Day 6 : 31/12: Hạc Bích - Trịnh Châu : 130km, nhiệt độ -3 đến 14
Ăn 2.5 tệ (8k tiền Việt á), ở Free
Mình hẹn 7h dậy, cứ cố nấn ná mãi 7h hơn mới chui ra khỏi ổ. Đêm qua bị 2 cái chăn đè đến khó thở, nhưng mà ấmmmm! Chuẩn bị xong hết, 2 anh chị vẫn ko có động tĩnh gì. Một mình chằng đồ, rồi ôm cả đồ cả xe từ tângd 3 xuống tầng 1, mình đúng là siêu nhân. Trước khi đi, để lại 1 mẩu giấy nhắn cho anh chị. Lúc ý sớm quá chằng biết ăn gì, lôi lương khô của em Bảo Định ra giải quyết nốt rồi uống nước cho nó nở
. Bắt đầu ngày mới!! Thường thì mỗi sáng sau khi xuất phát 1 tiếng là mình lại phải dừng lại thay đồ, thay cái áo phao dày sụ bằng cái áo gió mỏng tang, vì là sáng ra khỏi nhà lạnh đơ người, sau đó thì người nóng dần, rồi mồ hôi, đến khổ.
Hôm nay lại ngược gió, đi cứ như bò ra đường, mà cũng chẳng vội, hôm nay có 130km thôi. Từ sau hôm 172, đã ý thức được sức chịu đựng của bản thân, nên đã giảm nhẹ mục tiêu.
Cho đến hôm nay, khu vực mình đến vẫn được coi là đồng bằng, dù 2 bên đường thỉnh thoảng có 1 vài dãy núi con con, mà gọi là cồn đất cũng được, nhưng đường thì vẫn bằng, và thẳng tắp, và tất nhiên là ko có đinh tặc. Khổ nỗi lại gặp phải đoạn sửa đường, vừa bụi vừa khó đi, chỉ sợ mấy cái viên đá nhỏ nhỏ, sắc cạnh kia mà xuyên vào lốp 1 cái thì có mà...Đi được 1 đoạn, mệt lử, chị gái gọi điện, lại hỏi vụ đã mua xịt cay chưa...Mình dặn đi dặn lại: ko được nói cho Bố Mẹ biết, ko là tèo. Mà nghĩ cũng tội Bố Mẹ với cả chị, em gái mình. Mình làm việc gì BM luôn là người biết sau cùng, và đương nhiên 2 người còn lại bị khép vào tôiij danh bao che, đồng lõa~~I'm sorry, hi hi
11h, chưa đến giờ ăn quy định nhưng mệt quá, chui vào 1 quán ăn sáng nghỉ. Bác bán hàng nói gì mình nghe cứ ngơ ngơ. Trung Quốc có rất nhiều loại tiếng địa phương, thậm chí huyện này đến huyện kia, tiếng nói cũng ko giống nhau, và thậm chí có những người nghe hiểu tiếng phổ thông nhưng ko nói được. Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi đồ thì bác ấy bưng ra 1 bát canh và hỏi có ăn thêm bánh ko. Hóa ra ở đây chuyên mỗi 2 món đấy.
Rửa tay xong, nếm 1 thìa canh, dù màu sắc ko đc đẹp đẽ cho lắm nhưng mà mùi vị hay hay. Hình như là 胡辣汤, mà tiếng Việt mình cũng chẳng biết nên dịch thế nào, đại loại là có nấm các loại, cải chip, hồ tiêu vs gia vị gì ko hiểu, nóng hổi, tỉnh cả người. Lúc thanh toán, ko tin vào tai mình khi bác ấy bảo 2,5 tệ. Mình hỏi lại, bác ấy phải dơ ngón tay ra mình mới dám chắc, mồm lẩm bẩm, sao rẻ thế.
Khi dắt xe chuẩn bị rời đi, có 1 chú cứ ngó ngó, rồi hỏi:" Mày bị lạc đàn hả cháu?", "Dạ, đúng ạ, chúng nó đi phía trước rồi ạ, nhanh quá, cháu ko theo kịp". Tất nhiên, dại gì mà kêu là đi 1 mình.
Chả hiểu hôm nay thế nào đi đến đâu gió cản đến đấy, thậm chí có lúc chỉ bò được 10km/h. Bình thường thì 2 tiếng mới nghỉ 1 lần, mà hôm nay cứ gặp bóng râm là nghỉ. Mùa đông ở miền Bắc tuy lạnh nhưng ko u ám như miền nam, ngày nào cũng có mặt trời, chiếu đến choí cả mắt. Lại dừng lại nghỉ, mở 3G ra search, vẫn còn 48km nữa, haizz. Đoạn hôm nay sẽ đi qua sông Hoàng Hà, muốn là phải đến được đó trước khi hoàng hôn. Có cuộc gọi đến, là Cạ. Cạ là tên mình dùng để gọi cạ phượt của mình ở nhà, tính ra 2 đứa cũng đi được 3,4 chuyến cùng nhau, và thân đến tận bây giờ. Mấy tuần trc, khi mình nói mình sẽ đi xe đạp về, bạn ý thốt lên đầy ngạc nhiên, nhưng ko ngăn cản. Nói được vài câu thì viber đứt mạng, hất chân chống lên và đi, cố lên, nhất định phải ngắm hoàng hôn trên sông.
Mặt trời sắp lặn, hơi lo, tính ra vẫn còn hơn 20km nữa, tức là tầm 15km nữa mới đến được cầu bắc qua sông Hoàng Hà. Cắm đầu đạp,,,
Cuối cùng cũng đến được cầu, cầu đang xây và ko cho xe đạp qua. Điên tiết, nhưng nhìn thấy xe máy cứ phi ầm ầm lên cầu. Đế chắc chắn, dừng lại hỏi anh CSGT, anh ý bảo đi thoải mái, mấy nữa khánh thành mới cấm, yeeee
Sau bao cố gắng, và đây là thành quả...