What's new

22N104E Khau Cọ thực sự là một thách thức?

Xin đính chính. Bác GPS sống với Tây lâu nên tiếng Việt thường lược bớt dấu, Khau Cọ với Khâu Cổ là như nhau. Xin nói lại cho rõ là khách sạn trong bài tọa lạc ở Quảng Bá, ngoại thành Hà Nội chứ không phải Quản(g) Bạ tít tận Hà Giang. Nhân tiện được bác GPS quảng cáo, KS quyết định giảm giá 50% cho khách nữ, số lượng giới hạn.=))
Duck

Em xin đổ thừa lỗi này cho bác phụ xe buýt của Jetstar. Bác ấy hỏi:

- Chụ đi về mô
- Dạ cho em về Quảng Bá
- Về mô, chộ mô, Quạng Bạ à, được rồi, cọ hành lỵ gì khôn ?

Em mới nghĩ chắc là Quảng Bạ, vì mình nói Quảng Bá bác ấy không hiểu.

Nhân tiện quảng cáo giùm KS Ducko, nghe nói dù đã khuyến mãi nhưng vẫn đang ế ẩm lắm.
 
(wait)Hí hí đúng đấy, toàn là các menu để làm thịt dần và có tổ chức đấy ạ. Xót quá đúng không? mà đành bất lực nước mắt vòng quanh như HH ấy kaka ạ ;)

Bữa ăn trưa có thể nói là vô cùng thịnh soạn giữa rừng rú. Có cơm nóng, canh nóng, có xôi nếp Minh Lương, lợn cắp nách xiên nước, các loại đồ giò, ruốc, đồ hộp ngon vào bậc nhất Hà nội, tha từ những siêu thị to nhất Hà nội lên, bánh mỳ nhiều như quân Nguyên, nhưng phần lớn AE ai cũng xin mỳ tôm cốc. Thế để các bạn hình dung đoàn chúng tôi đã mệt mỏi và cực khổ tới mức nào. Họ chỉ muốn uống nước mỳ tôm mà thôi, bao nhiêu sơn hào hải vị chỉ gọi là trệu trạo cho có protít vào người. Có ít cơm của 2 chú em trên lán thì xin đến cả cháy rồi, bắt 2 chú phải ăn xôi của mình, còn cơm thì mình xin cả hề hề... cái khổ nó lộ cái xấu ra thế đấy, buồn ghê cơ :T

Vừa ăn vừa bàn chuyện, từ đây đường chim bay đến chấm còn hơn 1km rưỡi, rừng rậm mịt mù, không thấy ánh sánh cuối đường hầm ở đâu. Lúc này là hơn 12h trưa, h các cụ đi tuần. Cũng ko nghỉ ở lán mà tránh các cụ được vì thời gian ko đợi chờ ai. Phải quyết định lên đường thôi. Lục tục phân công người đi kẻ ở. HK và Quỳnh em được phân công ở nhà hậu cần. Người lo nơi ăn chốn ở, tìm chỗ dựng trại cho AE qua một đêm khó nhọc trong rừng. Người lo cơm nước, dẻo thơm ngọt lành, thấp thỏm mong chờ tin chiến thắng.

8 người còn lại bắt đầu đi ủng, đi giầy, mặc áo mưa, chuẩn bị xuất phát. Cắt cử một đ/c Mèo ở nhà giúp nấu cơm thổi lửa, 2 đ/c đi theo đoàn "chấm", cho biết thế nào là "đời chấm" ;)

Một số đ/c đã nai nịt gọn gàng bước ra khỏi lán, theo bậc cầu thang gỗ ướt roẹt và lấp lánh vắt bước về phía suối. Virgo và Ét ngồi vắt vẻo ở thành lán đang đi giầy. Tôi đang quỳ sau lưng Ét để tìm một cái gì đó. Sau lưng tôi có một người đang đứng cũng định tìm một cái gì đó...

Các đồng đội của tôi nói qua nói lại, họ nói cái gì đó mà thực sự là miền ký ức của khoảng thời gian ấy trong trái tim tôi ngay sau đấy đã bị xóa sạch bách không sao khôi phục lại được :(. Một bằng chứng để các bạn thấy, cú shock ấy đã khủng khiếp đến thế nào...

Chả hiểu lúc đó tôi đang nghĩ gì... có vẻ như là tôi đang nói với Quỳnh Em về việc có củ gừng để cho vào bắp cải luộc... hay là tôi đang tưởng tượng ra món bắp cải cuộn thịt được buộc bằng một cọng hành xanh mướt chan nước sốt cà chua nóng hổi mà nếu h này đang ở nhà, dù là Hà nội có mưa, gớm, sao mà ngon thế nhỉ???

Và RRẦMMMMMMMMMMMMMMMMM

Một cú đập, một tiếng hét thất thanh, một nhát dao, một phát đạn, một tiếng rống của con thú bị chọc tiết... một một một cái gì đó mà tôi ko thể diễn tả lại bằng lời, bạn bè tôi chết sững, trái tim tôi trong lồng ngực đang ngừng đập mất rồi.......
 
T.... Không thấy AM, QA thì mất tích, ko hiểu 2 sự mất tích này có điều gì trùng hợp không? Báo cáo blablabla haha, và mất tín hiệu..:shrug:

Hic, qua vài dãy núi không nhìn thấy thôi chứ ai gọi là mất tích bao giờ :T

Vẫn nhớ như in cảm giác đi giữa khu rừng rậm mùa mưa, vắt nhiều vô kể, AM thì lúc nào cũng là số 1 "ai nhanh chân bước bằng chân anh???" :D Mỗi bước chân qua của AM chỉ kịp đánh động bọn vắt chứ chúng chả kịp nhảy múa cùng anh. Bóng anh cứ mờ dần giữa núi rừng trùng điệp.

Tay E cũng thế, đi nhanh thoăn thoắt nhưng thỉnh thoảng y còn dừng lại để kiểm tra ngó nghiêng xem có con vắt nào đang bám trên quần áo giầy dép và cả người không. Tay E có tài búng vắt xuống vực kêu tanh tách. Trời hết mưa, thời tiết oi bức nhưng không ai dám cởi bộ quần áo mưa lùng bùng ra vì sợ vắt.

Mình cứ bước đi chả vội vàng gì vì biết phía sau còn rất nhiều đồng đội. Chân cứ bước và trong đầu thì nghĩ đến chuyến 3 “chấm” chạy dọc một dải duyên hải Bắc bộ cách đây 2 năm – khởi hành ở cổng Parabol Đại học Bách khoa vào một buổi sáng HN mưa trắng trời, cái cần gạt nước hoạt động liên tục cũng không kịp xua hết những hạt mưa đập xối xả vào kính trước. Hôm đấy tất cả an ủi nhau là đi chấm trời mưa cũng có cái vui riêng, giống như câu buổi sáng chàng Tuxedo nói khi bước những bước chân đầu tiên vào rừng "chấm này đi mùa khô thì còn gì để nói, mưa mới vui và lắm chuyện để kể em ạ" :LL Đúng là triết lý của bọn cùn đi chấm nhưng riêng mình thì nghĩ “chắc bị trời đầy thật” (NO)

Đang miên man suy nghĩ thì thấy AM cùng mấy bác dẫn đường ngồi nghỉ trên một tấm gỗ pơ mu to đùng, tấm này mà mang được về xuôi đóng bàn ghế tủ giường thì hay biết mấy (NT) AM mặt mũi hớn hở đưa cho mình 1 mẩu gỗ và bảo “Báu vật đấy, có cái này thì không sợ gì bọn vắt nữa”. Mình nghe thế sung sướng cực kỳ, mang báu vật gài vào một bên giày, mồm thì ỉ ôi bạn dẫn đường chặt cho vài mẩu báu vật nữa gài vào chiếc giầy còn lại, nghĩ ngay đến cảnh trao cho Black báu vật này thì chắc em ý rưng rưng cảm động lắm đây và HH đỡ phải kêu "Ai hét to bằng tiếng hét em" khi nàng nhìn thấy vắt ;) Theo lời các bạn dẫn đường thì ai mang theo mảnh gỗ pơ mu thì vắt sẽ không bám vào nhưng mà chả phải đâu nhé, có pơ mu giời thì vắt yêu quý vẫn bám vào như thường, kết quả là 2 mẩu báu vật vẫn ngự trên giầy nhưng chân mình vẫn bị vắt cắn X(
 
Last edited:
Và RRẦMMMMMMMMMMMMMMMMM

Một cú đập, một tiếng hét thất thanh, một nhát dao, một phát đạn, một tiếng rống của con thú bị chọc tiết... một một một cái gì đó mà tôi ko thể diễn tả lại bằng lời, bạn bè tôi chết sững, trái tim tôi trong lồng ngực đang ngừng đập mất rồi.......

Mọi việc diễn ra trong tích tắc, mình cũng chả nhớ cảm xúc lúc đấy như thế nào nữa nhưng chắc chắn có vài tiếng rơi "BỊCHHHHHHHH BỊCHHHHHHHH", bát đĩa xủng xoảng và có cái bắp cải nằm gọn dưới suối :D
 
Mọi việc diễn ra trong tích tắc, mình cũng chả nhớ cảm xúc lúc đấy như thế nào nữa nhưng chắc chắn có vài tiếng rơi "BỊCHHHHHHHH BỊCHHHHHHHH", bát đĩa xủng xoảng và có cái bắp cải nằm gọn dưới suối :D


Giữa rừng đã dốc cao hun hút rồi mà lại còn nhảy Sasla . Vừa mạnh vừa sexy thì có mà giời chống được .

Số mình lăn vội vào trong , he he, quan sát quanh thấy mặt ai cũng xanh lét nhỉ .

Sau tớ phải chichomex cái vụ dựng lại hiện trường . Mấy chú ở lán cũng giỏi thật , vừa khỏe vừa khôn ...
 
cái lũ này, có gì thì kể rõ ra cho bà con biết với. Cứ thậm thò thậm thụt sướng với nhau như thế hả!!!!!!!!!! :D
 
Mọi việc diễn ra trong tích tắc, mình cũng chả nhớ cảm xúc lúc đấy như thế nào nữa nhưng chắc chắn có vài tiếng rơi "BỊCHHHHHHHH BỊCHHHHHHHH", bát đĩa xủng xoảng và có cái bắp cải nằm gọn dưới suối :D

Có ai đã từng nằm võng mà bị đứt võng chưa? Cái cảm giác nó giống như thế. Đột ngột, ngỡ ngàng, bàng hoàng và kinh hãi. Sau tích tắc định mệnh ấy tôi đã làm một việc hết sức vô nghĩa mà đến giờ vẫn không hiểu tại sao: cúi xuống nhặt vài cái bát chưa vỡ, xếp lại, đặt ngay ngắn lên kệ.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,687
Bài viết
1,135,248
Members
192,409
Latest member
u888netim
Back
Top