What's new

[Chia sẻ] Annapurna circuit trek - Có chuyến đi dài hơn đất trời

Vậy là đoàn chúng mình đã vượt qua đèo Thorong La ko trượt đứa nào. Một ngày nắng phè phỡn ở Pokhara để viết vài dòng về mấy ngày lạnh tê tái vừa mới ngang qua trước mắt mà nổi da gà.
img_20191117_0933273809018423996607845.jpg

7 chúng tôi và Ganesh – guide

Ở nhà, khi đọc review chúng mình vẫn không lường trước được độ khó khăn đến như vậy. Bạn mình từng đi cung này bảo “cứ tưởng tượng đêm trước còn nói cười chơi bài với nhau, sáng ra bị trực thăng cẩu về”. Câu nói ám ảnh đó làm cả đêm trước khi vượt đèo khiến mọi người lao vào giấc ngủ tốt nhất.

Sáng hôm sau 4h30 chiến đấu với cái bánh nướng lót dạ đầy ngán ngẩm, đạp từng thớ tuyết bước đi trong câm lặng. Chỉ 4km qua đèo mà bước đi đông cứng, tay chân không còn là của mình, phổi một đống băng, nước uống váng đặc đá. Chẳng biết viết sao để mỗi bước chân lê lết đến đèo, chắc là giống mấy phi hành gia khám phá mặt trăng.

Khoảnh khắc thấy đèo hiện ra, mệt tan đi như băng tan một ngày mùa xuân. Cả đám hò reo vì đã không ai bỏ cuộc. Vì suốt 9 ngày trời leo lên từng độ cao, nước mũi chảy ra không gì thấm nổi.
img_20191117_091916-13034685320842559864.jpg


Chúng mình chỉ là những bánh bèo bánh chuối tầm thường leo lên một đỉnh cao mới trong cuộc đời mình. Vẫn biết, một đỉnh cao không chỉ là một con số hồn nhiên vô tư dễ dàng nói ra, nhưng hành trình chinh phục con số ấy đầy rẫy những câu chuyện vụn vặt mà tụi mình không thể nào tìm thấy trong những ngày lầm lũi ở Sài Gòn.

(Còn tiếp)
 
NGÀY 4 Mùa thu lạc giữa mùa đông

Hôm nay bọn mình sẽ đi tiếp, dĩ nhiên rồi, lại ăn sáng, lên gùi. 15km, up lên 800m, ngang ngửa ngọn núi Bà Đen, sương sương vậy thôi. Sáng nay vẫn định ăn cơm chiên nhưng vào bếp mới té ngửa là cơm chưa nấu dù đã dặn và đã “OK”. Thì vậy mới nói, ở Nepal, OK chỉ là tên gọi của bao cao su thôi. Thế là quyết định ăn tạm bánh pan cake, má ôi nguyên buổi sáng đi trek nó đói cồn cào ồn ào.

20191111_075638.jpg


Đoạn khởi đầu của ngày hôm nay rất đáng sợ, vì đi theo đường bậc đá xuyên qua một khu rừng lá phong và đỗ quyên cổ thụ. Dài và dốc như đường lên trời.

20191111_083634.jpg

Những lúc quá mệt, đứng thở như chó, ngước lên nhìn chỉ thấy trời xanh thẫm, xanh quá đáng, xanh chói mắt. Vừa đi anh Lộc vừa mở radio của Nu nghe “Đôi khi em nghĩ đến anh”, rút cuộc bọn mình cũng hiểu cảm giác của bà Ngân khi viết “Chưa bao giờ tôi thấy núi gần đến thế”. Bởi thoát ra khỏi khu rừng đã là những đỉnh núi tuyết chồng lên nhau, màu trắng nổi bật. Lúc này đã thấy sự hợp lý của màu xanh, làm nền cho núi tuyết, nổi bần bật.

20191111_092357.jpg
20191111_095224.jpg


Muốn thoát khỏi rừng phải băng qua 1 cây cầu treo vắt ngang dòng suối. Cầu khá cao và khá cheo leo – vì tên nó là cầu treo. Nói vậy chớ vì cái đầu cầu nhìn có hơi xập xệ khiến trong lòng có chút bất an. Nhưng chú Ganesh đã đi thử 1 đoạn và ra hiệu cho từng đứa đi qua. Thái Việt bảo con Bông mang Next top model mùa 9 qua đây mà làm thử thách catwalk qua cầu.

20191111_094733-1.jpg

Thử thách catwalk cho các thí sinh ở Nepal

Băng qua cây cầu cả đám ngã rạp vì cảnh trước mắt quá đẹp, nơi mà mình gọi là mùa thu lạc giữa mùa đông. Một đám cây cối lá vàng lãng mạn, bỗng nhiên 1 cục núi khổng lồ nổi lên phía xa xa. Cái núi ấy là Manaslu cao tới 8.163m – như cái máy lạnh hà hơi xuống nguyên 1 vùng. Tấm gỗ đặt trong khung cảnh này không khác gì cái ghế đá, đứa nào cũng chà lết ở khu vực này để chụp. Thiệt chứ đi leo núi ngoài chuyện được chụp ảnh đẹp ra thì còn trông mong gì hơn nữa.

20191111_100050-1.jpg

Mình gọi đây là mùa thu lạc giữa mùa đông
20191111_095913.jpg

Cứ ngồi vào là đẹp
img_20191111_100405.jpg

Mình và Bông mùa đông 2019 – 9 năm chịu đựng

May quá chụp hình xong là đến điểm nghỉ trưa rồi, vẫn là 1 teahouse xinh đẹp hoa bướm đầy trời ở làng Timang. Cô chủ nhà theo đơn đặt hàng của Ganesh nhanh chóng ra vườn nhổ cà rốt, cắt bắp cải mang vào cho 3 chị em chế biến. Nền nhà bếp lạnh ngắt dù đã mang vớ. Nhưng bù lại, căn bếp cực kì đẹp. Mình phải nói là cực kì hâm mộ gian bếp của những người phụ nữ Nepal dọc đường trek. Có thể một phần là do họ rảnh rỗi nhiều nên có thời gian, nhưng mình nghĩ phần lớn là do họ tỉ mỉ, kĩ càng. Bạn nhìn hình sẽ thấy, ly tách, chén đĩa được xếp theo khu vực, màu sắc, chủng loại, quay cùng một hướng như kiểu đo bằng thước.

Cứ mỗi lần đứng trong bếp của phụ nữ Nepal nấu ăn mình lại tự hỏi, nếu, chỉ là nếu thôi nhé, để mình sống cuộc sống thế này, ngày ngày giữa bốn bề núi non mây ngàn rồi nấu nướng dọn dẹp tiếp đón những đoàn người từ phương xa đến, mình sẽ thế nào? Không vui đâu nhỉ?

20191111_1022140.jpg

Nghệ thuật sắp xếp
img_20191111_105553.jpg

Quậy tưng bếp của cô chủ
 
Thế nên mỗi lần vào bếp nhà người ta quậy tưng lên bọn mình cũng đều cố gắng dọn dẹp sạch nhất có thể trả lại hiện trường. Trưa nay Bông vẫn đam mê món bí xào tỏi của nó, nhưng mà ngon, bọn mình còn làm cả rau luộc chấm kho quẹt, không có thịt, chỉ có tôm khô thôi. Nghĩ thấy cả bọn vía cũng tốt, ngồi ăn trưa thì khách ở đâu lũ lượt kéo tới cứ như cả làng này chỉ có 1 cái teahouse không bằng. Nhưng nói đây là cái teahouse có view ngắm Manaslu đẹp nhất cũng không sai.

dsc00705.jpg

Manaslu 8163m
20191111_114000.jpg

View từ teahouse

Cơm no rượu say rồi thì đi ngủ. Hoang đường! Dù mình biết chắc chắn với cái tiết trời lạnh thế này, ngủ giữa khung cảnh này thì cứ gọi là say sưa. Nhưng trong suốt những ngày trek, bọn mình quen với việc ăn xong ngồi nghỉ chút uống trà rồi lại lên gùi đi tìm chân trời mới.

img_20191111_110411-1.jpg

Tác phẩm đầy tâm huyết của Dustin, chú ấy lang thang cả trưa để chụp mấy con này

Đường trek chiều nay lại nhập vào con đường có ô tô, xe đạp. Dustin toả sáng với màn DJ xuất sắc. Không nghĩ những bài hát của Hà Anh Tuấn như Phố mùa đông, Thành phố sương… khi phát giữa núi rừng Nepal lại hợp lý như thế. Cả bọn vừa đi vừa hát theo chill kinh khủng. Đến mức còn bảo hay bữa nào bảo HAT sang Nepal tổ chức concert Người hát tình ca. Không concert cũng được nhưng giả sử ổng sang đây ngồi đàn hát giữa núi tuyết, trời xanh và gió thổi lá vàng bay xào xạc, chắc trái tim bé nhỏ của mình cũng rụng rời như hồi xem See Sing Share 2 ở Đà Lạt.

dsc00707.jpg

Đoạn này cứ vừa đi vừa hát bên núi bên đồi ôi thành phố mơ

Lãng mạn được một lúc thì lại bị ăn hành, Ganesh cho cả bọn đi xuống dốc miệt mài, xuống đến tận cùng dòng sông lơ đãng rồi up ngược lên phát một 200m. Thực ra không trách Ganesh được, có trách thì trách bọn mình quá íu đuối. Hiểu đoạn đường đi mỗi ngày thì bạn sẽ tự ý thức được rằng, chưa bao giờ thấy mình được xuống dốc là niềm hạnh phúc cả. Vì xuống càng nhiều thì lên cũng càng nhiều.

img_20191111_123519-1.jpg
img_20191111_130152.jpg

Giờ mới thấy một chút mây

Chiều hôm ấy có 1 em chó đen đi theo bọn mình qua mấy ngôi làng, chiều hôm ấy con Bông kể 1001 chuyện hậu trường sô bít mà mình nghe phát ngán, chiều hôm ấy nhìn thấy ngọn Annapurna IV ở xa xa. Thật ra mình chả nhớ là II hay IV nữa, trí nhớ của bọn mình ở Nepal cứ thế trôi tuột theo gió mây.

dsc00720.jpg

Đỉnh Ananapurna IV

À, mở đầu buổi sáng nay Ganesh đã gieo cho bọn mình một nỗi háo hức chờ mong như lời hẹn thề của crush: chiều nay sẽ được tắm suối nước nóng gần tea house. Hot spring – suối nước nóng??? Trong đầu mình vẽ ra một dòng suối nhỏ chảy ra từ núi đá, mình sẽ ngồi ngâm chân, kệ ai tắm thì tắm. Có khi mình còn mang theo ít trứng để luộc ăn. Đôi chân này mà được ngâm nước nóng bây giờ thì hết bài. Thôi tới đây được rồi, tỉnh lại đi. Đến homestay, sau khi hú hét vì thấy 1 cây táo sai trĩu quả, cả bọn cất đồ đi theo Ganesh tắm suối nào. Đi bộ thêm cũng chừng 1km ấy, rồi thì giấc mộng vỡ tan theo làn mây. Là vì suối nước nóng thực ra là 2 cái bể xi măng be bé trữ nước nóng từ 1 cái khe bé tí chảy ra từ sau núi, nước lấp sấp đến ngang bụng, mấy chục anh chị tây lông đang quẫy đạp. Nhìn thấy cảnh đó mọi người đồng loạt bảo “Thôi về!”. Này thì Hot spring!

20191111_133600.jpg

Tụi mình hoàn thành 1 ngày trek nữa, sau lưng là Annapurna IV
img_1840.jpg

Trở về ngắm cây táo vậy, tối đó còn ra trộm mấy quả :)))

Buổi tối ở Chame thì Thái Việt chính thức ngã bệnh, khởi đầu cho chuỗi ngày bệnh tật của ổng ở Nepal. Mình khá bất ngờ, vì ổng khoẻ như trâu, sao lại gục đầu tiên? Ổng ngai ngái sốt, họng đau. Thật ra chả nói trước được điều gì, nên chỉ còn cách ăn nhiều, nạp nhiều năng lượng, cố gắng ngủ nhiều, uống nhiều nước để tránh say độ cao. Một số kinh nghiệm để chống say độ cao bạn có thể đọc ở đây.
Tối đó cả đám kéo sang phòng Thái Việt ngồi mở máy ghi âm cùng nhau review cảm xúc, sự kiện trong ngày. Tới giờ khi viết những dòng này, mình vẫn đang nghe file thu âm, nghe thấy tiếng anh Lộc la oai oái khi con Bông bóp vai cho như bị hiếp, tiếng mọi người cười vang khi nhắc về mấy “cú lừa” trên đường trek. Hôm nay bọn mình chính thức đối đầu với cái lạnh, phải sử dụng vũ khí đầu tiên: miếng dán nhiệt.

(Còn tiếp)
 
NGÀY 5 UỐNG CÀ PHÊ NÓI CHUYỆN MẶT TRỜI

Vậy là đã bước sang ngày thứ 5 của hành trình trek. Cơ thể đã quen dần với sự hành hạ, đôi chân đã quen với việc bọc kín trong đôi giày, và chiếc gùi cũng hóa thân quen. Đúng là sống lâu trong cái khổ, người ta cũng quen khổ rồi.

dsc00732.jpg

Khí thế bừng bừng nè
Sáng sớm mở mắt ra nghe mọi người than vãn không ngủ được, anh Lộc thức cả đêm, con Bông 3h sáng đã dậy đánh răng rửa mặt. Anh Lộc còn bảo trong cơn hoang mang đã nghĩ đến việc sáng nay ngủ dậy sẽ bắt xe về Kathmandu, chứ không ngủ được sợ quá. Mình với chị Quân bảo ngộ ghê, sao 2 chị em ngủ như heo.

img_20191112_112454.jpg

Giờ mà tôi nhớ được tên ngọn núi này tôi thành thần
Drama mở màn ngày trek gọi tên Thái Việt. Đêm qua thấy ổng sốt ho, không nghĩ hôm nay bị vật tới vậy. Đi được chừng 1 tiếng ổng bảo người như hết sức, chân không còn chút lực nào chỉ muốn quăng hết đồ. Nghe thấy vậy sợ hãi quá cả bọn phải bu vào xem cầm được cái gì thì cầm. Jeten cầm hộp gia vị quốc hồn quốc túy, cái gì có thể vứt chứ cái này vứt thì chết đói hết lượt, rồi cả cái túi máy ảnh Sony, cái này giá trị, không vứt được. Con Bông cầm hộp cá chỉ vàng, tuy không đáng giá gì ở Việt Nam nhưng qua đây cũng tính là đặc sản. Tiếp nữa, ổng mang quyển sách Nepal Lonely Planet gối đầu giường mấy năm ra tính quăng. Mình tiếc của lại nhét em nó sau balo, cũng không nặng thêm bao nhiêu mà vứt thì tiếc quá. Vậy là trút bớt được 1 mớ, ổng nhẹ nhõm đi tiếp. Thôi thì ai cũng có một ngày bánh bèo yếu đuối, thông cảm và lén cười nhỏ nhỏ chứ không biết khi nào tới mình bị cười vô mặt. Thế mới nói càng là 1 hành trình dài thì càng không thể ráp bừa hay vơ đại 1 team, 1 bạn đồng hành được. Giữa đường có khi chia hành lý chia tay luôn nếu không thể san sẻ yêu thương nhau. Như vậy càng biết ơn cái team tinh túy ngân hà hội tụ của mình.

img_20191112_110337.jpg
img_20191112_093135.jpg

Trời xanh mệt mỏi
Sáng nay nắng khiếp, nắng xanh trời luôn ý. Đường sáng nay hơi bị xấu, vì đa phần đi nhập vào đường xe ô tô chạy nên bụi và không có gì để ngắm nhiều ngoài núi, trời, thông. À không, thực ra lâu lâu cũng có tí cực phẩm để chị em vơi đi cơn khát và đói. Con Bông nó khen anh này lắm, cường điệu tới mức nó bảo anh vuốt tóc cũng đẹp, bấm điện thoại cũng đẹp, uống nước cũng đẹp, ngoáy mũi cũng đẹp.

20191112_121301.jpg

Đấy, cực phẩm của bà Bông

20191112_092440.jpg

2 anh em này đam mê điền dã với nhau
Niềm vui của sáng nay là bọn mình được nghỉ chân ở một nông trại táo bao la bát ngát táo sai trĩu cành và cũng rẻ tầm 35k/kg. Anh Jeten phát cho mỗi đứa 1 quả ăn ngon lành. Táo quả nhỏ nhỏ chứ siêu ngon. Lúc này cả đám ngồi phơi nắng cạnh 1 cái lò sưởi và đã hiểu cảm giác thế nào là dù trời nắng nhưng vẫn lạnh teo.

20191112_102858.jpg

Gặm táo

20191112_102631.jpg

Táo

20191112_102645.jpg

Chú Ganesh
Bọn mình phải đi men theo 1 cái lòng chảo khổng lồ, bao bọc xung quanh là đá cao sừng sững, mọi người bảo như 1 cái đập thủy điện vậy. Sắp tới giờ nghỉ trưa thì phải up lên cao chót vót, ai cũng mệt và đuối. Phần vì trời nắng quá nữa.

dsc00741.jpg

Đi vào lòng chảo
 
Bù lại thì Ganesh đã dành cho cả bọn 1 bất ngờ là hôm nay bọn mình được nghỉ chân ở tea house ngay đầu làng vào lúc hơn 12h. Trời ạ, thế mà chú Ganesh bảo cả ngày hôm nay chỉ đi 4 tiếng thôi, lừa đảo. Bình thường toàn đi tận cuối làng, nên hôm nay tạt vào ngay cái nhà đầu tiên cả đám hú hét om sòm. Trưa nay lạnh tới mức vào bếp nấu ăn đụng vô nước rửa tay mà quắn quéo.

20191112_133941.jpg

Hội quán trưa hè dưới lòng chảo
Và từ đây thì mình bắt đầu thấy cảm kích anh Jeten, trợ lý của Ganesh. Anh ấy đi sau nên rất hay quan sát bọn mình. Vì thế chỉ cần nhìn mặt hay cử chỉ là biết bọn mình cần gì. Mình mới quờ quạng tay ra sau balo thì ổng biết mình cần lấy nước, nên lấy giúp. Mình đang đứng trong bếp cởi áo khoác ra để nấu ăn thì ổng xuất hiện bảo đưa áo ổng cất cho. Vừa nấu xong nồi canh nóng hổi loay hoay đổ ra thì ổng bay đến đổ ra cái vèo. Người đàn ông ấm áp tinh tế anh Lộc toàn bảo “bắt đemvề VN nuôi đi”. Tiếc quá, Jeten có vợ rồi, có con gái 6 tuổi, mà còn thua tuổi mình cơ. Jeten đi theo Ganesh từ năm 14 tuổi, đến giờ đã hơn 10 năm, từ một người giúp việc vặt, rồi làm porter, đến giờ đã lên chức Assistant. Bọn mình cứ bảo chắc là Jeten sẽ còn tiến xa nữa trên con đường sự nghiệp. Anh ấy là một trong số những điều làm mình nhớ ở Nepal.

dsc00618.jpg

Trai đẹp của lòng tôi
Vì có một buổi sáng vô cùng mệt mỏi nên buổi chiều nay được đền đáp bằng một đoạn đường trek nên thơ mơ mộng hơn, bằng phẳng hơn, như đi giữa một thảo nguyên bát ngát, thoát khỏi cái lòng chảo bí bách nhỏ bé. Sức sống tiềm tàng mãnh liệt của bọn mình lại hồi sinh, lại chọc phá cây cỏ, cà khịa nhau.

img_20191112_141534.jpg
img_20191112_145735-1.jpg

Theo lịch trình phổ biến trong cuộc meeting tối qua thì hôm nay bọn mình sẽ đến Lower Pisang, sau đó quăng đồ, rồi đi tập độ cao chừng 1 tiếng ở Upper Pisang ở độ cao 3200m, cao hơn đỉnh Fanxipang. Từ ngày này bọn mình sẽ làm quen với việc lên cao – ngủ thấp. Nghĩa là mỗi chiều sẽ phải trèo lên 1 quả đồi nào đó cao cao, đứng hít hà một tí cho quen, rồi tụt xuống thấp ngủ.

img_20191112_145419.jpg
20191112_151720-2.jpg

Chiều nay thì nhóm có sự phân hóa rõ rệt: anh Tuấn, Dustin, Thái Việt đi trước theo Ganesh. Nhóm còn lại là 4 anh chị em chúng mình, kệ mặc mọi người, bọn mình cứ lê lết đi sau. Tới mức ở đoạn này, chú Ganesh còn phải giả vờ ngồi lại chụp hình cho 4 đứa rồi dụ 4 đứa đi tiếp.

Nhưng đoạn đường chiều thì đúng là ngắn thật, còn sớm và tiện đường nên bọn mình up độ cao luôn rồi mới về chỗ nghỉ. Nhờ vậy mà có một chiều uống cafe nói chuyện mặt trời đẹp khó tả.

Đó là một cái quán tít trên cao tận cùng của Upper Pisang, và hình như là mới xây. Và nơi đây được bọn mình trao tặng danh hiệu cao quý: WC thơm nhất Nepal. Thơm hơn cả Hotel 3 sao mà Ganesh cho ở ngày cuối cùng.

dsc00770.jpg

Trên đó là quán cafe Upper Pisang
Mỗi đứa gọi một tách trà rồi ngồi phơi nắng ngắm núi tuyết. À đấy là văn tả cảnh nói thế, chứ thực ra thì gọi trà sữa, trà gừng, ông Thái Việt mệt quá gục đầu ngủ, mặc kệ cả bọn set up một góc chụp ảnh cháy máy đẹp quằn quại.

20191112_153516.jpg

Mày nhìn tao có thấy muốn chụp hình không?

dsc_3828.jpg

Bên nắng bên râm
Quyển sách Nepal mình cất công mang theo vì bị TV ruồng bỏ cuối cùng cũng phát huy giá trị trang trí vô cùng hợp lý.

20191112_155832.jpg

Sách người ta vầy mà nỡ lòng nào kêu vứt đi?
 
Sách người ta vầy mà nỡ lòng nào kêu vứt đi?
img_20191112_155446.jpg

Tôi

20191112_154104.jpg

Thánh deep Tô Lộc

img_20191112_155059.jpg

Chị tôi

img_20191112_155342.jpg

Bạn Bông tôi

img_20191112_154756.jpg

Anh Tuấn tôi

img_20191112_155736.jpg

Và đây là anh Dustin tôi, sau khi chụp hình cho tất cả mọi người xong quay lại thì mặt trời biến mất :)))
Thời tiết ở Pisang rất lạnh, chiều tắm xong mình vội vàng chui vào phòng mấy anh nằm đắp mền xem hình chụp mấy ngày qua. Nhà tắm ở đây có nước nóng nhưng phải trả tiền (từ Pisang trở lên tắm nước nóng phải trả tiền hết). Nhưng cái nhà tắm này cũng dở người, nó đã hãm hại con Bông, con nhỏ đang gội đầu thì nó trở chứng hết nước nóng, xối nước lạnh xuống làm ẻm sợ hãi ám ảnh luôn, vào phòng bếp run lẩy bẩy. Nay tới anh Lộc với Bông vào bếp. Và dĩ nhiên, món bí đỏ xào thần thánh lại hiện diện trên bàn ăn. Phòng ăn hôm nay rất ấm cúng, chỉ có đoàn bọn mình độc chiếm khu nhà nghỉ này, tha hồ ồn ào.

dsc_3858.jpg

Khu tôi ở

20191112_170712.jpg

Màu này khá xinh, bên phải là nhà bếp và nhà ăn ấm áp

20191112_170651.jpg

Bông với anh Lộc đang phá bếp nhà người ta

20191112_180622.jpg

Thịnh soạn như ở quê nhà
Ăn xong chị Quân phát cho mỗi đứa một chiếc mặt nạ cấp ẩm đắp cứu vãn khuôn mặt thiếu nước thiếu sức sống. Chị Quân xứng đáng với danh hiệu chị nuôi của bọn mình, người mang đầy đủ và dư thừa mọi loại thuốc đến mỹ phẩm. Cứ tối tối cả đám kéo nhau qua xin từ thuốc nhức đầu tới kem dưỡng da mặt da tay da mông. Anh Tuấn thì tranh thủ mua wifi gọi điện về cho vợ. Tea house dọc đường trek đều có wifi nhưng dùng phải trả tiền, mình cũng chẳng hỏi giá, vì không dùng. Trốn thế giới vài ngày, quên wifi đi. Có điều cũng ké anh Tuấn 1 tin nhắn cho con Thanh rằng tụi mình vẫn ổn.

Tối được Ganesh bày cho chơi bài Nepal, tên của kiểu chơi bài này là Monkey. Bài này easy vl, dễ hơn mọi kiểu chơi bài của Việt Nam. Chơi bài cào còn phải đếm số, chứ chơi bài Monkey Nepal chỉ việc nhìn hình. Kiểu như mình sẽ được chia 4 quân bài bất kì. Ví dụ bàn có 8 người chơi thì 8 người đồng loạt hạ 1 cây đổi bài cho người bên cạnh. Cứ đổi liên tục cùng nhau như thế cho đến khi có người nắm giữ 4 quân bài giống nhau (tứ quý) thì nhẹ nhàng đặt bài xuống và GIỰT MUỖNG. À đấy, điểm đặc biệt là có những chiếc muỗng được xếp dưới bàn. Số muỗng này bằng số người chơi – 1. Ví dụ 8 người chơi thì chỉ có 7 chiếc muỗng. Đứa nào mà chậm tay không chụp được muỗng thì thua.
 
20191112_192853.jpg

Phổ cập xoà mù bài Monkey của Nepal – mấy trò bài bạc mình học hơi nhanh
Nên bí kíp của trò này là kệ mọe thiên hạ làm gì làm, mình phải để ý khi nào đứa tứ quý hạ bài thì lẹ tay mà giựt muỗng. Đứa không dựt được muỗng thì bị gọi là Monkey. Easy game!

Mình chơi còn vào thẳng chung kết đối đầu với Ganesh. Nói chung trò này vui, chơi cả đám cười muốn banh cái phòng. Tối nay mọi người lại ngủ và đối mặt với chuyện có thể sẽ mất ngủ. Mình dán 2 miếng giữ nhiệt vào bên ngoài 2 đôi vớ (miếng dán nhiệt không được dán trực tiếp vào da, sẽ bỏng), mặc áo giữ nhiệt – áo len – áo phao rồi mới chui vào trong chăn. Không cần mơ thấy ai nữa, chỉ cần ngủ được thôi.

NGÀY 6: MÌNH CÙNG NHAU ĐÓNG BĂNG NGẮM TRĂNG (Pisang – Manang)

Buổi sáng thức giấc ở Pisang mình vẫn còn ngái ngủ. Đó là điềm lành, chứng tỏ mình đã ngủ như 1 con heo không hề vẫy đuôi. Trước khi ăn sáng ông Dustin kéo mình ra chỗ đống củi sau dãy nhà bảo “Chỗ này art vồn, sáng tạo tí không?”. Mình bảo ăn sáng đã rồi mình sáng tác.Chuyến đi này thu hoạch được kha khá ảnh đẹp cũng là nhờ lão. Thế là nhanh chóng quất ít bánh pancake lót dạ.

img_20191113_071001.jpg

Ngán ngẩm

20191113_070620-1.jpg

Uống trà sáng
Thật mình ghét ăn bánh ngọt, đồ ngọt buổi sáng, cảm thấy chẳng có năng lượng gì cả. Ăn đại đại cho xong bữa, uống hớp trà gừng của anh Tuấn pha nữa rồi cả đám kéo nhau đi chụp hình ở đống củi.

img_20191113_073900_burst025.jpg

Anh tôi đã hết thù mặt trời

img_20191113_073703_burst012.jpg

Tôi cũng được ké tí lá cây táo
Để có cảnh mùa thu lá rơi thế này thì phải ra tận gốc táo – cạnh – WC hốt lá, rồi nguyên 1 đội đứng tung lá. Nhìn mặt anh tôi chắc đã quên được mối hận với thần mặt trời chiều hôm trước.

Mới đi được mấy bước thì bọn mình ồ lên như phát hiện châu lục thứ 8: những vũng nước bên đường đều bị đóng băng cứng ngắc. Hóa ra đêm qua nhiệt độ đã giảm xuống sâu như thế. Sao mình vẫn ngủ ngon thế nhỉ? Các cô bé chú bé xứ sở nhiệt đới thích thú đùa nghịch mặt băng trước sự ngạc nhiên của Ganesh. Băng đóng lại thành từng chùm trong veo như thủy tinh trên lá cây cạnh một cái vòi nước. Thỉnh thoảng trên đường đi còn có băng tuyết mỏng trên lá cây. Nghĩ ra thì con đường mình đang đi đã trên 3000m, có băng cũng là dễ hiểu. Đứa nào cũng mong thấy tuyết rơi, mà không hề biết rằng tuyết rơi sẽ khổ cỡ nào.

img_20191113_080713.jpg

Các em bé miền nhiệt đới thích thú khi nước đóng băng

20191113_082207.jpg

Hái 1 cọng rồi pha cafe nè
Con đường sáng nay bụi mịt mờ, bụi xộc thẳng vào lỗ mũi. Đã thế lại còn bắt đầu hít thở khó khăn. Phải áp dụng triệt để bài hít thở Yoga nhưng vẫn mệt. Bây giờ mọi việc đều phải quy ra hơi thở, ví dụ như con Bông nhờ mình lấy giúp chai nước trong balo cũng mất mie 5 hơi thở.

dsc00810.jpg

Lang thang vào rừng
Có những ngày mà kí ức của bạn lưu lại không có gì khác ngoài một chữ mệt. Mệt tới mức trưa nay 3 chị em mình đình công, không nấu với nướng gì nữa, cho các anh vào bếp để tụi em nghỉ trưa một bữa. Dustin và Thái Việt xung phong với món thần thánh: trứng luộc dằm nước mắm chấm rau luộc thập cẩm và cá chỉ vàng chiên (lại vẫn là cá chỉ vàng, còn nhiều lắm, ăn còn lâu mới hết). Ganesh cũng hơi bị bất ngờ với sự đa năng của bọn mình, đứa nào cũng có thể vào bếp và sáng tạo ra những món ăn kì lạ. Ngán trứng lắm rồi, bọn mình đã ăn từ trứng luộc, trứng chiên, canh cà chua trứng, trứng kho thịt…

img_20191113_111840.jpg

Đôi đũa bảo bối gia truyền của tụi mình
Trời vẫn cứ nắng vỡ đầu. Nhưng sự khó chịu đi kèm đó là đi thì nắng chang chang đến lóa mắt, nhưng chỉ cần dừng lại vào bóng râm là lạnh teo tóp quắn quéo, ấy thế mới sợ chứ.

img_20191113_132017.jpg

Trời hết xanh rồi
 
20191113_131142.jpg
20191113_124001.jpg

Mấy con yak cao to đen hôi
Chiều nay thần bánh bèo gọi tên Bông – con bạn cà khịa vốn khỏe như trâu của mình. Bình thường nó nói hết phần thiên hạ, quay vlog nói xàm đủ thứ. Nhưng chiều nay nó vừa bị đau một bên đùi, vừa bị nhức đầu (có lẽ do nắng quá) nên tắt đài, mặt xụi lơ, chẳng cà khịa ai, lết về đích.

dsc00841.jpg

Bông cà khịa lúc này tắt đài đi cuối
Do càng lên cao nhà nghỉ càng ít nên Ganesh nói với bọn mình là bữa nay sẽ không ở Manang mà sẽ nghỉ tại Bhraka, cách Manang chừng 2km nữa. Lí do là vì nơi này ít người hơn,bếp rộng hơn mới có chỗ cho bọn mình tự nấu. Jeten sau bữa trưa phải đi trước thương thảo với chủ nhà nghỉ về vấn đề này.

dsc00818.jpg

Sân bay nhìn như cái bãi đất hoang ở quê
Dọc đường đi, bọn mình nhìn thấy những biển chỉ đường lên hồ Tilicho lake và Ice lake. Mình có đọc review về cung này và có biết đây là một cái hồ cực kì đẹp và có thể bị đóng băng hoàn toàn vào mùa đông. Thế nên mới có tên gọi là Ice lake. Và để trek lên cái hồ này thì mất 4 tiếng nữa. Thật đồng lòng, cả team mình quyết định không ghé qua cái hồ đó vào ngày mai mà chỉ đi lòng vòng mấy hồ thấp hơn. Mình đoán là do mọi người chưa đọc review, mình đọc rồi cũng chẳng tiếc nuối gì khi bỏ qua, mình nói rồi, mình không thích sông suối nước non. Căn bản nói thật 1 câu là do bọn mình đã quá mệt, quá mệt. Chỉ mong sớm đến cái ngày mà mình tô đậm trong tờ lịch trình: Rest day in Manang, chính là ngày mai. Nên thôi, dừng đam mê lại, cho bản thân được thong thả.

img_20191113_143920-1.jpg

Ngôi làng ở chiều nay

img_20191113_144253.jpg

Tới rồi mấy má ơi
Bù lại thì hôm nay được ở cái nhà nghỉ có tên là Ice lake. View nhìn ra núi, hầu như nhà nghỉ nào của bọn mình cũng có view đẹp, nhìn núi đến chán thì thôi. Bông đến nơi là lăn ra nằm muốn ngủ, nhưng Ganesh không cho nó ngủ, bắt nó tỉnh táo ngồi uống nước thư giãn, “ngủ bây giờ là say độ cao” – nghe thế là sợ liền.

20191113_144750.jpg

View từ ô cửa sổ phòng nghỉ
Giữ đúng lời hứa và tinh thần tên gọi của chuyến đi, tối nay cả 7 đứa, sau khi chơi Mèo nổ cười no bụng đã cùng với Jeten kéo nhau lên mái nhà ngắm trăng chui ra từ sau núi tuyết. Trăng ở Nepal cũng không khác gì trăng ở Sài Gòn, cái khác là bầu trời ở đây trong quá, và ánh trăng thì chiếu sáng những đỉnh núi tuyết lấp lánh. Và Nepal lạnh quá! Nên ngắm được 10 phút là kéo nhau về đi ngủ hết. Hẹn 1 ngày thật xinh đẹp bình yên thanh thản ở Manang.

20191112_211958.jpg

Nói để mọi người biết, đó là trăng ý :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,183
Members
192,392
Latest member
rip_indra2000d
Back
Top