diengiadung
Phượt gia
Trên đỉnh có cái miếu nhỏ và một rãnh cát lở, muốn bước ra mũi đá ngoài cùng thì phải qua chỗ này. Cẩn thận chứ trượt chân một phát là toi...
Ngại ở dưới trông lâu nên mình trở xuống. Không muốn nhìn nhưng cũng phải thấy tường thành, he he...:
Ngày xưa còn nhỏ: năm nào ba mình cũng chở cả nhà đi Cap (Vũng Tàu), trong đó thì có 1 lần ba nổi hứng chuyển hướng đi Long Hải.
Long Hải thuở đó còn "siêu hoang sơ", hoang sơ tới mức chỉ tắm biển một buổi rồi ba lại chở cả đám quậy nhà mình trở về Vũng Tàu do nơi đây sóng lớn quá, lại không có khách sạn nhà nghỉ gì cả trong khi tiêu chuẩn của ba được nghỉ ở một căn villa tại Vũng Tàu.
Phía lưng lửng dưới kia là một trảng có bằng với lối mòn quanh co...:
Thời gian quá lâu nên trong tâm trí mình chỉ còn nhớ rằng Long Hải ngày ấy, nơi bãi biển bọn mình tắm chỉ có dăm ba chái nhà dài ven biển để khách ngồi ghế bố. Hải sản phục vụ thì cũng có nhưng không nhiều như Vũng Tàu. Cái mình còn nhớ nữa là rất thưa người, chỉ có nhà mình thôi - còn chung quanh là biển, là đồi cát và rừng dương.
Mình theo lối này đi đại - ngắm dưới kia cảnh vật thật mê hồn:
Hóa ra lối mòn thông đến đường vào Mộ Cô. Phía xa xa là mái của Tịnh Xá Ngọc Hải:
Duy chỉ một thứ không thay đổi sau một thời gian dài. Hơn 40 năm ròng, một thời gian thừa thải cho mọi sự thay đổi từ cảnh quan, cuộc sống... nhưng không đủ để thay đổi hình thù bãi đá Phước Hải (tức là bãi đá đèo nước Ngọt) dưới kia.

Ngại ở dưới trông lâu nên mình trở xuống. Không muốn nhìn nhưng cũng phải thấy tường thành, he he...:

Ngày xưa còn nhỏ: năm nào ba mình cũng chở cả nhà đi Cap (Vũng Tàu), trong đó thì có 1 lần ba nổi hứng chuyển hướng đi Long Hải.
Long Hải thuở đó còn "siêu hoang sơ", hoang sơ tới mức chỉ tắm biển một buổi rồi ba lại chở cả đám quậy nhà mình trở về Vũng Tàu do nơi đây sóng lớn quá, lại không có khách sạn nhà nghỉ gì cả trong khi tiêu chuẩn của ba được nghỉ ở một căn villa tại Vũng Tàu.
Phía lưng lửng dưới kia là một trảng có bằng với lối mòn quanh co...:

Thời gian quá lâu nên trong tâm trí mình chỉ còn nhớ rằng Long Hải ngày ấy, nơi bãi biển bọn mình tắm chỉ có dăm ba chái nhà dài ven biển để khách ngồi ghế bố. Hải sản phục vụ thì cũng có nhưng không nhiều như Vũng Tàu. Cái mình còn nhớ nữa là rất thưa người, chỉ có nhà mình thôi - còn chung quanh là biển, là đồi cát và rừng dương.
Mình theo lối này đi đại - ngắm dưới kia cảnh vật thật mê hồn:

Hóa ra lối mòn thông đến đường vào Mộ Cô. Phía xa xa là mái của Tịnh Xá Ngọc Hải:

Duy chỉ một thứ không thay đổi sau một thời gian dài. Hơn 40 năm ròng, một thời gian thừa thải cho mọi sự thay đổi từ cảnh quan, cuộc sống... nhưng không đủ để thay đổi hình thù bãi đá Phước Hải (tức là bãi đá đèo nước Ngọt) dưới kia.