền ra hiệu bằng body language bọn em mỏi tay lắm rồi. Gặp được người biết tiếng Anh còn sướng hơn gặp Ngọc Trinh các bác ạ
Cậu nhân viên ra hỏi các anh gọi món đi. Em hỏi có beef steak không? Cậu ấy bảo có, vậy cho suất beef steak. Rồi gọi thêm vài cái lẩu. Cậu ta ok rồi chạy đi. Nhưng khi đem món beef steak của em ra thì nó như thế này các bác ạ. Hoá ra là bò xào cần tỏi như ở ta. Em hỏi đi hỏi lại "Ơ tao gọi beef steak cơ mà?" Cậu nhân viên bảo "Vâng đây chính là beef steak đó." Em bảo không phải, cậu ta bảo "Local beef steak" Thế thì chịu rồi, hoá ra bò bít tết của Lào nó như vậy


 
Còn đây là món lẩu + nướng. Đặt thịt lên bên trên nướng, ở dưới là nước lẩu cho các thứ vào nhúng ăn. Đối với mấy thằng chết đói bọn em thì ăn ngon phết






Cản bọn cùng nâng ly chúc mừng chuyến đi đến đây đã an toàn


 
Cậu nhân viên (Áo xanh) này tên là Riam, nói tiếng Anh tốt và cực kỳ vui tính. Cậu ta còn hỏi mua xe trong nhóm bọn em nữa. Đầu tiên cậu ta hỏi "Các anh không có xe Honda hay Yamaha à?" Bọn em bảo không có, nhưng có thể bán bất kỳ một con xe nào trong này. Cậu ta lại chạy ra ngó ngó một hồi rồi vào hỏi "Con xe Ducati của các anh mầu đỏ là của Nhật à?". "Không, nó của tàu khựa đấy" "Really? I don't believe" cậu ta nói. "Thật mà cậu mua thì chúng tôi bán" Có vẻ cậu này máu thật hỏi bao nhiêu tiền, bọn em bảo 15K USD cậu ta cứ đòi mặc cả 10K USD thôi. Em bảo "Hôm qua mà cậu xuống Vieng xay mua xe này thì chỉ có 1K USD thôi" Cậu ta trợn tròn mắt nhưng sau đó cũng hiểu vì đường xấu thằng nào chẳng muốn vứt xe đi lúc đó


 
Ăn xong cả bọn nghỉ ngơi luôn tại chỗ còn lên đường. Lúc tính tiền, Riam chạy ra đưa cho mỗi người 1 chai nước rồi bảo "Vì các anh là người Vietnam, mà Vietnam với Lào là anh em nên tôi tặng chai nước này"
Cả bọn ồ lên cám ơn, Alex bảo "Tôi là ngừoi Trung Quốc thì có được tặng không?" Riam "Tôi không tin anh là người Trung Quốc". Alex nói "Tôi show passport ra mà là người TQ thì free cho tôi bữa này nhé?" Riam bảo "Không, nếu anh là người TQ tôi sẽ tính double chỗ này lên" Và lúc đưa nước cho từng người Riam không đưa nước cho Alex thật
Qua đây tôi càng quý các bạn Lào. Thẳng thắn, thật thà, yêu ghét rõ ràng không khách sáo. Mặc dù chỉ là một nhân viên ở nhà hàng, nhưng Riam cũng có quan điểm riêng của cậu ấy


 
Từ Nong Khaiw 23h chúng em bắt đầu xuất phát. Chạy khoảng 40km nữa là ra tới đường 13. Ra tới đường này mặt đường khá đẹp rồi, rộng và ít cua nên tốc độ cũng đẩy cao. Dọc đường cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng đến một thị trấn ven đường, có hai cậu thanh niên (chắc là say rượu) đi wave thấy đoàn em đang chạy cứ đâm ra tạt đầu. Tạt hết người nọ đến người kia. May mà trong thị trấn nên bọn em giảm tốc độ chứ không thì......










 
Cây xăng trên vùng này ghi 3 thứ tiếng: Lào, Anh, Trung, như thế mới biết vùng thượng Lào bị ảnh hưởng của TQ nhiều như thế nào






Giá xăng đây các bác


 
Về tới Luang Prabang khi thành phố này đã ngủ say. Chúng tôi đi lòng vòng tìm khách sạn. Sau một hồi cũng tìm thấy.










 
Chúng tôi về tối khách sạn vào lúc 2h40' sáng. Như vậy là lại lập kỷ lục về thời gian chạy xe máy. Nếu như hôm qua chúng tôi lập lỷ lục về thồi gian chạy xe chậm nhất (5h cho 9km đường xấu) thì hôm nay chúng tôi lại lập kỷ lục về thời gian chạy xe máy dài nhất. Chúng tôi xuất phát từ Sầm nưa lúc 6h và về tới đây lúc 2h40' sang hôm sau. Như vậy là tổng cộng chúng tôi đã chạy xe 20h40'. À mà ở Lào dễ lập kỷ lục lắm. Lần trước sang Lào, một mình tôi tự lái xe ô tô 20h liên tục (Đi từ Hanoi lúc 6h và tới Viêng Chăn lúc 2h sáng hôm sau). Thì hôm nay lại lập kỷ lục về thời gian chạy xe máy







 
Cái khách sạn của chúng tôi là khách sạn của người Tàu. Năm ở trung tâm của Luang Prabang, ngay cạnh Hoàng Cung nên giá khá là đắt (60USD/ phòng) Nhưng thằng bạn già đi cùng tôi giỏi tiếng Trung, trước khi sang đã mail rồi gọi điện đặt trước. Chẳng hiểu lão này tán tỉnh như thế nào mà em chủ người Tàu giảm giá hẳn xuống còn 35USD/ phòng. Chắc là chém anh to cao đẹp trai, chưa vợ.... Nhưng hôm đến thì em chủ người Tàu vỡ cmn mộng. Lão này già, xấu và vợ đi kè kè bên cạnh. Làm em chủ người Tàu cứ lườm nguýt suốt




Một cái dở nhất của KS này là hệ thống nước nóng dùng năng lượng mặt trời nên xả mãi không thấy nó nóng. Thôi thì đành tắm nước lạnh vậy, em vưà tắm vừa run xong rồi chạy ra ngoài định hút điếu thuốc cho đỡ rét. Thế quái nào gặp nhay mấy thằng cũng đang đứng run cầm cập trước cửa. Thằng bạn già hư hỏng lại gọi chai rượu với đĩa lạc ngồi uống cho nó ấm. Loay hoay một hồi cũng nhậu đến 4h sáng mới đi ngủ


 
Trong lúc bọn em ngồi nhậu thì có mấy thành viên đi ngủ để sáng hôm sau ra xem sư khất thực sớm. Và câu chuyện này cũng có nhiều vấn đề rất hay.
Nghe đồn là chùa ở đây không được nấu nướng, mà nhà sư thì ngoài việc đọc kinh Phật ra vẫn phải ăn nên mới sinh ra nét văn hoá khất thực
Buổi sáng các nhà sư dậy sớm đọc kinh, sau đó đi vào phố khất thực. Các con chiên, đệ tử, khách du lịch ngồi sắp hàng sẵn đợi sư đi qua dâng lên các ngài những lễ vật như xôi, hoa quả, bánh trái....
Các nhà sư đi theo từng đoàn cũng chẳng chậm rãi lắm như trong phim đâu. Mà họ đi khá nhanh, dẫn đầu đoàn là các vị sư già, sư truh trì của chùa. Đi sau là những ngừoi theo cấp bậc từ tu lâu năm đến mới tu.... Họ đeo một cái giỏ đằng trước để đặt các đồ tế lễ vào







 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,146
Members
192,341
Latest member
Hb88compro
Back
Top