Em cứ đinh ninh nhà chủ sẽ bố trí cho ngủ ở nhà ngoài, bèn kéo cậu cháu ra bảo sắp chỗ. Chả có cái tích gì hay hơn thì ngủ cho rồi, để mai còn có sức.
Nhưng cái tay này lại bảo chờ nhậu xong thì dọn ngủ luôn tại cái phản ý. Ôi dời, thế thì phải dẹp nhanh cái phản nhậu. Làm đủ điệu bộ nhọc nhằn mà mấy cha này vẫn rượu rượu chè chè, rốt cuộc chả lịch sự nữa, phải nói toẹt ra mới xong.
Một tấm chăn được trải ra làm đệm. Em bảo bác Den lên giường luôn, giả bộ chụp ảnh, nhưng là cho nó “chuyện đã rồi”, mọi người có thể tự nhiên thượng cẳng. Rồi bác Rì cũng lên luôn, chưa kịp gì đã khò:
Không có gái, các zai đành tự chăm sóc lẫn nhau (mới thấy bác Den thêm cái tài này nữa, họ Chu, tên Đáo):
- Hic...ba người ngủ cái giường này nhé... - ông chủ nhà nói - nhưng cứ để hai chú ấy ngủ trước đi, anh em mình làm ấm trà... tâm sự đã. Hic, thôi là thôi thế nào, hic, chả mấy khi các anh lên đây, cứ tâm sự đã...khịt, khịt
Em sợ quá. Đã 23h, cả ngày quần quật mệt bã ra rồi, tâm sự nữa thì toi. Mà ba người trên cái giường này, giả sử ngủ, thì bác Den chắc điếc lỗ nhĩ vì hai cái kèn thổi đôi.
Nói với người đã vào cơn lè nhè chỉ có phí thời gian và sức lực, lại còn mua thêm bực tức. Phải kiên quyết thôi. Em bắn thêm phát thuốc lào nữa để lấy thêm can đảm đẩy ông Bẩy vào một góc salon và khăng khăng đòi ngủ trên cái ghế ấy.
Thế mới xong. Chưa kịp ổn định chỗ nằm, bác Rì đã chuyển từ dân ca sang pop, kéo một phát lên rock rồi khẩn trương chuyển làn sang hip-hop...
Bác Den ngúc ngoắt té:
Nhưng còn đi đâu được nữa, rốt cuộc cũng phải về chuồng, tự vật vã hơn cả phải lết qua cái gì kinh hoàng:
Không quá lạnh. Yên ắng, đêm rừng mà không tiếng chim kêu vượn hót. Không muỗi, không ruồi, không kiến, không côn trùng nào cả. Cái sự lạ này, mới nằm xuống thì mừng, nhưng nằm mà nghĩ lại ngại. Rừng thiêng nước độc hay mình đang nằm trên một cái mỏ nào đấy chưa biết, độc đến mức không côn trùng nào sống được?
Đêm, bác Den lục sục lên xuống, lục balo tìm nước uống. Thẻo nào, hồi chiều vác quả balo ấy thấy nặng thé, mà lại còn nghe òng ọc...