What's new

Xuân 2013 - Miền Tây vẫy gọi, Đất Mũi đứng chờ!

Xuân 2013 - Miền Tây vẫy gọi, Đất Mũi ngóng chờ!

Chuyến đi miền Tây đã chính thức khép lại sau một tuần rong ruổi những cung đường nắng gió miền sông nước – trọn đầy và lưu luyến- một hành trình như đã kết thúc khi các thành viên về nơi xuất phát an toàn. Cũng từ đó, mở ra những hành trình mới với sự tiếp nối không ngừng – dường như, mở ra một khởi đầu mới, khởi đầu của tình thân, đồng cảm và đồng hành. Tất cả như còn mới vừa hôm qua.
vxrqbe

Hội ngộ
Tôi tìm đến topic này với tâm tư của một người con xứ Bắc, muốn tìm hiểu con người và phong cảnh miền Tây với sản vật trù phú và lòng hiếu khách đã trở thành những dấu ấn riêng mà khó lẫn vào địa phương nào; để tìm về những văn hóa địa phương đã đi vào trong câu hát, câu hò làm lay động bao thế hệ những người con Đất Việt “ Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm/Thấp thoáng con xuồng bé nhỏ mong manh…”
Để nói về cuộc hành trình này, có thể tìm từ đơn giản để diễn tả đó là “cơ duyên”. Không duyên sao được khi thạm gia hành trình là những con người phần đông là chưa gặp mặt, tìm về topic với một tinh thần chung – tinh thần của Phượt – mà bản thân tôi cũng mạnh dạn hý hửng tham gia với lần đầu này. Và có lẽ, trong đoàn ấy cũng có rất nhiều người cũng lần đầu như tôi, mà cảm xúc lần đầu thì khó phai và ấn tượng, đó cũng là "lần đầu tiên" của chủ thớt Thinh Nguyen (trên Phượt thôi nhé), hay lần đầu của Huyền Trang, Hoàn susu (những cô gái đến từ Hà Lội :D). Có xá gì đâu khi gặp nhau gắn liền với mong muốn tìm hiểu, trải mình và học hỏi trưởng thành. Đó còn là sự chọn lựa và quyết định, đôi khi quyết định đó mơ hồ như chính người viết vậy. Thôi kệ, chuyện gì đến sẽ đến, và cứ đi là thành đường thôi. Nào, chúng ta bắt đầu.
 
Last edited:
Đầm Dơi quê mình. Có những điều ngỡ rất bình thường đôi lúc lại làm mình xúc động. Xin cám ơn những tình cảm tốt đẹp của các anh chị về đất và người Đầm Dơi. Rất mong có dịp được giao lưu cùng các anh chị.
 
Đầm Dơi quê mình. Có những điều ngỡ rất bình thường đôi lúc lại làm mình xúc động. Xin cám ơn những tình cảm tốt đẹp của các anh chị về đất và người Đầm Dơi. Rất mong có dịp được giao lưu cùng các anh chị.

Chào bạn Hailuacamau, Đầm Dơi quê bạn rất đẹp và nhóm mình đã có một đêm đáng nhớ. Cảm ơn bạn đã ủng hộ bài viết này.
 
Cam on tac gia da luu lai chi tiet cuoc hanh trinh de khi doc lai em lai thay minh nhu van dang trong cuoc hanh trinh do ^^

Bạn Phongk thuật Hồi ức hành trình ăn chơi bét nhè của chủng mình mà vẫn tình cảm ghê người các bạn hè?!!! Cả nhà mình vỗ tay hoan hô bạn Phongk nào! Rùi, xong! Mời bạn Phongk về chỗ nào!!!

Ah chúng mình dặn thêm bạn Phongk hỉ, bạn nhanh nhanh về pót Ngày típ theo nha, nhìu hình nóng bỏng tay đang chờ trình làng nè! ;)
 
Bạn người Nam định mà thật trải lòng với miền Tây ,mình thì ngược lại . Thật là thú vị ! Hè 2012,mình đã có 2 ngày khám phá Nam định nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm,không biết bây giờ còn ngôi nhà thờ đổ nào không và tỉnh lộ 56 hoàn chỉnh chưa ? Ngày ấy mình đi từ Hải hậu đến Liễu đề đường đang sửa thật là gian nan.Sorry mình lan man quá,lạc đề mất rồi!...Cám ơn bài viết nhiều....
 
Moi nguoi` oi, anh Gio' gui bai` ne`: Menh` ko bik noi' j hon, đây là bài cảm nhận anh i' nhờ minh` post lên chia sẻ cùng mọi người sau chuyến đi. Và... Hãy đọc và cảm nhận tình củm của anh ấy dành cho mọi người nhé!

"Lời của Gió:
Gió vẩn nói rằng tôi luôn có em, Gió vẩn nói rằng tôi luôn nhớ em, Gió vẩn nói rằng tôi yêu em... và Gió còn nói thêm nửa rằng: Có những chuyến đi khiến người ta băng khoăn lo lắng và thậm chí khi đã kết thúc ngẩm lại vẩn hối tiếc mà tự trách mình phải chi đừng đi, biết đâu tốt hơn chăn...
Nhưng chuyến đi của Mình về Miền Tây Nam bộ trong dịp tết quý tỵ (2013) quả là nhiều điều thú vị, cảm giác hạnh phúc vẩn còn đó lân lân...(đang fê).
Không hạnh phúc sao được khi mà cả hành trình trải qua bao nhiêu là địa danh thân yêu của miền tây, ước mơ đó đã từng thoi thúc cháy bỏng trong lòng thì nay đã trở thành hiện thực. Đặc biệt là cảm giác hạnh phúc lần đầu tiên Tôi được đặt bàn chân nhỏ bé của mình (với tư cách là công dân của một nước) lên nơi Cực Nam của tổ quốc thân yêu(Mủi CM), cảm giác đó vượt ra khỏi phạm vi khái niệm của kẻ du lịch thuần túy mà trở thành điều rất thiên liên, kỳ dịu làm sao, giờ mình càn thắm thía câu thơ của Chế Lan Viên...
“Ôi tổ quốc, ta yêu như máu thịt
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng...”
Không hạnh phúc sao được khi trong cuộc “trường chinh” đoàn đã gặp được bao gương mặt hiền lành chân chất, dể gần gủi và bao dung của người miền tây như gia đình Bạn Hiếu ở Thành phố Bạc Liêu, gia đình Cạu mợ Mười Được ở Đầm Dơi hay gia đình tỷ mụi Diểm Hương và Thu Hương ở TP Cà Mau, mặc dù như đã được giới thiệu với gia đình là thậm chí chúng tôi với nhau trong đoàn cũng chỉ biết qua đại khái, chưa ai biết nhiều về ai, nghề nghiệp, thành phần giai cấp xã hội ....chỉ có “tình bạn Phượt” làm giấy bảo chứng cho lòng tin mà thôi. Nhưng hai gia đình trên không hề nghi ngờ, kỳ thị, đặt hết lòng tin con người, đã nhiệt tình đón tiếp, niềm nở và ân cần, nhiệt tình chấp nhận, giúp đỡ chúng tôi như người thân đi xa mới trở về, lấy tình người đải nhau...cảm giác thật ấm áp, trân trọng làm sao.
Chuyến đi đã để lại cho tôi và cũng là cảm nhận chung những người bạn của tôi, đó là tình bạn, tình người, tình yêu thương tổ quốc Việt Nam... bài học về sự sẽ chia và trách nhiệm, sự trải nghiệm cả những cái gọi là lý thuyết đồng thời cũng tranh thủ thực nghiệm cả những điều còn đang bàn cải chưa ngã ngũ về tình yêu, tình bạn, sự một lòng một dạ, sự tôn trọng người và tôn trọng bản thân mình...
Hạnh phúc nhất có lẽ là bạn Điệp và Phong, vì được đoàn tổ chức một buổi tiệc nhớ đời ở Thành phố Vị Thanh(HG), Bánh kem hòa với ánh sáng ngọn nến lung linh, chúng tôi cùng hát vang như chưa được hát bao giờ bài Chúc mừng sinh nhật...
Qua chuyến du xuân này Tôi được rất nhiều thứ, Tôi mong các bạn hảy bỏ qua những gì thuộc về quan điểm khác biệt tạo nên một thương hiệu riêng của mình (mặc dù có thể làm người khác khó chịu, không vui); ngược lại, khi các bạn nhớ về Miền tây, xin hảy nhớ một làng hơi giọng cổ ở Đầm Dơi và trên chợ nổi Cái Răng với bài Tình anh bán chiếu, hay nhờ sự khởi sướng với bài thơ viết nháp của Bạn Đón (hii...không nhớ nội dung),thì xin các bạn nhớ 1 bài thơ tứ tuyệt chưa kịp đặt tên rằng:
Đất Mủi mênh mong con sóng bạc.
Cà Mau lai lán một tình yêu
Đi về mà nhớ Miền Tây đó(!)
Lòng vẩn nhớ nhau, dẩu xa ngàn.
Tôi đã có một chuyến đi du xuân về miền Tây Nam bộ Việt Nam rất đẹp như thế! Một lần nữa cảm ơn mọi người, cảm ơn sự quy tụ đầy trách nhiệm của Bác Thịnh, sự dịu dàng rất Bắc của Trang, sự lo lắng cần mẩn của “chị nuôi” Bích Hồng, sự ngọt ngào hồn nhiên của Huyền Đậu, sự khiêm tốn và rất nội tâm của Hoàng, sự chân tình của Thu Hồng, sự nặng tình của cô giáo Mầm non Hoàng Điệp; cảm ơn sự chia sẽ, sự bóc đồng dể thương của Tùng, sự duyên dáng và quyến rủ của người mẩu kiêm nhiếp ảnh chiến trường Giao, cảm ơn nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và đẹp trai Linh, cảm ơn sự nhã nhặn trằm tỉnh nhưng cũng rất có duyên hùng biện của cựu chiến binh Phong, cam ơn gương mặt “hình sự” mà thủy chung của chàng Phương hay sự tự nhiên trong sáng của Thiện."
 
Bạn người Nam định mà thật trải lòng với miền Tây ,mình thì ngược lại . Thật là thú vị ! Hè 2012,mình đã có 2 ngày khám phá Nam định nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm,không biết bây giờ còn ngôi nhà thờ đổ nào không và tỉnh lộ 56 hoàn chỉnh chưa ? Ngày ấy mình đi từ Hải hậu đến Liễu đề đường đang sửa thật là gian nan.Sorry mình lan man quá,lạc đề mất rồi!...Cám ơn bài viết nhiều....

Chào anh Dibuisolo, a ở miền nào thế? Nói về Nam Định thì có thể nhắc đến Phở bò Nam định, các lễ hội chùa chiền, nhà thờ thiên chúa và những cách đồng lúa bát ngát mang đặc trưng của vùng đồng bằng sông Hồng nữa... Cảm ơn anh đã ủng hộ topic nhé.
 
Moi nguoi` oi, anh Gio' gui bai` ne`: Menh` ko bik noi' j hon, đây là bài cảm nhận anh i' nhờ minh` post lên chia sẻ cùng mọi người sau chuyến đi. Và... Hãy đọc và cảm nhận tình củm của anh ấy dành cho mọi người nhé!

"Lời của Gió:
Gió vẩn nói rằng tôi luôn có em, Gió vẩn nói rằng tôi luôn nhớ em, Gió vẩn nói rằng tôi yêu em... và Gió còn nói thêm nửa rằng: Có những chuyến đi khiến người ta băng khoăn lo lắng và thậm chí khi đã kết thúc ngẩm lại vẩn hối tiếc mà tự trách mình phải chi đừng đi, biết đâu tốt hơn chăn...
Nhưng chuyến đi của Mình về Miền Tây Nam bộ trong dịp tết quý tỵ (2013) quả là nhiều điều thú vị, cảm giác hạnh phúc vẩn còn đó lân lân...(đang fê).
Không hạnh phúc sao được khi mà cả hành trình trải qua bao nhiêu là địa danh thân yêu của miền tây, ước mơ đó đã từng thoi thúc cháy bỏng trong lòng thì nay đã trở thành hiện thực. Đặc biệt là cảm giác hạnh phúc lần đầu tiên Tôi được đặt bàn chân nhỏ bé của mình (với tư cách là công dân của một nước) lên nơi Cực Nam của tổ quốc thân yêu(Mủi CM), cảm giác đó vượt ra khỏi phạm vi khái niệm của kẻ du lịch thuần túy mà trở thành điều rất thiên liên, kỳ dịu làm sao, giờ mình càn thắm thía câu thơ của Chế Lan Viên...
“Ôi tổ quốc, ta yêu như máu thịt
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng...”
Không hạnh phúc sao được khi trong cuộc “trường chinh” đoàn đã gặp được bao gương mặt hiền lành chân chất, dể gần gủi và bao dung của người miền tây như gia đình Bạn Hiếu ở Thành phố Bạc Liêu, gia đình Cạu mợ Mười Được ở Đầm Dơi hay gia đình tỷ mụi Diểm Hương và Thu Hương ở TP Cà Mau, mặc dù như đã được giới thiệu với gia đình là thậm chí chúng tôi với nhau trong đoàn cũng chỉ biết qua đại khái, chưa ai biết nhiều về ai, nghề nghiệp, thành phần giai cấp xã hội ....chỉ có “tình bạn Phượt” làm giấy bảo chứng cho lòng tin mà thôi. Nhưng hai gia đình trên không hề nghi ngờ, kỳ thị, đặt hết lòng tin con người, đã nhiệt tình đón tiếp, niềm nở và ân cần, nhiệt tình chấp nhận, giúp đỡ chúng tôi như người thân đi xa mới trở về, lấy tình người đải nhau...cảm giác thật ấm áp, trân trọng làm sao.
Chuyến đi đã để lại cho tôi và cũng là cảm nhận chung những người bạn của tôi, đó là tình bạn, tình người, tình yêu thương tổ quốc Việt Nam... bài học về sự sẽ chia và trách nhiệm, sự trải nghiệm cả những cái gọi là lý thuyết đồng thời cũng tranh thủ thực nghiệm cả những điều còn đang bàn cải chưa ngã ngũ về tình yêu, tình bạn, sự một lòng một dạ, sự tôn trọng người và tôn trọng bản thân mình...
Hạnh phúc nhất có lẽ là bạn Điệp và Phong, vì được đoàn tổ chức một buổi tiệc nhớ đời ở Thành phố Vị Thanh(HG), Bánh kem hòa với ánh sáng ngọn nến lung linh, chúng tôi cùng hát vang như chưa được hát bao giờ bài Chúc mừng sinh nhật...
Qua chuyến du xuân này Tôi được rất nhiều thứ, Tôi mong các bạn hảy bỏ qua những gì thuộc về quan điểm khác biệt tạo nên một thương hiệu riêng của mình (mặc dù có thể làm người khác khó chịu, không vui); ngược lại, khi các bạn nhớ về Miền tây, xin hảy nhớ một làng hơi giọng cổ ở Đầm Dơi và trên chợ nổi Cái Răng với bài Tình anh bán chiếu, hay nhờ sự khởi sướng với bài thơ viết nháp của Bạn Đón (hii...không nhớ nội dung),thì xin các bạn nhớ 1 bài thơ tứ tuyệt chưa kịp đặt tên rằng:
Đất Mủi mênh mong con sóng bạc.
Cà Mau lai lán một tình yêu
Đi về mà nhớ Miền Tây đó(!)
Lòng vẩn nhớ nhau, dẩu xa ngàn.
Tôi đã có một chuyến đi du xuân về miền Tây Nam bộ Việt Nam rất đẹp như thế! Một lần nữa cảm ơn mọi người, cảm ơn sự quy tụ đầy trách nhiệm của Bác Thịnh, sự dịu dàng rất Bắc của Trang, sự lo lắng cần mẩn của “chị nuôi” Bích Hồng, sự ngọt ngào hồn nhiên của Huyền Đậu, sự khiêm tốn và rất nội tâm của Hoàng, sự chân tình của Thu Hồng, sự nặng tình của cô giáo Mầm non Hoàng Điệp; cảm ơn sự chia sẽ, sự bóc đồng dể thương của Tùng, sự duyên dáng và quyến rủ của người mẩu kiêm nhiếp ảnh chiến trường Giao, cảm ơn nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và đẹp trai Linh, cảm ơn sự nhã nhặn trằm tỉnh nhưng cũng rất có duyên hùng biện của cựu chiến binh Phong, cam ơn gương mặt “hình sự” mà thủy chung của chàng Phương hay sự tự nhiên trong sáng của Thiện."

Ôi anh Gió, thật tình cảm và lãng mạn, khác xa cái vẻ nghiêm túc bên ngoài. Cảm ơn những lời tâm tình của anh, mọi người nhớ anh lắm.
 
Hàng sứ Trắng đang trổ bông ngào ngạt giữa công viên TP Cà Mau, chợt đâu đây cảm xúc trong Tôi lại tràn về. Tôi ngơ ngẫn nhìn và cảm thấy nhớ thuơng, Tôi luyến tiếc thời gian bên bè bạn, có lẽ Tôi sắp phải đi xa nên tôi muốn gôm nhặt tất cả để làm hành trang nơi xứ lại quê người. Tôi hạnh phúc khi sinh ra trong thế giới yêu thuơng và tôi luôn sống vì thế giới đó. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi yêu thuơng một ai đó và càng hạnh phúc hơn khi đuợc ai đó yêu thuơng. Xuân này tôi đón nhận được rất nhiều sự yêu thuơng , nhất là tình yêu thuơng của “Phuợt”, trong hành trinh tôi biết Phuợt và tham gia đoàn với tư cách là một vị khách mời, nhưng không hiểu từ khi nào tinh thần phuợt đã có trong tôi, giuờng như từ lâu lắm, có lẽ đó chính là thế giới của tình bạn, tình thân ái, tình của lòng yêu quê huơng đất nước luôn tồn tại trong mỗi con người Việt Nam, từ đó đã tạo nên sức mạnh gắng kết những con người xa lạ lại với nhau, để rồi tất cả chúng ta, từ những nguời xa lại trở thành thân quen, để rồi những nguời thân quen trở nên yêu thuơng nhiều hơn, gắng kết nhiều hơn. Tết đã hết nhưng dư âm vẫn còn đó, những hình ảnh và hồi ức thì luôn tồn tại trong mỗi hành trình nối tiếp của chúng ta đi. Tôi biết mình sắp phải đi xa, phía trước sẽ là trông gai và thử thách, nhưng tôi tin chắc rằng trong Trái tim Tôi luôn có các bạn, những người Anh, người Em sẽ là động lực giúp tôi vững bước hơn trên con đường phía trước. Tôi chắc chắn rằng: một ngày nào đó tôi sẽ trở lại tìm tất cả các bạn, những nguời Anh, nguời Em. Chúng ta sẽ nối tiếp hành trình đáng nhớ ở khắp nẻo quê hương.

Phuợt Ơi! Ta nhớ mi nhiều !
Hẹn ngày trở lại thỏa lòng nhớ thương!
Ta ra đi mà lòng mãi vấn vương
Tình bè bạn những người ta yêu quý!

Các bạn biết không, giữa đất sài thành có một dòng sông rất đẹp mà các chị em chúng tôi thường ví von đó là “Bến Thuợng Hải”. Phải ! Bến Thuợng Hải thì rất là đẹp và tráng lệ nhưng chắc rằng nó không đẹp và tráng lệ như Bến Thưọng Hải ở ngay Trung Cư Miếu nỗi của Anh Trai Tôi, đây là bến bờ của tình cảm yêu thương, của sự chân thành và vui vẻ, của sự sẽ chia và học hỏi lẫn nhau, chiều Thứ 7 thật vui và nhẹ nhàng,có lẽ sau một chuyến đi dài từ Cà Mau lên Thành phố, Tôi luôn háo hức và chờ đón gặp những ngưòi bạn yêu quý của Tôi, nên cái cảm giác mệt mõi giuờng như tan biến tự bao giờ mà tôi chẵng biết, sau bữa ăn trưa vui vẻ trong ngồi nhà ấm áp của Anh trai Tôi, thì ngay giây phút đó, trong lòng tôi chỉ muốn “ thời gian ơi! Xin dừng lại” để chúng tôi hạnh phúc trong đại gia đình nhỏ ấm áp này đây, được kéo dài them chút nữa.Rồi thời gian đâu dừng lại, Anh Em chúng tôi kéo nhau xuống “Bến Thuợng Hải” của riêng mình, chơi đánh cầu và trò chuyện, đã lâu lắm rồi Tôi không chơi thể thao nhưng hôm đó, giuờng như năng lượng của thời trẻ trung của Tôi đã trở về, Tôi chơi mà không cảm thấy mệt, càng chơi tôi lại thấy càng vui hơn, Tôi tin mỗi người trong chúng ta đều hiểu rõ.

Màn đêm Sài Thành lại bao phủ quanh tôi, ánh đèn xanh đỏ mà bất cứ ai lên Thành Phố điều nhìn ngắm say đắm, nhưng trong mắt tôi bây giờ chỉ có bạn bè, và không khí của niềm vui và hạnh phúc. Anh Em chúng tôi sau bữa ăn tối đã đuợc tôi chuẩn bị từ truớc, với món cua rang me và lẩu cá điêu hồng, hai chai rượu van đỏ cũng đã đuợc chia điều, mọi nguời thuởng thức nhũng món ăn do Tôi nấu, Tôi thì cảm thấy thiếu gia vị và chưa ngon, nhưng ai cũng bảo và tắm tắc khen ngon, Tôi hiểu món ăn của tôi tuy thiếu gia vị nhưng mọi nguời đã nêm thêm dùm tôi rất nhiều gia vị của tình cảm thân thương làm cho món ăn tôi nấu trở nên đậm đà và ngon hơn mà tôi tin chẳc rằng, không có một nhà hàng nào có thể chế biến được và ngon như vậy!
Sau hơn 10 giờ chúng tôi lại kéo nhau vừa tản bộ vừa tìm điểm karaoke, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất thoải mái, không hề gấp ráp, không hề nghĩ suy, không hề do dự và khi đi đến đâu các bạn đều tác nghiệp đến đó và tôi đã làm một nhân viên tại quán karaoke trong 1 phút hihi!
Trong đêm đó có Tuấn là Anh của Hương, Tuấn được mọi người chào đón rất nồng nhiệt, nhờ như thế mà cả nhóm mới phát hiện ra một cặp song ca hoàn hảo đó là chị Muội và Tuấn đây có thể nói là cặp trai tài gái sắc. Nói tới đây sao tự dung mình thấy mình cũng có khiếu làm MC nữa hả gì vậy ta??? Hihi! Và một cặp cũng rất máu đó là Anh trai Mình(his name Thịnh Nguyễn) và cô Em Su su Hoàn, đây cũng là cặp đôi chưa phối hợp với nhau lần nào nhưng cũng không kém cặp đôi của Anh Tuấn và Tiểu Muội đâu nhé!

Điều tôi bất ngờ ở đây là dường như máy chấm điểm cũng đang vui cùng chúng tôi, nên quên đi nhiệm vụ làm ban giám khảo của mình, từ một cái máy vô tri, hôm nay khi gặp chúng tôi nó bổng trở nên có hồn và hiểu chuyện hihi!(có chút nhân hóa) Tôi dí dỏm bảo đây chính là cái máy happy, Không những con nguời, máy móc mà cả cảnh vật xung quanh luôn welcome chúng tôi chân thành và nồng nhiệt.hơn 4 giờ sáng rồi mà chúng tôi còn lanh quanh khu chung cư Miếu nổi, Mọi nguời cũng bắt đầu hơi mệt về đến nhà ai cũng tìm cho mình một góc nằm, Còn Tôi vào thời điểm đó không muốn ngủ tí nào, vì tôi sợ khi mình chợp mắt thì thời gian trôi qua, tôi không hề hay biết và không thể nào nếu giữ được.
Nhưng sau đó tôi đã chuẩn bị gà để làm bữa sáng cho mọi nguời. Nhưng gà lâu tan quá nên Tôi cũng tranh thủ chợp mắt tí. Rồi bữa sáng cũng bắt đầu, chị Em chúng tôi tận dụng hết tất cả những gì còn lại của bữa tiệc tối qua để làm bữa sáng vừa tiếc kiệm, vừa đúng tinh thần “ phượt”. Lại quây quần bên nhau, ngay chiếc bàn nhở xinh xinh trong ngôi nhà ấm áp và hạnh phúc của chúng tôi( hihi, nhà Anh Thịnh giờ là nhà của tất cả chúng ta rồi đó nhe hihi) Lại một lần nữa tôi sợ thời gian trôi qua, tôi sợ thì cứ sợ, thời gian trôi thì nó cứ trôi, ngay lúc này cũng một người Phượt đang tìm một bữa trưa đầm ấm và bác ấy biết hình như chỉ có nơi này mới có những điều đó mà thôi, các bạn biết ai không? Đó chính là Bác Sài Gòn Xưa chứ ai! Hai tuần trôi qua, hai lần tụ Off nhưng cảm giác mỗi lần gặp lại khác nhau, tình cảm lại nhân lên rất nhiều, nhưng chúng tôi chưa một lần ngồi lại bên nhau để ăn một bữa cơm thân mật, có tên gọi thiêng liêng đó là Cơm Gia Đình và hôm nay trứơc khi chia tay với mọi nguời Tôi muốn có một bữa cơm thân mật đó và tôi đã cố tình chế biến món Cá Chiên và Canh bông cải nấu với Tôm gói cuộn, càng vui hơn khi chúng tôi nấu cơm và mỗi người chia sẽ với nhau từng chén cơm vì sợ thiếu nên cứ nhường nhau, rốt cuộc mọi thứ điều được chúng tôi chia cho nhau hết, tất cả điều đó như trao cho nhau tình thân chân thật nhất.
Cũng không hiểu tự bao giờ tôi đã xem ngôi nhà của Anh trai Tôi như là nhà của Tôi, không một chút e dè, không một chút nghĩ suy tôi lục tung mọi thứ và tận dụng , sự tận dụng đó của tôi duờng như được huởng ứng cuồng nhiệt hihi rồi một nồi chè với đủ thứ thành phần đậu + chút cái dừa, chúng tôi sau khi tắt bếp thì lại bắt đầu một hành trình trinh phục những quả Bowlling, hôm đó có lẽ tôi là người vui nhất vì tôi đã biết chơi bowling và giành hoán quân( Tuấn và Phong nhừơng tôi đó mà), tiếp đó chúng tôi tản bộ ra công viên nơi mà mọi nguời đã off lần đầu để bắt đầu hành trình huớng về miền tây yêu dấu.Tôi cứ năn nỉ thời gian dừng lại, nhưng dường như nó cũng đang ghen tị với hạnh phúc của tôi và nó không đồng ý, nó cứ trôi đi và trôi đi. Tôi chỉ còn biết đón nhận nó một cách bình thản chứ biết làm gì hơn.Rồi tất cả lại trở về chung cư, gửi xe và tản bộ qua những con đuờng tấp xe cộ và nguời nguời qua lại, tất cả trong mắt tôi đều trở nên xinh đẹp và quyến rủ. Các món ăn của quán tây hồ hôm nay duờng như dành riêng cho Tôi thì phải, vì tôi chưa bao giờ nếm thử hay ngắm nhìn nó dù chỉ một lần, quả thật nó rất ngon và mền mại làm sao!

Bánh ngon không phải vì mềm
Bánh ngon vì bởi mọi người dành cho!

Bánh Tây hồ huơng nồng nhưng trong trắng!
Nếm vào môi quả thật khó mà quên
Gái tây hồ diệu dàng nhưng đầm ấm
Trai tây hồ có đầm ấm vậy không? Hihi

Giây phút trở về lại vội vả trôi mau, tôi muốn nếu kéo nhưng biết làm sao được, đành lặng nhìn giây phút chia tay, chúng tôi về ngôi nhà happy để thưởng thức món chè thập cẩm, nhưng trong lòng tôi đang muốn ngắm nhìn lại nó một lần nữa và ngắm nhìn lại từng gương mặt dễ thương thêm một lần trước lúc tôi đi xa, cuối cùng chuông đồng hồ cũng réo gọi tôi và tôi chợt tỉnh biết giờ về đã đến.
Tạm biệt nơi đây, lần sau ta trở lại,
Hy vọng mọi người vẫn nhớ mãi về Tôi!

Hành trình off của tôi đã kết thúc bằng cái ôm chị Trang và Anh Trai Tôi với lời chúc tốt đẹp nhất dành cho tôi!
Cảm ơn tất cả về mọi thứ!!!!!
 
Last edited:
01. Ngày 29/01 Âm lịch: Tp HCM – Mỹ Tho – Bến Tre – Trà Vinh – Sóc Trăng – Bạc Liêu: 230km (Lịch trình được đặt ra để kịp đón giao thừa tại nhà một người bạn ở Bạc Liêu, nơi có tổ chức bán pháo hoa đêm giao thừa).
Cuối cùng ngày chờ đợt cũng đã đến, đêm trước hôm lên đường có lẽ ai cũng có một chút hồi hộp như gái được về nhà chồng vậy (ví von tý thôi), hành lý đã được chuẩn bị từ trước, gọn gành và đầy đủ - mọi chuẩn bị đã xong, check fb báo cáo tình hình và gửi lời chúc tết sớm tới mọi người. Tắt đèn đi ngủ, không quên để chuông báo thức. Bấy giờ là 1h30.am.
Sáng tinh mơ mờ mắt ngày cuối năm (chính xác là 29 tháng Chạp) tạm mượn ý thơ cụ Nguyễn Bính có edit đôi chút: Hôm nay là 29 Tết rồi đây/ Tháng thiếu cho nên hụt một ngày; tôi tất bật phóng xe khỏi nhà khi mà mọi người còn đang yên giấc. Mình được phân công xế của Đỗ Giao phóng viên đến từ Thủ đô. Do không có sự ăn ý giữa hai người, kết quả là cả hai đến điểm hẹn muộn và đồng chí phóng viên lết theo các bụng sôi sục vì đói. Cuối cùng, đồng chí Gió cũng đã tới, có thể trên quãng đường tới điểm hẹn có đôi lúc bị Cơn gió lạ nào đó cuốn đi chăng?. Với lý do hỗ trợ buộc đồ, mọi người nhanh chóng làm quen và cởi mở với nhau.
vxqebp


Tất nhiên không quên chụp tấm hình lúc xuất phát.
vxqebu


Đoàn xe bon bon tiến về Mỹ Tho với lòng phơi phới, hòa mình vào dòng xe tấp nập hối hả rời khỏi chốn bon chen Sài Thành. Thiết nghĩ rồi một ngày không xa, tôi cũng sẽ hành trang như thế để về thăm quê ngoại – quê vợ đó (mà bây giờ vẫn chưa biết quê vợ nơi nao ). Đi khoảng 70km xuất phát từ thành phố tới điểm dừng chân theo chặng đầu tiên: đó là trạm dừng chân, ăn sáng với món Hủ tíu Mỹ Tho. Không biết có phải do quán ăn ngon, do mình đói hay tà áo bà ba mỏng tanh như bánh tráng của mấy thiếu nữ phục vụ mà tôi nhớ mãi khung cảnh ấy hì hì (ấn tượng Mỹ Tho là vậy).
Ảnh mang tính chất dìm dàng :D
vxdoto


Và đây là món chính
vxdovm


Đoàn xe qua cầu Rạch Miễu lộng gió, mới cảm nhận được vùng sông nước phì nhiêu và màu xanh trải miết của những tán dừa vùng đất Bến Tre đang dang rộng chào đón.
vxdovk


Quá ấn tượng với màu xanh cây dừa trải ngút tầm mắt, những làn gió mát mang hơi nước từ sông Hậu thổi vào, xe vút nhanh về phía trước. Một cách vô thức, tôi khẽ nhẩm đôi câu hát nổi tiếng của xứ dừa “ Ai đứng như bóng dừa. Tóc dài bay theo gió…”. Đến khi nhìn lại thì không còn thấy xe của đoàn đâu nữa. Xe của tôi đã lạc nhóm, chính xác là chúng tôi đã vượt đoàn. Tôi và anh bạn đồng hành dừng xe ở vòng xoay lớn với dòng chữ “thành phố Bến Tre kính chào quý khách”, kiếm chỗ bóng râm mát rồi ngồi chờ. Chả mấy chốc mà đoàn tới, chúng tôi tiếp tục hành trình tới Trà Vinh và định bụng rằng sẽ có ngày quay lại để tìm hiểu nhiều hơn về xứ dừa, về vùng đất Bến Tre huyền thoại này.
Ảnh chụp tại cửa ngõ tp Bến Tre
vxdodu
bác sửa lại là ngày 29 tháng 12 bác ạ
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,811
Bài viết
1,138,736
Members
192,758
Latest member
gamebaidoithuonguscom
Back
Top