What's new

[Chia sẻ] vanlydochanh1111 Đi tìm những cái nhất của việt nam

WP_20180313_009 (2).jpg


Nhớ và kể sau một chuyến đi dài đầy ngẫu hứng: 13/04/2018
Hôm nay mình mới tham gia diễn đàn cũng muốn chia sẻ những điều thú vị chuyến đi của mình vừa mới hoàn thành. Gọi là xuyên việt thì chưa hẳn đúng nhưng cũng qua được 33 tỉnh thành với hơn 8000km mất 41 ngày bằng xe máy. Từ ngày mai mình sẽ thuật lại chi tiết từng chặng để các bạn có thêm niềm tin phượt đường dài nhé.
Ngaỳ 15/2/2018(30tết):
Hôm qua làm việc đến 21h30 nên sáng nay mới nhìn lại con ngựa sắt già. Ôi thương quá, vất vả cả năm trời không kịp sửa sang gì. Vậy là phải quyết định nhanh: Ra tiệm thay cặp vỏ ruột sau, sợi sên Cam với thay nhớt. Nhìn cái mặt Côngtơmet bể nát tặc lưỡi thôi thì đành mất zin vậy không có nó đi đường dài bị bắn tốc độ chết. Thế là chiếc Dream Thái 18 năm lại trở về thời xuất xưởng sau khi thay mới. Lúc này số km trên mặt là 00. Hết buổi sáng 30 đi một vòng tim cho con Lumia928 cái vỏ bao mới mà không có. Về nhà sửa soạn đồ đạc mà đầu óc rối tinh. Làm sao về kịp Phan Rang trước giao thừa. Cuối cùng mọi thứ cũng chuẩn bị xong. Gọn gàng trong một chiếc ba lô, điều phân vân nhất là bộ hát karaoke mini cuối cùng mình qiýêt định mang theo phòng khi hết tiền còn có cái kiếm cơm mà về. 14h50´ xe nổ máy mình tạm biệt SG. Đi một mạch đến hơn 19h đã đến tp Phan Thiết. Lúc này trời đã tối và có gió bấc khá lạnh. Dừng xe bên đường mặc thêm cái áo thun vào trong áo sơmi vì mình không dùng áo khoác. Ăn tạm cái bánh ngọt và uống nước mang theo xong lại lên đường. Giờ mới thấy hơi lo vì đường tối đen, đèn xe chẳng nhìn thấy bao xa. Chắc tại mình lớn tuổi mắt nhìn ban đêm kém, mỗi lần có xe đi ngược chiều là không thấy đường đi luôn. Đành chạy chậm lại cho an toàn. Cuối cùng hơn 11h đêm cũng về đến nhà Mẹ ở Phan Rang Tháp Chàm. Quãng đường 360 km mất 8 tiếng đi an toàn. Mình sẽ ở nhà mẹ nghỉ chơi tết. Sau tết mới bắt đầu hành trình.
 
Last edited:
Ngày 01/03/2018: HANG ĐỘNG ĐẸP NHẤT VIỆT NAM - PHONG NHA KẺ BÀNG
Ngủ một đêm ở Đồng Hới nghà nghỉ sang như khách sạn, 160k.Sáng trả phòng đến chụp ảnh với Tượng đài Mẹ suốt bên dòng Sông Son,

WP_20180301_011 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Bật bản đồ lên tìm đường đi Phong Nha Kẻ Bàng, chu cha xa dữ. Thế là cứ cắm đầu chạy, rồi cũng đến nơi,
WP_20180301_031 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr

Mình đi lần đầu không biết là phải mua vé đi thuyền mới vào động được nên cứ thế phi xe máy váo tận cửa động Phong Nha.

WP_20180301_042 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr


Có mấy anh bạn tây ba lô với một chiếc 7 chỗ thấy mình chạy cũng chạy theo vào, đến nơi mới té ngửa, vậy là chụp ảnh xong quay ra 3km vô trạm bán vé. Còn khá sớm nhưng ngặt nỗi mình đi một mình tính ra bao nguyên thuyền đắt quá đành ngồi chờ ghép đoàn, mua cái vé vào hai động Phong Nha và Tiên sơn. cuối cùng 13h cũng lên thuyền, nghe thông báo hành trình 4 tiếng thế là ai cũng mua theo đồ ăn nước uống xách lỉnh kỉnh.Ngồi thuyền vào động Phong nha xong quay ra leo lên Động Tiên sơn. leo cả tiếng đồng hồ mới tới cửa động, rã giò phải nghỉ mấy chặng mới lên tới. Phải nói là tuyệt đẹp, rất xứng đáng bỏ công.
WP_20180301_039 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180301_044 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180301_128 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr

trong động mình còn chụp được ảnh các nhũ đá trông như quái thú hay người tiền sử,

WP_20180301_073 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180301_084 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180301_099 (2) by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180301_186 (2) by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Vậy là đã được chiêm ngưỡng cái nhất thứ 6
 
Last edited:
17h30p Rời khỏi Phong Nha Kẻ bàng tìm đường trở lại quốc lộ 1A đi Hà Tĩnh, khá xa chắc chắn là bị tối dọc đường rồi. Thôi kệ cứ đi tới đâu hay tới đó, quả thật xuống tới quốc lộ 1A thì trời tối, Tp Hà Tĩnh còn xa quá, chui cái hầm Đèo ngang trong đêm không nhìn thấy gì hết, ngày xưa Bà Huyện Thanh Quan "Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà" còn mình thì "Đèo Ngang phải chui Trời tối thui", bật định vị lên thấy Tp Hà Tĩnh còn xa lắc, thôi rán chạy tới thị xã Kỳ Anh nghỉ lại vậy, đường đêm vắng hoe mình chưa quen biết cũng khiếp. Đến được Kỳ Anh mình kiếm ngay nhà nghỉ, mệt lắm rồi không đi dâu nữa, phải dưỡng sức đã.
Cũng chính là đoạn đường này chút xíu nữa là mình dính tai nạn, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc đó trời nhá nhem tối, mình đang đeo kính đen định là sẽ tìm chỗ nghỉ hút điếu thuốc rồi thay kính trắng đi tiếp, vừa lúc đến Cầu Gianh, dường thẳng và tốt nên xe mình đi tốc độ khoảng 80km/h. mình đi trong làn đường xe máy nên không quan tâm một chiếc Conterner chạy rất nhanh phía sau, khi vừa đến đầu cầu vừa liếc mắt nhìn bàng tên cầu xong nhìn lại mặt đường thì má ơi con lươn chia làn đường lên cầu nằm ngay giữa làn xe máy như một cái bẫy, vì trời tối mà mình chưa thay kính nên không nhìn rõ từ xa. Giật mình chỉ kịp đánh nhẹ tay lái tránh được con lươn trong tích tắc, phía sau chiếc conterner phanh gấp vì tưởng là mình sẽ ngã ra đường. Hú hồn, chỉ cần quẹt nhẹ vào đầu con lươn thì mình đã bay vào gầm chiếc conterner đó rồi.
Các bạn đi xe máy qua cầu Gianh ở Quảng Bình chú ý nhé.
u86dmB
 
Ngày 02/03/2018: Ghé thăm quê Ngoại sau 46 năm xa cách
Sau một đêm nhỉ ở Kỳ Anh mình lại lên xe nhằm hướng TP Hà Tĩnh, nơi đó là quê Ngoại của mình.Hồi nhỏ mình có theo Cậu về Quê Ngoại một lần khi đó mới có 8 tuổi, Hà tĩnh lúc bấy giờ còn ngèo lắm, ăn toàn khoai với mắm, đường sá lầy lội vào mùa mưa. Bây giờ phố xá khang trang, đường nhựa khắp nơi xóm làng thay đổi hẳn. Xuyên qua Tp Hà Tĩnh đến ngã ba đường tránh mình dừng lại gọi điện cho ông anh con Cậu, Cậu mình đã mất khá lâu rồi. Nhà của ông anh gần cầu Bến Thủy, nhưng xóm cũ bên Ngoại mình ở gần Tp Hà tĩnh. thật may ông anh đang ở xóm cũ vì hôm nay là rằm tháng giêng họ Ngoại mình cúng Nhà Thờ Họ.
Ông anh chỉ đường cho mình đi vào tận nơi, qua những đồng lúa xanh ngát mình còn có dịp nhìn thấy cái giếng làng cổ xưa nằm ở bìa xóm.

WP_20180302_001 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180302_005 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Vào xóm mình thấy có rất nhiều Nhà Thờ Họ, có lẽ trào lưu xây nhà Thờ Họ đang rất phát triển ở đây, nhà Thờ Họ Ngoại mình cũng mới xây năm ngoái khá hoành tráng.

WP_20180302_011 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180302_012 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180302_007 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180302_010 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Thăm Nhà Thờ Họ rồi đi thắp nhang khu mộ của ông bà xong mình với ông anh về nhà ảnh gần Cầu Bến Thủy, đêm nay mình nghỉ lại nhà ông anh.
 
Last edited:
Ngày 03/03/2018: Về thăm lại nơi chôn Rau cắt rốn và những ký ức tổi thơ
Sáng sớm mình thức dậy ăn sáng cùng với ông anh, Bà chị đã đi làm đồng sớm rồi. chia tay anh chị mình lại tiếp tục lên đường qua TP Vinh Nghệ An, chặng đường này chính là chặng đường mình chờ đợi suốt mấy chục năm qua. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, tuổi thơi của mình đã gắn liền với vùng đất miền tây Nghệ An, 42 năm giờ mới gặp lại. Qua Tp Vinh mình dao xe tìm tới Chợ Vinh, nơi mà 42 năm trước mình được Bố dẫn đến một lần

WP_20180303_003 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Ghé chỗ bán quần áo mình chọn mua một cái áo khoác loại hai lớp mỏng, vì kể từ đêm qua mình đã thấy cái lạnh của miền bắc khi chạy xe trên đường, với lại đi lên Miền tây Nghệ an là vùng núi mình nghĩ sẽ rất lạnh. rời khỏi chợ Vinh mình đến Ga Vinh, nơi này 42 năm trước gia đình mình ở trọ chờ tàu vào nam đúng bảy ngày, bọn trẻ con ngày nào cũng cứ tầm 4h chiều đi xếp hàng mua kem, gần khu trọ nhà ga có một xưởng kem của nhà nước rất ngon.ga Vinh thời đó còn đơn sơ lắm có một cái sân rộng mênh mông cứ tối đến là thắp lên hàng trăm ngọn đèn dầu của các cô các chị bán Bánh Mướt, món ăn phổ thông đơn giản và ngon, Ga vinh bây giờ hoành tráng rồi, hàng quán san sát, cổng Ga có bảng tên nhìn vào phía trong thấy nhộn nhịp lắm.

WP_20180303_004 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Tất cả đã thay đổi, khu trọ xưởng kem có lẽ là không còn nữa rồi. mình chỉ đứng nhìn một lát hút điếu thuống xong lại lên xe.
Bật định vị lên tìm đường đi Huyện Quỳ Hợp, mình chỉ nhớ ngày xưa có con đường từ ngã ba cầu Giát đi về hướng tây qua huyện Nghĩa Đàn và thị trấn Thái Hòa. bây giờ người ta làm lại thành QL 48 và cái ngã ba lại nằm lệch vào phía nam cầu giát một đoạn khá xa. vì cứ nhăm nhăm đi tìm cái ngã ba cũ nên mình chạy lố ra tới Huyện Quỳnh Lưu, dừng lại bật bạn đồ lên mới biết là bị lố, lúc nãy chạy ngang qua thấy cái ngã ba cầu vượt mà bảng chỉ đường lại ghi vào khu du lịch gì đó nên mình không rẽ, giờ phải quay xe lại, vào đường 48 mình cứ thế chạy miết đến khi nhìn thấy bảng Huyện Nghĩa Đàn Kính chào Quý Khách thì biết là đi đúng đường rồi, chẳng bao lâu đã đến Thị xã Thái Hòa. Ngày xưa Thái Hòa chỉ là thị trấn bé tý thưa thớt dân cư, bây giờ to đùng, đường sá dọc ngang búa xua, nhà cửa san sát, tìm mãi mới tới cái ngã ba rẽ về hướng Huyện Quỳ Hợp. nghỉ ngơi một lúc ăn trưa ở Thái Hòa xong mình đi tiếp, đến khi nhìn thấy cái núi bên đường có dòng chữ trên vách núi "Quỳ Hợp Kính chào quý khách" thì mình dừng xe lại bên đường, xúc động quá, 42 năm ra đi nay trở vế chuẩn bị đặt chân vào vùng đất của tuổi thơ, nơi mình đã được sinh ra và lớn lên thời thơ ấu.

WP_20180303_006 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
 
Last edited:
Tiếp tục chặng đường tìm về xóm cũ:
Vào đất Quỳ Hợp cứ theo quốc lộ 48 mà đi, mình không còn nhớ rõ là bao nhiêu km nữa mới đến Thị trấn 3/2, đã quá lâu rồi mình chỉ còn nhớ được là qua 3/2 một đoạn thì sẽ gặp con sông mà bên kia sông là cái ngã ba rẽ bên phải là đi Huyện Quỳ Châu, rẽ bên trái là đi huyện Quỳ Hợp. Bật bản đồ lên nhằm hướng cái ngã ba đó phi tới, ngang qua thị trấn 3/2 mình không nhận ra nữa, 42 năm thay đổi quá nhiều. Đến chỗ ngã ba rồi mình vẫn còn bán tín bán nghi dừng xe hỏi người dân bên đường mới biết bây giờ không còn cái Nông trường 3/2 nữa mà ở đó có tên xã Minh Hợp. Quay xe lại thì hỡi ơi khung cảnh xưa kia đâu rồi, ngày đó khi mình ra đi trong tâm trí của một cậu bé 12t cái khu Nông Trường Bộ mới chuyển về sau chiến tranh, còn hoang sơ lắm, mây cái ao cá mới đào, với mây dãy nhà ngói đang xây, cây cối mới trồng và một con đường mới mở vào khu Nông Trường bộ mới. Khu chợ 3/2 hồi đó là một bãi đất rộng nằm bên con đường từ Thái Hòa lên, vài dãy nhà cửa hàng bách hóa của nhà nước với bán đồ ăn uống. Hồi đó mua đồ ăn hay nước uống phải tới quầy mua cái phiếu xong đi vô đưa cái phiếu người ta phát tự bưng ra. Thời đó khách hàng không phải là Thường đế như bây giờ. Bây giờ bộ mặt thay đổi hoàn toàn, nhà cửa san sát mình không còn nhận ra con đường rẽ vào khu Nông trường Bộ cả cũ cả mới, đành phải dừng xe hỏi đường.
WP_20180303_008 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180303_009 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180303_007 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr

Nơi mình muốn đến là Xê Sáu, là tên cũ của cái xóm gia đình mình ở hồi xưa, may cũng còn có người biết chỉ cho mình rẽ vào, từ đường lộ đi vào mình còn nhớ được là khoảng 6 hay 7 km là tới, hồi đó là con đường đất lên đồi xuống dốc ngoằn ngoèo đi giữa những rừng cao su xanh ngắt. Khi mình học lớp năm đã đi bộ trên con đường đó để đến trường, mà toàn đi tắt trong những lô cao su cho nhanh. Bây giờ đường đất biến thành đường nhựa, chỉ còn lại một ít cao su mùa này rụng hết lá mà toàn cao su ít tuổi nên nắng chang chang. Giờ người ta chuyển sang trồng cam quýt nhiều.

WP_20180303_012 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180303_014 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Dân cư thì vẫn thưa thớt như xưa, đi mấy cây số không thấy nhà cửa, mình cứ thế phi xe gấn cả chục cây số vẫn không thấy cái xóm ngày xưa của mình đâu hết.

WP_20180303_010 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180303_017 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Ngày mình còn bé con đường này đi giữa những rừng cao su và cây rừng xanh ngút ngàn, bây giờ không còn rừng , cao su cũng bé con đường phơi mình giữa nắng gắt.
 
Last edited:
Tìm không thấy xóm cũ tìm người hỏi thăm cũng không có
Trời nắng như đổ lửa, con đường nhựa kết thúc, trước mặt là đường đá lởm chởm với nhiều ngã rẽ hướng vào núi xa thẳm. Vừa chạy xe vừa thầm nghĩ quái thật, sao đi hoài không tới vậy, hồi đó đi học có chứng 6km thôi mà giờ đi hơn chục cây số thấy vắng hoe vậy. Muốn hỏi đường cũng không biết hỏi ai, vậy là lết thêm một đoạn xa nữa. May gặp được một anh mang cái bình xịt thuốc chui trong vườn cam ra, dừng xe hỏi thăm mới biết mình đã đi ngang qua Xê Sáu xa rồi, quay xe lại chỗ cây cầu bê tông bé bé nơi con dốc. Đến cái ngã ba có nhà hai bên mình dừng xe ghé vào ngó ngó định hỏi thăm thì có một anh tóc hơi bạc chắc cỡ tuổi mình đi vào hỏi tìm gì. Mình trình bày là tìm cái Xê Sáu của Nông trường 3/2. ảnh bảo đây là Xê Sáu, qua bên kia cậu là Xê 7. Má ơi, thay đổi đến vậy rồi sao, đường sá nhà cửa cảnh quan thay đổi hoàn toàn, con suối ngay xưa mình và lũ bạn trẻ con tắm hoài giờ không nhận ra được nữa. ngay xưa là một cây cầu gỗ phía trên bên cho người đi xe đạp với đi bộ qua suối, phía dưới là con đường đá nước chảy tràn qua cho xe bò và ô tô qua suối, ngày đó nước suối trong vắt chảy rao rao suốt ngày đêm, bây giờ là cái cầu bê tông cốt thép bắc qua suối, đướng xuống suối được nâng lên và nắn thẳng lại không cong không dốc như ngày xưa nên mình không nhận ra, cứ thế phi xe qua cầu chạy thẵng.
WP_20180304_018 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Những hàng rào trồng Dứa Gai xưa kia không còn, bây giờ xây tường bao hết
WP_20180304_004 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180303_023 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
Nói chuyện với ông bạn lúc nãy mới hay xóm cũ là ở đây nhưng đã thay đổi hết rồi, không còn những lô cao su quanh xóm nữa, nhà cửa người ta xây lại làm tường bao, đường đi sửa lại và làm cống đi qua suối rồi, những cánh rừng xưa kia biến mất. Anh bạn mời vào nhà và gọi Bố của ảnh ra hỏi thăm, thì ra nhà cũ chú ấy ở cách nhà cũ mình mấy mảnh vườn, nói tên Ba Mẹ mình ra là chú ấy nhớ ra, mình cũng nhớ lại được một số chi tiết. 42 năm gặp lại mừng lắm, mình hỏi chú còn nhớ cái thằng lùn lùn dẫn đầu lũ trẻ con đi phá phách khắp xóm không. Chú ấy nói mày là thằng Thành con bà Thảo Phụng phải không, chú ấy còn nhớ hết tên mấy anh em nhà mình, bạn bè cùng trang lứa hầu hết đã vào nam từ những năm đó, còn số ở lại bé tý không nhớ được gì, anh bạn tóc bạc bạc lúc nãy chính là một trong số những đứa trẻ bé tý vẫn chơi chung với mình hồi đó, bây giờ đã là ông ngoại rồi. Lứa tuổi Ba Mẹ mình thì phần lớn đi theo Ông Bà, còn lại có mấy người đã già. Chú ấy mời mình nghỉ lại nhà chú, anh bạn dẫn mình đi thăm quanh xóm cũ với thăm lại cây Thị già ngày xưa mình hay hái quả chín vào mùa mưa. Năm đó máy bay Mỹ ném bom miền bắc trường học của xóm dời vào rừng núp dưới bóng cây thị đó. Và kỷ niệm không quên là ngay dưới gốc cây Thị già đó mình học lại thêm một năm lớp một, thực ra là năm trước mình đã học xong lớp một và vào học lớp hai, nhưng vì thói quem mặc quần đùi đi học như ở lớp một nên ngày đầu tiên vào học lớp hai, bị cô giáo mắng "mặc quần đùi thì xuống lớp một mà ngồi". Chỉ một câu của cô giáo mình ôm túi sách qua bên lớp một chọn một chỗ ngồi học, sau đó cho dù bị đòn nát đít, nhà trường làm đủ mọi cách, Ba Mẹ mình cũng làm hết cách cũng không bắt được mình lên học lớp hai, đành để mình học thêm một năm lớp một nữa. Giờ nghĩ lại không biết vì sao mình lỳ dữ vậy. Sau này khi chuyển trường vào nam, từ hệ phổ thông 10 năm chuyển sang hệ 12 năm mình phải học lại một năm lớp đầu cấp hai. vậy là xảy ra một chuyện ngược đời học sinh khá giỏi mà hai lần ở lại lớp, mất 14 năm mới học hết phổ thông.
Cây Thị già vẫn còn đây, ngày xưa nó to lắm, nguyên một lớp trẻ con mấy chục đứa nắm tay nhau đứng quanh gốc giáp một vòng, cành ngang đủ che hết dãy phòng học có 4 lớp, bây giờ thấy cành ngang không còn, gốc thị chỉ còn một bên còn sống, mình hỏi thì mấy anh bạn ở đây nói năm nào đó bão lớn lắm, cây thị bị xé toạc phần lớn gãy đổ rồi chết dần, phần còn lại tiếp tục sống và xanh tốt trở lại, tính ra chu vi gốc bây giờ chỉ còn lại khoảng 1/3. Hèn gì mình xem tin tức thấy cây thị lớn nhất việt nam không phải là cây này vì từ ngày mình vào nam chưa từng thấy cái cây nào to hơn cây thị hồi đó cả. Ôi Cây Thị già dũng mãnh, vượt qua bao giông bão vẫn đứng hiên ngang với đất trời, rừng xanh không còn, chỉ còn một mình Cây Thị cô đơn và Kiêu hãnh giống y như cuộc đời của chính mình.
WP_20180304_014 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180304_013 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr

Nhìn lại những cây Đào, cây mâm xôi hay cây Vả thật bồi hồi,
WP_20180304_003 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180303_018 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180304_006 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr

Và nhất là cây Nê, từ ngày vào nam mình chưa thấy ở đâu có, không phải mãng cầu cũng không phải mãng cầu xiêm, quả Nê thật đặc biệt, ăn một lần sẽ nhớ mãi.
WP_20180304_017 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr

Vậy là Cây thị 3/2 đã không phải là cây thị lớn nhất Việt Nam nữa rồi, thật tiếc. Nhưng dù sao sức sống của nó quả thật là kiên cường nhất, đi qua chiến tranh, bom đạn, đi qua giông bão cuộc đời, Cây thị hiên ngang tồn tại bất chấp tất cả. Tạm biệt nhé hi vọng 46 năm nữa tao lại trở về thăm mày dù phải chống bằng mấy cây gậy.
 
Last edited:
Đêm Ôn chuyện cũ với những kỷ niệm không quên từ thời còn bom đạn:: Mình và một đám trẻ con thoát chết thần kỳ
Tối hôm đó nghỉ lại nhà Chú Thoan anh bạn con chú Thoan gọi mấy anh bạn "Buộc khố" ngày xưa tập trung lại thật vui, rượu nhâm nhi vài chén, chuyện xa lắc xa lơ kẻ nhớ người quên, mấy anh bạn này hồi mình ra đi có khi còn ở chuồng, có vài bạn nhỏ tuổi hơn chút thì còn nhớ được. Mình kể lại câu chuyện cứu mạng một đám trẻ con hồi năm 1972 đầy phấn kích pha lẫn chút kiêu hãnh. Hồi đó máy bay mỹ vẫn thường ném bon rải rác ở miền tây Nghệ An, nơi có con đường vận chuyển vũ khí tiếp viện cho chiến trường miền nam. Vùng nông trường 3/2 tròng nhiều cao su, nhà nước cho xây dựng ngay tại Xê Sáu một khu nhà máy chế biến mủ cao su. nhà máy đang trong quá trình xạy dựng có rất nhiều những đường ray lắp đặt xe Goòng là cái xe có bốn bánh bé bé chạy trên hai thanh ray như xe lửa. cứ chiều chiều tầm 16h trở đi mình hay dẫn đám trẻ con trong xóm chừng mười mấy đứa vào khu đó chơi đẩy xe goòng, vì mình là thủ lĩnh nên có mình dẫn đầu bọn nó mới dám vào. Đến cái hôm công nhân lợp ngói lên mấy dãy nhà trong khu nhà máy thì máy bay Mỹ phát hiện ra. Chiều hôm đó cũng tầm giờ đó, lâu quá mình không còn nhớ chính xác ngày tháng nào, như thường lệ bọn trẻ con lại tụ tập chờ mình dẫn vào chơi xe goòng, nhưng tự nhiên mình cảm thấy rất buồn, không hào hứng gì hết, thế là mình bảo bọn nó, về thôi hôm nay tao không thích vào đó chơi. thế là cả bọn ra về, đứa nào về nhà nấy, về đến nhà chừng nữa tiếng sau nghe tiếng máy bay bay ngang qua đầu mọi người đã chú ý theo dõi, là hai chiếc F4, đến khi nghe tiếng máy bay vòng trở lại mọi người hối hả xuống hầm trú ẩn. Ba mình vì chạy vào nhà cố xách cái radio theo nên chỉ vừa vào cửa hầm thì đã nghe tiếng hai tiếng nổ chát chúa, căn hầm nhà mình giật mạnh đất đá rơi rào rào, Ba mình bị hất tông vào cạnh cửa hầm khá đau nhưng không sao, khi máy bay im tiếng một lúc lâu mọi người mới dám chui lên. may quá nhà mình vẫn còn nguyên, chỉ thấy ngoài sân toàn đất đá rơi vãi, nhìn về phía nhà máy chế biến mới xây khói còn nghi ngút, Ba mình nói nó đánh nhà máy rồi, không biết có ai bị sao không. khu nhà máy nằm đọc lập cách xa nhà ở trong xóm, cái nhà gần nhất cũng cách hai trăm mét. Cả xóm huyên náo, bọn trẻ con bị cấm tiệt không cho đi đâu nửa bước, những người đàn ông đi về phía nhà máy nhưng cũng không dám vào tận nơi. mình thầm nghĩ hôm nay mà hào hứng vào chơi đẩy xe goòng trong khu đó thì nguyên đám trẻ con bọn mình không còn đứa nào sống, tất cả hơn mười lăm đứa. Có lẽ là số mạng của mình chưa tận nên trời xui đất khiến như thế, nhưng dù gì thì mình cũng thấy tự hào về điều này và ghi nhớ suốt đời. Và thật may mắn cho cái xóm của mình không ai bị gì hết, tự nhiên hôm đó khu vực đó không một bóng người, chỉ có mấy con bò ăn cỏ quanh đó bị chết, hình như là tám hay chín con gì đó, mà là Bò của nhà nước, thời đó không có kinh tế tư nhân, tất cả là của nhà nước, vậy là xóm mình được bữa ăn thịt bò đã đời. Hơn mười ngày khi bô đội về rà phá bom xong bọn trẻ con mới được tới gần, nhìn lại khu nhà máy mới thấy đáng sợ, toàn bộ bị san phẳng không còn một thứ gì nhô lên mặt đất, những hố bom to đùng rải rác khắp nơi, phải mất ba bốn năm sau người ta mới lấp hết hố bom.
 
Ngày 04/03/2018: Tiếp tục lên đường chia tay vùng đất tuổi thơ
Dù vẫn rất lưu luyến vùng đất gắn liền tuổi thơ đầy kỷ niệm của mình nhưng hành trình còn dài lắm, phải lên đường thôi. Trưa ngày 4/3 mình đi chào hết một lượt mấy anh bạn và cô chú quanh xóm xong buộc đồ lên xe rời Xê Sáu, anh bạn nối khố lấy cho mình một bịch cam to bảo đem theo ăn dọc đường. Trở lại QL 48 mình đi xuống qua Thị xã Thái Hòa một đoạn là gặp Đường Hồ Chí Minh, mình cứ thế đi theo đường HCM ra Thanh Hóa, đến cái ngã ba thấy Biển chỉ đường một bên đi hướng QL1A, một bên đi Hướng Hòa Bình, mình rẽ về Hướng QL1A.Mục tiêu kế tiếp là TP Ninh Bình, nơi đó xứng đáng để dừng chân, từ ngã ba đó xuống QL 1A toàn đỗ đèo, không cao lắm nhưng lằng ngoằng toàn rừng núi, khá vắng vẻ. Thú thật đôi lúc cũng thấy hơi sợ, nhất là lúc đi giữa nơi hoang vắng toàn rừng không có nhà cửa gì hết mà lại gặp ba chiếc xe máy có sáu thanh niên chạy phía sau. Nhưng không còn cách nào khác phải cố chạy, xuống đến gần QL 1a mới có làng xóm, lúc đó mới thở phào.đi ngang qua TP Thanh Hóa mình không ghé vào, nhưng thấy bảng chỉ Lăng Bà Triệu nằm cách đường chính có 500m nên mình tạt vô.Lăng Bà Triệu không lớn lắm nhưng nằm trên đỉnh một ngọn núi nhỏ nhìn xuống TP Thanh Hóa, dười chân núi có một bệt thờ có nghiều người trải chiếu khấn vái. không thấy có chỗ gửi xe mình dựng đại dưới gốc cây vì thấy có người giữ trật tự và làm vệ sinh gần đó. leo lên mới thấy cao dễ sợ, leo đuối chân mới lên tới, khi đi xuống mình đếm được tất cả là 312 bậc đá.
WP_20180304_023 by Ngô Trung Thành ngô, trên FlickrWP_20180304_024 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180304_028 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180304_029 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
WP_20180304_030 by Ngô Trung Thành ngô, trên Flickr
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,436
Bài viết
1,175,914
Members
192,105
Latest member
TonyPhat
Back
Top