What's new

[Chia sẻ] Xe đạp: Bắc Kinh -- Hà Nội: Đường về nhà

8/1: Vũ Hán - Xích Bích -2 to 9 độ 133km
Hẹn 6 giờ dậy, mà lúc mở mắt ra, liếc qua cửa sổ vẫn thấy tối om, ngủ tiếp đến 7h, lần chần mãi. Lại phải chất đống đồ hôm trước bày biện ra cho lên xe chằng chịt. Trời vẫn kiểu âm u dọa mưa. Kệ, cứ đi, tránh sao đc trời.
Dừng lại trước cửa hàng ăn sáng bên dưới, mình vất xe ở ngoài ko cần khóa, vì nghĩ là ngồi bên trong nhìn qua cửa kính vẫn trông được cơ mà. Với cả ý, cái xe như chở đồ buôn đồng nát như thế, có ai lấy thì chắc cũng phải cong đuôi lên. Thế vậy mà Tiểu Tịch vẫn không yên tâm, em ấy sau khi gọi đồ xong thì mang ra ngoài, cạnh chỗ dựng xe, đứng đấy vừa coi vừa ăn, vì em ấy sợ mất xe thì mình chỉ còn nước đi bộ về :v.
Sông Trường Giang ngăn TP Vũ Hán thành 2 bờ, em ấy ở bờ bên này, khu Giang Hán, còn mình phải sang bờ bên kia để tìm đường ra quốc lộ và đi tiếp. Và vì thế phải đi phà. Tiểu Tịch tiễn mình ra tận bến phà.

"Du thuyền" chở "siêu xe" đây.
Trời vẫn mù sương, và chẳng thể nhìn được bờ bên kia thế nào. Lúc trước cứ chờ đợi đến được đây, phải ra nhìn tận mắt cái cầu bắc qua sông Trường Giang để xem nó dài như nào, vắt vẻo ra sao, phải cái chẳng nhìn được gì ngoài hơi nước(hay khí bụi?)

Phải gần cập bến thì bờ phía trước mặt mới lờ mờ hiện ra, và ngược lại, cái phía mà mình vừa bước chân đi, lại đã chìm trong cái không khí bồng bềnh và lãng đãng. Để ý kỹ mới nhìn thấy mặt trời nhỏ xíu, mờ nhạt, đang cố chơi trội vượt lên mấy tòa nhà.

Lối lên khỏi bến phà. Cũng không biết tầm nhìn xa là bao nhiêu mét, đại loại là kiểu như cảnh vừa lướt qua, khi quay đầu lại, chả thấy đâu nữa.

Về cái cây cầu, mình vẫn chưa yên lòng, nên cố đi ngược lại, dọc theo công viên ven sông để đến gần hơn và ngắm cây cầu ở tầm nhìn gần nhất có thể. Nhưng cũng chỉ được chắp vá 1 đoạn như thế này thôi.

Chụp choẹt xong thì quên luôn cả lối, đâm tàn ra 1 cái cổng gần đấy, ra được đường chính. Và vì đi theo cảm tính nên lạc đường. Lại tốn lưu lượng để dùng bản đồ chỉ đường.
 
Rồi cứ đi theo cái phần mềm chỉ đường bằng giọng nói của Baidu trong điện thoại. Cái kiểu như đi thắng 500m nữa thì quặt phải, đi tiếp 1km rồi thế nào thế nào đó. Giọng nói cứ đều đều, và đặc biệt tốn pin. Đi theo lời chỉ dẫn của "chị ý" thì cũng thoát được cái mớ bòng bong trong thành phố và đến được nơi xinh đẹp này.

Hơi khác so với cái tấp nập ở TP nhỉ?
Vẫn men theo muĩ tên của bản đồ, đến chân cầu, vẫn không nghĩ gì mà vượt lên. Thậm chí lúc đang rướn cổ đạp lên cầu, có 1 bạn đeo ba lô to đùng, lủng lẳng đôi giày tím buộc phía sau, chạy theo mình hỏi :" Đây có phải quốc lộ 107 ko mày?" thì vẫn tự tin mà đáp :"Uh, đúng mà, tao cũng đang đi hướng đó đấy!" Bạn này đang tìm xe để xin đi nhờ, nếu mà mình ko chở đồ, thì đã cho bạn ấy quá giang, để chở mình rồi, hô hô. Điêu thế :D
Bỏ lại bạn giày tím, mũ BBoy đằng sau, mình tự tin vượt lên phía trước, nhìn thấy trạm soát vé vẫn không đắn đo gì. Lách qua cái xe tải chắn ngang cửa soát vé, phi thẳng qua cửa.

Đường vắng lắm, thi thoảng mới có xe oto vụt qua thôi, mà đặc biệt còn không thấy bóng dáng xe đạp hay xe máy gì cơ, đường sạch trơn, êm ru nữa ý. Tung tẩy vừa đi vừa ngắm. Nhưng ngắm mãi chẳng thấy cái cột mốc màu đỏ quen thuộc với ký hiệu quốc lộ 107 đâu cả, thay vào đó là những tấm biển màu xanh lá bắt đầu bằng chữ G, và những biển hiệu hướng dẫn lái xe an toàn. Mà 2 bên đường có cả lan can rõ xịn nữa. Nhà cửa đâu hết, sao cứ thẳng tắp mãi thế này, chẳng có đến 1 ngã rẽ. Thỉnh thoảng còn có 1 vài anh tài xế vụt qua rồi cố ngoái đầu lại nhìn mình như vật thể lạ. Thế quái nào!

Lôi điện thoại ra xem bản đồ, và mình dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra : Mình đang an toạ trên đường cao tốc, chứ không phải đường quốc lộ như mình tưởng. Quả này thì ngon rồi, vì đường cao tốc chỉ dành cho oto và xe tải, cấm tuyệt đối xe đạp, xe máy, xe thô sơ các loại. Thế quái nào mà mấy ông bà ở trạm thu phí vừa nãy không nhìn thấy mà ngăn mình lại, chắc tại cái xe tải chắn ngang lúc nãy. Lục lại đoạn băng quay chậm trong đầu, thì mình đã biết nguyên nhân do đâu, do cái bản đồ! Mình tìm đường nhưng quên là nó chỉ chỉ đường cho oto, và bọn chết tiệt bao giờ cũng ưu tiên chọn đường cao tốc và mình thì quên không ấn cái phần "Không đi cao tốc" ở thanh hiển thị, rồi thì như thế, ngoan ngoãn nghe theo, chị ý bảo sang trái thì không dám ngó bên phải! Aizzz.
Hoảng chứ, vì đâu thể quay đầu lại. Đây là đường 1 chiều, chia làm 3 làn, phân cách bằng 3 cái vạch vôi, 1 cho xe to, 1 cho xe con, và 1 (chính là cái làn mình đang bám đây) chuyên dành để xe dừng tạm khi có sự cố hoặc để lối cho các xe tránh nhau. Mà nếu cứ đi tiếp như này 1 là tai nạn (vì cao tốc xe phóng như điên, và nào có ai ngờ có con ngu nào xách xe đạp mà bò trên đây đâu), 2 là (cái này nguy cơ cao hơn) sẽ bị xe đi tuần của bộ phận bảo vệ đường bắt gặp và cho cả người lẫn xe lên cái thùng xe đằng sau mà chở về đồn hoặc 1 điểm nào đấy để giáo huấn rồi mới thả đi. Vậy cũng tốt, ít nhất không phải đối diện với cái cảm giác nơm nớp lo sợ bất an này nữa.
Việc cần làm bây giờ là tìm ra được 1 lối rẽ để ra khỏi đây. Nhưng nó cứ thẳng vun vút như này, và dưới cái lan can kia, cũng chỉ là đất đá với cả cây cối, chả có lấy 1 lối mòn.

Thỉnh thoảng cũng gặp được 1 lối rẽ, nhưng mà là lối rẽ sang 1 nhánh cao tốc khác, và đi đến 1 địa điểm chẳng liên quan.
Cứ đánh đu như thế khoảng 40km thì mình cũng thấy 1 ngã rẽ, nhìn bảng chỉ dẫn thì đó là lối vào 1 huyện lộ nào đó. Nhưng chả quan tâm, miễn là thoát ra khỏi đây, rồi tìm đường ra quốc lộ sau. Mặt mấy cô chú ở chốt chặn đầy ngơ ngác khi nhìn thấy 1 vật thể lạ lách từ đường cao tốc qua barie, vút về phía đường mòn. Mình cũng chẳng dám quay đầu lại, chuồn nhanh cho lẹ.
Mừng lắm khi trở về với nhà, với cột mốc. Dù là đường toàn bụi đất.
 
Cũng may mà lúc sáng mua tạm cái bánh, chứ không trưa nay nhịn luôn. Vì tầm trưa dọc đường đi, tìm mãi mới thấy 1 hàng tạp hóa để mua nước. Cũng có bánh kẹo, nhưng mà mình ăn chán mấy thứ bánh quy, lương khô các kiểu rồi. Tấp vô lề đường, chỗ hàng cây nhãn, ngồi bệt luôn xuống gốc cây mà ăn. Thi thoảng có mấy cái xe máy đi qua mới có cái mà ngắm, chỗ này vắng tanh, buồn chết!
Trên đường đi, nhìn thấy rất nhiều tre trúc, rừng bạt ngàn

Tính ra thì, nghĩ theo 1 hướng tích cực thì cái việc lạc lên đường cao tốc sáng nay có khi lại giúp mình bớt đi 1 đoạn đường núi, sẽ không có cái kiểu lên xuống uốn lượn.


Mưa, bẩn, trời âm u, đường lên lên xuống xuống. Giờ thì quen rồi.
Đến 1 khu thị trấn nhỏ, vẫn còn cách xa Xích Bích mấy chục km. Lúc đó đúng giờ tan học, Trẻ con ở 1 trường tiểu học gần đấy ùa ra khỏi cổng, bu quanh 1 ông lão bán đồ ăn đối diện đường. Mình dừng lại xem có gì hot. Ông lão bán xúc xích nướng, bánh rán và cơm nếp. Cơm nếp đựng trong ống tre bịt 2 đầu rồi hấp lên. Khi ăn thì sẽ lấy que đẩy lên và sẽ có hình dạng như cây kem, chấm với đường để ăn. Như này này.
 
Phải mất 1 khoảng thời gian khá lâu xong thì mình mới tìm được nhà bạn hôm nay mình ở. Cái này là do cái bản đồ 1 lần nữa lên cơn điên (Mình sẽ lược đoạn kể tội lần này của nó). Xưng em thì đúng hơn, sinh năm 93, tên Tiểu Lưu, là em làm cùng mình ở nhà nghỉ Đôn Hoàng. Sau khi kết thúc thời gian ăn chơi phè phỡn của kỳ nghỉ hè, mình về Bắc Kinh để đi làm thêm, kiếm tiền cho kỳ học mới, còn tiểu Lưu vẫn trụ thêm 1 tháng, để có tiền đi tiếp Tân Cương với cả Tây Tạng.
Nhưng số em ý đen. Lần trước mất hết tiền bạc, máy ảnh, điện thoại ở Đại Lý. Thì lần này sau khi đi 2 nơi kể trên kia xong, em ấy lại bị vét sạch đồ khi ngủ lều trong 1 công viên ở Thành Đô. Em ấy tặc lưỡi bảo :"Số nó thế rồi!", sau đó thì cun cút quay về nhà - Xích Bích, và ngoan ngoãn ở lại từ đó đến nay.
Trong thời gian này em ấy đang học chụp ảnh, định là sau này sẽ đầu tư 1 cái máy ảnh cơ, chuyên chụp đám cưới.
Buổi tối, ăn cơm với nhà bạn ấy, chỉ có bố, Tiểu Lưu và em gái bạn ấy ở nhà. Chú ấy là đầu bếp chính. Giống như những lần trước, chẳng ai để mình làm gì cả, không cho rửa bát, dọn mâm cũng không, chỉ cho ăn , ăn và ăn....
P/S: Gần 1h đêm rồi, muốn viết tiếp nhưng mà buồn ngủ quá, để mai tranh thủ lải nhải tiếp vậy
 
Last edited:
9/1:
7h dậy, sửa soạn, sắp xếp đồ đạc tinh tươm. Tiểu Lưu vẫn say sưa giấc nồng ở phòng nó. Chú đã chở em đi học. Ra ra vào vào, hết ngồi lại đứng, đợi chú về để lấy chìa khóa, vì xe mình để ở nhà kho dưới tầng 1, chú cầm chìa khóa.
Đang ngẩn ngơ ngồi sofa thì tiểu Lưu có điện thoại, hóng được là có show chụp hình đám cưới, và nó phải đi gấp. Đúng là gấp, nó chỉ kịp oánh răng rồi kéo vội cái áo khoác rồi biến luôn sau cảnh cửa. Lúc sau đạp cửa xông vào, tưởng quên cái gì, thì nó bảo:
"Em phải đi ra ngoài bây giờ, không tiễn chị được, chị ngồi đợi lát bố em về đưa chìa khóa rồi đưa chị đi ăn nhaa".
Thực ra, mình và Tiểu Lưu, vì đã có 1 thời gian làm việc, ăn chơi cùng nhau, nên có thể nói là thân, nên chẳng có gì phải câu nệ cả. Có cơ hội để gặp lại nhau, trò truyện và ôn lại với nhau như thế này đã là vui rồi. Còn với những người chỉ thoáng qua mình 1 lần, nhưng để lại ấn tượng trong mình, dù vẫn liên lạc, nhưng để mà gặp lại ở 1 nơi nào đó, để mà thực hiện lời hứa hẹn "về quê mày chơi", nghe chừng khó, biết đến bao giờ, khi mà mỗi người đều bận rộn với cuôc sống, và dự định riêng.
Ảnh hồi đó, trong nhà bếp đậm chất Tây Bắc, với 2 đứa miền Nam, cứ luôn miệng nói nhớ cơm trắng, nhưng vẫn ăn sạch từng cọng mì.
Điều đặc biệt là mì làm thủ công, kéo sợi bằng tay, sau đó trần nước sôi. Còn nước sốt chỉ là cà chua xào lên, khi thì thêm đỗ dải áo, khi thì thêm cà tím, luôn là ăn chay, và toàn là đồ hái trong vườn, của nhà trồng được.
Chỗ rau đó, sáng nào mình cũng mang 1 cái làn mây nhỏ ra vườn, hái hết các loại cà tím, cà chua, đỗ, dưa chuột, ớt...bonus thêm mấy quả táo, hoặc lê, hoặc mận ở dãy bên cạnh. Cảm giác cứ như sơn nữ hái quả trong rừng ý...hô hô. Nhưng nhìn lại ảnh, có lẽ sơn tặc thì đúng hơn! Bởi vì, mình chỉ có 1 balo, nhưng lỉnh kỉnh thêm lều, túi ngủ, laptop nên hạn chế mang quần áo. Mang đúng 1 cái quần dài, còn lại quần sooc cho đỡ tốn diện tích. Và khi đến đây ngày nào cũng quần cộc áo ngắn tay, loẹt quẹt dép lê, cộng thêm việc ở đây (Đôn Hoàng) hanh khô, hở ra là nứt nẻ, môi nẻ toác, da nẻ chân chym, tóc khô, tĩnh điện tanh tách, quần áo, chân tay lúc nào cũng có cát, gần sa mạc mà.
À thêm quả đầu nữa. Hồi đó (hồi hè), khi mình từ Bắc Kinh ra đi, tóc mình dài gần ngang lưng, khi đến Tứ Xuyên, tự nhiên nảy ra ý định cắt tóc để gội đầu cho nhanh khô. Thế là xông vào 1 cửa hàng cắt tóc vắng hoe, để đỡ phải xếp hàng đợi. Rồi thì bước ra khỏi cửa với quả đầu 2 nhát kéo trị giá 15 tệ (cỡ 50k). 2 nhát kéo là bởi vì chị cắt tóc cắt đúng 2 nhát, 1 nhát cho tóc mái, 1 nhát cho đuôi tóc, nhát nào cũng bằng và thẳng tắp! Sau câu hỏi "cảm thấy thế nào, có ưng ý không?" của chị thợ cắt, mình rùng mình và liên hệ đến hình ảnh Cô gái robot ngày xưa xem. Chỉ có điều đứa trong gương tròn hơn, lùn hơn, và mặt lúc ý ngu hơn.
Vì quả đầu ý, nên mình đội mũ cả 1 tháng bất cứ khi nào có thể. Nhưng khi đến Đôn Hoàng, nhìn thấy chú em này (Tiểu Lưu), thì mình cũng kệ luôn.


Nó là đứa luôn hi sinh ở nhà coi nhà cho mình đi chơi..với anh chủ (Thực ra là theo đuôi đi mua đồ, hoặc đi đón/tiễn khách, hay đi chơi ké, hoặc tối tối lái xe ra đường ngắt trộm hoa về cắm cho có không khí) ! :D, đi hái nho cho mình hay luôn để phần 1 nửa quả dưa cho mình.
 
Ngồi đợi một lúc thì chú cũng mở cửa bước vào, rồi cứ khăng khăng đưa mình đi ăn sáng.
Ăn sáng xong về đến nhà, lại giữ mình ở lại ăn trưa xong rồi hãy đi! Thú thực là cả sáng nhấp nhổm lắm, lịch trình hôm đó là 133km, và ý định là 7h xuất phát, nhưng...ăn xong gần 10h rồi!!! Đi cũng không kịp. Đành nhắn tin báo lại với chủ nhà Ngạc Dương (Trạm tiếp theo), hẹn lại ngày mai.
Ở lại ăn trưa với gia đình, Ăn xong quay lại với cái ổ tối qua.

Định bụng là tranh thủ đợi tiểu Lưu về thì ngủ 1 tí, rồi nó về đưa mình đi lượn lờ Xích Bích, đại chiến Xích Bích cơ mà. Nhưng mà...mình ngủ 1 lèo đến 5h30!! Không ai dám gọiiii!!!hiccc. Chắc bởi vì tối qua ngủ muộn + mệt. Bó tay!
Tỉnh dậy thấy nhà có thếm 2 người nữa, là 2 bác của Tiểu Lưu. Vừa thấy cái mặt ngái ngủ + ngại ngùng của mình, nó đã lôi mình vào phòng nó, khoe ảnh hôm nay nó chụp. Ảnh chụp hôn lễ chứ không phải ảnh áo cưới. Mình ấn tượng mãi và tua đi tua lại mấy bức ảnh chụp chú rể. Đầu tiên là ảnh anh đó tìm đôi giày mà cô dâu cố tình giấu đi, và quỳ xuống xỏ vào chân cho cô dâu. Đây là 1 phong tục trong đám cưới. Tiếp theo là ảnh anh đó cầm 1 cái bảng cao gần bằng người anh ý. Bên trên liệt kê 1 list những cống hiến của anh đó:
TIỀN MẶT : 100.000 NDT ( 1NDT = 3.345 VND)
XE OTO: 1.800.000 NDT
NHÀ, TV, 3 ĐIỀU HÒA.
Kiểu như trưng ra list sính lễ của anh đó. Tấm bảng đó, được trưng khá trang trọng trong đám cưới. Và sau khi đám cưới kết thúc, anh đó ôm tấm bảng chụp ảnh với vẻ tự hào không tả.
Ăn cơm, tắm rửa xong xuôi, chú lại giữ ở lại chơi thêm hôm nữa, vì chưa lượn lờ Xích Bích cơ mà!!! Hic, dạ thôi, dù sao thì, giữ lại 1 chút tiếc nuối, mới có cớ lần sau quay lại!
Lúc mình đang dọn dẹp đồ đạc, mọi người đã ngủ. Tiểu Lưu ở phòng bên canh tắt đèn 1 lúc rồi, nó còn vùng dậy, lôi cái máy ảnh sang bảo: " Quên mất, chưa chụp ảnh chị! " Nó chụp đủ kiểu, thử mọi chế độ. Cho thực hành.
Mặc luôn quần áo đi ngủ, để ngày mai, tung chăn ra là đi luôn, khỏi mất thời gian, 7h, 7h, hẹn giờ rối!
 
Last edited:
10/1:
Có lẽ do chiều qua ngủ đã quá nên thành ra buổi tối mất ngủ.
Hôm trước nghỉ thêm 1 ngày ở Vũ Hán, và hôm qua lại nghỉ thêm 1 ngày nữa ở đây, thành ra nghỉ ngơi quen rồi, nghĩ đến 133km thú thực cũng hơi oải.
Vừa nghe thấy tiếng chú và em dậy, mình đã dậy gấp chăn, xếp gối, định là ra ngoài luôn cùng chú, chứ đợi chú đưa em đi học thì có khi lại như hôm qua...Nhìn chú lôi con bé từ trong phòng vào WC, trong khi mắt nó vẫn nhắm và chân không trọng lượng, rồi đánh răng, rửa mặt cho em ý khi khổ chủ đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, vẫn đang mơ về cái giường và những lớp chăn ấm.
6h30, tiểu Lưu đã ra khỏi nhà. Dạo này bái 1 anh thợ chụp ảnh làm sư phụ, và khi anh ấy có vụ gì là nó cũng tất tả đi theo. Cuối năm, cưới nhiều, tất bật lắm.
Mình cũng chuẩn bị xong xuôi hết rồi, xếp đồ ngồi sẵn ở sofa, chỉ chờ chú và em. Chú tay xách cặp của em gái, 1 tay vừa đun, vừa đẩy em nó ra khỏi cửa, mặt nó vẫn phụng phịu. Chú bảo :" Ngồi đây đợi chú, lát chú về đưa đi ăn sáng đã rồi mới được đi!!". Chú nỡ lòng naòooo!!
Chỉ còn biết ngồi lại, nghe tiếng nổ xe máy phành phạch của chú bên dưới, loại xe kiểu kiểu như Minsk, nhưng của 1 hãng nào đó của TQ, ko rành lắm.
Lại ngồi chờ!! Thơ thẩn nghịch điện thoại, xem lại tin nhắn của chị chủ nhà Ngạc Dương. Chị này tên Thanh Thanh, là chú Tây An mà mình nói chuyện qua QQ khi ở Trịnh Châu. Chú ấy còn viết 1 cái stt trên trang cá nhân, liệt kê những điểm dừng trên đường của mình ra, và kêu gọi những người đã từng ở nhà chú ấy, cũng như bạn bè chuyên cho ở nhờ như chú ấy giúp đỡ mình, nếu mình có đi qua địa bàn của họ. Chị Thanh Thanh này, mình không có thông tin gì lắm, chú ấy mới gửi liên lạc của chị ấy cho mình 2 hôm trước, mới hôm qua, mình mới xin được địa chỉ của chị ấy. Từ đây đến địa chỉ chị ấy cho, cỡ 166km.
Chú về, xách đồ ra khỏi cửa. Phải mất 1 lúc chú mới mở được cửa, vì cái cửa sắt đã han rỉ từ lâu. Mình cố hãm cái vẻ vội vàng lại, tận hưởng nốt giây phút cuối cùng ở con phố yên ả này. Đồ đạc hơi lỉnh kỉnh, vì bữa trước trời mưa nên lôi áo mưa ra, giờ vẫn phơi nguyên trên xe.
Chú đưa mình ra 1 quán ăn sáng đầu hẻm. Có vẻ như là khách quen, vì chú vừa bước vào, 2 vợ chồng bác chủ đã xởi lởi hỏi thăm. Mình không nghe rõ họ nói gì vì họ nói tiếng địa phương, chỉ thấy chú nhắc đền chữ "Việt Nam, Việt Nam". Chắc đang nói về mình. 2 bác quay sang nhìn mình một lượt rồi cười giòn tan, khoác tay mình lôi vào trong. Như sợ mình nghe không hiểu, Bác gái dắt mình hẳn vào trong, qua bàn thu ngân, vào trong bếp, nơi đặt rất nhiều các loại mì sợi cho mình nhìn tận mắt để chọn. Có rất nhiều loại mì, xếp trong những cái thúng dẹt xếp thành 1 dãy ngang trên bàn. Đại khái phân làm các loại: làm từ bột mì, hoặc từ bột gạo, màu trắng, màu vàng, hoặc hơi đục, loại dẹt, hoặc tròn, sợi to hoặc nhỏ, có đến cỡ gần chục cái thúng như thế. Bác giới thiệu tên từng loại và bảo mình chọn, rồi hỏi đi hỏi lại :"Nghe bác nói có hiểu không?". Chọn mì xong bác trai kéo mình đến tủ kính nơi đựng các loại thịt, rồi nói mình chọn thịt, thịt cũng đầy đủ các thể loại, lợn, bò, gà, cá, dê...với đủ cách chế biển.
À tức là, có thể tự chọn nguyên liệu và gia giảm, kết hợp theo ý thích. Và mình chọn mì và cá, cộng lại thành mì cá?

Không phải là bún cá, vì sợi làm từ bột mì, dai hơn, và cá trần nước sôi chứ không chiên lên, thêm 1 vài cọng cải chip, và đặc biệt là có lẽ phải đến 3 quả ớt dại. Loại ớt như ớt chỉ thiên, nhưng màu xanh, cực cayyyy. Loại hay tẩm ướp trong món chân gà đóng gói của TQ ý. Mình muốn khóc!! Bác chủ quán đến gần hỏi ăn có hợp không, có đủ không, có cần thêm gì không?? Không biết Bác có thiên vị hay không, nhưng bát của mình nhiều cá hơn bát của chú. Mình ăn khá chậm, chú đã ăn xong rồi mà mình vẫn ngồi hì hục gắp cá. Vừa ăn vừa với giấy ăn, nước mắt, nước mũi giàn giụa hết cả, quá cay! Nhưng khi chú hỏi sao mà xuýt xoa thì vẫn bảo :"Không sao ạ, cháu ĂN ĐƯỢC CAY!!".
Tạm biệt vợ chồng bác chủ quán, chú đứng giảng giải, chỉ đường cho mình 1 lúc. Mình nghe thế thôi, chứ cũng không hiểu lắm. Chú ấy nói lẫn lộn giữa "n" và "L", có 1 vài nơi khác mình cũng bắt gặp người ta nói ngọng 2 âm này. Mình nhảy lên xe, chú ấy đứng dưới gốc cây nhìn theo mình 1 lúc mới dời khỏi.
 
Last edited:
Không khó để tìm ra được đường quốc lộ.
Hôm nay có vẻ tốt ngày, một đoàn xe BMW, Audi và Mercedes dán đầy hoa tươi và chữ hỉ nối đuôi chạy hàng dài phía bên kia đường. Rồi có anh quay phim thò cổ ra quay mấy xe phía sau. Biết đâu đây chính là đám cưới Tiểu Lưu đang tác nghiệp. Tạm biệt chú em!
Ra khỏi khu thành thị, bắt gặp ngay những đồi chè thẳng tắp thành từng hàng. Phía bên này mọi nhà vẫn đóng cửa im lìm, có lẽ không phải là họ đang ngủ, mà là vì lạnh! Mây loang lổ khắp trời, mặt trời đã lên, nhưng chỉ bon chen được mấy vệt hồng yếu ớt.

Không hiểu là nếu đi vào mùa hè thì con đường này sẽ thế nào? Chắc là xanh và mát lắm. Còn thời điểm đấy, nó cứ khô khốc và trơ trọi thế này.

Cũng có dốc lên dốc xuống, nhưng không đáng kể.

Từ hôm trên đường đến Xích Bích, mình để ý là mình đi đến cột mốc thứ 1 nghìn 3 trăm bao nhiêu gì đó. Và mình cứ vừa đi vừa đếm cột mốc xem, chừng nào sẽ đến cột mốc 1404, ngày sinh của mình. Đến đó, mình nhất định phải dừng lại, chụp choẹt để ghi lại. 1400 rồi 1402 và cuối cùng khoảng 10h30 mình cũng cán đích cột mốc thứ 1404. Không như mình tưởng, cột mốc nó nằm ở 1 khu dân cư, nhà cửa san sát 2 bên, và nằm ngay trước 1 khu chế tác gỗ, liểng xiểng gây rợ và gỗ vụn xung quanh. Đặt máy ảnh lên một cái cột bê tông gần đó và hẹn 15s đếm ngược.

Cũng hơi ngại, vì đây là khu mặt đường, người trong nhà, ngoài đường người ra ngó ra ngó vào, ngó thấy 1 con hâm dở chạy ra đứng trước máy ảnh ôm cột mốc. Đến ngay cả con chó bên vệ đường cứ gườm gườm mình từ đằng xa.
Trời bắt đầu âm u hơn.

Mình đói khá sớm, và cũng bởi mình sợ đến đoạn sau không tìm được chỗ ăn, nên dừng lại ở 1 quán ăn nhẹ. Hơn 11h, quán mới chỉ đang dọn dẹp lại đồ ăn sáng, không có khách ăn, chỉ thấy mấy người đang quây quanh cái bàn sưởi chơi mạt chược, và một cô rửa bát ở sân trước. Không còn gì ăn, ngoài phở, gọi phở xào, cuối cùng ra cái mớ hổ đốn này:

Mình ăn được 2 miếng rồi xin cốc nước ấm tráng miệng. Chẳng thể nuốt nổi, sợi phở vụn, nhão nhoẹt quyện với cà chua, nước tương, không có thịt, và đựng trong cái bát tráng men xanh kiểu xưa xưa, sứt mất 3 miếng. Cũng không biết phản ứng của cô chủ ra sao khi nhìn thấy cái đĩa đồ ăn còn nguyên si như thế mà mình đã đứng dậy trả tiền.
 
Đúng đoạn đường núi thì trời bắt đầu mưa

Ban đầu còn gan, cứ kệ để thế mà đi, nhưng đến đoạn sau, mưa nặng hạt hơn, rơi xuống rát mặt thì đành dừng lại bao bọc cả người lẫn xe, và cả đồng hồ đo vận tốc.

Đường tuy là đường đá, nhưng bùn đất vương vãi 2 mép đường đúng chỗ mình đi, kiểu như vừa có 1 xe chở đất đi qua đây, vừa đi vừa rải vậy.
Nước mưa quyện với đất, đường trở nên nhão bóng, nâu sệt.

Xe mình không có chắn bùn, vì thế bánh sau bắn lên tận đầu, còn bùn từ bánh trước bắn lên tận mặt. Nước mưa dần ngấm qua lớp áo mưa, vào tận bên trong 2 lớp áo gió của mình, lạnh buốt. Đến 3h25, mình tìm được 1 cái gầm cầu trú tạm, tranh thủ xem bản đồ.

Lúc sáng, mình đo điểm mình xuất phát, đến địa chỉ mà chị Thanh Thanh đưa, khoảng hơn 130 km, Mở bản đồ ra mới thấy, mình còn cách điểm giao với quốc lộ để vào thành phố Ngạc Dương gần 30km nữa, và nhà chị ấy ở khu Quân Sơn phía Tây thành phố, cách nút giao đó gần 30km, nó nằm phía bên kia sông. Mà quốc lộ 107 mình đang đi nằm ở phía Nam thành phố. Có thể hình dung nó như 1 hình tam giác vuông cân, nút giao kia là góc vuông, còn điểm mình đang đứng và nhà chị ấy lần lượt nằm ở 2 điểm thuộc 2 cạnh góc vuông. Đó đồng nghĩa với việc mình phải bò 30km từ điểm thuộc cạnh góc vuông của mình đến nút giao và bò tiếp 30km nữa để đến chỗ chị ấy. Và ngày mai, mình lại di chuyển từ nhà chị ấy đến nút giao này, để men theo đường 107 đi tiếp. Hoặc nói theo cách khác, mình đang đi từ hướng Bắc để đi về hướng Nam, nhưng lại phải rẽ qua hướng Tây 30km để ngủ, và ngủ xong men theo cũng con đường ấy, cũng 30km ấy để ra trục đường chính, tự nhiên phải đi thêm tổng cộng 60km cả đi lẫn về. (Thiếu ngủ nên bấn loạn, chẳng biết giải thích sao nữa).
Nhắn tin cho chị Thanh Thanh, thì chị ấy nhắn lại bảo: phải 6h30 chị mới về đến nhà, vì chị ấy đang đi làm, và cty khá xa nơi ở. Vừa lạnh, vừa đói, vừa mệt, quần áo đã ướt hết, nhớp nháp cực khó chịu, mới chỉ gần 4h thôi mà trời đã xám xịt vì mưa, cứ thế này sợ không trụ được mà đợi đến 6h30. Thay vào đó, mình hoàn toàn có thể đi tiếp, bỏ qua chỗ nghỉ này, tìm 1 nhà nghỉ khác dọc đường, vì thú thực người mình đã run lên, môi tím lại, và chỉ muốn tìm 1 nơi nào có nước nóng để tắm, rồi chui vào chăn ủ ấm.
Và mình quyết định không rẽ vào chỗ chị ấy nữa mà men theo quốc lộ đi tiếp, đi được bằng nào hay bằng đấy, vừa đi vừa tìm nhà nghỉ.

Thảm lắm, nước mưa + hơi nước + bùn bắn lên mặt, lên kính mắt, vừa đi vừa quệt. Bỏ kính ra thì không nhìn được, thậm chí còn bị bùn bắn thẳng vào mắt, còn đeo kính thì bị nước bắn vào mặt ngoài, hơi nước bốc vào mặt trong. Lạnh đến mức có một lớp hơi nước mỏng ở khẩu trang đã bị đông lại, trắng li ti. Cái thứ nước bùn đó bắn cả trước lẫn sau, từ đầu đến chân. Nước mưa nhỏ từ mũ xuống mặt, chảy xuống cổ, hòa với mồ hôi, lạnh buốt.
Cứ đi trong tình trạng như vậy, đến hơn 4h, không thể chịu được nữa. Khi đến 1 ngã ba gần trạm xăng, mình rẽ vào 1 tỉnh lộ nhỏ để tìm nhà nghỉ. Mặc dù ngay phía trên trạm xăng, cạnh quốc lộ có 1 nhà nghỉ nhưng mình không vào vì nghĩ gần quốc lộ xe đi lại đêm ngày rung cả đường, khó mà ngủ được, và cũng sợ đắt nữa, mặt tiền đẹp thế kia cơ mà!
Mình lượn cả khu đấy 2 vòng, chỉ thấy có 2 nhà có treo biển nhà nghỉ. Nhà đầu tiên gọi mãi ko thấy người.
Nhà thứ 2, treo biển nhà nghỉ, nhưng trong nhà lại là quán cơm, hỏi ra mới biết, đi sâu vào trong, lên tầng 2. Cái nhà này, thề là phải gấp đôi tuổi mình, có khi hơn cả tuổi bố mình.
Phòng đơn 30 tệ/ tối, có 100k thôi ấy, đã thấy rẻ rồi, nhưng vẫn mặc cả xuống còn 20 tệ. Không hiểu không có khách hay vì nhìn thảm quá, hay mình tha thiết quá, nên đồng ý 20 tệ, và không hề hỏi giấy tờ tùy thân. Càng tốt, đỡ giải thích lằng nhằng.
Phòng ở tầng 2, ông chủ không cho dắt xe lên phòng, bảo để dưới cũng an toàn rồi, với cả cầu thang cũng hẹp. Nhưng mà phòng không có khóa cửa, có mỗi cái chốt trong từ đời napoleon nào rồi. Vẫn cố rửa qua xe tí rồi vác lên, luồn lách cái cầu thang ziczac.
Tắm rửa, treo quần áo khắp phòng, ra ngoài ăn rồi lao về, đặt xe ngáng cửa, yên tâm đi ngủ.

Chăn gối lạnh tanh, lại còn bốc mùi, hơi ghê ghê, nhưng mệt lắm rồi.
 
11/1 : Ngạc Dương - Trường Sa: 134km
7H trời sáng, mệt mỏi bò dậy. Hôm qua cố tình rẽ vào con phố này để tránh đường quốc lộ, xe đi lại ồn ào khó ngủ. Có ngờ đâu, xe chạy gừ gừ suốt đêm, làm trằn trọc ngủ chả được. Ra khỏi phòng, ngó đầu qua cửa sổ mới thấy, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tránh nhà nghỉ mặt đường quốc lộ, nhưng cái nơi này, quay lưng về quốc lộ, phía sau chính là con đường 107 quen thuộc. Nhọ!
Mình lần lượt vác xe, xách đồ xuống, cũng phải lên lên xuống xuống mấy chuyến. Đồ hôm qua vẫn chưa khô, và trời thì vẫn đang mưa, xem chừng không thể vừa đi vừa hong như mọi khi được.
Hôm đó không ăn sáng mà bỏ đống bánh quy, snack các thứ mua tối qua ra giải quyết. Tối qua mua vì nghĩ trời mưa, chui trong chăn, gặm nhấm, đọc truyện thì sướng.
Phải mất một lúc để làm công tác bao bọc cho cả người lẫn xe, giày, gang tay các kiểu. 8h15 chính thức xuất phát.

Sáng sớm, xe khách đón trả khách ở ngã ba. Ngạc nhiên là mình thấy khá nhiều những bác ngồi trên xe gắn máy chờ khách, kiểu như xe ôm đó. Trời mưa phùn, người ta mặc áo mưa ngồi trên xe máy đi lại ngược xuôi. Trên mỗi chiếc xe, từ xe tay ga, xe số, đến xe gắn máy, đều gắn sẵn một chiếc ô che mưa, loại thiết kế riêng cho xe máy, dài và che kín cả xe.
Dự báo thời tiết là sẽ mưa suốt trong 3 ngày sắp tới, nên cứ đi thôi, mặc ông trời. Khi có mục tiêu rồi, thì những khó khăn chỉ là thử thách.

Mới đi được 1 đoạn mà bùn đã nhuộm tung tóe. Lý do mình không lắp chắn bùn là vì thấy lắp chắn bùn vào nhìn hơi ngu, hơi xấu xe, vẫn kiểu thích thời trang hơn thời tiết. Vả lại mấy loại chắn bùn nhựa dành cho loại xe này cũng kiểu làm cảnh, chỉ đỡ hơn được chút. Để thế cho phong trần.
Cơ mà, mưa rồi mới thấy...

Lúc này chỉ mưa phùn, nhưng vẫn để nguyên đồ bảo hộ, vì nếu mà cởi áo mưa ra thì có mà thành tắm bùn. Bùn nhảy qua kính, chui vào mắt phải, loạng choạng dừng lại cấp cứu, xong rồi thì...tự sướng!
12h hơn, dừng lại ở 1 quán ăn. Chỉ có một mình cô chủ vừa nấu vừa phục vụ. Vào tận bếp gọi món, không có thực đơn.

Trong quán chỉ xếp 3 cái bàn tròn to đùng, loại cho 5-6 người ăn. Một mình mình chiếm 1 bàn, bàn đối diện là mấy anh lái xe. Góc nhà để cái nồi cơm to oạch. Cô chủ bưng đồ ra, chỉ vào nồi cơm đó bảo :"Ăn hết thì lấy nhé, không tính thêm tiền đâu".

Mình mang 2 bình nước, 1 loại giữ nhiệt, 1 loại không, và hiếm khi phải mua thêm nước, vì toàn tranh thủ ghé vào đâu đó xin nước ấm.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,123
Members
192,379
Latest member
camhuong007
Back
Top