What's new

Bị cấm bay từ Malay qua Sin- Hành trình 10 ngày đáng nhớ

Đã 7 tháng trôi qua kể từ chuyến đi ấy nhưng tôi vẫn thường xuyên theo dõi Phượt và thấy rằng thông tin không bao giờ là thừa nên cũng hí hoáy gõ lại ít kỉ niệm hi vọng nó có ích với anh chị em nhà Phượt. Toàn bộ bài viết là những cảm xúc và kinh nghiệm cá nhân của tôi nên nếu nó không đồng điệu với suy nghĩ, kinh nghiệm của ai đó, hi vọng mọi người thông cảm và bỏ qua nhé:D

Phần 1:: Gà mờ bị lạc ở Malay

Tết âm lịch 2012 tôi có đến 10 ngày nghỉ phép và tất nhiên là không thể ở nhà rồi. Nhưng đi đâu, đi đâu đây? Myanmar và Tibet luôn luôn ám ảnh tôi nhưng vé máy bay để đi Myanmar thì làm tôi khủng hoảng( cả đi và về đã 14 triệu VND). Quay qua tìm cơ hội khác để biệt xứ ngày tết thì nó đến. Chả là hôm trước, lang thang tám với bà chị trên Face về việc có nên đi Malay hay không vì Air Asia mới mở đường bay giá rẻ từ Đà Nẵng đi Kualar Lumpur( Thoạt đầu, tôi chỉ nói cho vui vậy thôi vì Malay và Sin là những quốc gia hiện đại và đắt đỏ vốn không phải sở thích của tôi), hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ U.N- con bạn tôi hay được xếp ngồi chung khi thi học kỳ hồi cấp 1 vì có trùng tên:
-” Ê mi, qua Malay thì ở chỗ ta nè, tết ni ta không về”.
Oh, con nhỏ này tôi chỉ mới gặp lại nhờ add facebook cách đây 3-4 tháng và biết sơ sơ là nó đang làm việc ở Malay. Tuyệt rồi, qua đó có bạn, vậy thì book vé đi Malay thui( 3,100,000VND cả đi và về, và nên book online skybus chỉ 8RM vì ở ngoài mua lẻ thì 1 chiều đã là 9RM). Thế là 2 đứa tối nào cũng bàn bạc, U.N còn giúp tôi book vé máy bay cho 2 đứa đi Sin vào tối 21/1/2012. Mặc dù nhỏ bạn đã đề nghị đi bus nhưng tôi vốn máu cảnh nằm bụi ở sân bay Changi như dân phượt thường làm, vậy là khăng khăng đòi đi máy bay( vé máy bay 69RM: 1 tiếng, vé bus tới 50RM rùi: đi 5 tiếng)-chọn máy bay cũng đáng mà.

-20/1/2012( thứ sáu), hớn hở tha hành lý nặng 7 kg( theo qui định của Air Asia) ra sân bay Đà Nẵng với sự hộ tống của mẹ và em tôi. Thấy mẹ lo ghê lắm nhưng tôi thì rất khoái vì thấy mình chững chạc hẵng ra, hơn nữa ỷ qua bên kia có bạn nên honk vấn đề gì. Qua cửa kiểm tra hành lý không được mang chất lỏng nên nước uống sẽ bị tịch thu hết.Vào trong sân bay mới của Đà Nẵng ngồi chờ, giá nước suối chai nửa lít là 30,000VND( bik cách chặt chém nhỉ), quyết định nhịn và để dành sang uống nước Malay.haha=))

10 giờ 30 lên máy bay thì 13 giờ 30 đến KL( giờ Malay sớm hơn Việt Nam 1 tiếng), túm lại là bay mất 2 tiếng. Sân bay LCCT( Low Cost Terminal) rộng lớn ,đông đúc. Việc đầu tiên là phải đổi RM để mua sim và gọi cho U.N rùi mò về chỗ con nhỏ và đi tung tăng, viễn cảnh quá hấp dẫn. Sau khi đã đổi 50USD sang RM( 1USD=2,84RM) mà sau này mới biết bị hớ vì tỷ giá tại các quầy đổi tiền khi ra khỏi hẳn khu hải quan tốt hơn nhiều, tôi mon men lại chỗ quầy bán Sim của Tune Talk- thằng này được Air Asia quảng cáo dữ lắm nè- và Digi, cuối cùng tôi quyết định chọn Digi( 18,5RM với 3,5 RM tiền sim và 15 RM balance cho phép gọi) vì Tune Talk chỉ có gói 30RM trở lên( ở có 10 ngày mà mua sim đó thì hơi phí).
Lật quyển sổ bảo bối gồm tất cả điện thoại và địa chỉ liên lạc ở Malay, Sin ra, tôi gọi cho U.N nhưng lại giọng nam trả lời, sân bay ồn ào nên tôi không nghe rõ lắm và bảo sẽ gọi lại. Lão già sau đó tự động gọi lại cho tôi và hỏi tôi từ đâu đến, tôi bảo từ Việt Nam và đang cần tìm U.N vì tôi sẽ về khách sạn 3K U.N ở. Tôi nghe loáng thoáng lão trả lời U.N bận gì gì đó nên tôi chỉ cố bảo cho lão hiểu là lão hãy chuyển máy cho bạn tôi rồi hẹn lão sẽ gọi lại. Không nói chuyện được với bạn, tôi bắt đầu thấy mệt và cô độc giữa sân bay ngột ngạt, đông đúc và quá lạ lẫm này. Chuyện gì xảy ra nếu tôi không liên lạc được với U.N , mà sao lại là giọng nam trả lời tôi. Tôi tự trấn an rồi leo lên Skybus màu đỏ đã book online để về KL Sentral. Ngồi cạnh tôi là một cô bé người Malay, tôi cố gắng bắt chuyện để tìm kiếm thông tin nhưng những câu trả lời nhận được chỉ là”may be”,haizz. (NO)
Nản, tôi móc điện thoại ra và thấy mấy cuộc gọi nhỡ của số U.N , tôi đã vui mừng nghĩ là U.N liên lạc lại với tôi nhưng không, vẫn giọng lão kia trả lời và trơ trẽn hơn, lão yêu cầu tôi gửi hình và địa chỉ khách sạn cho lão. Tôi tái mặt, thở gấp và hét lên”why?” thì chỉ còn nghe tiếng tit tit bên kia đầu dây. Tôi quay sang cô bé bên cạnh để tìm kiếm sự hỗ trợ, để xác nhận có thể nào đường dây bị lạc tín hiệu không nhưng lại chỉ nghe”may be” một cách hờ hững. Ui chao, một ấn tượng khó chịu về đất nước hồi giáo này bắt đầu định hình trong đầu tôi. Sau 45 phút trên bus( bus ở đây đua tốc độ vì đường xá cực tốt nhưng giờ đó không phải vấn đề tôi quan tâm), tôi tới KL Sentral và say xẩm mặt mày, phần vì bối rối và phần bực mình cô bé khi nãy.X(

Tôi như lọt thỏm giữa KL sentral đông đúc với đủ sắc dân, người choàng khăn đủ màu , người mặc nguyên bộ đồ đen lết đất( A rập), người da đen, người da trắng, nhiều nhất là các tốp Trung Quốc đứng tám với nhau. Tôi cố tìm các bạn choàng khăn đủ màu mà tôi nghĩ là dân Malay để hỏi về khách sạn U.N và số bus U63 mà bạn tôi đã dặn tôi phải đón. Càng hỏi tôi càng hoảng vì không ai biết gì về khách sạn này và cũng không ai trả lời được xe bus U63 tôi đang cần tìm có thể đón ở đâu. Nhìn một hàng dài đang xếp hàng đến quầy vé, tôi cũng xếp và chờ đến lượt để hỏi địa chỉ tôi cần đến, 2 người phòng vé nhìn đường tôi muốn đến là Subang Yaja thì chỉ thẳng qua cổng xe lửa Komutek. Tôi mệt mỏi lắm rồi vì rõ ràng U.N chỉ là phải đi bằng bus U63, giờ đi bằng Komutek là thế nào. Mọi thông tin mà tôi nhận được ở nhà sao lại hoàn toàn sai lệch thế này, còn thêm việc gặp lão già hồi chiều càng khiến tôi lo sốt vó. Giờ mà tôi không tìm được U.N thì chuyến đi Sin coi như bỏ và tôi phải ở lại đất nước cho tôi ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp ngay từ đầu này đến 10 ngày với 100 đô la Sin và 150USD trong người sau khi tôi đã đổi 50USD kia sang RM.:(
 
Cảm ơn bạn vì đã chia sẻ những trải nghiệm khó khăn khi đi phượt. Với mình, bài viết của bạn còn có phần hữu ích hơn cả những bài tổng kết về chuyến đi phượt.

Con người sẽ mạnh mẽ hơn sau những lần vấp ngã.
 
Xin lỗi mọi người vì để câu chuyện gián đoạn hơi lâu do thời gian qua tôi hơi lu bu một chút, lễ nghỉ nên tranh thủ tiếp tục bài viết của mình và hi vọng pà con có cái giải trí:)

Phần 3: Tản mạn văn hóa

Đêm đó, qua lời kể của U.N sau hơn 8 tháng sống ở đây, tôi biết thêm những thông tin đáng buồn về người Việt ở Malay và lờ mờ hiểu ra vì sao gã đàn ông tôi gọi nhầm số đó lại đối xử với tôi như vậy. Phần lớn người Việt Nam ở Malay thì nam làm công nhân và nữ sang “đứng đường”, hơn nữa lối cư xử của người Việt đã làm mất lòng hầu hết người dân địa phương. Ở đâu có người Việt sinh sống, khu đó mất sạch chó mèo cũng như trái cây. Nghe bạn kể và qua quá trình quan sát trong thời gian ở đây, tôi mới thấy cơ sở vật chất thì có thể ngày nào đó Việt Nam có thể xây dựng nhưng phẩm chất, suy nghĩ của một thế hệ thì không thể ngày một ngày hai mà hình thành . Ở Malay, những khu vườn trái cây chín đỏ nhưng người ta không hái vì suy nghĩ đơn giản là nó không thuộc về họ. Còn việc tranh chấp, giành giật không chịu xếp hàng, ra đường bấm còi inh ỏi của người Việt khi kẹt xe được coi là rất xa lạ với văn hóa của nước này. Rượu bia ở Malay rất đắt đỏ và đa số dân Malay theo đạo Hồi nên tôi không được đưa vào văn hóa đời sống cũng như văn hóa kinh doanh như các doanh nghiệp Việt Nam thường làm và tôi nghĩ việc đó cũng góp phần không nhỏ vào giảm bớt tệ nạn ở nước này. Người Hoa chiếm tỉ lệ cũng khá đông ở Malay và họ là tầng lớp làm kinh doanh khá giỏi, chăm chỉ và kiếm được nhiều tiền ở Malay nhưng chính phủ Malay vẫn ưu tiên mọi lợi ích cho dân Malay chính gốc trước( trong việc mua nhà, trường học,..), gây nên sự bất bình âm ỉ trong cộng đồng người Hoa ở đây và vì thế họ càng làm việc chăm chỉ hơn để khẳng định mình.

- 21/1: Thức ăn ở Malay như nhiều lời đồn đại của các bạn đi du lịch trước đây thì quả thật không dễ nuốt. Tôi vốn dễ tính trong chuyện ăn uống nhưng quả thật không mê nổi các món ăn không rau ở đất nước này. Ngày thứ hai ở đây, tôi được sếp U.N- 1 người Hoa thành đạt điển hình của đất Malay- chở đi ăn trưa với món bak kut teh nổi tiếng ở Malay. Tốc độ lái xe ở đây thật đáng mơ ước nhưng tôi lại bị say xe vì tốc độ quá nhanh và thời tiết khá nóng ở Malay. Có lẽ vì thế mà món Bak kut teh vừa được bưng lên, ngào ngạt mùi thuốc bắc và thịt heo hầm là tôi chạy mất dép.
du-lich-malaysia-0709-11.jpg

Súp Bak Kut Teh nghĩa là thịt xương trà và trong một nồi Bak Kut Teh có rất nhiều sườn heo, nước xương hầm chung với các loại thảo mộc, gia vị (hồi, quế, đương quy, hành tỏi...). Ngoài ra, người nấu Bak Kut Teh có thể thêm nấm, rau diếp, một vài miếng tàu hũ chiên (đậu phụ rán). Món súp này còn có tên gọi khác là món sườn trà và thường dùng với cơm hoặc cháo quẩy. Nhìn quanh quán thấy ai cũng gọi món này tôi phần nào hiểu được sự nổi tiếng và" độ phủ sóng" của món ăn này ở Malay.
2 ngày không có rau vào bụng, liếc sang bàn bên cạnh thấy có dĩa rau cải thìa xanh mướt mờ, thế là tôi hí hửng order ngay 1 dĩa rau luộc như vậy nhưng kết quả là bác chủ quán luộc xong rưới nguyên chén nước tương đầy dầu lên và tôi ngậm ngùi ráng nuốt. Đúng như lời cảnh báo, các món ăn trong quán người Hoa khá béo và nhiều dầu mỡ.

Một chuyện cần lưu ý là ở Malay việc mua thuốc cần phải có toa của bác sĩ chứ không phải như bán rau ở chợ kiểu bên mình nên việc chuẩn bị các loại thuốc cơ bản cho chuyến du lịch đến đất nước này( dầu gió, thuốc chống nôn, thuốc cảm, thuốc đau bụng,…) vô cùng cần thiết. Còn wifi lại càng khó kiếm vì các gia đình ở đây đều có internet rồi nên nơi công cộng rất khó tìm thấy dịch vụ này( ngoại trừ sân bay và một vài quán cà phê sang trọng, Mc Donald,..).

Phần 4: Bị cấm bay từ Malay sang Sin, khốn đốn tìm cách khác

Chiều, 2 đứa đi bus lên KL Sentral – trung tâm mua sắm đồng thời là nơi tập trung tất cả các quầy giao dịch để mua vé sử dụng phương tiện giao thông công cộng( xe buýt, Komutek- tàu hỏa dưới mặt đất, LRT- tàu trên không, KLIA- tàu siêu tốc, máy bay). Trong các loại phương tiện công cộng thì Komutek là rẻ nhất nếu địa điểm mình cần tới gần trạm xe lửa, nếu đi xe buýt thì phải biết chính xác số xe mình cần đón hoặc có thể hỏi quầy tư vấn nhưng quả thật không chắc chắn. Vì phương tiện giao thông công cộng ở Malay cực kỳ phát triển nên việc di chuyển bằng tàu và bus luôn là ưu tiên số một nếu muốn có chuyến du lịch rẻ.

Từ KL Sentral, tôi và U.N bắt sky bus do đã mua vé online( xe này đậu ở dưới hầm, màu đỏ và có chữ Sky bus), khi lên xe thì mình trình air ticket và boarding pass cho họ xem là được). Như đã đề cập ở trên, book online cho giá vé bus rẻ hơn( 5RM)so với mua trực tiếp(8-10RM) để ra LCCT. Hai đứa đến LCCT mới có 6 giờ hơn, vậy là nhẩn nha ngắm cảnh vì giờ bay trong vé là 10 giờ 30. Đến 9 giờ tối, 2 đứa đi thẳng qua cửa khẩu nhập cảnh và chỉ còn một việc duy nhất là đến bàn document check để người ta đóng dấu verify thì rắc rối xảy ra mà tất cả chỉ do số 2 đứa đen và ý định đi bus từ Sin về Melaka nên không mua vé khứ hồi.

2 nhân viên của Air Asia hôm đó là 2 mụ người Ấn Độ( 1 to béo và 1 ốm nhách, cố bôi son trát phấn để trông dễ coi nhưng không che dấu được sự thật về nhan sắc của họ, nhất là sau khi họ có những hành động quá đáng như hôm đó) kiểm tra vé của U.N và khăng khăng đòi vé khứ hồi từ Sin về Malay. U.N đã có work permit ở Malay nhưng họ vẫn kiên quyết không chịu và khăng khăng đòi tụi tôi phải mua vé khứ hồi của Air Asia với giá 250-300RM . Một cái giá điên khùng trong khi vé đi 2 đứa mua có 79RM/vé thì tất nhiên tụi tôi hiểu là đang bị ép và gặp rắc rối với luật nhập cảnh của Singapore đối với cư dân là người Việt Nam.X(

Người Việt Nam đã làm gì để bị áp luật như vậy và đặc biệt con gái Việt Nam khá bị kỳ thị khi có ý định nhập cảnh sang Sin. Điều bực mình là nếu Air Asia đã bán vé một chiều thì nó phải có trách nhiệm chở người mua đi, còn việc bị từ chối nhập cảnh là chuyện của hải quan Singapore. Cãi lý với hai mụ đó không xong, đồng hồ đã chỉ 10 giờ thì 2 mụ đó bảo bus ticket cũng ok nhưng lúc đó vào mạng để mua bus online cũng không được vì wifi LCCT quá tải. 10 giờ 30, Cánh cửa ra máy bay đã đóng lại và 2 đứa lủi thủi chui xuống phòng hải quan Malay hi vọng giải quyết được vấn đề. Hải quan Malay cực kỳ ngạc nhiên khi gặp tình huống như vậy nhưng họ cũng bó hand và chỉ tụi tôi xuống gặp phòng tư vấn khách hàng của Air Asia. Tất nhiên Air Asia không giải quyết mà tôi chắc là tụi Air cố tình không muốn giải quyết mặc dù tôi đã trình vé khứ hồi từ Malay về Đà Nẵng vào ngày 30/1. Bọn Air nhất định đòi phải có vé khứ hồi từ Sin về Malay vì thực chất chỉ là đổ trách nhiệm cho khách hàng mà thôi. Sau một hồi cò kè và lôi hết khả năng năn nỉ, lý lẽ, tụi Air cũng đồng ý để 2 đứa sáng mai bay như những khách hàng trễ chuyến nhưng phải show vé khứ hồi cho họ và trả thêm 100RM/vé. Kinh nghiệm xương máu này có lẽ rất có ích với những ai hay gặp vận đen, muốn qua Sin vì hôm sau Dung cũng theo lộ trình như tụi tôi từ Malay qua Sin thì không hề gặp chuyện đòi trình vé khứ hồi của tụi Air Asia.(NO)
 
Last edited:
Dinh chinh lai la Bak Kuh Teh la soup thit heo ham voi herb chu khong phai la thao moc nhe. Mui herb rat thom chu khong nong nhu mui nau thuoc bac dau, no gan giong nhu mon tiem o VN minh vay. Thong thuong Bak Kuh Teh duoc bo them nam dong co, tau hu ki va it cai. Day la mon an dac trung cua nguoi Hoa tai Malaysia, cac ban sang Malaysia nen thu mon nay.
 
Hồi họp theo dõi nguyên do gì mà không được bay,mình cứ nghỉ là bạn không có tiền hóa ra là không có vé khứ hồi nó không cho lên máy bay là đúng rồi ,nhưng thanks bạn vì chia sẽ những kinh nghiệm quý báo cho mình sao này...
 
Last edited:
Mình cũng thấy nhiều bạn đi ko cần vé khứ hồi mà, trong box hồi ức đó, nhưng mà mình thì đi chiều từ SIN-MALAY, mà mình cũng sẽ ráng book vé bus online, chứ không thì xui xui lại bị như bạn "khoai an qua"
 
Wow, thật là 1 chuyến đi "đáng nhớ" đó bạn! Mình đi du lịch tè le gặp đủ thứ xui xẻo rắc rối nhưng mà chưa gặp cái rắc rối nào nó đúng nghĩa "rối nùi" như của bạn :( anyway nó làm cho đời sống phượt của bạn có thêm sắc màu! Mình thích mình thích :D Mình chưa đi Malay nhưng sao nghe bạn kể mình thấy sợ quá, có vẻ như về mức độ "văn minh" và an ninh thì nó "dưới màu" quá nhỉ :-ss
Nể phục bạn thiệt đó!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,169
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top