Ngày 3: Bữa tiệc của rừng
Cả đêm chập chờn không ngủ vì lạ chỗ, vì lạnh, vì nỗi lo ruồi vàng, muỗi, vắt,... Sáng leo xuống khỏi gác của trạm kiểm lâm cũng đã thấy nhiều người dậy, í ới vệ sinh cá nhân, nấu mì ly, cà phê chuẩn bị đi thăm thác. Đoàn chia 3 tốp để dễ kiểm soát, hồ hởi vác theo nào rượu, dưa hấu, chả, lương khô để ăn chơi tới chiều. CHủ thớt BBO xí phần ở lại lo cơm trưa cho mọi người và hứa sẽ đem cơm ra suối lúc 13g.
Cả đoàn lục tục theo hướng đường mòn vào rừng thẳng tiến. Thử thách đầu tiên là một cây cổ thụ bắc ngang qua một con suối nhỏ, mấy bạn trẻ đi qua nhẹ tênh nhưng vợ chồng Kim Lan - Trọng Lễ thì chần chừ mãi, chồng động viên nhưng vợ sợ độ cao nhất định không qua. Các nam thi nhau đưa ra giải pháp, nào cầm gậy dẫn qua, nào chăng dây thừng đều không ăn thua, cuối cùng anh kiểm lâm đưa ra một kết luận: "Cho cô ấy lội suối!". Mọi người ngơ ngác: Ơ, suối này lội được, sao không nói ngay từ đầu cho đỡ nhọc nhỉ, hi hi! Nói thế chứ đi qua cầu cây thì anh em vẫn thấy thú hơn.
Anh kiểm lâm chỉ đường xuống chỗ suối cạn để vợ chồng Trọng Lễ - Kim Lan lội qua, mấy anh chị khác tranh nhau đi ngược qua suối để... làm hàng (thế mà cứ tưởng cõng chị Kim Lan, he he).
Qua mấy đoạn cầu tre, vài cây số đường mòn, đã thấy suối trước mặt. Một khoảng không bạt ngàn mây nước và màu xanh. Đâu đây tiếng chim hót líu lo, tiếng suối róc rách làm tâm hồn trở nên thơ thẩn. Mọi người bày đủ trò vui, nào tắm suối, nào đánh bài, nào chộp ảnh. Ai cũng như trở về thời thơ dại. Chẳng phải ta đi tìm cảm giác này sao? Trở về với thiên nhiên cây cỏ, bên những người bạn vui tính để cảm thấy đời còn đẹp biết bao.
Vui nhất là cảnh vợ chồng Kim Lan - Trọng Lễ gội đầu cho nhau, lão Hòe thấy thế cũng đem cái đầu trọc ra gội, làm cho bà con được một trận cười nghiêng ngửa (ai muốn biết sư cọ đội đầu thế nào thì qua trang FB của mình để xem hình mà học hỏi nhé

).
Xế trưa vẫn không thấy chị BBO tiếp tế lương thực, Forget ngủ một giấc say thì rủ nhau lên đầu thác chộp hình. Anh Hưng của đội kiểm lâm dẫn đường. Anh í thật là dễ thương, dẫn cả nhóm đi con đường mem suối nhiều cảnh đẹp, sẵn sàng dừng lại bất cứ khi nào nhóm muốn chụp hình, anh chỉ ngồi đó, nhìn mọi người và cười, không hối thúc, không la rầy, thỉnh thoảng còn tham gia chộp vài kiểu ảnh với mọi người. Nhờ anh mà cả nhóm có một bộ ảnh cực đẹp để người không đi nhìn vào mà nuối tiếc

Chiều, vẫn không thấy đoàn tiếp tế lương thực nên cả nhóm lục tục kéo về, đi nửa đường thì gặp nhóm đi trước đang dừng chân bên suối để Victor Bành... nôn sau bữa tiệc rượu cởi áo kết nghĩa với anh kiểm lâm Dũng.
Về đến nơi thì cơm canh đã sẵn sàng, mới hay sự tình là BBO không thể đem "hàng" vào suối vì không có hỗ trợ. hix ;(
Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Mưa lất phất lạnh, không thể bày tiệc ngoài trời. 32 thành viên của đoàn cùng với gần 10 người là kiểm lâm viên và dân địa phương đến chung vui trong căn nhà nhỏ của Trạm kiểm lâm Đạ Long. Lão Hòe phát huy tài năng với đủ trò gây cười, hát hò, nổ số,... Trong căn nhà nhỏ ấy, thấy ấm hẳn, chẳng biết vì hơi men hay vì bên ta có bạn, những người bạn mới gặp mấy ngày nhưng đã đồng cam cộng khổ, chia sẻ cùng nhau những cảm xúc mới mẻ tuyệt vời. Chợt nhớ đôi câu thơ Tố Hữu: Mình về mình có nhớ ta, ta về ta nhớ... hàm răng mình cười (chả biết thơ thế viết có đúng không, nhưng mình thấy hay

)
Không biết là đã uống mấy chục ly (chưa bao giờ mình uống nhiều đến thế), đến khi đứng dậy thì đã thấy trời đất quay cuồng, Thích Thái Độ dìu mình về lều ngủ thì phải, biết mình chân nam đá chân chiêu nhưng vẫn nhớ rất rõ từng lời nói, từng cơn gió mạnh vút qua người, thế có gọi là say không nhỉ?! Thôi thì một lần trong đời vì bạn bè mà say cũng đáng

Đêm mưa, gió rít ào ạt như muốn thổi tung tấm bạt ngoài hiên nơi dựng lều, nằm thao thức lo, ngộ nhỡ cột kèo không chịu nổi mưa gió, rơi xuống thì cũng có người biết mà đỡ, mà hô cho mọi người chạy. Thế là căng mắt nhìn xuyên qua nóc lều, căng tai nghe từng tiếng va đập của cây cối, của tấm bạt phủ bên trên.
Trời vừa sáng đã chui ra khỏi lều, vài anh em cũng đã dậy, rửa chén bát, chiên vài chảo cơm to cho mọi người lót bụng trước khi lên đường về Đà Lạt. Giờ chia tay chóng vánh, những cái bắt tay thật chặt, những cái ôm nồng thắm. Chủ thớt BBO giao mình nhiệm vu tặng quà cho các anh kiểm lâm. Quà đơn giản nhưng ý nhĩa, là những đôi vớ thật dầy để các anh đi qua mùa gió rét, để các anh mỗi khi đi vớ lại nhớ đến... người, hi hi!
Sau khi vệ sinh trại sạch sẽ, các xế theo đường cũ cho xe leo dốc lên đoạn đường bê tông, còn các ôm đi qua một đoạn tre thưa lên đường. Quay đầu nhìn lại, trạm kiểm lâm nhỏ dần rồi hút tầm mắt, xem như cuộc vui đã tàn phân nửa. Chế Lan Viên nói đúng lắm: Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn. Kỷ niệm này sẽ đánh dấu son vào đời ta - một dấu son tươi đẹp.
Lại lên đường, 9 giờ sáng mà vẫn mây giăng sương phủ. Lại những khúc quanh, những đường cong ôm sườn núi, và bãi lầy, và điệu Gangnam style khi trở về con đường đá. Tô mì ăn vội ở Đưng K'nớ đã tiêu đi đâu mất rồi. Các xế gồng người qua đoạn đường khó, các ôm lội bộ trên bãi bùn, lót cây làm đường cho xe qua. Thấy thương sao những hình ảnh ấy, có mong chừ gặp lại con đường này cùng những con người này để yêu thương, để vui cười, để chan hòa sự sống cho một vùng đất còn nhiều khó khăn?!
Làng Cù Lần đây rồi, Đà Lạt đây rồi, đường nhựa bon bon xe chạy. Ngoảng đầu nhìn lại, những chiếc xe cuối cùng của đoàn vừa hất tung một đám bụi mù trước khi ra khỏi Đông Trường Sơn - 722. Về thành, ngợp với tiếng còi xe, ngợp với những dáng người, ngợp với nhà cao tầng san sát, tự dưng muốn quay lui. Bình yên núi đồi đâu rồi, sương mù sao không còn giăng lối, chim ơi sao không hót vài điệu để biết mình còn ở núi?
Ăn uống, nghỉ ngơi thư giãn một chút, lại rủ nhau lượn xe quanh Đà Lạt. Vào Cao Đẳng Sư Phạm "làm hàng", vào Thế giới hoa tươi "làm hàng", vào karaoke "làm hàng", đi ngoài đường cũng "làm hàng", đi ăn hàng cũng "làm hàng" - Tự bái phục

)
23g đêm, cả đoàn kéo nhau ra cà phê Thanh Thủy, thi ăn kem và đếm ngược đếm phút giao thừa rồi thực hiện nghi lễ ôm (không có hôn) nhau thắm thiết cùng với lời chúc mừng năm mới. Biết chắc rằng năm nay sẽ là một năm hạnh phúc và thành công vì đã nhận được nhiều lời chúc tốt lạnh từ các bạn.
(Có nên viết ngày về không nhỉ, hay là dừng ở đây?)