bonongmongdo
Phượt thủ
XV2012-Day18- Mưa Huế có buồn?
Tôi vẫn chưa biết, mưa Huế buồn thật sự đến thế nào. Tôi đến Huế giữa trưa và mưa thì không có, chỉ có nắng đón tôi thôi.
9h tôi rời Đà Nẵng. Ở nhà chẳng còn ai, tôi cũng chẳng chính thức chào ai cả, hơi có lỗi chút xíu, nhưng đi là đi thôi. Tôi men theo biển, qua vịnh Kim Liên hướng đèo Hải Vân thẳng tiến. tìm hoài không thấy cái bảng chỉ dẫn đèo Hải Vân để chụp ảnh. Xa xa đã thấy mây phủ đỉnh đèo rồi, y như một bài hát: “ đi dọc Việt Nam theo bánh xe hòn – đa, qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi, v.v….”. Đèo không quá dài như tôi nghĩ ban đầu. Đường lên đèo cũng không quá khó khăn, xe du lịch và xe tải đi lại tấp nập. Đường lên đèo phủ đầy bướm vàng trên những triền cây bụi xanh tắp. Tôi đi lòng hớn hở và khoan khoái trong cái mát lạnh dần khi tới đỉnh đèo.
Đèo Hải Vân quả đúng như lời đồn đại: nam thiên đệ nhất hùng quan. Qua nhiều đèo quả thật tôi chưa thấy đèo nào đẹp như Hải Vân, xa xa nhìn ra hòn Sơn Trà như viên ngọc nhô ra biển. Khoảng 10h tôi đã lên tới đỉnh đèo, là ranh giới Thừa Thiên Huế và Đà Nẵng. Lên đỉnh đèo trời mát, không khí trong lành vô cùng dễ chịu. Tôi bị chém 30k trái dừa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng, có lẽ vì nơi hùng quan này chẳng làm người ta khó chịu chút nào, dù là vì bất cứ lý do gì. Tôi say mê chụp ảnh nơi đây. Khi leo lên ụ chòi canh di tích từ thời Pháp, tôi chợt nhớ lại một bức ảnh mà tôi đã xem. Bức ảnh đó gợi nhớ cho tôi, vì đó là ảnh của cô gái ấy, mối tình đầu của tôi. Cô đã đến Huế trước tôi nhiều năm, và đã chụp ảnh ở nơi đây. Không hiểu sao tôi lại nhớ về bức ảnh đó. Bức ảnh chụp những người anh em họ và cô ấy trên nóc của cái ụ chiến đấu này. Tôi nhìn xuống phía dưới đèo, xa xa mờ mờ trong sương là vịnh Lăng Cô với nước biển xanh ngắt một màu.
Chỉ trỏ gì hả tên kia?
Xuống đèo chẳng tốn một giọt xăng nào..
Chỗ này dập dìu những cánh bướm vàng trong gió..
Lên đỉnh đèo mà không biết
Chìm trong mây, nhìn ra xa...
Bên là Huế, Bên là Đà Nẵng...
Lô cốt từ thời Pháp
Trên cao nhìn xuống
Về phía Lăng Cô..
Cổng thành trên đỉnh đèo...
Đèo Hải Vân quả có đẹp nhưng có vẻ hơi ngắn. Khi xuống đèo tôi thả cho xe chạy, hầu như không tốn một giọt xăng nào, mà tốc độ có khi lên tới 50km/h. Phanh xe được dùng là chủ yếu, khi xuống đèo.
Khi thả dốc thấy một đoàn tàu đang được kéo qua đèo, tôi nhanh tay chụp vài tấm… cho vui. Xuống tới vịnh Lăng Cô, phong cảnh thật đẹp tuyệt vời. Có một cây cầu rất dài qua vịnh cho xe tải, mà tôi cũng không có đi lên cầu đó vì không thấy đường. Thôi cứ về Huế thôi.
Cua xuống đèo, xa xa là chiếc xe yêu quí.
Người mẫu đó
Tàu kéo lên đèo
Vịnh Lăng Cô cát trắng biển xanh
Đường về Huế sực mùi nhựa đường, do có nhiều đoạn đang trải nhựa, thỉnh thoảng đi mà tôi hơi lo sợ nổ lốp vì nóng. Có những đoạn mới trải, mặt đường còn đen bóng và chưa kịp kẻ dải phân cách. Đi qua vài đèo nữa, PHú Gia, rồi Phước Tượng, cứ băng băng đường bằng về Huế, đường đẹp dễ đi. Tới Huế thì giữa trưa, 12h mà tôi chẳng thấy mệt nhọc, và đi có vẻ nhanh, cũng có thể do quen đi đường dài nên hơn 100km từ Đà Nẵng về Huế cũng dễ dàng.
Cơm hến nè..
Quốc học Huế...
Từ Phú Xuân nhìn cầu sông Hương
Chợ Đông Ba khi mình qua..
Bún ngay ngay vỉa hè trước chợ, nhìn nồi nước dùng mà thèm.
Đến nhà sinh viên, nằm ngay gần bên núi Ngự, tôi nghỉ một chút rồi ra đầu ngõ ăn trưa. Thấy có tầm biển cơm bún hến tôi xà vào luôn, vì cũng nghe tiếng từ trước rồi. Bắt đầu nghi thức chụp ảnh trước khi ăn. Cơm hơi cay, nước hến ngọt và thơm. Tóm lại là ngon tuyệt vời, anh Qu nhắc là cẩn thận kẻo đau bụng. Nhưng dù đau bụng, tôi cứ quất cái đã.
Chiều ngủ li bì, khoảng 4h30 thì xách xe đi dạo một vòng thành phố Huế. Qua cầu PHú Xuân vào nội thành, ghé qua chợ Đông Ba, đi vòng quanh đại nội. Khi qua chợ Đông Ba tôi thấy hàng quán ăn ngay vỉa hè trước chợ rất ngon lành, tôi vào làm một bát bún chao. Quả thiệt là thom ngon ngọt nóng. Giờ ngồi viết nhật ký, nhớ lại mà nước miếng của tôi vẫn chảy dầm dề. Trước đó cũng làm một ly chè Sữa coi nó thế nào, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.
Đến tối hẹn gặp được anh T người Huế. Lâu thiệt lâu mới gặp lại người anh ngày nào, khi anh ra Hà Nội thi Olympic thì chúng tôi làm tình nguyện viên hướng dẫn cho thí sinh. Đã bảy năm rồi, nhưng khi gặp thì nhận ra nhau ngay. Tính tình anh vẫn hiền hòa như dạo ấy, còn công việc thì khi anh chia sẻ, tôi thấy thật tuyệt vời vì công ty của anh cũng đang vận hành tốt. Thấy mừng cho anh, và hơn nữa khi anh vẫn gắn bó với mảnh đất cố đô Huế mến thương. Chúng tôi ngồi uống cà phê ở Bông Sen, trên bờ sông Hương, ngắm cầu Tràng Tiền xanh đỏ. Hai anh em tâm sự khá nhiều. Rồi đi dạo một lượt chợ đêm. Anh gợi ý sáng sớm mai dạo qua Quốc học huế, ngắm áo dài học sinh phổ thông. Tôi sẽ thử xem sao.
em Thuận
Mr Tường đẹp trai
cầu Tràng Tiền
Cột cờ ven sông
Thêm một ngày nữa trôi qua, tôi sắp về HN rồi, chỉ còn cách HN khoảng 650km nữa mà thôi.
Tôi vẫn chưa biết, mưa Huế buồn thật sự đến thế nào. Tôi đến Huế giữa trưa và mưa thì không có, chỉ có nắng đón tôi thôi.
9h tôi rời Đà Nẵng. Ở nhà chẳng còn ai, tôi cũng chẳng chính thức chào ai cả, hơi có lỗi chút xíu, nhưng đi là đi thôi. Tôi men theo biển, qua vịnh Kim Liên hướng đèo Hải Vân thẳng tiến. tìm hoài không thấy cái bảng chỉ dẫn đèo Hải Vân để chụp ảnh. Xa xa đã thấy mây phủ đỉnh đèo rồi, y như một bài hát: “ đi dọc Việt Nam theo bánh xe hòn – đa, qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi, v.v….”. Đèo không quá dài như tôi nghĩ ban đầu. Đường lên đèo cũng không quá khó khăn, xe du lịch và xe tải đi lại tấp nập. Đường lên đèo phủ đầy bướm vàng trên những triền cây bụi xanh tắp. Tôi đi lòng hớn hở và khoan khoái trong cái mát lạnh dần khi tới đỉnh đèo.
Đèo Hải Vân quả đúng như lời đồn đại: nam thiên đệ nhất hùng quan. Qua nhiều đèo quả thật tôi chưa thấy đèo nào đẹp như Hải Vân, xa xa nhìn ra hòn Sơn Trà như viên ngọc nhô ra biển. Khoảng 10h tôi đã lên tới đỉnh đèo, là ranh giới Thừa Thiên Huế và Đà Nẵng. Lên đỉnh đèo trời mát, không khí trong lành vô cùng dễ chịu. Tôi bị chém 30k trái dừa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng, có lẽ vì nơi hùng quan này chẳng làm người ta khó chịu chút nào, dù là vì bất cứ lý do gì. Tôi say mê chụp ảnh nơi đây. Khi leo lên ụ chòi canh di tích từ thời Pháp, tôi chợt nhớ lại một bức ảnh mà tôi đã xem. Bức ảnh đó gợi nhớ cho tôi, vì đó là ảnh của cô gái ấy, mối tình đầu của tôi. Cô đã đến Huế trước tôi nhiều năm, và đã chụp ảnh ở nơi đây. Không hiểu sao tôi lại nhớ về bức ảnh đó. Bức ảnh chụp những người anh em họ và cô ấy trên nóc của cái ụ chiến đấu này. Tôi nhìn xuống phía dưới đèo, xa xa mờ mờ trong sương là vịnh Lăng Cô với nước biển xanh ngắt một màu.
Chỉ trỏ gì hả tên kia?
Xuống đèo chẳng tốn một giọt xăng nào..
Chỗ này dập dìu những cánh bướm vàng trong gió..
Lên đỉnh đèo mà không biết
Chìm trong mây, nhìn ra xa...
Bên là Huế, Bên là Đà Nẵng...
Lô cốt từ thời Pháp
Trên cao nhìn xuống
Về phía Lăng Cô..
Cổng thành trên đỉnh đèo...
Đèo Hải Vân quả có đẹp nhưng có vẻ hơi ngắn. Khi xuống đèo tôi thả cho xe chạy, hầu như không tốn một giọt xăng nào, mà tốc độ có khi lên tới 50km/h. Phanh xe được dùng là chủ yếu, khi xuống đèo.
Khi thả dốc thấy một đoàn tàu đang được kéo qua đèo, tôi nhanh tay chụp vài tấm… cho vui. Xuống tới vịnh Lăng Cô, phong cảnh thật đẹp tuyệt vời. Có một cây cầu rất dài qua vịnh cho xe tải, mà tôi cũng không có đi lên cầu đó vì không thấy đường. Thôi cứ về Huế thôi.
Cua xuống đèo, xa xa là chiếc xe yêu quí.
Người mẫu đó
Tàu kéo lên đèo
Vịnh Lăng Cô cát trắng biển xanh
Đường về Huế sực mùi nhựa đường, do có nhiều đoạn đang trải nhựa, thỉnh thoảng đi mà tôi hơi lo sợ nổ lốp vì nóng. Có những đoạn mới trải, mặt đường còn đen bóng và chưa kịp kẻ dải phân cách. Đi qua vài đèo nữa, PHú Gia, rồi Phước Tượng, cứ băng băng đường bằng về Huế, đường đẹp dễ đi. Tới Huế thì giữa trưa, 12h mà tôi chẳng thấy mệt nhọc, và đi có vẻ nhanh, cũng có thể do quen đi đường dài nên hơn 100km từ Đà Nẵng về Huế cũng dễ dàng.
Cơm hến nè..
Quốc học Huế...
Từ Phú Xuân nhìn cầu sông Hương
Chợ Đông Ba khi mình qua..
Bún ngay ngay vỉa hè trước chợ, nhìn nồi nước dùng mà thèm.
Đến nhà sinh viên, nằm ngay gần bên núi Ngự, tôi nghỉ một chút rồi ra đầu ngõ ăn trưa. Thấy có tầm biển cơm bún hến tôi xà vào luôn, vì cũng nghe tiếng từ trước rồi. Bắt đầu nghi thức chụp ảnh trước khi ăn. Cơm hơi cay, nước hến ngọt và thơm. Tóm lại là ngon tuyệt vời, anh Qu nhắc là cẩn thận kẻo đau bụng. Nhưng dù đau bụng, tôi cứ quất cái đã.
Chiều ngủ li bì, khoảng 4h30 thì xách xe đi dạo một vòng thành phố Huế. Qua cầu PHú Xuân vào nội thành, ghé qua chợ Đông Ba, đi vòng quanh đại nội. Khi qua chợ Đông Ba tôi thấy hàng quán ăn ngay vỉa hè trước chợ rất ngon lành, tôi vào làm một bát bún chao. Quả thiệt là thom ngon ngọt nóng. Giờ ngồi viết nhật ký, nhớ lại mà nước miếng của tôi vẫn chảy dầm dề. Trước đó cũng làm một ly chè Sữa coi nó thế nào, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm.
Đến tối hẹn gặp được anh T người Huế. Lâu thiệt lâu mới gặp lại người anh ngày nào, khi anh ra Hà Nội thi Olympic thì chúng tôi làm tình nguyện viên hướng dẫn cho thí sinh. Đã bảy năm rồi, nhưng khi gặp thì nhận ra nhau ngay. Tính tình anh vẫn hiền hòa như dạo ấy, còn công việc thì khi anh chia sẻ, tôi thấy thật tuyệt vời vì công ty của anh cũng đang vận hành tốt. Thấy mừng cho anh, và hơn nữa khi anh vẫn gắn bó với mảnh đất cố đô Huế mến thương. Chúng tôi ngồi uống cà phê ở Bông Sen, trên bờ sông Hương, ngắm cầu Tràng Tiền xanh đỏ. Hai anh em tâm sự khá nhiều. Rồi đi dạo một lượt chợ đêm. Anh gợi ý sáng sớm mai dạo qua Quốc học huế, ngắm áo dài học sinh phổ thông. Tôi sẽ thử xem sao.
em Thuận
Mr Tường đẹp trai
cầu Tràng Tiền
Cột cờ ven sông
Thêm một ngày nữa trôi qua, tôi sắp về HN rồi, chỉ còn cách HN khoảng 650km nữa mà thôi.