What's new

Vội vàng du Vân Nam

"Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi"

Với tôi, trong một năm chỉ có hai thời điểm đẹp nhất của đất trời là 3 ngày Tết âm lịch và đặc biệt là những ngày cuối Thu - tuần cuối cùng của tháng 10. Chả vậy mà những tình khúc hay nhất của 4 mùa chủ yếu viết về mùa Thu. Mùa Thu không chỉ đẹp trong văn thơ mà còn luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho mọi tay máy muốn lưu giữ lại sắc vàng rực rỡ nhưng ngắn ngủi của thời gian...

Như tiêu đề của topic, chuyến đi của chúng tôi "vội vàng" từ lúc nảy sinh ý tưởng. Đến tận giữa tháng 10, qua mấy câu chuyện trên Facebook chúng tôi bất chợt muốn đi Vân Nam. Có lẽ cảnh sắc tuyệt đẹp của thiên đường Cửu Trại Câu đã quá ám ảnh, khiến bây giờ mỗi năm mà không được trekking dưới tán lá vàng, ngắm mặt hồ sương vào sáng sớm và nghịch tuyết trắng trong thời điểm giao thoa giữa hai mùa thì thực là đáng tiếc. Cũng vì lẽ đó nên từ đầu tôi không có cảm hứng lắm với Lệ Giang, Shangrila. Tuy nhiên topic về "hồ Lugu và huyền thoại nữ nhi quốc" của anh Chitto khiến tôi như bừng tỉnh. Và...xách balo lên đường nào các bạn, chúng ta còn tận 2 tuần để book vé và làm visa cơ mà!

Thời gian hơi gấp để sắp xếp công việc, cả thảy đoàn chúng tôi chỉ có 4 mem, không ai biết tiếng Trung :D Không sao cả, tuyến này đi dễ, chỉ cần tham khảo trên phuot, anh google + cài thêm app dịch Anh-Trung vào máy là ổn ;)

Và plan của chúng tôi

Day 0: tập trung ở QT ra sb NB, bay HAN-KUN chuyến 19h. Đến Côn Minh bắt taxi ra ga tàu mua vé giường nằm tới thẳng Lệ Giang.
Day 1: 6h sáng tới Lệ Giang, về hostel lấy phòng, dạo phố.
Day 2: Ngọc Long tuyết sơn, chiều đi bus tới Shangrila
Day 3: Shangrila, hỏng hết mọi kế hoạch :D
Day 4: Shangrila-Lijiang, tiếp tục khám phá cổ trấn
Day 5: Lijiang-Lugu lake, đường còn xấu nên mất rất nhiều thời gian. Tới Lugu khi mặt trời đã xế bóng
Day 6: Dành cả ngày khám phá Lugu. Chỉ ước có thêm thời gian ở đây, Lugu vượt quá cả sự mong đợi của chúng tôi!
Day 7: Lugu-Lijiang, lại mất cả ngày trên đường. Tối dành cho shopping :D
Day 8: Lijiang-Dali. Đại Lý tuy không đẹp bằng nhưng rất thanh bình + không bị thương mại hóa rõ rệt như Lệ Giang.
Day 9: Sáng tự do khám phá tiếp Đại Lý. Trưa bắt bus về Côn Minh. Giá vé đắt, thành phố lại buị bẩn nhưng bún Qua Cầu và vịt quay Vân Nam quá ngon và rẻ :x Sau một bữa phủ phê ra ngay sân bay về VN thân yêu :x

6325240764_a4979e4738_z.jpg

Cối xay nước, biểu tượng của Lệ Giang
 
Không đi được công viên Potaso là một điều rất đáng tiếc vì thật sự phong cảnh hồ Shoudou và Bitahai rất đẹp, nhất là con đường sàn bằng gỗ chạy ven hồ Bitahai vắng vẻ giữa hồ nước mênh mang. Có lẽ các bạn đã hơi chủ quan về sức khoẻ của mình nên mới có chuyện không vui như vậy. Mèo rất gầy yếu (là một con mèo hen thật sự :D), mắc chứng huyết áp thấp, có chút vấn đề về tim phổi và bị mất ngủ nghiêm trọng nhưng lên Shangri-La, thậm chí lên Ngọc Long cũng không có vấn đề gì vì mỗi ngày (kể từ 10 ngày trước khi đi) mình đều nhồi nhét rất nhiều loại thuốc bổ để nâng cao thể trạng (C sủi, Pharmaton, B1), còn thuốc có chất Ginko Biloba (bạch quả), B6, Magnesium thì vốn mình uống hàng ngày rồi. Do đó trong chuyến đi mình cũng khá ngạc nhiên là mình mạnh khoẻ hơn mức dự kiến rất nhiều. Mình nghĩ có lẽ do dùng nhiều thuốc có chất Ginko Biloba nên việc cải thiện tuần hoàn máu não được tốt hơn => Không phát sinh sự cố shock độ cao cũng như giảm hẳn việc say xe.

Còn về việc phải đi bus nên không dừng xe lại để chụp hình được thì bạn đừng buồn, nhóm mình đi xe thuê bao riêng mà cũng có dừng lại được đâu. Bên TQ không có chuyện tuỳ tiện dừng xe dọc đường để chụp ảnh như bên ta. Thế nên mới có chuyện cứ hở ra là mấy người bạn thích săn bắn trong nhóm mình chạy đi lau kính xe :D Vì không lau kính thì làm sao ngồi trong xe mà bắn ra ngoài được :D Thấy cảnh đẹp ven đường mà không dừng lại được cứ nhớ chuyện năm ngoái đi du lịch miền Bắc, cũng đi xe thuê riêng, chỉ nghe khách nói "Ôi, đẹp chưa kìa!" là lái xe đã phanh kít lại rồi :D Tuy nhiên cũng cần so sánh là ở TQ chỉ cần hơn nửa ngày là xe đi được 400km còn ở bên ta thì 400km chịu khó ngồi xe từ sáng đến tối nhé! :D

P/S: việc bạn lo ngại về việc đi BV hay mua thuốc ở TQ là hoàn toàn hiện thực. Mình có dẫn một người bạn trong nhóm đi mua một loại thuốc về tim mạch ở ngay TP. Côn Minh. Đi cả 3, 4 hiệu thuốc to vật vã ở khu trung tâm mà không tài nào mua được dù mình có nói được tiếng Trung :( Mình cứ chắc mẫm là thuốc ở các nước khác nhau tên thương mại có thể khác nhau nhưng tên thuốc gốc (generic) thì đâu thể khác được. Và một sự thật khủng bố là: người bán thuốc ở các hiệu thuốc, dù là hiệu thuốc rất lớn, cũng không hề có khái niệm về tên thuốc gốc, đưa tên thuốc gốc ra ai cũng bảo "Wo bu zhidao zhe shi shenme" (Tao không hiểu đây là cái gì) và cứ bảo mình phải đưa tên thương mại tiếng Trung, sau khi biết đó là loại thuốc về tim mạch huyết áp thì dẫn mình đến ngăn thuốc tim mạch huyết áp bảo mình tự kiếm xem có không. Hic hic, làm sao mình kiếm được trong khi thuốc toàn ghi tên thương mại bằng tiếng Trung! Và ngay cả trên các hộp thuốc cũng không phải lúc nào cũng có ghi tên hoạt chất. Sau khi thử sức với mấy tủ thuốc tim mạch huyết áp ở các nhà thuốc khác nhau, bọn mình phải bỏ cuộc. Do đó, việc chuẩn bị thuốc men khi đi du lịch, nhất là khi đi TQ cần được quan tâm đúng mức, nhất là các loại thuốc ít khi bán tự do như kháng sinh, an thần thì phải đem theo đầy đủ. Trước khi đi mình mua theo gần 700k tiền thuốc, chưa kể những loại thuốc có sẵn ở nhà và bây giờ thì chưa biết làm sao để tiêu thụ những loại thuốc không dùng tới :D
 
Last edited:
Nghe kể chuyện mà nhớ hồi đi Shangrila - Lugu quá. Ba đứa đi xe khách loại vừa chạy vừa kêu từ Lệ Giang lên, ngồi cuối xe vừa ngắm cảnh vừa hát, mặc kệ các bạn Tàu nhòm nhòm...

Cả đêm cả ngày leo trèo lên xuống mà chả làm sao, may thế. Thậm chí chẳng có cảm giác về độ cao của Shangrila nữa.
 
Bọn em cũng bị bất ngờ vụ độ cao của Shangrila anh Chitto ạ, vì 4 đứa đi Cửu Trại Câu hay Ngọc Long khỏe re, chả sao hết. Tối hôm tới Shangrila cũng bình thường. Em nghỉ chủ yếu là do phòng khách sạn bọn em ở quá kín + bí, phòng 2 bà chị lại bật máy sưởi suốt đêm nên bị thiếu không khí khi ngủ trầm trọng.

Thành thật mà nói chúng tôi không recommend các bạn đi sau ở tại khách sạn Cổ Đạo (Gu Dao) vì các lý do sau:

+ Phòng quá bí, không thoáng khí
+ Nhân viên không nói được tiếng Anh
+ Hầu như không gặp nhân viên nào, lúc cần hỗ trợ chả thấy ai cả.

Ở Shangrila cũng có nhiều hostel nên việc đặt phòng cũng dễ dàng. Có thể tham khảo trên mạng hoặc nhờ hostel tại Lệ Giang đặt phòng hộ.

Một điểm khác là mua sắm ở Shangrila có vẻ đắt hơn là Lệ Giang, nếu bạn có ý định shopping thì tốt nhất là nên về Lệ Giang khi hàng hóa nhiều hơn và dễ mặc cả hơn, dù các bạn Lệ Giang nói thách hơn :D.
 
Tuần trước mình vừa đi Lệ Giang, không bít do cảm thụ hay mềnh đi nhiều lần roài nên cảm nhận không nhìu như các bác ?
 
Một điểm khác là mua sắm ở Shangrila có vẻ đắt hơn là Lệ Giang, nếu bạn có ý định shopping thì tốt nhất là nên về Lệ Giang khi hàng hóa nhiều hơn và dễ mặc cả hơn, dù các bạn Lệ Giang nói thách hơn :D.

Dân tộc Nạp Tây nổi tiếng với khăn, đồ da và lưu niệm bằng đồng, bạc

Khi đi du lịch mình rất thích lang bang mua các đồ lưu niệm be bé ở các khu chợ đêm, nhất là về khoản đồ trang sức bạc nên có một ít tip như thế này:

1-Gần như 100% đồ bạc ở Lệ Giang, Shangri-La, Đại Lý đều là đồ giả dù trước các tiệm bạc luôn có 1 anh tay búa tay đe ngồi gõ chập chập cheng cheng. Ở VN, bạc loại tốt giá gần 1tr/ lượng (bạc thô chưa có gia công gì cả) trong khi 1 cái vòng bạc tuyệt đẹp mua ở Lệ Giang, Shangri-La, Đại Lý chỉ có 80Y (chưa tới 300k) thì làm gì mà bằng bạc cho được. Tuy nhiên mình vẫn mua (khá nhiều thứ) là vì nhiều món mẫu mã rất đẹp, tinh xảo (nhất là đồ đậu - tức là đồ làm bằng những sợi kim loại mảnh ghép lại). Dẫu biết là bằng thứ gỉ gì gi đó chứ không phải là bạc nhưng cứ mua về, sau đó thuê người ta mạ vàng trắng, vàng 14, 18k thì sẽ đẹp long lanh ngay.

2-Sự nói thách ở các địa điểm du lịch ở Vân Nam thì vô đối. Vì mình nói được chút tiếng Trung và thường đi một mình nên những người bán hàng thường hay mơ hồ không biết mình có phải là du khách nước ngoài không nên việc trả giá có thuận lợi hơn. Mình hỏi 1 cái vòng bạc kiểu rất đẹp, người bán bảo bạc thật 100% đấy, để tao cân đã; sau khi bắc lên cân điện tử và dùng máy tính nhân chia kịch liệt, giá được đưa ra là 480Y. Mình trả 80Y; sau một hồi lâu người bán giãy giụa quằn quại với nhiều mức giảm giá liên tiếp, cuối cùng cái vòng cũng nằm trong túi mình với giá 80Y thật :D Và chắc đó chưa phải là giá thấp nhất, có điều so với bên ta, tiền công để làm được món đồ đó phải gần gấp đôi cái số 80Y đó nên trong ruột nó bằng cái gì kệ cha nó :D

Chuyện nói thách 1000% không hề lạ nên vấn đề là bạn có thạo giá các món đồ mà mình mua hay không (giá ở VN và giá các nước xung quanh như ở HK, Sing, Mã, CPC, Thái...) để đối chiếu; thấy vừa túi tiền, thấy thích là mua thôi chứ cũng đừng lăn tăn quá về chuyện có bị cắt tiết hay không.

Thật ra mấy món cóc nhái mới có chuyện nói thách như vậy, những món đồ tốt, thật sự đẹp, quí lại không thách nhiều quá đâu, vì bản thân nó đã đắt lắm rồi, nói thách 1000% thì có con ma nào dám đứng lại trả giá. Mình đã thấy ở Shangri-La một cái vòng bạc (bạc thật 100%) tuyệt đẹp nạm đá gadnet dỏ thẫm, người bán ra giá 2350Y mà tiếng đầu tiên mình đã trả đến 500Y, sau đó nâng lên 800Y mà người bán chỉ cười xoà thôi; thật ra mình chỉ nhìn cũng biết cái vòng đó dưới 1000Y không bao giờ nói chuyện được (vì gadnet màu đỏ thẫm như thế rất đắt). Ở Đại Lý mình cũng bị mê hoặc bởi một chiếc khăn satin đẹp lộng lẫy, chỉ sờ vào là biết làm bằng satin hảo hạng rồi; có điều giá đưa ra là 580Y và mình cũng tự biết là nếu không bỏ ra trên 200Y thì không thể mua nó được nên chuồn luôn không trả giá được tiếng nào.

Do đó, khi đi mua hàng, chúng ta phải biết rõ món nào là hàng thật giá thật, món nào là đồ cóc nhái mà giá trên mây để trả giá cho phù hợp. Những món đồ thật sự đẹp, quí mà trả giá như bèo mình thấy giống như coi thường người bán vậy (vì đánh đồng đồ tốt của họ với đồ rởm). Thấy đắt quá thì thôi, chỉ cần nói "Món này đẹp quá, thủ công tinh xảo lắm, tôi rất thích nhưng đắt quá tôi không mua được" người bán vẫn rất vui vẻ.

Cái tốt ở mấy chỗ buôn bán bên đó là bạn trả giá bao nhiêu, có mua hay không người bán vẫn rất niềm nở, không phải như bên ta đâu, đừng lo :D

P/S: Hầu hết đồ da bò (mà thiên hạ bảo là bò yak) ở Shangri-La, Lệ Giang đều là da rởm đấy ạ. Trình độ làm da nhân tạo của TQ gần đến mức thượng thừa, nhìn thì không biệt được đâu nhưng sờ vào (nhât là với người hay dùng đồ da thật) thì sờ vào da nhân tạo vẫn có cảm giác lì lì khác với cảm giác sờ vào da thật.

Chỗ bán đồ rẻ nhất là ở Đại Lý, Thúc Hà dù trình nói thách thì vẫn y như mấy chỗ kia :D
 
Mấy món này đúng là bọn mình không có chuyên môn :D Vì vậy bạc của các bạn mình chả dám sờ vào, đến ở VN vừa rồi có vụ rõ ràng là vàng giả của các bạn Khựa nhưng đưa vào máy soi vẫn ra vàng 99% :D Nhưng đồ da bò & khăn của các bạn thì rẻ & trông cũng ngon quá nên khuân rất nhiều về. Dù sao thì mua ở Lệ Giang vẫn rẻ hơn nhiều so với Shangrila, Đại Lý. Dù cùng là hàng giả như nhau nhưng mấy bển bán giá cao hơn nhiều T__T
 
Thank chia sẻ của bạn nhiều, mình có động lực đi Lệ Giang hẳn, vì bọn mình có 2 người mà ko biết tiếng trung nên cứ lăn tăn mãi :D
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,147
Members
192,342
Latest member
MargoJaj35
Back
Top