What's new

Xe Đạp vòng quanh miền Đông Nam Bộ

CHẶNG 7: Cát Tiên – Tân Phú (xuyên rừng Nam Cát Tiên)
Mar 13, 2010. Lộ trình: http://ridewithgps.com/trips/27341
Đọan đường đi được: 75km. Đã đi được: 525km
(Lâm Đồng - Bình Phước – Đồng Nai)

Do đàn voi dữ đang họat động gần Phú Lý, nên dù có muốn đi qua đó thì chắc kiểm lâm cũng không cho, do vậy lộ trình ngày hôm nay có chút thay đổi. Chúng tôi sẽ đi từ Phước Cát xuyên 20km vùng đệm của rừng quốc gia tới Đắk Lua rồi tiếp tục thêm 20km vùng lõi của khu rừng nguyên sinh này để xuống tới tổng hành dinh NCT. Sau đó tùy vào tình hình để quyết định tiếp tục đi qua Phú Lý hay sẽ vượt sông để ra Tân Phú.
Sáng ra trả phòng, hỏi thăm chị chủ nhà nghỉ thì được biết từ Bungo có đường tắt chạy qua cầu phao để vào cửa rừng Đăk Lua, nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi ngược 10km về lại Đăng Hà để có thể bắt đầu tiến vào rừng từ vùng đệm phía bắc của Nam Cát Tiên. 7h00, xe lăn bánh, đi ngược lại con đường ngày hôm qua. Đến Phước Cát chúng tôi dừng lại ăn sáng, sau đó qua cầu Phước Cát độ 1km thì đến cái ngã ba quẹo trái vào vùng đệm của Nam Cát Tiên.
md0529.jpg

Cầu Phước Cát

Con đường khá đẹp, ít xe. 5km đầu là đường nhựa dễ đi, có vài con dốc nhưng có lẽ sau chặng ngày hôm qua thì những con dốc ở đây không đủ để làm khó hai cặp giò đã được luyện công bầm dập mấy ngày nay. Tiếp đến là đường đất đỏ, con đường cứ uốn lượn cặp theo dòng chảy của con sông Đồng Nai, hai bên tòan là rẫy và ruộng, Chưa có cảm giác gì là đang đi vào vùng đệm của rừng. Trên đường chúng tôi cũng thấy cái cầu phao nối qua Bungo, nếu như lúc sáng đi bằng đường cầu phao thì sẽ tiết kiệm được khỏang 15km. Nhưng không sao, con đường từ Đăng Hà đi vào đáng với công sức chúng tôi bỏ ra,
md0536.jpg

Đọan đầu là đường nhựa

md0540.jpg

Sau 5km đường nhựa thì tới đường đất

md0568.jpg

Chiếc cầu phao bằng tre nứa đi tắt từ Bungo qua Đăk Lua

Tuy là mùa khô nhưng người dân phải bơm nước từ sông lên để tưới tiêu cho ruộng rẫy nên con đường đất đỏ nhiều chỗ bị lầy lội, đi qua chỗ lầy bánh xe dính một lớp bùn nhão nhọet rồi tới chỗ khô lớp bùn đó như được lăn bột, đất cát cứ bắn tứ tung lên mặt lên người, cũng may tôi đã quyết định tháo bỏ cái vè ở nhà nếu không thì cũng mệt với nó.

md0595.jpg

Trong vùng đệm, bà con tranh thủ bơm nước lên làm vụ lúa để kịp thu họach trước mùa nước, vào mùa nước lớn khu vực này nước cao tới ngực

pano5.jpg

Con đường cứ uốn lượn theo con sông này

Gần đến vùng lõi của rừng, hỏi thăm người dân thì được biết trạm kiểm lâm Đăk Lua rất khó, dân ở đây không được đi vào rừng. Từ đây nếu muốn đi Tân Phú họ phải vòng ra lại Bungo, lên Madagui rồi mới đổ xuống Tân Phú, xa gấp đôi con đường xuyên rừng. Tôi cũng hơi lo vì không biết mình có xin đi qua được hay không, nếu không, phải cuốc ngược ra lại thì gay. Con GPS đã được vẽ trước con đường mòn dẫn hai thằng tôi đi qua một cây cầu gỗ nhỏ để chính thức đi vào vùng lõi của rừng. Qua cầu độ 50m thì gặp ngay trạm kiểm lâm Đăk Lua. Chúng tôi ghé vào trạm. Do không nghĩ tới việc vào rừng khó khăn như vậy nên tôi đã không chuẩn bị giấy tờ gì, Tôi vào xin gặp người có trách nhiệm ở đây. Tiếp tôi là anh Biên, trạm trưởng trạm Đăk Lua, anh bảo, đang là cao điểm mùa khô, mức báo động cháy rừng đang ở mức cực kỳ nguy hiểm nên anh không thể giải quyết cho bất cứ ai vào rừng lúc này được. Nhưng anh có để ngỏ một câu “trừ khi có sự đồng ý của giám đốc”. Sau một hồi gọi điện ngang dọc các kiểu tôi cũng liên lạc được với anh Thành, giám đốc. Sau một lúc trình bày qua điện thọai, anh Thành hỏi tới hỏi lui mấy lần - có phải hai anh đi bằng xe đạp? nếu hai anh đi bằng xe đạp thì tôi linh động giải quyết còn nếu đi xe máy thì dứt khóat không được đi vào. Lúc này tôi chưa hiểu lý do tại sao nhưng cũng mơ hồ ghi nhận được một điểm lợi thế nữa của xe đạp trong việc treking.

md0606.jpg

Vào đến cửa rừng, qua cây cầu gỗ là đến trạm kiểm lâm Đăk Lua
 
md0607.jpg

Mùa khô đang ở giai đọan cao điểm, báo động cháy rừng được nâng lên mức cao nhất. Phía sau là trạm kiêm lâm Đăk lua.

Tiến vào rừng, cảm giác đầu tiên là sự chóang ngợp bởi phong cảnh của cánh rừng già rậm rạp, những cây đại thụ, dây leo rồi cây bụi chen nhau dày đặc chạy dọc hai bên con đường cấp phối vừa đất vừa đá, con đường tuyệt nhiên không một bóng người. Nghe nói đây là khu vực sinh sống của lòai tê giác một sừng, một trong 10 lòai động vật có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất trên thế giới mà hiện giờ chỉ còn lại vài cá thể tồn tại ở hai nơi là vườn quốc gia Ujung Kulon (Indonesia) và ở đây. Sau này về nhà tìm hiểu lại những thông tin về lòai động vật này tôi cũng phần nào ngộ ra một trong những lý do vì sao những cán bộ kiểm lâm ở khu vực này rất nghiêm trong việc hạn chế người và phương tiện ra vào rừng. Có thể tiếng động cơ xe máy cũng làm ảnh hưởng đến môi trường sinh sống của chúng chăng.

md0611.jpg

Tiến vào rừng

md0623.jpg

một không gian tuyệt với

Tiếng ve kêu rộn rã, tiếng chim ríu rít, tiếng gió thổi rì rào, tiếng bánh xe giòn tan lướt nhẹ trên những lớp lá khô. Cảnh quan tĩnh mịch nhưng tràn đầy sức sống của rừng khiến tôi cảm giác như đang lạc vào một không gian vô thức, xa lắm, lâu lắm, không gian của những ông bà cụ kỵ ngày xưa đã mở đất, khai hoang, dựng đồn, lập chợ. Chợt nhớ tới quyển “lịch sử khẩn hoang miền Nam” của ông già Nam bộ Sơn Nam. Chắc đâu đó ngày xưa, Sài Gòn phồn thị của chúng ta bây giờ cũng đã từng hoang sơ ẩn trắc như nơi này mà thôi. Thế mới hiểu; Mẹ thiên nhiên đã cho ta tất cả. Để rồi, ta biến tất cả thành.. hư vô. Không biết, tới đời con đời cháu chúng ta, chúng có còn cơ hội để được lạc vào một cánh rừng như tôi hôm nay hay không?.. Chắc khó. Đang miên man thả hồn theo những suy nghĩ không đầu không đích tôi bị lôi ngược về hiện tại bởi tiếng hét lên của Huy; “Ôi… quá đã”. hơ.. hơ, anh bạn đồng hội đồng thuyền đồng tưng tửng của tôi chắc cũng đang phê đến tột đỉnh trước sự chóang ngợp của hai chữ thiên nhiên. Rõ ràng tôi đã rất may mắn khi có được một người bạn đồng hành rất ư là hợp tật hợp thói.

md0637.jpg

Cứ vô tư ngồi giữa đường mà nghỉ, vào trong mấy bụi cây không khéo vắt nó hỏi thăm

md0662.jpg

Huy Rùa bên cây gỏ đại thụ

Con đường gồ ghề dốc đá khiến tốc độ di chuyển khá chậm, nhưng dù đường có tốt đi chăng nữa chúng tôi cũng không thể đi nhanh được vì còn phải lo tận hưởng từng mét đường tuyệt với này. Đọan trong rừng này cũng có vài con dốc cao vật vã, khiến hai thằng bở hết hơi tai. Qua khỏi ngã ba Bầu Sấu là đọan được khai thác du lịch, đi thêm độ 8km nữa thì tới ngã ba để quẹo trái vào Thác Trời. Trên đường gặp một đòan khách Tây đang đu bám sau chiếc pickup (xe chuyên chở khách vào rừng của KDL) reo hò í ới tay giơ ngón cái ra bề cổ động cho hai thằng tôi. Do mải mê la cà hóng hớt trong rừng, tới ngã ba Thác Trời đã 1h trưa, nghĩ bụng giờ mà chạy ra tới trung tâm Nam Cát Tiên ăn trưa rồi quay lại thác cũng dở.

md0669.jpg

Ngã ba rẽ vào Thác Trời

md0643.jpg

Bướm
 
Last edited:
Thôi, no đói không thành vấn đề, hai tên lại hùng hục đạp thêm 3km đường đất nữa chui qua những vòm tre xanh ngắt để vào thác. Tới nơi cũng gặp một đòan khách từ dưới thác đi lên, một bác trong đòan cứ nhìn ngắm hai thằng rồi xăm xoi sờ nắn chiếc xe, sau đó phán một câu, “Đi dzậy mới là đi chơi nè”. Nghe mà mát trong bụng, ít ra cũng có người không cho mình là khùng. Khà.. khà.. Con thác hay chính xác hơn là một đọan ghềnh của con sông Đồng Nai, có phần khiêm tốn hơn nhiều so với cái tên của nó. Nước mùa này xuống thấp lộ lên những mỏm đá giữa dòng tạo nên những dòng chảy gập ghềnh bọt nước trắng xóa. Tôi đóan, nếu vào mùa nước cao thì đọan này chắc không khác gì một khúc sông bình thường. Dù sao đây cũng là một điểm dừng chân lý tưởng nơi sơn cùng thủy tận này, Khóa xe vào bụi tre, mang theo máy ảnh và lương khô, hai thằng lọ mọ xuống thác.

md0680.jpg

Thác Trời

md0696.jpg

Khung cảnh mát mẻ, rừng rậm phủ kín hai bờ

Hay.. dza.. thiệt không có gì đã hơn việc cặp giò hôi hám bẩn thỉu được giải phóng ra khỏi đôi giầy chật chội gò bó để ngâm xuống dòng nước mát lạnh đang cuồn cuộn chảy xiết, thật là sảng khóai. Trong bụng cũng muốn tìm chỗ nào nước chảy yếu một tí để ngâm nguyên người nhưng xem ra địa hình chỗ này không mạo hiểm được vả lại trên bờ có cái bảng to đùng “Cấm bơi”, nên thôi. Lương khô lúc này chỉ còn tòan đồ ngọt, ăn mấy cái bánh cũng ngán, liền lôi gói mì ra ăn sống uống nước cho nó lành. Nghỉ ngơi chụp chọet mấy tấm hình cũng đã 2h30, phải ra khỏi rừng thôi. Hai thằng lại dọn dẹp không để lại cọng rác nào để đem lên vứt vào thùng rác - 10 điểm cho cái thùng rác giữa rừng này .

md0698.jpg

Victor trên bờ suối

_DSC0059-1.jpg

Huy mập dưới thác ghềnh

Túc tắc ra đến trung tâm quản lý rừng Nam Cát Tiên đã 3h00, định xuống đò để qua sông thì anh lái đò hỏi - mấy anh đi vào rừng hồi nào? Vé đâu? Sau một hồi hỏi thăm thì cũng hiểu ra rằng ở đây khách du lịch đều vào rừng bằng đường này nên khi ra phải đưa lại cái vé lúc đi vào. Nhằm mục đích quản lý xem có ai còn ở lại trong rừng không. Do hai thằng không đi vào bằng con đường này nên Huy phải vào phòng điều hành xin một cái giấy rồi sau đó hai thằng mới được qua đò. 40k cho 2 người 2 xe qua một khúc sông nhỏ.
md0717.jpg

Con đường trong Thác Trời

_DSC0086.jpg

lưu niệm một tấm trước tổng hành dinh Nam Cát Tiên

md0728-1.jpg

Qua sông, về với thế giới thực tại

Qua bờ bên kia ngồi chơi uống nước nói chuyện với mấy anh kiểm lâm đến gần 4h00. còn 25km nữa để ra Tân Phú, Con đường nhựa, ít xe tải nên hai tên đạp băng băng, vài con dốc ở đây không là nghĩa lý gì. Huy đạp đường bằng rất tốt nên những đọan đường bằng hắn luôn mạnh dạn thay phiên tôi làm máy kéo (chạy trước cho người sau núp gió), tốc độ duy trì 25-28km/h. Đến Tân Phú lúc 5h, lượn tới lượn lui mấy lượt cũng tìm được một khách sạn khá tốt (ks Khánh Hà), cơm nước bưng lên phòng luôn. Hôm nay được một ngày thật hả hê với đường rừng. Do đây không phải là điểm dừng nằm trong kế họach nên tôi phải loay hoay cả buổi tối để vạch lại cung đường cho ngày hôm sau, Tân Phú – Giá Ray.
 
CHẶNG 8: Tân Phú – Giá Ray (Xuân Lộc)
Mar 14, 2010. Lộ trình: http://ridewithgps.com/trips/27341
Đọan đường đi được: 75km. Đã đi được: 600km
(Đồng Nai)

Sáng ra khỏi ks lúc 7h, Chúng tôi dự định sẽ đạp tới Định Quán ăn sáng. Cung đường ngày hôm nay không nặng lắm nên tôi có ý muốn la cà vài nơi. Trước tiên tôi muốn tìm gặp một gia đình đã cho tôi và mấy thằng bạn thời nối khố tá túc qua đêm trong lần đầu tiên bọn tôi đạp xe đạp từ Sài Gòn lên Đà Lạt cách đây 20 năm ở Định Quán. Mươi km đầu từ Tân Phú đến Định Quán đi qua những cánh rừng giả tị (gỗ tếch/teak), gỗ giả tỵ rất cứng và nhẹ nên thường được dùng làm báng súng. Không biết khu rừng giả tỵ này được trồng từ lúc nào nhưng 20 năm trước tôi đã thấy nó sừng sững trên những đồi đá ong khô cằn sỏi đá này. Ngày trước rừng nằm sát QL nhưng bây giờ nhiều đọan nhà dân mọc lên dọc hai bên đường che khuất dáng vẻ mạnh mẽ hiên ngang của khu rừng này. Nghe nói, gần đây một số người còn nghĩ ra cách dùng rựa mé rễ rồi đổ thuốc diệt cỏ trực tiếp vào rễ cây nhằm đầu độc cho cây chết để lấy đất làm rẫy. Phải có hàng ngàn cây giả tỵ lâu năm của khu rừng này bị chết đứng như thế. Nghe mà đau đáu trong lòng.

md0735.jpg

Rừng giả tỵ ở Tân Phú
Gần tới Định Quán, tôi đạp chầm chậm, chăm chú nhìn vào dãy nhà bên kia đường hi vọng tìm đựơc nhà anh Tể. Đây không phải là lần đầu tôi đi tìm nhà anh, đã nhiều lần tôi đi bằng xe máy qua đây cố tìm nhà anh nhưng đều thất bại. Những gì tôi nhớ về căn nhà mà 20 năm trước tôi đã ghé qua vào lúc trời đã tối mịt và ra đi khi còn mờ sương trắng không được rõ ràng lắm. Lần đó, vào cái tối mùng 5 tết năm 1991 có bốn thằng bạn thân đứa lớn nhất vừa tròn 19 tuổi và nhỏ nhất mới 16 đang lò dò vượt những con dốc tối thui của vùng Định Quán này bằng những chiếc xe đạp cà tàn không đề không số. Không biết đường, cũng chẳng có nhiều tiền trong túi. Chúng tôi ghé vào một ngôi nhà gỗ còn loe lóet đèn bên đường để hỏi thăm đường đến Madagui còn bao xa (một đứa có nhà người quen ở Madagui). Anh Tể, chủ nhà khuyên chúng tôi không nên đi tiếp vì đọan đường còn xa, vắng và thường hay có cướp. Bọn tôi xin phép dựng lều ngủ nhờ trước sân nhà anh nhưng anh chị lại rất nhiệt tình dọn mấy cái bàn máy may (chị là thợ may) để cho chúng tôi có chỗ ngủ trong nhà. Hôm sau, khi chia tay gia đình anh chị, tôi nhớ trước nhà anh có cái cọc cây số. Mấy lần trước đi tìm nhà anh tôi cứ tìm những nhà có cọc cây số phía trước nhưng không thể tìm được nên lần này tôi quyết định quên đi cái cọc cây số đó. Đang rề rê ngó nghiêng, tôi chợt nhìn thấy một căn nhà gỗ mà linh tính báo cho tôi đây có lẽ là nơi tôi đang tìm. Quay đầu xe băng qua đường, Căn nhà hai gian một bên có nhiều đồ nghề sửa chữa xe máy nhưng không thấy ai làm. Gian bên kia thì có cái bàn cắt may. Chắc là đây rồi! tôi vừa mừng vừa hồi hộp vì không biết lần này trực giác mình có đúng không. Sau tiếng gọi cửa, Một người phụ nữ trong nhà bước ra, với ký ức lờ mờ trong đầu tôi thóang nhận ra chị nhưng để chắc tôi hỏi lại
– Chị cho hỏi, đây có phải nhà anh Tể?
- Đúng rồi em. – Tôi mừng rang trong bụng, thế là cuối cùng tôi cũng tìm được nhà anh.
Chị quay vào gọi anh, xong quay ra nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nhìn chiếc xe. Ngờ ngợ chị hỏi:
- Có phải cậu hồi xưa có ghé nhà chị với mấy người bạn đi xe đạp không?
- Dạ phải. Tôi ngạc nhiên đến sung sướng khi chị còn nhớ tới đám loi choi ngủ nhờ nhà chị cách đây 20 năm. Vừa lúc anh Tể trong nhà đi ra.
Chỉ qua vài câu chào hỏi anh Tể cũng nhớ ra tên tôi và hai đứa nữa mới hay. Không khí vỡ òa. Tay bắt, mặt mừng, nói cười rôm rả, hai thằng tôi và cả nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ trước nhà. Anh đưa tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi nhắc về những gì anh còn nhớ về chúng tôi mà chính tôi còn quên mất, Sau chuyến đi lần đó tôi có gửi qua bưu điện tặng anh một tấm hình lưu niện bốn thằng chụp chung với gia đình anh chị và anh vẫn còn gìn giữ nó cẩn thận tới bây giờ (rất tiếc tấm hình đó anh đang để ở nhà của mấy cô con gái dưới Sài Gòn) . Anh cũng nhắc tới cái bi-đông rượu chát của chúng tôi mang theo được mới nhau hôm đó. Hay hình ảnh bốn thằng mặt búng ra sữa, đeo dây TB lính, với bi-đông, lê M16, rìu, xẻng công binh trên người như fun rô ghé vào nhà anh hỏi đường, xin ngủ nhờ. Những kỹ niệm tuy ngắn ngủi nhưng rất cô đặc lũ lượt kéo về bên chiếc bàn nhỏ đầy tiếng cười tiếng nói, Tôi cũng rất vui khi biết gia đình anh chị sống rất hạnh phúc, tuy cuộc sống phải trải qua những biến cố trong công việc và sức khỏe, nhưng anh chị cũng ráng lo cho xấp nhỏ ăn học tới nơi tới chốn. Giờ, ngòai ba cô con gái ngày trước tôi gặp đều đã vào đại học và đi làm, anh chị còn có thêm hai em nữa. Đứa nào cũng ngoan, hiền, học giỏi.

md0743.jpg

Chụp chung với gia đình anh chị Tể. Quân, cậu áp út của anh chị năm nay chuẩn bị thi đại học.

Mải lo nói chuyện trò, nhìn lại đã 9h30, tới lúc đi thôi. Chia tay gia đình anh chị với đủ lời dặn dò lưu luyến, chúng tôi đạp vào thị trấn Định Quán dùng bữa sáng, sau đó phải vượt qua một con dốc khá cao nơi có những hòn đá chồng khổng lồ nằm sát bên đường để đổ xuống La Ngà. Chuyến này định đi qua cả 3 cái hồ lớn nhất Đông Nam bộ thì đã được hai cái là Dầu Tiếng và Thác Mơ bây giờ còn hồ Trị An. Nhưng do thay đổi cung đường ngày hôm qua nên chúng tôi chỉ đi ngang được La Ngà, một nhánh nhỏ của hồ Trị An. Mùa này nước kiệt, các bè cá tập trung lại giữa lòng hồ. tàu bè tụm năm tụm bảy nhộn nhịp như chợ nổi miền Tây.

md0755.jpg

La Ngà

md0758.jpg

Lính bắn tỉa

Qua khỏi La Ngà là những con dốc dài, những rừng cao su xen kẻ với điều, sầu riêng, chôm chôm. Tôi cũng định ghé lại khui một quả sầu riêng đầu mùa nhưng sợ nóng không khéo nổi cái nhọt thì bỏ cả chuyến đi.

md0744.jpg

Đá ba chồng - Định Quán

Thêm khỏang 10km từ La Ngà tôi ghé vào gia trang của chú Khiêm. Đây là một vườn đá với đủ lọai đá lớn nhỏ có hòn nặng cả chục tấn, được sắp đặt công phu trong khu vườn. Biết chú Khiêm vào một lần tình cờ đi ngang qua đây thấy trong vườn điều đang gom lá để đốt, khói bay mù mịt nhìn cũng hay hay nên ghé vào chụp mấy tấm hình. Lúc đó “vườn đá” nhà chú chưa hòanh tráng như bây giờ nhưng cũng có một phong cách rất lạ. Những lần sau ghé chơi, được nghe chú kể sự tích lai lịch của từng hòn đá mới thấy được công phu và tâm huyết bỏ ra cho thú chơi này thật là quá sức. Hôm nay chú Khiêm đi vắng, hai thằng kéo ra ngòai chòi lá nghỉ ngơi ngắm cảnh một lúc.

md0776_7_8.jpg

Trước cổng vườn đá của chú Khiêm.

Thấy cũng đã trưa, từ đây đến nhà nhạc gia cũng chỉ vài km hai thằng tà tà hướng về Phú Túc. Tới nhà cũng vừa giữa ngọ. Do không báo trước nên cả nhà đều đi vắng chỉ có Ba ở nhà. Ông già cũng vừa biết chúng tôi sẽ ghé nhà trước đó độ nữa tiếng do bx gọi điện hỏi xem có tới chưa, vậy mà ông cũng kịp nấu nồi cơm và làm vài món để hai thằng tôi dùng bữa. Vào nhà nghỉ ngơi tắm rửa ăn cơm, xong lăn ra ngủ một giấc. Trời hôm nay nóng khủng khiếp. Hơn nóng từ mặt đường cứ xông thẳng vô nhà, nằm nghỉ trưa quạt quay ù cả tai, mà mô hôi vẫn ra như tắm. 2h30 chúng tôi tiếp tục lên đường, còn 35km nữa mới tới Giá Ray , từ nhà nhạc gia, chúng tôi đạp ngược lên một con dốc dài để quay lại ngã ba Suối Nho.

md0733.jpg

Vùng này thấy nhều nhà làm thuốc rê, lâu quá không làm món này chắc quên cả cách vấn

Đọan đường 763 với những con dốc vừa phải nhưng từ đây trở đi gió ngược rất mạnh, hai chúng tôi thay phiên nhau kéo, phải công nhận Huy đạp tiến bộ mỗi ngày, có những lúc hắn sung quá, trời nằng, ngược gió mà cứ kéo đều 29-30km/h làm tôi bám theo muốn hụt hơi. Đạp độ một giờ đồng hồ dưới cái nắng chói chang và nhưng cơn gió ngược hai thằng đều thấm mệt. Ghé vào một quán nước ven đướng làm chai không độ cho hạ hỏa sẵn châm ít dầu cho xích. Đường miền đông nhiều bụi đất đỏ nên xích rất mau khô, cứ cách ngày là phải châm dầu một lần vậy mà xích vẫn khô khốc. 5h Chúng tôi ra đến ngã ba Suối Cát giao với QL1, quẹo trái để đi về Giá Ray, chỉ còn độ 6km nữa, QL1 thì đường đông xe khỏi nói. Chạy nhìn trước thì ít mà nhìn sau thì nhiều. Ngán nhất là mấy chiếc xe tải cứ bấm kèn rát cả tai, ép hai thằng sát vào lề, bụi bay mù mịt. Đến Giá Ray (An Lộc) lúc 5h20, tìm được một khách sạn khá tốt (lucky star) ngay ngã ba Ông Đồn, phòng ốc tốt có wifi. 160k.
Hôm nay tòan đường nhựa với nhà phố, chẳng chụp được gì. Ngày mai sẽ đi vào địa phận BR-VT, Bình Châu, với nhiều đọan hướng Đông, lại gần biển nên chắc gió ngựơc lắm đây.
 
Last edited:
CHẶNG 9: Giá Ray – Bình Châu
Mar 15, 2010. Lộ trình: http://ridewithgps.com/trips/33344
Đọan đường đi được: 79km. Đã đi được: 679km
(Đồng Nai – Bà Rịa-Vũng Tàu)

Thế là tới hôm nay chúng tôi đã chinh phục được ¾ cuộc hành trình. Với núi, rừng, đèo, sông, hồ, thác có đủ, và từ hôm nay, chúng tôi sẽ hướng ra biển.
Sáng ra trả phòng, 7h, hai thằng đi vào thị trấn Giá Ray, ngao du một vòng và ăn sáng. Sau đó đạp ra QL1, ngược về hướng Long Khánh 4km, đến ngã ba rẽ trái vào đường 765.

md0786_7_8.jpg

Đường 765

Đường 765 khá tốt, ít xe lớn, hai bên tòan trồng bắp, Theo lộ trình dự kiến quan sát từ googlemaps, hôm nay sẽ có một đọan offroad khỏang 10km băng từ đường 765 qua 328 vượt qua con Sông Ray mùa nước cạn. Qua khỏi ngã tư Sông Ray khỏang 4km chúng tôi đến ngã rẽ vào con đường offroad đã định. Rẽ trái vào con đường đất đỏ gập ghềnh khá hấp dẫn, vừa được một đọan, hỏi thăm người dân mới vỡ mộng. Đường thì có, nhưng không đi được!!. Bình thường vào mùa này hằng năm xe máy có thể vượt sông Ray bằng con đường này vì nước chỉ cao tầm ngang gối nhưng năm nay do đang có công trình thi công ngăn đập gì đó nên đọan này nước cao tới 6m và không có ghe đò gì qua lại. Buồn năm phút, hai thằng đành quay ra lại đường 765 hướng về Bình Giã. Lúc này đã 10h trời bắt đầu nóng. Nghe đài báo, nhiệt độ hôm nay ở vùng này lên đến 38 độ. Đi thêm một đọan, nắng quá phải ghé vào uống ly nước mía hạ hỏa. Bà cụ bán nước rất xởi lởi, như lâu lắm không có người trò chuyện, bà cứ kể hết chuyện xưa chuyện nay của vùng đất này không dứt ra được, nghe hay phết. Hóng hớt mất hơn nữa tiếng, hai thằng lại tiếp tục lên đường.

pano8.jpg

Một cảnh thu họach bắp trên đường 765

Tới ngã ba Bình Giã quẹo trái, gặp ngay gió Đông thổi khựng cả xe. Đạp chỉ được một đọan tới Sơn Hòa hai thằng phải ghé nghỉ trưa ăn cơm. Ăn xong, tìm một quán nước ngồi nghỉ cho qua cái nắng giữa trưa. 2h00, tiếp tục lên đường. Phải nói, đây luôn là thời điểm khó khăn nhất trong ngày, khi phải nhấc mình ra khỏi chỗ nghỉ trưa để tiếp tục gò mình trên pedals, dưới cái nắng cái gió đang lúc cao điểm luôn chực thổi phăng đi sức lực, thiêu rụi cả ý chí của hai tên lữ khách “đạp hành”. Từ Sơn Hòa, đạp tiếp 15km trực chỉ hướng Đông, qua cầu Sông Ray chúng tôi đến ngã ba giao với đường 328 để quẹo phải,

md0846.jpg

lưới cá trên sông Ray

Đi thêm độ 2km nữa thì thấy có một con đường mòn rẽ trái mà theo bản đồ sẽ dẫn đến Hòa Hội. Hay quá, lúc sáng, con đường offroad bị bể kế họach thì lúc này cũng ráng tìm một cái để đắp vào cho thỏa. ke..ke… Có thể đây sẽ là đọan offroad cuối cùng của chuyến đi. Rẽ vào con đường mòn, không gian chợt tĩnh lặng, bỏ lại sau lưng những tiếng kèn tiếng xe náo lọan trên đường nhựa, hai thằng hăm hở tiến vào con đường thẳng tắp, đỏ quạnh màu đất.

md0856.jpg

Con đường offroad cuối cùng của chuyến đi

Đọan này dài độ 8km, với vài con dốc ngắn dưới hai hàng cao su xanh um mát rượi. Đây cũng là những cánh rừng cao su cuối cùng mà chúng tôi đi qua trong hành trình. Thật là sảng khóai, con đường tuy không “nặng đô” lắm nhưng sau hai ngày, tòan cuốc trên đường nhựa giờ được lọt vào một đọan hoang sơ gai góc cũng đủ làm cho tinh thần phấn chấn hẳn lên. Đến cuối con đường, phải hỏi thăm người dân rồi vòng vèo qua mấy cái rẫy chúng tôi mới ra lại đường 823, rẽ phải về hướng Xuyên Mộc đạp tiếp 8km nữa thì đến ngã ba Bưng Riềng rồi quẹo trái theo đường 55 về Bình Châu.

md0858.jpg

Cuối con đường offroad, phải băng qua mấy cái rẫy để ra 823

Lúc này lại tiếp tục đối mặt với gió hướng Đông. Cái mùi mằn mặn của biển đã phản phất đâu đó trong gió, trong nắng. Từ đây, chúng tôi dần để lại sau lưng nhưng con dốc nghiệt ngã của vùng miền Đông gian lao mà anh dũng, những dãi đất bazan đỏ màu cũng bạc dần trong cát. Chia tay đồi núi vùng cao, chúng tôi háo hức về với biển. Con đường 55 thênh thang nhựa láng, chạy xuyên qua cánh rừng già Xuyên Mộc. Gió lồng lộng, nắng chói chang, nhưng tốc độ vẫn duy trì 25-28km/h. Thấy có cái khay bán chuối nướng thơm phức bên đường hai thằng tấp vào nghỉ chân làm ly nước mía và mấy quả chuối sau đó tiếp tục nuốt trọn 15km của con Đường 55.

md0862.jpg

Đường 55 rất tốt chạy xuyên qua cánh rừng già Xuyên Mộc

Đến chợ Bình Châu (Bến Lội) lúc 4h30, anh xe ôm nhiệt tình chỉ hai thằng tôi đến một nhà nghỉ mới khai trương còn hăng mùi sơn mới. Cô chú chủ nhà cứ hỏi Huy có vợ chưa để bắt làm rể.. ặck.. ặck... Sau khi tắm rửa chúng tôi lội bộ ra đường ăn tối. Lòng vòng một lúc hai tên lại xà vào quán hột vịt lộn lề đường, Hayy..dzà.. mấy hôm nay không dám uống bia rượu, giờ thì chỉ còn hai chặng nữa thôi, sao lại phải lo lắng quá nhỉ. Hai anh em tự thưởng cho mình mấy chai bia bên làn gió biển. Quá đã.
 
CHẶNG 10: Bình Châu – Vũng Tàu
Mar 16, 2010. Lộ trình: http://ridewithgps.com/trips/33476
Đọan đường đi được: 75km. Đã đi được: 754km
(Bà Rịa-Vũng Tàu)

Đường hôm nay sẽ chạy cặp theo bờ biển về Vũng Tàu. Gió sẽ xuôi, đường sẽ tốt nên hai thằng không có gì phải vội.
Đi ăn sáng xong quay về ks đã hơn 7h, kiểm tra lại xe tôi thấy bánh sau hơi bị đảo nhẹ, tuy vẫn có thể chạy tốt nhưng ngứa tay ngứa chân thế nào tôi lại lôi cái tool ra căng sơ lại mấy cái căm, gần 8h bắt đầu khởi hành, Đạp xuống Bến Lội ngó nghiêng cho biết sau đó quay ra đường lớn theo hướng Tây Nam thẳng tiếng. Con đường ven biển buổi sáng thật tuyệt với, Phong cảnh hoàn tòan mới lạ so với 9 chặng đồi núi mấy ngày qua. Tầm nhìn xa tít, biển xanh, mây trắng, cát vàng. Tiếng gió, tiếng sóng cứ đều đều du dương đưa hồn bay lất phất.

md0913.jpg

Sau những ngày rừng núi, chúng tôi về với biển

Bỗng.. “tưnggg…” tiếng gì nghe lạ lạ.. quen quen. Nhìn xuống thấy bánh sau uốn lượn loăng quăng như lươn bò gốc lúa. Ặck.. toi em ròai. Quay lại một quán nước gần đó, kiểm tra thì không phải một cây mà tới ba cây căm cùng ra đi một lượt. Đây là kết quả của việc rút căm ẩu tả vội vàng lúc ban sáng. Gọi ly phê đá, bắt đầu tháo bánh, tháo líp, nới lỏng tòan bộ dàn căm rồi chậm rãi rút lại từ đầu. Bài học cơ bản của việc rút căm là phải từ từ thong thả không bao giờ thừa. Trong lúc tôi rút căm, Huy có dịp chạy lên mấy cái đồi cát chụp hình nhăng nhít (mấy cái hình đó đâu òi?). Cuối cùng dàn căm cũng xong, nhìn lại đã gần 10h sáng, mới đi được khỏi nơi xuất phát có 3km. Lên đường thôi.

md0866.jpg

Con đường rất đẹp và ít xe

md0907.jpg

hai con lạc đà

Đường tốt, gió xuôi, đạp đều đều cũng trên 30km/h. Thật ra gió xuôi cũng có cái dở của nó, đạp xuôi gió nên chả thấy miếng gió nào y như là đap xe trên rulô trong phòng kín. Trời thì nắng mỗi lúc một nhiều mồ hôi mẹ mồ hôi con ra như dội nước lên đầu, mờ hết cả kính, Cứ dừng xe lại thì thấy gió mát nhưng khi đạp thì thấy nóng kinh khủng.

md0928.jpg

"A.. A.. A.. A.. A.. A.. Quá đã"

Chẳng mấy chốc chúng tôi đến Hồ Tràm, Ghé vào chụp chọet mấy tấm hình xong đạp tiếp đến gần Phước Hải đã hơn 12h, ghé vào ăn trưa thôi. Nhìn ra hàng cây phong ba bị gió thổi quay quắt tôi mừng vì mình đã chọn chiều hợp lý cho cung đường, nếu vào mùa này mà phải đạp hướng ngược lại thì nội chặng này thôi chắc không đạp nổi trong ngày.

md0896.jpg

Hồ trám

md0884.jpg

....
 
1h30 Từ Phước Hải chúng tôi tiếp tục lên đường, qua Long Hải rồi đến cầu Cửa Lấp. Tôi thật sự ngạc nhiên khi biết có cây cầu này. Nhớ lại, khoảng những năm 95-97, tôi khá thông thạo khu vực này. Lúc đó tôi và vài người bạn thường từ Vũng Tàu chạy xe máy băng qua những đầm tôm, bãi phơi cá để đến đây câu cá vào những tối cuối tuần. Vùng này trước đây rất hoang sơ và nổi tiếng là nhiều… ma. Bãi câu ưa thích của tôi gần một doanh trai huấn luyện đặc công nước. Cái tên “Cửa Lấp” chắc là bắt nguồn từ tính chất dòng chảy của vùng này, do nước chảy rất mạnh nên tốc độ xâm thực rất nhanh mỗi năm biển ăn vào bờ vài chục mét kéo phăng những hàng cây phi lao xuống biển. mỗi lần đi câu mấy anh em lại hè nhau khiêng một gốc cây bị sóng đánh bật gốc chất vào bờ để đốt lửa sưởi ấm và nướng cá suốt đêm. Vậy mà bây giờ quay lại đây tôi hầu như không nhận ra cái gì quen thuộc.

md0953.jpg

Cầu Cửa Lấp

md0950.jpg

công viên chăn thả!

Qua khỏi Cửa Lâp chúng tôi tiến vào đường 51C, con đường này tôi biết khi nó mới khởi công được một đọan ngắn nhưng nay đã thành một con đường khang trang cây xanh bóng mát. Đến bùng binh đài liệt sĩ lúc 2h30, móc điện thọai gọi cho anh bạn, anh Quang, “em tới chưa, anh đang ở bãi trước đợi em” Hai thằng tiếp tục đạp vòng bãi sau rồi qua bãi trước, gặp anh Quang đang ngồi chờ trong quán nước. Anh Quang đã đặt cho hai thằng tôi một phòng khác sạn với view nhìn ra biển rất đẹp. Ngồi nói chuyện uống nước được một lúc thì thêm một anh bạn nữa cũng ra tới (chủ yếu là hiếu kỳ xem thằng Thắng nó đạp xe đạp trông như thế nào áh), anh Triều. Mấy anh em hẹn nhau 6h tối nay giao lưu một chầu để giải quyết ân óan lâu ngày khà.. khà..

mayVT.jpg

Vũng Tàu, nơi tôi đã thuộc về

md0968.jpg

Thắng, Đam, Quang, Triều, những hảo bằng hữu một thời ngang dọc

Buổi họp mặt với một số bằng hữu thân thiết có người hơn chục năm mới gặp thật là hả hê, nhưng câu chuyện ngày xửa ngày xưa được lôi ra kể lại cười đau cả bụng. 8h30 anh em giải tán, hai tên đạp xe ra bãi trước hóng gió ngắm bà con qua lại. Ngày trước, khi còn làm ở VT, chiều nào tôi cũng phải dạo ra đây một vòng hóng gió hóng chuyện cùng đám bạn. Thật là dễ chịu, Những ngọn đèn yếu ớt từ những con tàu ngòai khơi lặc lè trên mặt nước, tiếng sóng rì rào, đều đặn vỗ vào những bờ đá đầy hào lăn tăn bọt nước, tiếng gió lồng lộng rít lên bên tai như đang thổi vào lòng tôi những hơi thở, những kỷ niệm của một thời.. xa lắm. Đang miên man thả hồn theo làn gió biển, bỗng.. vù một cái, cặp kính đeo trên cổ áo bị gió thổi phăng đi, lăn long lóc trên lề đường. Tôi vội chay theo định nhặt lại nhưng gió mạnh quá, cặp kính cứ vun vút lao đi phải hơn trăm mét rồi chui đâu mất tăm vào bãi đá tối mò. Quay về ks, tôi đừng ngòai lang cang ngắm biển thêm một lúc. Thế là chỉ còn một chặng nữa thôi, sắp thành công rồi, bụng cười… khóai trá.
 
Last edited:
CHẶNG 11: Vũng Tàu – Cần Giờ - TP.HCM (chặng cuối)
Mar 17, 2010. Lộ trình: http://ridewithgps.com/trips/35562
Đọan đường đi được: 99km (+12km đường biển). Đã đi được: 853km
(Bà Rịa-Vũng Tàu – TP.HCM)

Hôm nay, chặng cuối của cuộc hành trình, kết thúc mười một ngày rong ruổi trên từng vòng đạp. Mới 4h30 tôi đã thức dậy, không ngủ tiếp được, cảm giác chuẩn bị kết thúc chuyến đi nao nao khó tả. Bước ra lan can, nhìn ra biển vừa lúc có một chiếc tàu du lịch Star Cruises năm tầng sáng rực đèn đang chầm chậm lướt qua bãi trước tiến vào cửa biển Vũng Tàu. Woah, thật đẹp. Bên dưới đường, những bước chạy lộp bộp của những người tập thể dục buổi sáng xua tan không gian tĩnh mịch của buổi sáng. Lâu lâu lại có vài chiếc road đạp vù qua. Càng về sáng số lượng người ra tập càng đông. Đây quả là một môi trường lý tưởng cho việc vận động thể dục buổi sáng với không gian thóang đảng, trong lành. Hôm nay chúng tôi sẽ có một chuyến lênh đênh trên biển từ Vũng Tàu đi Cần Thạnh rồi sáu đó theo con đường độc đạo xuyên qua khu rừng dự trữ sinh quyển Cần Giờ để về Sài Gòn.

6h30 chúng tôi rời khách sạn đạp dọc theo đường Trần Phú để về Bến Đá. Đến đọan cuối bãi Trước tôi thấy Huy đạp chậm chậm qua bên kia đường rồi dừng lại nhặt cái gì đó. Cặp kính. Ha.. ha.. thì ra bác Huy có ý tìm cho tôi cái cặp kính ngày hôm qua bị gió cuốn bay. Nhìn cặp kính trầy trụa tứ bề trông thật thảm hại nhưng không sao, nó đã góp công lớn giúp tôi vượt qua hơn 2.000km gió bụi miền Nam này và nó sứng đáng được cùng tôi về tới đích để hòan tất sứ mệnh của nó.

md0983_4_5.jpg

Bải đá đen, lúc trước tôi thường ra câu cá. Bây giờ đã là trạm cáp treo chạy lên núi lớn

Con đường ven biển quanh co, rộng rãi, ít xe chạy qua bãi Dâu rồi tới bến Đá. Theo thông tin hôm qua anh Quang cho biết, bình thường tàu sẽ đậu ở bến Cầu Quan, nhưng hôm nay gần rằm, nước ròng kiệt nên tàu sẽ đậu ở bến Đá. 7h50 chúng tôi vào cảng. Hỏi thăm thì được biết có 2 chuyến 8h và 10h khởi hành từ Vũng Tàu đi Cần Giờ.

md0987.jpg

Cảng Bến đá

Chúng tôi quyết định chọn chuyến 10h để có thêm thời gian lòng vòng ăn sáng uống café ở Vũng Tàu. Sau khi dùng bữa điểm tâm, hai thằng “thả dốc dài Bến Đá” để về ngã tư Giếng Nước tìm một quán café có wifi vào nhâm nhi và hóng hớt tin tức. 9h45 Chúng tôi trở lại Bến Đá. Con tàu gỗ ghi chữ “Vũng Tàu – Cần Giờ” đã đậu chờ ở đó. Nước ròng, nên việc đưa xe lên tàu khá dễ dàng. Bác tài công dùng dây buộc chặt xe chúng tôi vào thành tàu cẩn thận. 20k/khách, 5k/xe đạp, đúng giá niêm yết. Đây là tàu chở khách và hàng hóa qua lại giữa Vũng Tàu và Cần Giờ thấy trong khoan hàng chở chủ yếu là rau quả, nông sản và ngư cụ.

md0990.jpg

Chiếc tàu này sẽ đưa chúng tôi qua Cần Giờ

md0995.jpg

Trên bờ

md1001.jpg

dưới bến

md1007.jpg

Ra khơi

Đúng 10h tàu bắt đầu nhổ neo, chạy đến đồn biên phòng cách đó vài trăm mét trình báo dăm câu rồi tiếp tục thẳng tiếng về hướng Cần Giờ. Hai thằng tôi không vào khoan hành khách mà ra phía trước cabin ngồi ngắm cảnh. Gió xuôi, nước thuận con tàu cứ chầm chậm lắc lư theo những con sóng rọc. Đã lâu rồi tôi không đi tàu ra biển, tuy 16km đường biển thật là ngắn nhưng cũng tạm đủ cho tôi ít cảm giác lâng lâng sóng nước, sau 1 giờ 30 phút lênh đênh, tàu cặp bờ Cần Giờ.

md1016.jpg

Sau 1 tiếng rưỡi lênh đênh, tàu chuẩn bị cặp bờ Cần Giờ
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,140
Bài viết
1,173,930
Members
191,964
Latest member
360Marco
Back
Top