What's new

[Chia sẻ] Ba thế hệ đi tây

Đối với một số người khi nhắc tới từ du lịch thì đó là một cuộc đào thoát xa xỉ, một số người thì hứng thú với những trò chơi mạo hiểm mang đầy Adrenalin trong máu. Còn đối với một kẻ nông dân như em, cứ được giá lợn, bán đi vài lứa là em lên đường.


Ấy thế nhưng cuộc đi này của em không giống như những chuyến đi trước, đó là một mình em phải care cả đoàn. Mà đoàn phượt thủ này thì người nhiều tuổi nhất đã gần 80 còn trẻ tuổi nhất thì chưa đầy 15 tuổi.


Chuyến đi này của em cũng bị áp đặt nốt các bác ạ. Vào một ngày đẹp trời, cụ thân sinh ra em gọi em đến và nói: “Hè này dẫn bố mẹ đi Mỹ và Canada” Em giật mình tưởng nghe lầm hỏi lại: “Bố mẹ đi đâu ạ?”. “Thì Mỹ và Canada chứ còn gì”.

“Oh! My God!, trời Phật thánh thần ơi….”
Bố em, một người mấy chục năm tuổi đảng, từng đi công tác học tập ở các nước XHCN (Liên Xô, Cuba…) cứ tưởng cụ đòi đi thì phải đi Nga, Trung Quốc, bắc Triều tiên hay chí ít là Venezuela chứ. Ai ngờ cụ lại đòi đi Mỹ. Chết chết hay cụ lại tự diễn biến, tự chuyển hoá và suy thoái…như ngài tổng tịch vẫn nói trên TV. Nghĩ thế thôi nhưng em không dám nói ra (Nói ra có mà ăn ba cái vả cùng một “bài ca” bất diệt) nên câu nói của em là “Yes! Sir”


Cứ đăng cái ảnh ăn cắp đã, tính sau


 
Ấy miệng thì nói thế nhưng khi về tới nhà bắt đầu em lo, cái lo đầu tiên là mình quen đi kiểu backpacking rồi, làm sao mà care các cụ già được, rồi tiếng Anh các cụ không rành lắm, lạc một cái thì sao, rồi sức mình đi thì nhanh, các cụ già đi chậm nên xây dựng chương trình sao cho phù hợp đây….Nhưng nỗi lo lớn nhất của em là biết đâu với tấm lòng của người cộng sản kiên trinh, cụ lại đứng giữa điện Capital – trung tâm quyền lực của nước Mỹ mà tuyên bố “CNXH mãi mãi vĩnh hằng” rồi police Mỹ nó bắt cho cái thì khổ….


Dường như hiểu được nỗi lo của em, nên hôm sau bố em lại gọi em đến, ra thêm một chỉ thị mới là phải cho thằng cháu đích tôn của cụ đi cùng để có gì còn hỗ trợ em.


Thôi thì nhận chỉ thị phải thực hành, về tới nhà việc đầu tiên của em là đặt mua 2 cuốn USA và Canada của Lonely Planet để đọc và viết lịch trình. Chi phí cho 2 cuốn này là 1.2 củ, đó là chi phí đầu tiên.


Sau khi đọc ngấu nghiến 2 cuốn Lonely Planet xong, em cũng lên được cái itinerary tàm tạm cho 25 ngày bên đó.

Đối với kẻ hay tự mình đi lang thang thì cái itinerary này nó rất quan trọng, căn cứ từ đó ta mới đặt vé máy bay, vé xe bus, vé tầu, khách sạn và các loại vé thắng cảnh khác. Thế nên itinerary càng chuẩn, càng sít sao thì chuyến đi càng nhàn.



 
Ấy thế nhưng không phải cứ nói đi là đi được, kể cả lúc lợn tăng giá chứ đừng nói nó đang nhiễm dịch tả châu phi như bây giờ. Tiền không phải là vấn đề, rất nhiều tiền cũng chẳng giải quyết được, mà nó là vấn đề muôn thủa “VISA vào Mỹ”


Xin visa vào Mỹ có lẽ là nơi khó nhất trên thế giới, nhất là từ khi anh Trump lên với chính sách xiết chặt người nhập cư và đối đầu với một loạt nước trên thê giới. Nên nước Mỹ lúc nào cũng canh cánh chuyện bị khủng bố. Bộ phận LSQ ở các nước là nơi cấp giấy phép đầu tiên cho ngừoi ta qua hàng rào. Nên họ làm khá là nghiêm ngặt.


Việc đầu tiên là khai online form DS 160. Cái này các bác cứ khai trung thực là được, chẳng cần phải bốc phét thu nhập lên mấy trăm củ một tháng làm gì. Các bạn LSQ mà biết thì các bác có mà tèo. Đây là bước đầu tiên và cực kỳ quan trọng để xét xem các bác có đủ tiêu chuẩn vào Mỹ hay không, nên các bác cứ có gì khai nấy. Nước Mỹ không cần các bác đem quá nhiều tiền vào để tiêu mà họ cần sự trung thực, sự cam kết trở về sau khi đã chơi ở nước họ. Nên các bác hãy cố gắng show ra những bằng chứng níu kéo các bác ở lại Việt nam “Bồ dại, con ngoan, cha mẹ già yếu hay một công việc tốt có tương lai….” Là những lý do dễ được chấp nhận.

Các bác lưu ý: Không phải cứ hộ chiếu trắng là không có cơ hội vào Mỹ. Đoàn của em gồm 5 người, ngoài em ra có kha khá visa các nước khác trong hộ chiếu, còn lại hộ chiếu mọi người gần như trắng, thế mà đỗ cả đoàn được mới tài.

Thực tế thì khi nhân viên LSQ họ đọc form này của các bác, bằng một cách nào đó họ đã điều tra thân nhân của các bác rõ rồi. Nên chuyện đến phỏng vấn nó chỉ giúp cho những trường hợp còn hơi lăn tăn cần chứng minh thêm, nhìn mặt cho xác thực… chứ còn chuyện trượt hay đỗ nghe đâu cái form DS 160 này nó quyết định đến 80%. Thế cho nên nhiều bác đến phỏng vấn, nhân viên LSQ chỉ hỏi bâng quơ vài câu rồi cho trượt mà không biết tại sao
 
Sau khi khai form xong, ra bưu điện đóng tiền cỡ gần 3.9 củ/ người. 24h sau điền số giao dịch vào để tạo lịch hẹn. Em hẹn sau 1 tuần cả nhà cùng đi phỏng vấn

Đến KS Vườn hồng còn khá sớm so với giờ hẹn của em, vậy là cả nhà ra quán Highland coffee cạnh đó ngồi uống cafe.

Trong quán cafe, mặt mũi ai nấy đều căng thẳng, chẳng biết ngày xưa các cụ đi đánh Mỹ có căng thẳng không, nhưng những gì em được nghe thì thấy hăng hái lắm, toàn lấy máu viết thư xin đi bộ đội….. Nhưng ngày nay xin vào Mỹ mặt mũi ai nấy đều căng thẳng. Kể cũng lạ
:)



Đứng xếp hàng chờ đến lượt phỏng vấn, quan sát qua em thấy cũng đủ mọi thành phần. Có hai em chân dài như hoa hậu, nói tiếng Anh như gió….nhưng kết quả là cầm hộ chiếu ra về. Nghĩ cũng thấy tội cho hai em đó. Em mà là anh CO (Consular Officer) kia thì cứ gái xinh là em approval ngay
;)


Có anh trai mặc comple đeo tie cẩn thận giữa tiết trời 40 độ. Hẳn là anh này cũng có việc quan trọng lắm hay quan chức cấp cao gì đây. Kết quả cũng tạch

Có một bà khoảnng ngoài 60 tuổi, khi đưa HC cho anh CO miệng nói liên hồi, khoe đi khắp thế giới rồi con trai đang làm Ph.D ở Úc, con gái ở Anh….chỉ cần đặt chân lên nước Mỹ một lần…..và kết quả là cũng cầm hộ chiếu ra về.

Quan sát thấy nhiều người trượt quá em đâm hoảng. Vì đoàn em có tận những 5 người nếu chỉ 1/5 người mà không được cấp Visa là cả nhà em huỷ đi Mỹ, những ngừoi còn lại được cấp cũng không giá trị gì. Chính vì vậy mà em chọn phỏng vấn nhóm.
 
Đến lượt đoàn em, em tiến lên nhìn anh CO và chào “Hi” cho nó suồng sã. Và sau đây là toàn bộ cuộc phỏng vấn bằng tiếng Anh


Me: Hi

CO: Hi! Vui lòng đưa cho tôi hộ chiếu của các bạn

(Tôi đưa HC của tất cả mọi người cho anh ấy)

CO: Tất cả đây là một gia đình à?

Me: Yes!

CO: Quan hệ như thế nào?

Me: Đây là bố tôi, đây là cô tôi, đây là con trai tôi….

CO: Gia đình anh sang Mỹ làm gì?

Me: À, tôi là backpacker năm nay tôi có kế hoach đi bắc Mỹ và tiện thể dẫn gia đình đi chơi, nhân tiện thăm ông bác tôi ở Canada.

CO: À anh là Backpacker à? Tôi thấy HC của anh có đi Nam Mỹ vậy anh đi 1 mình hay cùng ai?

Me: Tôi đi cùng team của tôi

CO: Team này á? (Chỉ vào mọi người và cười)

Me: Oh! No, team này già rồi không đi được, team khác cơ

CO quay sang con trai tôi hỏi: Cậu nói được tiếng Anh không?

My son: Yes!

CO: Cậu có anh em gì không?

My son: Tôi có em gái

CO: Sao cô ấy không đi

My son: Nó phải đi học và mẹ tôi ở nhà care nó

CO: Ok – quay sang hỏi bà cô tôi bằng tiếng Việt: Bà có mấy đứa con?

My aunt: Tôi có 3 đứa

CO: Chúng nó ở đâu?

My aunt: Ở VN

CO: Ok và quay sang tôi: Have a good trip!


Thế là xong, bố khỉ làm tôi mất bao công chuẩn bị giấy tờ sổ đỏ, sao kê tài khoản, chứng minh thân nhân…. Mà anh CO này toàn nói chuyện, chém gió chẳng cần xem bất cứ loại giấy tờ gì
 
Chuyến này đoàn chúng tôi chia làm 2. Cả đoàn sẽ cùng nhau đi hết nước Mỹ. Sau đó mẹ tôi và con trai của tôi sẽ sang Pháp chơi. Còn tôi tiếp tục dẫn bố tôi và cô của tôi đi sang Canada. Vậy là chúng tôi phải làm Visa Canada còn mẹ tôi cùng con trai tôi phải làm visa Schengen để vào Pháp.


Chuyện Visa đối với chúng tôi không khó, nhưng cái akay nhất là cứ mỗi lần xin lại mất tiền. Visa Canada và Pháp đều làm qua những công ty outsource của lãnh sự. Nhưng Visa Canada tôi chọn xin online và đến cty outsource chỉ là lấy biometric và nộp HC. Còn visa Schengen thì mẹ tôi và con trai tôi phải nộp hồ sơ giấy trên Lý Thường Kiệt. Trái ngược với visa Schengen có khá nhanh, visa Canada rất lâu, phải sau 3 tháng mới có. Nên bác nào muốn đi Canada phải lên lịch sớm, chứ nước đến chân mới nhảy sợ không kịp visa
 
Khi tất cả các loại visa đã xong, việc đầu tiên là tôi bắt tay vào book vé máy bay. Như thường lệ, tôi vào skyscanner tìm chuyến bay phù hợp rồi book.

Việc book vé máy bay cũng rất lằng nhằng vì đoàn chúng tôi nhập cảnh từ San Francisco chơi lòng vòng cả bờ đông lẫn bờ tây rồi từ New York mẹ tôi và con trai tôi qua Paris, chơi ở đó vài ngày rồi về VN từ đó. Còn tôi, bố tôi và cô tôi đi sang Canada rồi về Hanoi từ Montreal.

Chuyến bay cả nhà sang Mỹ và từ Canada về tôi book của Air China mặc dù rất ghét bọn Tàu, nhưng giá nó rẻ đến hơn 2 triệu/ người so với các hãng khác thì từ chối hay tẩy chay làm sao được các bác? Cả con lợn của em chứ đùa à
;)



Xong vụ máy bay thì đến vụ khách sạn. Kinh nghiệm của em là đặt khách sạn theo những thứ tự ưu tiên sau đây:

1. Vị trí tốt, gần downtown

2. Nếu vị trí không được quá tốt thì phải gần bến tàu điện

3. Giá cả phù hợp

4. Sạch sẽ, an toàn

Khách sạn ở Mỹ so với những nơi em đã đi thì nó ở mức cao, tức là khá đắt. Em đặt hostel thôi mà trung bình mỗi người một đêm cũng mất khoảng 40-50 USD


Nếu đặt khách sạn mà đã fix hết các lịch trình thì nên đặt loại không hoàn tiền cho rẻ. Cùng một loại phòng, nhưng giá không hoàn tiền hay hoàn tiền 1 lần bao giờ cũng thấp hơn giá phòng hoàn tiền toàn bộ từ 5-10%. Chính vì thế nên việc lên itinerary chính xác, hợp lý là cực kỳ quan trọng. Lần này tất cả mọi việc em tự làm một mình (không có ai để chia việc hết) nên ngoài việc vất vả ra được cái là mình chủ động, tự khớp được các lịch với nhau. Chứ mỗi người một việc lúc ngồi khớp lại lịch trình bao giờ cũng tốn một đống beer rượu.
 
Khi tất cả các loại visa đã xong, việc đầu tiên là tôi bắt tay vào book vé máy bay. Như thường lệ, tôi vào skyscanner tìm chuyến bay phù hợp rồi book.

Việc book vé máy bay cũng rất lằng nhằng vì đoàn chúng tôi nhập cảnh từ San Francisco chơi lòng vòng cả bờ đông lẫn bờ tây rồi từ New York mẹ tôi và con trai tôi qua Paris, chơi ở đó vài ngày rồi về VN từ đó. Còn tôi, bố tôi và cô tôi đi sang Canada rồi về Hanoi từ Montreal.

Chuyến bay cả nhà sang Mỹ và từ Canada về tôi book của Air China mặc dù rất ghét bọn Tàu, nhưng giá nó rẻ đến hơn 2 triệu/ người so với các hãng khác thì từ chối hay tẩy chay làm sao được các bác? Cả con lợn của em chứ đùa à
;)



Xong vụ máy bay thì đến vụ khách sạn. Kinh nghiệm của em là đặt khách sạn theo những thứ tự ưu tiên sau đây:

1. Vị trí tốt, gần downtown

2. Nếu vị trí không được quá tốt thì phải gần bến tàu điện

3. Giá cả phù hợp

4. Sạch sẽ, an toàn

Khách sạn ở Mỹ so với những nơi em đã đi thì nó ở mức cao, tức là khá đắt. Em đặt hostel thôi mà trung bình mỗi người một đêm cũng mất khoảng 40-50 USD


Nếu đặt khách sạn mà đã fix hết các lịch trình thì nên đặt loại không hoàn tiền cho rẻ. Cùng một loại phòng, nhưng giá không hoàn tiền hay hoàn tiền 1 lần bao giờ cũng thấp hơn giá phòng hoàn tiền toàn bộ từ 5-10%. Chính vì thế nên việc lên itinerary chính xác, hợp lý là cực kỳ quan trọng. Lần này tất cả mọi việc em tự làm một mình (không có ai để chia việc hết) nên ngoài việc vất vả ra được cái là mình chủ động, tự khớp được các lịch với nhau. Chứ mỗi người một việc lúc ngồi khớp lại lịch trình bao giờ cũng tốn một đống beer rượu.
Anh ơi !!!! Em xin là fan hâm mộ cách viết bài của anh , em đọc hết 36 trang bên top isarel rồi sang đây!!! Anh có online hoặc nhận dc comment anh cho em xin lịch trình 25 ngày của anh với! em cho con em phượt mỹ đúng số ngày của anh . 25/7 này em đi !!!!
em cảm ơn anh nhiều nhiều !!!!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,430
Bài viết
1,175,888
Members
192,104
Latest member
lyhoangbaothy
Back
Top