Quay về Hà Giang Đêm tối trên đèo được một phen sợ tái...
Vậy là đã chiêm ngưỡng cái nhất thứ 17: Hang Cọp lớn nhất Việt Nam - Ngườm Ngao Cao Bằng, dài 2144m
Cao Bằng còn rất nhiều nơi lẽ ra phải đến, mà đến hết những điểm đó phải mất thêm vài ngày nữa mà mình thì đã hết thời gian, ngày mai là phải có mặt ở Bắc Quang Hà Giang rồi. Thế là đành phải bỏ hết, bật bản đồ lên xem quãng đường xong lên xe vội vàng quay lại Thị Xã Cao Bằng, từ đó sẽ có đường đi về phía Hà Giang. Thấy quãng đường khá xa nên mình lên xe tranh thủ chạy, đói cũng không dừng lại, về tới thị xã Cao bằng mới nghỉ ăn trưa, hình như lúc gần 14h. Ăn xong hút điếu thuốc rồi lại vội vã lên đường hy vọng sang đến huyện Mèo Vạc của Hà Giang chưa bị tối. Theo QL 34 đi về hướng huyện Nguyên Bình đường không tốt lắm lại gặp mưa nên đi khá chậm, qua Nguyên Bình lên hướng huyện Bảo Lạc thì toàn đường đèo núi quanh co với những cánh rừng xanh ngút ngàn, những bản làng dân tộc dưới những thung lũng sâu thẳm.
WP_20180326_102 (2) by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180326_104 (2) by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Có lúc sương mù che phủ mờ mịt
WP_20180326_105 by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Có những đoạn dài đi giữa rừng Trúc tuyệt đẹp chỉ có ở Cao Bằng
WP_20180326_107 by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180326_108 by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Qua thị trấn Bảo Lạc thì trời sắp tối đi thêm mấy chục cây số nữa sẽ có cái ngã ba rẽ sang tỉnh lộ 4C đi qua hướng Mèo Vạc, còn nếu đi thẳng theo QL34 thì sẽ qua huyện Bắc Mê rồi về TP Hà Giang.
WP_20180326_112 by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180326_114 by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Đi thẳng về TP Hà Giang thì gần hơn rất nhiều nhưng mình quyết định sang Mèo Vạc nghỉ lại là vì mình nhất định phải đi qua đèo Mã Pì Lèng, con đèo nguy hiểm nhất Việt nam.
Gần đến ngã ba mình dừng xe mua vài cái bánh ngọt ở một xón nhỏ dân tộc ven đường ăn tạm cho đỡ đói, hút điếu thuốc xong bật bản đồ lên xem, còn khoảng 55 km nữa là đến thị trấn huyện Mèo Vạc của Hà Giang. Trời lúc này bắt đầu tối dần, mình nghĩ bụng nếu chạy nhanh thì cũng đến sớm thôi.
Và điều không ngờ tới đã tới, tỉnh lộ 4C đúng là "con đường đau khổ", rẽ vào một đoạn mới biết đường cực kỳ xấu, trời thì tối đen như mực mà mặt đường thì nát như tương toàn sỏi đá, qua khỏi cây cầu gần ngã ba chừng mấy cây số là bắt đầu lên đèo, dù đi rất chậm xe vẫn cứ nhảy tưng tưng. lúc này mình bắt đầu sợ vì xem trên bản đồ thì đoạn này không có dân cư, toàn đèo núi hoang vắng. Nhưng cũng phải liều mà đi thôi, không quay lại được nữa, đã vậy đang chạy lên đèo thì bị một phen sợ mất mật. Tự nhiên nhìn vào kính chiếu hậu thấy một ánh đèn xe máy phía sau đang đuổi tới rất nhanh, mình cứ sợ có thành phần bất hảo nào đó đuổi theo, chỉ cần hai thằng chặn xe mình trên đèo thì mình hết đường sống. Thế là mình tăng tốc bất chấp đường xấu và tầm nhìn rất ngắn, mình chạy xe một mình nên cũng có lợi thế là xe nhẹ nên bắt tốc độ khá tốt, mục đích chính là không cho xe sau đuổi kịp. Và đây là lần duy nhất mình vận dụng hết kỹ năng chạy xe đường đèo, đôi lúc cũng có những pha nguy hiểm. Bà mẹ chiếc xe chạy sau cũng không kém, mình càng chạy nhanh nó càng đuổi nhanh, cứ thế mình chạy hết hơn hai mươi cây số mà vẫn thấy đèn xe của nó phía sau, may quá đến giữa đèo thì thấy đèn điện sáng với có nhà hai bên đường, thì ra là cái công trình Thủy điện gì đó đang xây dựng, hèn gì dường hư hết là do xe công trình cày phá. Lúc này mình đi chậm lại cho chiếc xe sau vượt qua, thì ra là hai đứa nhóc, thằng con trai chừng mười mấy tuổi chở theo một đứa con gái đi chơi đâu về nhà gần chỗ thủy điện, làm mình chạy trối chết. dừng xe chỗ đèn sáng hút điếu thuốc xong lại tiếp tục đi, từ đoạn này đổ đèo sang mèo vạc hoàn toàn vắng heo, không một bóng người, có cái xe tải chạy trước mình bám theo sau được mươi cây số thì nó dừng lại cái xóm nhỏ ven đường, còn lại một mình cứ thế đổ đèo, đến đoạn ra khỏi hẻm núi nhìn thấy một vùng điện sáng thì biết là sắp tới thị trấn Mèo Vạc của Hà Giang.
WP_20180326_116 by
Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Từ chỗ mình đứng chụp ảnh còn phải đổ đèo mấy cây số nữa mới tới, vào thị trấn xong việc đầu tiên là vào quán ăn làm một tô bún. ăn xong nghỉ một lát rồi đi kiếm nhà nghỉ, hôm nay mệt lắm rồi ngủ cái đã.