Day 5 : 30/12: Hàm Đan - Hạc Bích: 110km, nhiệt độ -1 đến 10 độ
Ăn 5 tệ, ở Free
Day 5, so với 3 ngày trước thì nhẹ nhàng hơn chút, hôm nay sẽ là ngày say goodbye với tỉnh Hà Bắc và bắt đầu tiến vào địa phận tỉnh Hà Nam. 8h dậy, chị YT vẫn đang kéo cưa ầm ầm, mình chỉ đánh răng mà ko thèm rửa mặt, vì nước lạnh quá, hề hề. Nhớ cái kiểu ngày còn nhỏ, mùa đông mà phải dậy sơm đi học, mẹ nấu nước rửa mặt sẵn, nóng đến độ nẻ toác cả mặt, thế nên hồi nhỏ, mặt đứa nào cũng hồng hồng, khô nứt, mà người ta gọi là gam da~~, xong đi học cứ gọi là quần mấy cái, áo mấy lớp, rồi đến lớp tụm lại lôi ra đếm., như người ta đếm tiền. Không hiểu là mùa đông ngày xưa lạnh hơn, hay bây giờ quần áo xịn hơn, mà sao thấy cái rét lúc nhỏ khắc nghiệt thế. Cũng đúng thôi, hồi nhỏ làm gì có giày, toàn đi tất rồi xỏ dép tổ ong, quần thì cũng đâu có quần nỉ, mặc 2 cái quần hoa lồng vào nhau, áo thì áo len mấy lớp, mà cái nào cũng tuột hết cả, chỉ cần lôi 1 đầu len, kéo mấy vòng là hết, mà lúc cởi áo ra là cứ tách tách, tĩnh điện...Ôi ngày xưa!
Cứ rón rén như kẻ trộm vì ko muốn làm chị ấy thức giấc, tối qua chị ấy lại xem phim muộn, rồingủ quên lúc nào ko biết, cứ để máy tính lẩm nhẩm 1 mình cho đến 3h sáng mình tỉnh dậy tắt máy tính. Nhìn lại căn phòng 1 lượt, chỉ 1 thời gian nữa thôi, chị ây sẽ ko sống ở đây nữa, nghe đâu Bố Mẹ chị ấy mua nhà mới, cũng ở Hàm Đan này, và chị ấy chuẩn bị chuyển ra ở cùng. Lại phi xuống tầng 1, chằng chằng chéo chéo, lúc ra khỏi cổng còn cố tính đạp nổ mấy quả bóng bay cho tỉnh ngủ, hôm qua ở đây có đám cưới, rầm rộ suốt 2 ngày liền, chị YT bảo: mày tốt vía thế nào mà vừa đến là người ra có hỉ sự.
Dừng lại mua đồ ăn sáng, đậu nành với cả bánh, tổng hết có 5 tệ, bét nhè, cơ mà người ta nói tiếng địa phương, làm mình vừa nghe, vừa đoán, vừa trả lời bừa. Lúc ông chủ hỏi: mua xe này bao nhiêu tiền? Mình lại tưởng hỏi mua bao nhiêu bánh, thế là bảo: dạ, 3 tệ thôi ạ!! Rồi lại hỏi đi đâu, một mình à, "Cháu đi chơi vậy, phía trước vẫn còn mấy đứa nữa đang đợi cháu." Buổi sáng ấm áp và con người thân thiện, khởi đầu ngày mới tốt lành!!
Đường hôm nay ko khó, vì ko phải vật vã nhiều với đèn đỏ và các loại đường chằng chịt trong thành phố, vốn dĩ chỗ này đã là ngoại thành. Nhớ lại hôm qua, chị gái mình gọi điện sang, cứ dặn đi dặn lại phải mua mấy đồ phòng thân như là xịt cay vs cả cái chích điện gì đó, mình hơi buồn cười, bảo chị cứ lo xa~ . Lúc sau, em gái mình lại gọi sang, bảo vẫn còn sống đấy chứ, ặc!! Nghe có 2 cuộc điện thoại mà hết hơn trăm nghìn, cái kiểu đâu nghe điện thoại mà cũng tính tiền, bon chen bon chen!!
Cứ vẩn vẩn vơ vơ, thơ thơ thẩn thẩn, nhạc cũng chẳng thèm nghe. Trước khi đi, đứa bạn hồi đại học, giờ học cùng trường với mình bây giờ dúi cho cái mp3, toàn thể loại của nó, có cả Ngọc Sơn nữa cơ, chịu! ko nuốt được, mà cũng ko dám nghe, vốn nặng tai, lại ko nghe thấy còi xe là đứt!
Đi được 1 đoạn, thấy cái bóng quen quen, cái ghita đằng sau...Á!! Mình vọt lên:"Hi! Hi~", Tên kia vọng lại :"Stop stop, nghỉ tí đã!!". Là Lôi Huy, thằng em hôm trước!! Ha ha, tính ra cũng có duyên phết. Nó cứ nhai đi nhai lại cái chuyện 2 hôm liền nổ lốp 4 phát, trước sau mỗi bên 2 quả, số nó đen. Lại vẫn mình đi trước, nó nối gót theo sau, nhớ ra là chưa có cái ảnh nào liên quan đến nó. Lần trước, khi mà gặp nó trên đường đi Thạch Gia Trang, em ý cố duổi theo chỉ để chụp 1 cái ảnh post lên trang cá nhân, lại còn xin phép chụp đàng hoàng. Mình đi chậm lại, bảo em nó lên trước đi, để chị chụp phát, nó lại làu bàu: "Cơ mà chụp phía sau thế này sao toát lên vẻ đẹp trai của em được!!", cái thằng...haha.
Vâng, "đập chai", nhìn lỉnh kỉnh hơn cả đồng nát ý nhỉ?
Thế quái nào hôm ý lại ngược gió, cứ gọi là hổn hển. Em nó ra hiệu dừng lại ăn trưa, cuối cùng cũng tìm được 1 quán, nó bảo :"Quán nay được ko? Xập xệ quá hả? Hay đi tìm quán khác?". Mình đâu có kén chọn j đâu, cơ mà cũng xập xệ thật, nhà tạm, ko có thực đơn, người ta bày nguyên liệu chế biến ra cái bàn đặt giữa nhà, thích ăn gì thì bảo, người ta nấu. Lôi Huy giao cho mình nhiệm vụ "đi chợ", nó ra ngoài xe lúi húi tìm cái gì đó. Lại tiếng địa phương, nghe cứ ù ù cạc cạc, gọi 1 món xào, 1 canh, xào gì, canh gì cũng chả rõ, cô chủ nói một list, mình chọn random~~. Lôi Huy bước vào, đưa cho mình cái hộp nhỏ nhỏ :"Tìm mãi mới thấy, tặng cho chị đó", à 1 cái harmonica. Em ý chơi trong 1 ban nhạc nghiệp dư, sắp tốt nghiệp và đã đi làm được 1 thời gian, cùng chuyên ngành với mình, thương mại quốc tế, nhà em ý làm về vận tải biển, cũng có mấy lần áp tải hàng qua cảng Hải Phòng, có lẽ lăn lộn sớm nên mới già trước tuổi thế
.
Mình lôi sẵn tiền ra trả, nhưng nó lại ngăn lại, mình bảo :"Có đi có lại mà, lần này đến lượt chị", "Thôi đi chị, nốt lần này thôi, chứ mấy hết hôm nay, chẳng gặp nhau trên đường như thế này nữa đâu". Thôi vậy.
Ra khỏi quán, nó kêu mất khẩu trang, đây là cái khẩu trang thứ 2 rồi. Tưởng gì chứ khẩu trang thì chị đây có đầy, lôi ra 1 cái, mới tinh và đã giặt, kỉ niệm em!
Chia tay lần 2, và không biết bao giờ mới gặp lại. Mình đến Hạc Bích sau đó Hạc Bích đến thẳng Trịnh Châu, trong khi Lôi Huy chỉ đến An Dương và nghỉ ở đó 1,2 ngày, nó có bạn học ở đó, sau đó mới đi Tân Hương, rồi đến Trịnh Châu đợi anh họ nó, 2 anh em cùng di xe đạp về.
Chưa đến 2h mình đã đến An Dương, mình rất ghét vào thành phố vì cứ vào thành phố là đường lại loạn cả lên. Tóm được 1 bạn đẹp zai hỏi đường, bạn ý cũng ko biết đường, liền lôi điện thoại ra tra đường, xong lại còn xin wechat của mình. Add wechat, bạn ý la toáng lên: Hà Nột, Việt Nam? bạn là người VN á? Đừng nói là...(Phần profile wechat mình ghi địa chỉ HN, VN). Mình chỉ cười, và hẹn gặp lại.