What's new

[Chia sẻ] Vòng quanh 4 đảo lớn Nhật Bản trong 14 ngày

Lần đầu tới Nhật Bản là tháng 9 - 2005, việc đi lại còn bỡ ngỡ. Lần này, nhờ mua được JR Railpass cho người nước ngoài giá chỉ 45.000 yen (450 USD) cho phép đi trên bất cứ tuyến JR nào trong 14 ngày, hai vợ chồng tui đã lang thang Nhật Bản từ 18-3 tới 31-3 (14 ngày), lần này đi dọc từ Nam lên Bắc để ngắm sakura, qua các địa điểm: Fukuoka, Kumamoto, Nagasaki, Aso, Kokura (đảo Kyushu), Kochi (đảo Shikoku), Okayama, Kyoto, Kanazawa, Tokyo, Yokohama, Sendai (đảo Honshu), Hakudate, Sapporo, Abashiri, Shari, Utoro và Toya (đảo Hokkaido), sẽ dần dần kể ra trong topic này.
 
IMG_1459_resize.jpg



Thang máy chỉ cho phép người lạ lên đến tầng 25. Chỉ các nhân viên văn phòng mới lên được tới tầng 70.

IMG_1464_resize.jpg


IMG_1466_resize.jpg

Quang cảnh thành phố từ tầng 25
 
Chiều 6h về đến nhà. Chủ nhà nấu một bữa con Việt ngon ơi là ngon. Có trứng thịt kho, canh chua. Chồng chén đến mức vợ phải trừng mắt vì cơm đã hết mà anh chủ nhà thì còn đói meo!

Đêm nay sẽ vất vả đây. Theo lời dặn của hai anh chị chủ nhà thì lên được tàu nhanh đi Tokyo, do không mua vé trước, không có chỗ ngồi thì cứ vứt hết đồ đạc lên giá và vào góc phía sau toa, ở khe hở giữa vách sau toa và hàng ghế cuối. Sau đó thì ngồi xuống sàn hay khoang giữa hai toa mà nằm. Thời gian tàu đi là 6h. Sẽ là một cuộc đày ải. Dân ở đây đứng liên tục 2-3h trên tàu là chuyện thường.

May thay, tàu hôm nay không đông lắm. Thế là cứ ngồi luôn vào ghế trống. Ngủ một giấc mơ màng. Từ lúc đến Nhật tới nay, chồng đã học được thói quen của người Nhật là cứ lên tàu thì ngủ mơ màng. Dù hồi ở nhà rất khó ngủ. Mơ màng mơ màng, mơ màng...

Đã tới ga Tokyo. Ga vắng tanh vắng ngắt. Vác vali đi tìm chỗ gửi. Hôm nay sẽ gửi vali và đi chơi Edo, chiều về lấy vali và tìm “Ten ten Guesthouse” nhà trọ giá bèo đã đăng k‎ từ khi ở VN.

Hỏi bảo vệ ga chỗ để box chứa vali. Hôm nay đặc biệt không hiểu sao cảnh sát đứng đầy, súng ống áo giáp khắp nơi, quan sát khách trong ga. Mở một box cỡ lớn nhất. Xoay sở nhét mãi mất 15 phút mới xong. Đồ đạc quá sức lỉnh kỉnh. Bài học về thể tích ở lớp 8 giờ mới đem ra sử dụng.
 
Xong, nhẹ nhàng. Cả hai lại tươi tỉnh xách máy ảnh ra ngòai ga. Không khí trong lành. Phố xá Tokyo khác hẳn ở Kyoto hay Osaka.

IMG_1475_resize.jpg


IMG_1481_resize.jpg

Nhà ga trung tâm Tokyo (kiến trúc thế kỷ 19)

Cá chép ở hào nước quanh Hòang cung Tokyo cũng to chẳng kém gì ở Kyoto, mỗi con ít nhất bằng bắp đùi của anh chàng Porthos.

IMG_1479_resize.jpg


Hòang cung Tokyo không cho phép ngủ ở bãi cỏ. Nhưng vẫn có người vô gia cư ra đây ngủ. Hai vợ chồng lôi bánh ra chén, rồi làm một giấc ngắn, lũ quạ bay qua lại trên đầu và kêu quà quà du dương để ru giấc cho 2 người.
IMG_1477_resize.jpg
 
Lên tàu đi ra khu trung tâm Tokyo. Khu Shinjuku.

IMG_1488_resize.jpg

Cao ốc Văn phòng Chính phủ Tokyo (Tokyo Metropolitan Goverment Office), công trình do Kenzo Tange thiết kế.

Dân Tokyo đi lại nhanh hơn, tất bật hơn các thành phố khác, ngay cả so với Osaka. Đây là khu công chức và khu văn phòng cao cấp nên không khí khá đặc trưng cho dân cổ trắng.

Quạ rất nhiều, lượn qua lại trên đầu, ồn ào, ị lung tung. Không ai thích lũ quạ này.

IMG_1493_resize.jpg

Một cao ốc khác, cũng của Tập đoàn Kenzo Tange.

IMG_1498_resize.jpg

Đi thang máy (tour tham quan miễn phí Cao ốc Văn phòng Chính phủ) lên tận tầng 50.

IMG_1500_resize.jpg

Con thú bông này là do người Nhật chôm nguyên mẫu nhân vật hoạt hình Cheburaska của người Nga.
 
Hai vợ chồng chọn một góc ở công viên dưới chân cáo cao ốc, một góc kín đáo có cây xanh bao quanh, có ghế ngồi và thùng chứa tàn thuốc lá, dở bánh mì ra chén. Thực ra đây là góc dành cho những phụ nữ và đàn ông hút thuốc, do họ tuyệt đối không được hút bên trong công trình. Chồng mở hộp cá đem từ nhà sang, cả hai chia nhau túi bánh mì mua trong siêu thị dưới ga Tokyo. Chén vào mọi chuyện liền đổi khác. Mọi mệt nhọc tan biến.


IMG_1504_resize.jpg

Nhìn từ trên cao


IMG_1509_resize.jpg

Và xuống dưới thấp

IMG_1512_resize.jpg
 
Thời giờ không cho phép, phải vộ vã ra ga JR để đi Edo (cách nửa tiếng tàu chạy) xem khu làng cổ. Edo là tên một khu làng cổ, từ đây xuất hiện Tokyo. Xin nói thêm là trước khi dời đô từ Tokyo, Edo chỉ là một khu làng chài nhỏ. Trong lịch sử Nhật Bản, thời kỳ Edo là thời kỳ thị dân, các thương nhân bắt đầu phát triển và dần hình thành một thế lực trong xã hội, tương tự như thời kỳ Phục hưng ở Châu Âu. Trước khi thủ đô Nhật ở Tokyo thì Thiên hòang ở tại Kyoto. Trước Kyoto thì là Nara. Còn trước Nara, Thiên hòang đã dời đô đến hơn ... 60 lần.

IMG_1513_resize.jpg

Tòa nhà chính của Khu làng cổ Edo. Khu này nằm trong một công viên tự nhiên lớn.

IMG_1520_resize.jpg

Căn nhà Nhật Bản đầu thế kỷ 19

IMG_1525_resize.jpg

Nhà nông dân


IMG_1531_resize.jpg

Bếp lò dân dã


IMG_1532_resize.jpg



IMG_1535_resize.jpg

Nấu trà kiểu dân dã

IMG_1537_resize.jpg

Mời uống trà. Các nhân viên sống ở trong những căn nhà, sinh họat như cách đây mấy thế kỷ. Thấy hai vợ chồng, họ mời vào ngồi cạnh bếp lò và múc trà trong ấm treo trên bếp để mời.
 
Những chiếc quần của chồng giờ rộng thùng thình, cứ phải luôn tay xốc lại, vô cùng xấu hổ.

Trong khu công viên, bắt gặp rất nhiều người già ngồi vẽ lại các ngôi nhà cổ. Có lẽ đây là một lớp học dưỡng lão. Mọi người vẽ say sưa và chuyên tâm, cũng như khi họ làm việc hàng ngày vậy.


IMG_1549_resize.jpg

Nhà tắm ônshen-Nhà tắm công cộng. Chú ý bức tường ở giữa ngăn chia giữa hai khu nam và nữ. Tất nhiên là không một ai mặc một mảnh vải nào trên người.


IMG_1550_resize.jpg

Bà chủ quán rượu


IMG_1551_resize.jpg
 
IMG_1552_resize.jpg

Ngồi chờ xe bus. Thấy một cô gái dắt chó đi dạo, tay cầm sẵn túi nylon. Chó ị xong, cô bọc tay trong nylon, hốt gọn. Sau đó buộc miệng túi lại, bỏ vào giỏ xách.

Giờ phải chạy gấp về ga Tokyo, mở box chứa đồ ra, rồi chạy lên tàu, đi về khu nhà trọ đã đăng ký từ ở VN. Khu này gần ga Takadanobaba, cũng thuộc khu Shinjuku, tức là ngay trung tâm.

Đây cũng là một khu phố ăn chơi của dân chơi và dân bụi, có cả dân balô. Trên đường về nhà trọ ở phố Waseda, thấy đám thanh niên mặc đồ bụi đứng ngồi hai bên vỉa hè, chẳng làm gì ngòai trò chuyệnm hút thuốc và ôm nhau. Mũi tai đeo nhiều vòng xích, tóc vuốt keo màu dựng đứng, quần áo lủng lẳng vòng khoen là chuyện bình thường. Nhìn vui mắt và hay hay. Cũng là cách thể hiện bản thân. Tuy vậy bọn họ vẫn lịch sự với người lạ. Đi bộ từ ga Takadanobaba về tới nhà trọ Ten Ten Guest House mất khỏang 10-15 phút. Xách lỉnh kỉnh mỗi người một vali kéo, một balô trên 12kg và một túi xách cồng kềnh. Số nhà lộn xộn. Ten Ten nằm ở lầu 4, cầu thang rất hẹp. Nhưng có thang máy. Tầng trệt là một nhà hàng, tầng 2 là một night clup mở cửa đến 12h khuya. Tiếp tân là một anh chàng trẻ măng, vốn cũng là khách trọ (có lẽ là sinh viên), vừa bắt đầu làm việc ở đây hôm nay. Chủ nhà trọ là một cô gái trẻ xinh xắn nhưng đã có chồng và có con.


Bàn tay cô gái trầy xước khủng khiếp. Họ xin lỗi rồi trình bày như sau: Tình hình là tối nay, tối kia hai vợ chồng phải mỗi người ở một nơi. Chồng ở đây còn vợ phải ngủ bên nhà họ, cũng trên phố này nhưng cách đấy khỏang 50m. Còn tối mai và tối mốt sẽ ngủ ở đây, nhưng ở hai phòng khác nhau. Phòng kia là phòng có cả nam lẫn nữ. Cả hai qua xem: Nhà họ gồm sảnh nhỏ 2m2, phòng khách khỏang hơn 5m2, phòng đồ chơi khỏang 4m2, bếp, vệ sinh khỏang 4m2, phòng ngủ hai vợ chồng khỏang 5-6m2. Có cả mẹ chồng ở đó. Cô chủ nói xin lỗi và tối nay bà mẹ chồng sẽ đi qua chỗ khác. Vợ sẽ ngủ ở phòng khách, có màn ngăn riêng. Vệ sinh và nhà tắm dùng chung với họ. Cũng tạm được.

Nhà ở của hai vợ chồng họ như vậy là sang lắm ở trung tâm Tokyo. Giá nhà trọ của Ten Ten cho sinh viên ở là 39.000 yen/1tháng. Có vệ sinh riêng,nhà tắm riêng, bếp riêng với đầy đủ lò viba, lò nướng, bếp điện, quầy rửa, gia vị, dao kéo đĩa v.v. Rất giống với Kyoto Cheapest Inn. Dầu gội, dầu xả, kem, keo, xà bông... là đồ hạng trung bình. Trên tường nhà tắm có ghi "Mỗi người chỉ được sử dụng trong 15 phút. Ai phát hiện người nào dùng quá xin báo với người quản lý ngay." Thực ra chẳng có ai lại đi tố cáo nhau.

Đám trọ ở đây, ngòai mấy thằng Pháp rất tò mò, thì phần lớn là thanh niên. Cũng chưa chắc là tụi sinh viên, mà có khi tụi nó ở trọ dài hạn ở đây vì không thề tìm được nơi ở.

IMG_1553_resize.jpg

Chú ý chìa khóa ghi chữ 402. Đó là chìa khóa một căn phòng trọ khác, bên trong có nhà tắm.
Cả hai xuống nhà đi tìm siêu thị để mua đồ ăn và trái cây. Cần phải có rau xanh.

Xin quay lại chuyện khu làng cổ Edo. Khu làng này nằm trong một quần thể công viên rộng khủng khiếp. Trong công viên có một viện dưỡng lão và làng cho người khuyết tật. Tại Nhật người khuyết tật có thể tiếp cận bất cứ công trình công cộng nào, tôi gặp họ ở mọi nơi. Còn người già thì rất khỏe mạnh, dẻo dai. Còn nhớ trên chuyến tàu đi từ Miyajima về Osaka, chồng đang ngủ gà gật chợt thấy tàu dừng, mọi người ùa lên đông. Có một ông già đang đứng trước mặt, vội đứng lên đường cụ. Vợ trông thấy, bấm: “Lần sau anh đừng nhường, em ở đây bao lâu cũng không thấy tụi thanh niên làm thế. Ngay mấy ghế cuối toa có ghi dành riêng cho phụ nữ có mang, người khuyết tật, người bị bệnh và người già thì trong giờ cao điểm cũng ngồi chật, không ai nhường ai. Các ông bà già Nhật lại khỏe mạnh còn hơn mình. Họ đứng gân lắm.” Mà có lẽ thế thật. Đặc biệt đã rất nhiều lần tôi gặp những cụ bà cao tuổi đi lại ngòai đường. Không hiểu sao lưng họ còng tới gần sát đất (nói thật 100%), nhưng đi lại rất bình thường. Có lẽ cụ bà thọ hơn cụ ông, và họ lao động nặng nên lưng còng quá mức. Còn ở Edo, tôi trông thấy rất nhiều người có tuổi (người Nhật do ăn mặc, do dẻo dai nên trông trẻ hơn tuổi thật) đang ngồi vẽ lại những ngôi nhà cổ. Đây có lẽ là một hội người cao tuổi, họ tổ chức học một môn nghệ thuật như một thú tiêu khiển, nhưng làm việc rất rất nghiêm túc, như mọi công việc bình thường nào khác của dân Nhật. Đây là cách hữu hiệu giúp người già giữ được tinh thần khi về hưu. Với một người đã học kiến trúc như chúng tôi thì tranh họ vẽ không phải là đẹp lắm, nhưng đôi bức khá chuẩn. Thật đáng phục. Cảnh này tôi đã từng gặp ngay hôm đầu tiên tới tham quan lâu đài Osaka-jo, nhưng hôm đó cứ tưởng họ là họa sĩ, nên xem thường vì họa sĩ gì mà vẽ không nghệ thuật lắm.

Đám khách trọ chung với chúng tôi, chỉ một phần là dân du lịch. Có một anh người Pháp khá tò mò. Hắn đã hỏi chồng có phải người Khmer? Không, tôi là người Việt Nam. I am Bêtônamư ! (Việt Nam – tiếng Nhật). Hắn ngạc nhiên. Bực quá, mình đi nắng kiểu gì mà đen đến nỗi thế nhỉ? Hay thằng dở người này chưa thấy người Khmer bao giờ? Nhưng khách trọ ở đây chủ yếu là sinh viên hay thanh niên tự lập. Hôm mới vào đã có một tên Nhật hỏi chồng có phải người Thái không? No, I am Vietnamese! I am Bêtônamư! À, tôi cũng đã có lần tới chơi Việt Nam. À thế hả. Cũng hay. Tay này ngủ ngay trên đầu tôi. Còn một tay khác cũng khá tò mò với tôi, nhưng lịch sự và dễ chịu. Còn một tên khác, cũng kiểu sinh viên hay tự lập gì đó. Tên này thì khó tính, hay xét nét. Ví dụ mình không được đi dép vào phòng, hay khi mình đánh răng ở chậu rửa bát thì hắn cứ xoi mói. Nhưng nói chung tụi này khá lịch sự, biết giữ khỏang cách nhưng vẫn là tò mò với người nước ngòai đúng kiểu Nhật. Đêm đầu tiên mình mệt lắm nhưng hai thằng, thằng đã tới VN và thằng tò mò dễ thương cứ nói chuyện suốt. Vậy mà mình cứ ngủ như chết mới lạ.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top