What's new

722 - Lết qua "Đại lộ Kinh hoàng"!

Chúng tôi vừa về đến Sài Gòn lúc 20h30 tối hôm qua kết thúc chuyến đi 3,5 ngày theo cung đường Sài Gòn - Bảo Lộc - Đà Lạt - (Dankia - Lán Tranh - Đưng K'Nớ - Đưng T'Ra - Đạ Long) - Buôn Ma Thuột - Đăk Nông - Đồng Xoài - Thủ Dầu Một - Sài Gòn.

Thông thường một cung đường hơn 800km đi trong 3 ngày thì cũng chẳng có nhiều chuyện để kể lể nhưng riêng chuyến đi này chúng tôi phải mất hơn 1 ngày mới vượt qua đoạn đường khoảng 50km in nghiêng gạch dưới bên trên :(

Và bé Dudi, thành viên nhí nhảnh nhất đoàn, đã đặt tên chuyến đi này là "722 - Lết qua đại lộ kinh hoàng!" :D

...
(đang viết tiếp)
 
Thế là chúng tôi quyết định đi BMT. Bé Dudi có vẻ hơi lo lắng quá nên cứ đòi đi đường to trong khi tôi với Den thì rất háo hức với con đường tắt qua đò sang Krôngnô. Mấy cậu thanh niên ở quán cam kết là đường đá to, đẹp, sạch sẽ và chỉ có 18km thay vi 60km nếu đi đường vòng. Tôi phải thuyết phục bé Dudi là đi đường này có sông, suối nếu tinh mắt có khi lại được chiêm ngưỡng tiên nữ tắm bên đường ... quả này quá hiểm nên bé Dudi, cho dù hãi xanh mặt các loại đường tắt, cũng không thể cưỡng lại được nên mắt hấp háy ừ ngay "đi đò, đi đò".

Ơ, thế hóa ra cũng đi trùng đường bọn em ngày xưa à. :D Ngày xưa bọn em chạy thì đường đang làm, bụi đỏ mù trời. Đoạn còn lại qua đò về phía BMT thì thôi rồi, đá lổn nhổn, mông cũng nhấp nhổm. :)) Riêng đoạn chạy về Lak thì quá oki (c) khung cảnh mở rộng, trải dài, ruộng lúa, đàn trâu, cò,... :)

@bư: Cái đoạn em nói anh chỉ nhớ được hân hạnh cưỡi 1 con trâu mộng đi qua vũng nước thôi. :))
 
Ơ, thế hóa ra cũng đi trùng đường bọn em ngày xưa à. :D Ngày xưa bọn em chạy thì đường đang làm, bụi đỏ mù trời. Đoạn còn lại qua đò về phía BMT thì thôi rồi, đá lổn nhổn, mông cũng nhấp nhổm. :)) Riêng đoạn chạy về Lak thì quá oki (c) khung cảnh mở rộng, trải dài, ruộng lúa, đàn trâu, cò,... :)

@bư: Cái đoạn em nói anh chỉ nhớ được hân hạnh cưỡi 1 con trâu mộng đi qua vũng nước thôi. :))

Vẫn bụi, vẫn là đường đá nhưng một số đoạn đã trải nhựa rồi nói chung là đi tốt (kể cả trời mưa) :)

Đây là đang nói đến Krôngnô xã, Huyện Lăk, Tỉnh Đăk Lăk chứ không phải Krôngnô huyện thuộc tỉnh Đăk Nông đâu nhá :D Quả này ối người nhầm y như là Mường Tè xã và Mường Tè huyện vậy ;)
 
Last edited:
Sáng hôm sau, bà chủ nhà Phó Đoan nổi cơn khó ở từ tờ mờ. Cái sự quạu cọ của bà ý mỗi lúc một căng, từ lầu bầu, chì chiết, gần như chuyển sang đá thúng đụng nia.

Chả biết chuyện gì, chuyện mua bán, chuyện chuẩn bị cho ông nhà vào rừng mấy ngày, chuyện người làm thiếu cái nọ, quên cái kia gì đó. Tóm lại là toáng cả nhà. Bà Phó, người gốc Lào Cai, nhưng em đô răfng bà ý đã quán triệt trọn gói quyền của chị em người Cil.

Cũng có thể tối qua ông Bẩy vui duyên mới mà quên nhiệm vụ cũ, tóm lại là không hoàn thành nhiệm vụ gì đó. Cái thứ rượu cao trăn cũng không hoàn thành nhiệm vụ gì đó, dù được tăng cường cái rượu xạ hương đi nữa. Thẻo nào, tối qua bà ý cứ đi ra đi vào sốt ruột.

Anh em thì thầm bảo nhau chuồn sớm thôi. Loăng quăng uống ly café, bắn vài phát thuốc lào, húp vài chén trà rồi buộc đồ. Tối hôm qua thì ngại nhất ông chủ hiểu nhầm, sáng ra thì ngại nhất bà chủ (hiểu đúng).

Cái sự vội vàng cuốn gói ấy để lại hậu quả nghiêm trọng sau đó mới thấm: quên mang theo nước, trừ cái bình trà đặc hơn nước đái bò của bác Rì.

Năn nỉ ỷ ôi mãi bà chủ mới õng ẹo ra chụp chung một kiểu ảnh kỷ niệm mà mặt vẫn sưng lên như cái phuy xăng. Xăng còn, nhưng cả đoàn quyết định mua thêm cho bà ấy mở hàng, cứ là đong đầy với giá cũng đầy đặn.

Nhưng quả thật, họ đều rất tốt bụng và quý khách. Bịn rịn chia tay, hẹn ngày tái nạm.

Sáng ra mát mẻ và thơi thới. Lòng nhẹ tênh và ngân nga. Em rất thích mấy cái ảnh này, do bác Den chụp lúc ban mai ấy:

IMG_1096.jpg


Dù sương, gió, tuyết rơi
Dù có vắng ngôi sao giữa trời
Thì trái tim vẫn rộn tiếng ca
Thúc giục ta nhịp bước trên đường xa…a…a


Đang tý tởn a, a, a … thì húc ngay phải cái hổ này. Cái bánh sau trượt văng lên, hất cả xe lệch sang và nhào xuống hố bùn, pa-ti-nê luôn:

IMG_1100.jpg


Hố khá sâu, khiến cái húc mạnh đến mức tay lái quẹo lệch đi. Và từ lúc này con xe Min trở thành nghẹo đầu nghẹo cổ và em luôn phải cười nó trong tình trạng tay tươi tay héo, tay phải chuồi ra, tay trái co thúc lại.

Hôm trước, trên một đoạn đường sóc, tự dưng em cảm giác có cục đá to văng vào đùi non. Nhưng đá to thế sao không thấy đau mấy, hoá ra bay luôn cái đồng hồ xe. Nhìn xuống, con xe như chột mắt, con đậu con bay...
 
Cái vụ nghẹo tay lái vào lúc sáng sớm này có vẻ như là một điềm báo rằng hôm nay cũng sẽ có những trục trặc.

Lôi được nó lên, chưa kịp lấy lại tinh thần tươi tắn thì quẹo vào một cái khúc này:

IMG_1116.jpg


Cả đoàn đứng tần ngần rất lâu. Đến khúc này rồi, trong bao nhiêu cái ý nghĩ, ở cái phần “con” sâu thẳm vẫn còn hiện lên cả cái ý nghĩ quay về.

Nó nổi lên, rồi lại phải gạt nó đi, thậm chí không nói ra để khỏi ảnh hưởng đến tinh thần anh em.

Có là cọp beo thì đến khúc này cũng phải suy nghĩ. Không được nghĩ đến quay về thì phải nghĩ tìm đường nào và làm sao lết qua được, cho dù “Trời ơi, chắc đoạn này em không qua khỏi”.

Đó chính là lúc em nghĩ con đường sau này hẳn sẽ phải là một đại lộ. Trông nó to đến thế kia cơ mà, cho dù lúc này thật kinh hoàng. Mai mốt, khi nó được tráng nhựa, em sẽ phải rình, rủ đồng bọn bon chen vào cái lễ khánh thành để ngậm ngùi nhớ về những lúc như thế này.

5, 10 năm nữa không biết, lúc ấy nếu min mốt chưa dọn cái data này, sẽ lại móc lên update các cảnh khánh thành hoành tráng, có các quan chức đọc diễn văn diễn võ, nhe răng nâng cốc vui tươi…

Đại lộ to thế, nhưng loay hoay mà vẫn chưa biết lách hai cái bánh xe nhỏ nhoi vào cái chỗ nào. Trông thì thế thôi, nhưng lệch ra một phát là ngập toàn bùn, nhão nhoẹt như ấy của trẻ con.

Bác Rì húc vào trước, theo tinh thần “đi đâu không biết hàng đầu cứ đi”. Và bác ý tât nhiên phải sa lầy:

IMG_7556.jpg


Chiếc xe rống lên như một con bò mộng sa bẫy, càng vùng vẫy lại càng lún, từ từ chìm qua bô, ngập máy. Bác ý giựt giựt cái xe một cách điên cuồng và thất vọng, rồ ga giữ máy khói mịt mù và khét lẹt. Bất lực cao trăn!

IMG_7555.jpg


Bác ý ngoái lại, không nói ra nhưng ánh lên một tia nhìn cầu cứu. Chưa có kinh nghiệm, ba xe cứ thong dong xa cách, thay vì phải tập trung bê từng xe một:

IMG_1115.jpg


Sự hy sanh anh rũng của bác Rì ở đoạn này đã đổi được kinh nghiệm phải đùn đẩy từng xe. Cũng nhờ ơn bác Rì đi trước mới mở ra được đường lối (đúng đắn). Bùn chưa kịp lấp lại, phải tranh thủ qua luôn.

IMG_7563.jpg


Tiếc là không còn người để chụp ảnh, nên những lúc khó khăn nhất lại không có ảnh. Chả hạn, lúc ở Cổng trời, bác Rì bận nắm đầu xe, bác Den với em phải đi kiếm cái cây, xỏ qua bánh trước, lại phải thêm 2 bác đi đường vào phụ giúp, hò dô mãi mới nhấc được cái đầu xe bị chôn chặt trong lòng bùn…
 
Sơ qua về tình hình xe cộ và sức khỏe các phượt gia sau chuyến đi

picture.php


Đây là con Min Chột của bé Dudi
(Lưu ý: Sau khi mở khóa điện đạp máy thì phải rút chìa khóa cất ngay vào túi)
Chủ xe hiện đang còn sưng bẹn do đạp máy nhiều quá

picture.php


Còn đây là con Dream bung hộp xích của bạn Den, chả hiểu làm thế nào mà lết qua được mấy đống bùn ... Chủ xe vẫn khỏe re do đang tuổi ăn tuổi nhớn!

picture.php


Đây là con Future vỡ gương trái (phải gỡ gương phải lắp qua) chủ xe thì đang bị sái tay (do giật đầu xe và khiêng vác nhiều quá)

À còn quả vỡ gương nữa, em châm thuốc ở đoạn đường trơn rồi vểnh râu lái 1 tay nên xòe, may mà nhảy ra kịp đạp vỡ cái gương chiếu hậu người ngợm không sao cả.
Em xin lỗi vì đã giấu chưa kể đoạn này!
 
Cái ảnh bác Den chụp lúc có sương sớm đẹp ghê.

Chào các bác, em là thành viên hụt của chuyến đi này, ở nhà tiếc hùi hụi, thỉnh thoảng lại tự hỏi không biết các bác í đi đứng đến đâu rồi, giờ xem chuyện và ảnh thì lại cảm thấy lo lo, liệu hôm đó mình mà đi thì có trụ được không nhỉ? và không biết sự tình sẽ như thế nào, có khi các bác phải lôi 3 xe thêm 1 người, mà có khi 2 (cả phu nhân bác Rì nữa) ra khỏi hố bùn đáng sợ này :))

Cảm ơn các bác đã post bài hay
 
Last edited by a moderator:
Vẫn bụi, vẫn là đường đá nhưng một số đoạn đã trải nhựa rồi nói chung là đi tốt (kể cả trời mưa) :)

Đây là đang nói đến Krôngnô xã, Huyện Lăk, Tỉnh Đăk Lăk chứ không phải Krôngnô huyện thuộc tỉnh Đăk Nông đâu nhá :D Quả này ối người nhầm y như là Mường Tè xã và Mường Tè huyện vậy ;)

Ơ vậy à? Trong bài viết là ý em nói về đoạn đường chạy gần hồ Lăk, còn chi tiết cụ thể thì thú thật em chẳng để ý lắm. Em đi chơi ít khi để ý tới bản đồ còn bao nhiêu km, tới đâu, làm gì,... Tất cả cứ để cho trưởng đoàn lo. :D Mình cứ đi và hưởng thụ. Đi chơi thì nơi đâu cũng là nhà, ngã đâu cũng là giường. Lo giè cho mệt. :D

IMG_1100.jpg

Nhìn cái ảnh này thì em thấy bác đi đúng sách. Đi vũng bùn như vậy thì cứ theo vết xe trước mà chạy thôi. Chẳng may gặp ổ voi thì coi như hên xui vậy. :D Nhiều người cứ chạy tránh sang chỗ khác không có nước hoặc chạy vào chỗ đất trông có vẻ mềm mềm ngon ngon thì rất dễ rầm cái ầm. :D

Thú thật là nhìn đường này em choáng rồi. Bái phục các bác! (beer)
 
722_dudi242-1.jpg


Vừa cày xong đoạn đường 722 cho nên hơn 100km QL27 từ Krôngnô về Buôn Ma Thuột chẳng mang lại cảm giác gì cho chúng tôi dù đường tốt khung cảnh cũng khá đẹp.

722_164.jpg


Bữa tối tốc hành ở BMT

Khoảng 18h thì chúng tôi về đến Ngã 6 xe tăng trung tâm Buôn Ma Thuột. Tôi và bé Dudi đều có người thân ở Phố (BMT gọi theo cách của bà con vùng tây nguyên) nhưng vì bé Dudi có hẹn trước với Ông B, một cựu chiến binh hiện đang cộng tác với bé Dudi trong công việc cho nên anh em chúng tôi ghé lại chổ Ông B. Nhà ông B cách trung tâm khoảng 3km đường đi cũng hơi vòng vèo, trời tối nên chả nhìn thấy toàn cảnh chỉ biết nhà ông này có mấy cái ao cá to vật để cho bà con đến câu cá thư giãn. Ông B quê ở Cổ Lễ, Trực Ninh, Nam Định đã gắn bó với Tây Nguyên từ thời chiến tranh cho đến 1985 thì định cư hẳn ở BMT. Ông có máu nghệ sĩ và hiện là chủ tịch một hội nghệ thuật ... ở BMT; Câu chuyện giữa ông và bé Dudi xung quanh tất cả các thể loại nghệ thuật thật là rôm rả và dường như vượt quá tầm hiểu biết của tôi và bạn Den, thế là hai chúng tôi tranh thủ tập trung vào chuyên môn giải quyết nhanh đĩa cá Chim rán và đĩa lòng lợn vốn dĩ đã ngọ ngằn !!!

Ngồi một lát thì phu nhân của Ông B về đến, ông bà cứ một mực đòi thui con này để làm mồi cho chúng tôi oánh chén. Do quá mệt và người ngợm bụi bặm bẩn thỉu nên chúng tôi kiên quyết từ chối và hẹn hai ông bà vào một dịp khác rồi chuồn nhanh về khách sạn.

Nhận phòng xong bạn Den không thèm tắm rửa tót ngay lên giường trùm chăn kín mít ngủ luôn. Tối hôm đấy 3 anh em nằm xiên xẹo lệch đầu đuôi trên 2 cái giường đơn ghép lại ...

722_167.jpg


Lại cầu Serepok

722_178.jpg


Sáng hôm sau tôi đi sớm đề về Đăk Nông nộp phạt và lấy giấy tờ xe do bị bắn tốc độ từ hôm 2/9 trong chuyến đi Nghệ An. Bé Dudi và bạn Den túc tắc đi sau và hẹn nhau tại Đăk Nông

722_dudi251.jpg


CSGT Đăk Nông làm việc rất tệ (chả buồn kể nữa) may mà còn có chỗ này để anh em chúng tôi buôn chuyện trong lúc chờ lấy giấy tờ

picture.php


Tuyệt chiêu!

picture.php


Bác giai chủ quán cũng người Nam Định đang quảng cáo sản phẩm

722_183.jpg


Xong là ngất luôn

722_182.jpg


Làm ly cà phê cho tỉnh táo

Đến 14h30 tôi mới nhận được giấy tờ (600K phạt + 200K tiền cò, thật dã man)

722_188.jpg


Quốc lộ 14 (gần đến Đồng Xoài)
Chạy một mạch hơn 100km mới nghỉ uống nước
 
722_187.jpg


Con Minsk của bé Dudi đúng là tính khí thất thường, ra đến đường quốc lộ là nó chả chịu hỏng hóc gì nữa cứ đạp phát nổ ngay thế mới ức chứ!

722_184.jpg


Tranh thủ lúc trời còn sáng làm thêm mấy kiểu ảnh nữa.

Đến Đồng Xoài lúc trời sập tối chúng tôi quyết định về thằng SG mới ăn tối. Đoạn đường tỉnh 741 từ Đồng Xoài về Thủ Dầu Một qua Đồng Phú, Phú Giáo cực đẹp những đoạn qua thị trấn còn có đèn đường sáng choang. Qua Phú Giáo một đoạn đã thấy một quầng sánh từ xa, về đến Thủ Dầu Một còn ngỡ ngàng hơn khi thấy phố xá, xe cộ đèn đuốc và dòng người tấp nập đi chơi phố ... Gọi là thị xã nhưng quy mô và chất lượng sống ở TDM còn hơn khối thành phố khác.

picture.php


Khui một chai sâm banh để ăn mừng chuyến đi thành công!

Đoạn đường từ TDM về SG rất dễ đi vì đèn sáng trưng nhưng tôi lại thấy cực kỳ mệt mỏi vì cứ phải căng mắt ra nhìn và vì khói xe mù mịt. Bao nhiêu chuyến đi rồi nhưng chẳng thể nào vượt qua được cái cảm giác chán nản và hơi bực bội mỗi khi về gần đến SG. Cái cảm giác này có lẽ phải gọi là hội chứng mới đúng!

Qua cầu Bình Triệu tôi vượt lên chạy trước còn bạn Den áp tải bé Dudi đi sau thế nhưng chỉ khoảng 20' sau là các bạn cũng có mặt, bé Dudi còn kịp tạt qua nhà tắm rửa nữa mới tài chứ!

Và đây là chân dung các thành viên F111 cung ĐT722 (theo cách gọi của bé Dudi)

picture.php


Bé Dudi, thành viên nhí nhảnh nhất đoàn

picture.php


alias.noodles, thành viên uống nhiều rượu nhất đoàn

picture.php


Cu Den, thành viên chững chạc nhất đoàn, "Man of the match"

Chuyến đi đã kết thúc nhưng cho đến hôm nay (sau hơn 2 tuần) các buổi sơ kết, tổng kết, họp mặt rút kinh nghiệm, tập huấn trao đổi kinh nghiệm ... về cung đường ĐT722 vẫn liên tục diễn ra đều đặn và rất sôi nổi. Nghe phong phanh còn có một kế hoạch tổ chức giao lưu học hỏi giữa các đội nhóm đã từng chinh phục cung đường này ... có bạn nào biết tin tức gì không?

Câu chuyện ĐT722 khép lại nhưng những cảm xúc, trải nghiệm về 1 chuyến đi hình như chỉ mới bắt đầu ...
 
Last edited:
Ơ thía đóng lại rùi hử? Còn bao nhiu chiện hay nữa mà không kể nữa hử?

Mà sao một số ảnh em không xem được hử?

Thôi không viết nữa thì ráng thêm vài phát ảnh nữa vậy:

Bác Rì xoè ở chỗ này này:

IMG_7647.jpg


Đây là vết xoà của bác ý:

IMG_7646.jpg


Chỗ khó thì không chịu xoè, nhè ngay cái chỗ rễ mà bỉu riễn, can tội coi đường bằng vung.

Đó là cú xoè duy nhứt của chuyến đi. Kỷ lục này thuộc về bác Rì, người tự dưng lăn quay ra đo đất.

Bác Den cũng lăn quay, cơ mà lăn quay “có định hướng”, tức là tự lăn ra mà nghỉ thở, mà ôm ấp cái đường nhựa đã hai ngày không thấy mặt:

IMG_7665-1.jpg


Ti nhiên, bác Den có kỷ lục khác. Đó là Kỷ lục đau đít nhứt.

Bác ý đau không chỉ vì hay nhấp nhổm mông với chả cằm, mà đau đít vì chộp ảnh nữa:

IMG_7613.jpg


Em thì học được nhìu cái xoáy. Cái đuôi choá này, cực xoáy, giống như cái gỉ xoay xoáy ở cái xe Min, cái mà bác Rì chọc ngoáy vặn ra, loay hoay một hồi thì ta lại vặn vào (chả bit cái xoay xoáy ấy là cái troá giề):

IMG_7678-1.jpg


Cơ mà phải công nhựn cái quán thịt choá ấy ngon chưa từng thấy. Qua Dak Nông cứ là phải xơi.

Cuối cùng là đọng lại niềm vui, một niềm khôn xiết, có tự vỗ ngực đồm độp cũng không tả hết.

Niềm vui ấy đến từ khoảnh khắc này:

IMG_1225.jpg


Gặp đường nhựa rùi! Sống rùi!

Cái sự sung sướng không thể kìm hãm được này khiến em lao vút, phi như chưa bao giờ được phi. Ngoảnh lại chả thấy ai, hoá ra còn có bác Den họ Chu tên Đáo ghi lại khoảng cách giao đường vô thường này.

Có khi chỉ là một xăng ty mét, và có khi là cả một khoảnh khắc nhớ đời!

Còn nguyên, mời các bác cùng xơi, tô bún đầu tiên trên đường nhựa không thể nuốt nổi một nửa. Nó cũng ngon, nhưng vì các thằng con nó quá mệt.

IMG_7655.jpg


Em vẫn muốn bốt lại cái ảnh này một lần nữa, cho nó đọng lại, để rồi hò nhau tràn bùng lên cái khí thế: Đi, đi, đi!

IMG_7675-1.jpg
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,032
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top