What's new

[Chia sẻ] Bidoup đón giao thừa - Phước Bình chào năm mới - Vượt đỉnh Hòn Chan - Sống sót trở về

Bidoup đón giao thừa - Phước Bình chào năm mới - Vượt đỉnh Hòn Chan - Sống sót trở về

Lần đầu tiên chúng tôi đến thăm Bidoup là tháng 5/2009.

Trở về từ chuyến đi ấy, mỗi thành viên đều mang nặng trong lòng những hình ảnh không thể quên của núi rừng Bidoup, và điều khó quên nhất, chính là tình cảm chân thành nồng ấm mà các anh KL- những người ngày đêm canh gác cho rừng- dành tặng cho đoàn chúng tôi.

Tất cả những kỷ niệm ấy, cùng với một tình yêu núi rừng ”chân thành và không vụ lợi” (BM) , đã thôi thúc chúng tôi một lần nữa trở lại với núi rừng Bidoup, lần này là vào đúng dịp tết dương lịch 2010.

Sơ lược:

VQG Bidoup-Núi Bà: khu bảo tồn thiên nhiên Thượng Đa Nhim và Langbian được thành lập năm 1986, nằm trên địa bàn hành chính Huyện Lạc Dương và một phần Huyện Đam Rông, tỉnh Lâm Đồng cách thành phố Đà Lạt 50 km theo tỉnh lộ 723 (đường đèo Hòn Giao nối liền Đà Lạt-Nha Trang)

Vườn quốc gia Phước Bình : thành lập năm 2006, thuộc xã Phước Bình, huyện Bác Ái, tỉnh Ninh Thuận với nét độc đáo của hệ sinh thái rừng vùng núi cao tiêu biểu cho kiểu rừng khô hạn của tỉnh Ninh Thuận.
 
Last edited by a moderator:
Chờ các thành viên đến sau nghỉ ngơi một chút, a Dân lại dẫn mọi người tiếp tục, con đường tiếp theo vẫn như cũ, cây cối chen kín lối đi và dốc thì thôi rồi. Thêm tầm 15ph, chúng tôi đến một chỗ tương đối bằng phẳng, và ngay ở đó là một con suối cạn, chỉ còn trơ lại rãnh nước khô cằn đã bị cỏ mọc lấp từ lúc nào. Thất vọng, nhưng có suối cạn ở đây cũng thắp lên hy vọng cho mọi người là con suối đã ở gần lắm rồi. Vừa lúc đó thì a BM tới, a nói qua hơi thở : ”một lúc nữa nếu không có suối phải đào đất kiếm nước thôi”.

Con đường trước mắt.
picture.php


Lãnh đạo Dân vẫn rất bình tĩnh, a là một chỗ dựa tin cậy cho cả đoàn trong những tình huống khó khăn như thế này.

picture.php


Rừng tre trúc ngày càng hiện lên rõ nét với những bụi tre to và cao vút án ngữ bên đường. Tôi mừng thầm trong bụng khi thấy con đường mòn đã xuất hiện tự bao giờ giữa hai hàng tre, dù độ dốc vẫn còn rất lớn. Chúng tôi đi từng bước dò dẫm, rồi đột nhiên, một âm thanh quen thuộc thoảng qua tai của mọi người, rất mơ hồ như vọng lại từ rất xa nhưng cũng đủ để chúng tôi nghe thấy. Ai nấy mắt sáng bừng lên rực rỡ, không thể nhầm được, đây chính là tiếng suối. Tôi nhìn a Dân và a Tichuot, nở một nụ cười dài đến mang tai, đầy hả hê và vui sướng.

Đoạn đường cuối cùng.
picture.php


picture.php
 
Tichuot nghe được tiếng suối thì bừng lên rạng rỡ, a lập tức vượt qua tôi và a Dân lao thẳng xuống dưới bất chấp con đường dốc và trơn trượt. A chạy trên lá tre khô xào xạc, nhảy như con thoi rồi biến dạng tức thì sau một chỗ rẽ bên cạnh một bụi tre lớn. Tôi dò dẫm đi sau a Dân, mọi người vẫn còn ở trên và cách chúng tôi một đoạn khá xa, nhưng không thể lạc vì đây đã là con đường mòn. Tôi đi chậm rãi, muốn tận hưởng từng giây phút tiếng suối đang dần trở nên rõ ràng trong tai mình, gặm nhấm những phút cuối cùng của cơn khát đang dày vò trong cổ họng. Rồi thì sau một khúc ngoặt, 2 anh porter dễ mến với bình nước đầy ứ đang đứng đợi chúng tôi. Tôi lấy máy ra để chụp một tấm hình, để chụp một khoảnh khắc khó quên.

picture.php


Tôi nhấp vội một ngụm nước, chủ yếu chỉ để xoa dịu cổ họng đang bỏng rát, rồi lại tất tả theo con đường đi xuống, tiếng suối lớn dần, không phải róc rách mà là ầm ầm, đây chắc chắn là một con suối rất lớn. Chỉ thêm 5ph đi, hình ảnh con suối đã thấp thoáng sau những bụi tre.

picture.php


Sau khúc ngoặt cuối cùng, con suối hiện rõ ràng ra trước mắt, con suối rất đẹp, nằm giữa hai sườn núi cao vời vợi, nước trong vắt chảy qua những tảng đá khổng lồ sủi bọt trắng xóa.

Đập vào mắt là a Tích đang loay hoay nấu cơm, Yan đang loay hoay gội đầu bên dưới suối..

picture.php


picture.php
 
Last edited:
Cảm nhận của tôi

Không có thói quen ăn nhiều vào buổi tối, nhưng buổi sáng đối với tôi cực kỳ quan trọng trong cả ngày vì nó cung cấp năng lượng nhiều nhất cho tôi. Nhưng sáng nay, thức dậy với cái bụng đang đói cồn cào, miệng thì đắng chát, cổ khô ran vì 1 đêm không uống nước, còn hơi thở thì khỏi phải bàn tới nếu ai muốn tự giận thì cứ đến trước mặt tôi, tôi hà hơi 1 cái thì có đầu thai mấy kiếp cũng vẫn còn mùi....

Nhìn những cái bánh qui của Nambyus, những thỏi chocolate mà tôi ngậm ngùi lắc đầu, nhưng tôi vẫn được thưởng thức những giọt cà phê đen nóng hỏi, nó như liều Viagra mang lại một nguồn sinh lực mới cho tôi. Hớp từng ngụm nhỏ cafe đắng, tôi nhớ tới người bạn đồng hành của tôi, một người bạn mới quen nhau gần 1 năm trời nhưng chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn qua các cung đường, và giờ đây chúng tôi là những người bạn thân của nhau, nhiều lúc tôi chở bạn ấy trên những cung đường, nhìn bạn ấy với 1 khuôn mặt đang quằn quại như 1 con nghiện vì thiếu cafe, hay những lúc nhìn đôi mắt sáng rỡ của ban ấy khi ngồi nhâm nhi 1 ly cafe trên đảo xa xa....có thể giờ này bạn ấy cũng đang ngồi thưởng thức ly cafe với bạn của bạn ấy ở một cung đường khác.

Cuộc sống còn gì bằng khi đang nhâm nhi ly cafe nóng hỏi, cổ quấn khăn rằn, tựa mình bên cây thông hàng chục năm tuổi, ngắm về một vùng trời xanh thẳm với khí hậu mát dịu, lành lạnh bên tai. Những lo toan cuộc sống, hay những thương vụ kinh doanh, những cuộc cãi vã, tranh luận nhau, những lúc thăng trầm của cuộc sống, hay những chuyện riêng tư về gia đình đã không còn ngự trị trong trí óc tôi, giờ đây xung quanh tôi là những người bạn thật sự đã cùng tôi trải qua những cuôc phiêu lưu, những cái nắm tay nhau, những ly rượu chân tình không vụ lợi, những đôi mắt trìu mến của các bạn tôi hòa cùng cảnh vật thiên nhiên làm cho tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn trước những khó khăn trước mặt...

Tôi bước đi trên những con dong mà lòng không hề nghĩ ngợi, miệng huých sáo vu vi với những bước chân không mỗi, trên vai bao lô vẫn nặng trĩu khi nhận lại bình rượu của em Rùa, những giọt nước cuối cùng của tôi vẫn còn đọng lại trong túi nước mà tôi không dám sử dụng khi chưa thật sự cần thiết lắm, mắt nhìn phía trước, chân cứ lếch đi vì dư âm của trận đau khớp hôm qua vẫn còn và 1 cái rầm khi tôi đang lao xuống vực. Lồm cồm bò dậy, chân tôi lại rướm máu vì 1 cây thật to nằm trong đóng cỏ tranh đâm sầm vào ngay đầu gối. Hai mắt cá chân vừa bớt bớt lại thêm 1 đòn nữa vô mắt cá chân, tôi không thể nào đi nổi nữa. Ngồi xoa bóp 1 hồi tôi mới đứng lên nỗi và cố lê bước chân đến chổ anh Tachcafe, anh ấy cho tôi mượn ruy băng băng lại đầu gối sau khi tháo cái khăn rằn quấn tạm bợ của tôi. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mọi người tôi cũng không dám nói thêm câu nào, nhưng tôi sẽ cố hết sức dù biết mình không thể, chỉ cố hết sức mà thôi...

Những tản đá thật to, những bụi gai thật rậm rạp, những lúc phải bám , rồi leo, rồi trèo có khi té nào xuống vực cạn...tôi vẫn cố bò dậy và đi tiếp theo 1 quán tính, nhiều lúc mệt mỏi quá, tôi liền la lên : " Tích ơi!!!!!!, Tích ơi !!!!!" tiếng la vô vọng và không ai đáp trả, chỉ có tiếng hú của gió vọng lại xa xa...lầm lủi bước đi, chia nhau những giọt nước cuối cùng ở giữa rừng trúc xác xơ trên đỉnh đèo nào đó mà chúng tôi không xác định được. Nhưng viên đường trong ba lô tôi lôi ra, ngậm từ từ và nuốt, ánh mắt cứ dáo dát xung quanh tìm 1 cây chuối dại hay 1 cây tre, cây trúc có chứa nước bên trong, nhưng vẫn không tìm được. Tôi, Tachcafe, Dương và anh Dân ngồi nhìn nhau mà chẳng ai nói với ai lời nào, trong khi đó Bigminh, lengkeng, lehoang, nambyus, Dumien, Bookworm, Phươngnh,Cường KL, thumongto và Rua vẫn còn xa tít ở 1 con dong khác, còn Yan, Tích và 2 anh Porter đã mất hút từ lâu...
Ngồi nghỉ và đợi các bạn nhóm sau đến khoảng hơn 30 phút, gặp được nhau thì mừng lắm, nhưng câu hỏi đầu tiên: " Có ai còn nước cho mình 1 hớp" của Bigminh làm không gian càng thêm bao trùm và nặng trĩu, tôi lục túi nước của mình, vắt tất cả chỉ còn đúng 2 giọt rơi ra trên tay, và tôi đã liếm 2 giọt nước đó 1 cách ngon lành với sự thèm thuồng của tachcafe, nhưng giọt nước cuối cùng cũng đã hết, nhìn Bigminh nằm vật vả ra, mồ hôi tràn trề trên khuôn mặt với một màu xanh nhợt nhạt kì lạ hiện lên trên mặt anh ấy, tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Quây tới quây lui, tôi cũng trút hết được 1 nắp nước lavie cuối cùng của Nambyus và đưa cho anh Bigminh. Nó không nhiều, nhưng nó cũng đủ làm cho anh ấy vượt qua những lúc nguy cấp như thế này. Lúc này, mọi người nhìn nhau chỉ bằng ánh mắt chơi vơi và không bờ bến. Nhìn lại độ cao của GPS chúng tôi vẫn đang ở 900m, xa thật xa, nhìn thấy nhà dân bên con suối nhưng đi mãi vẫn không hề tới, trong khi con khát đang đe dọa từng người.

Nhiều lúc, chúng tôi quyết định nằm lại, cử 1 người nào đó tìm ra suối và mang nước lên cho mọi người. Nhưng phương án đó chỉ có thể thực hiện khi mọi người ngã gục, ráng thêm 1 con dong nữa, chúng tôi đã xuống được độ cao 600m, tại đây tôi cảm thấy chân mình bớt đau hơn, có thể mang thêm được 1 món đồ gì nữa, tôi đề nghị mang thêm tấm trải và võng vủa BM nhưng anh ấy không chịu vì cho rằng tôi còn đau chân. Nhưng tôi vẫn cương quyết hỗ trợ anh ấy trong lúc này vì anh đang trong tình trạng mất nước nghiêm trọng, mang thêm 1 số vật dụng của anh nhưng tôi vẫn cảm thấy sức mình còn khá tốt, tôi không dám cách xa anh, tôi sợ có điều gì xảy ra với anh vì những lúc như thế này chúng tôi cần có nhau để hỗ trợ.

Mọi người lại tách ra làm 4 nhóm, Yan, Tích và Porter đã không còn dấu vết, tôi, tachcafe, Dương, Dân và Bigminh đang ở tốp 2, tốp ba là Rùa, Lengkeng, Lehoang, Thumongto, Nambyus, còn lại Cường KL, Phươngnh, Bookworm và Dumien ở tận phía sau.
Đi thêm 1 đoạn nữa, nghe xa xa tiếng suối chảy róc rách, tôi liền lê thảm thiết, sự vui sướng của mọi người hiện ra trên từng khuôn mặt. Tôi dùng hết sức mình, lao thẳng xuống vực bất chấp cái đầu gối của tôi, lúc đó tôi không còn cảm giác gì cả, mà chỉ biết lao xuống và lao xuống như hổ đói đang vồ con mồi. Nói là nghe tiếng suối, chứ thật chất ra là từ lúc nghe tiếng suối cho đến khi tìm đươc con suối cũng hơn 45 phút. Tôi cứ băng mình mà lao đi, tôi chợt chùn chân lại khi 2 anh Porter mang 2 chai nước to tướng lên cho chúng tôi khi tôi còn cách con suối 10m, tôi hớp vội 1 ngụm nhỏ rồi nhờ các anh mang lên cho mọi người.

Tới được con suối, tôi uống như chưa từng được uống, tôi nghĩ đây là món uống tuyệt vời nhất của tôi từ trước đến nay. Gần hơn 30 phút sau, mọi người cũng lần lượt đến được suối, nghe đâu Phươngnh đã ngã gục giữa đường phải nhờ sự hỗ trợ của Cường KL, tìh trạng của Bookworn và Dumien cũng không mấy khả quan hơn. Khi tất cả mọi người về đến suối tôi thở phào nhẹ nhõm bên dòi suối mát lạnh đang ngấm từ từ vào da thịt của tôi.

Chúng tôi không thể chết...
 
Ngày thứ 3 là một ngày rất là mệt mỏi. Đói và khát từ đêm hôm trước, bước chân đi cứ lả dần, balo sau lưng trĩu nặng, đôi mắt cứ díp lại vì buồn ngủ... Tôi đi nhưng không biết bao giờ đến, rồi tôi sẽ gặp suối hay không? Đồi núi nối tiếp đồi núi, hết đi xuống rồi lại đi lên, đất rất khô và đường rất dốc.

Tôi cứ đi, mệt thì lại nghỉ. Khi chùn chân thì lết xuống dốc. Lúc này chai nước còn quý hơn vàng vì đâu ai biết phía trước sẽ như thế nào? Nguy hiểm đã rình rập đâu đó.. chân đã run, mắt đã mờ.. Vậy mà các bạn đồng hành vẫn chia nhau từng chút nước một. Tôi đi tốp cuối, nhớ mãi cảnh anh DuMien moi ra một ít nước còn lại trong chai nước suối, chia nhau từng nắp nước... Không tính toán, không so đo, chỉ cố động viên nhau đi...

Một chuyến đi tuyệt vời với rừng núi bao la. Điều tuyệt vời nhất đọng lại trong tôi lại không phải cảnh núi rừng mà là những người đồng đội đáng yêu. Đi để học, để trưởng thành, để chia sẻ và trải nghiệm những điều tuyệt vời đó... Xin cám ơn các bạn!

[YT]e8FXlipWY_U[/YT]
 
Vườn Quốc Gia (VQG) Bidoup-Núi Bà có những điểm cao và lũng sâu đến nỗi theo lời Cường và Tích trong các chuyến công tác, các bạn điều bỏ lại cả balo và trang bị chỉ còn dao đi rừng và nước. Khi đến khu vực của VQG Phước Bình tất cả chúng tôi mới cảm nhận được hết những cao độ được thể hiện trên bản đồ Topo thay đổi độ dốc như thế nào, sức nặng của cơ thể cộng với balo, khi lao xuống tạo quán tính lớn khó hìm hãm được, đu người, bám lấy mọi cành cây vật cản có thể..

picture.php


Từ trên cao rừng khô hạn Phước Bình, những con sông ẩn hiện như ảo ảnh qua những hàng thông. Lúc này nước là đích đến, là sự sống. Nước thử thách ý chí của chúng tôi tột độ, đẩy những giới hạn của tinh thần và thể chất đến những biên độ mới. Những biên độ mà khi còn trong phòng máy lạnh, ghế dựa tiện nghi, hay thong thả dạo chơi, phần lớn thành viên cũng không hình dung nỗi. Sự thiếu nước bào mòn sức khỏe của thành viên, cô đặc dịch cơ thể, bước đi trong choáng váng nhưng sự thiếu nước cũng làm bốc hơi đi sự ích kỷ hay cá nhân, cô đặc kết dính hơn tinh thần đồng đội, đồng cam cộng khổ.

picture.php


Một thành viên lần đầu tiên tham gia chuyến đi, để lại nhiều ấn tượng mạnh về tính cách, nhưng còn ấn tượng mạnh hơn về suy nghĩ và những ý tưởng mang phong cách "thần kinh nghệ sỹ" của anh. Yêu tự nhiên đến độ không chấp nhận mọi sự xâm hại thụ động (bôi thuốc chống vắt, côn trùng) hay chủ động (lọc nước sạch bằng hóa chất, tắm bằng xà phòng...cho đến bẫy hay săn bắt thú). Tình yêu tự nhiên của anh thăng hoa đến tột đỉnh qua câu chuyện đường rừng, trong bước đi liêu xiêu, đầu óc lùng bùng mụ mẫm:

- Dumien: "Anh BM? anh có tin rằng cây cỏ nó cũng biết...làm tình không!?:))

- BM: "Có chứ! mình nghĩ rằng cây cỏ nó cũng biết ân ái với nhau qua..rễ!!! (vừa mới xem Avatar trước chuyến đi, nên liên tưởng ngay!)

- Dumien: "Đúng rồi! Dumien cũng nghĩ như vậy!"

picture.php


Cơn khát được xoa dịu phần nào qua những trao đổi rất thú vị độc đáo từ người bạn này! Trước mặt chúng tôi là nước...nhưng không biết lúc nào sẽ gặp..!

picture.php


Tiếng thác chảy đã nghe rõ lắm, nhưng một vài con suối cạn khi đến nơi làm chúng tôi âu lo. Rừng khô hạn Phước Bình đã cho chúng tôi một định nghĩa rõ ràng khi chặt vài chục thân tre, trúc to nhỏ, non già nhưng vẫn không thấy một giọt nước nào. Đi như không có một sự lựa chọn nào khác với sức mạnh của ý chí cùng với bản năng sinh tồn. Kia rồi! Sống rồi! khi bản thân tôi nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của hai anh Porter đứng đón lõng chúng tôi với hai chai nước cách điểm đến khoảng 200m. Tôi cố nhín cơn khát, uống một ngụm nhỏ, kìm hãm sự sung sướng cho đến khi được thỏa thích đắm mình trong dòng chảy mát lạnh của Mẹ Thiên Nhiên.

picture.php


Ngắm nhìn sự hoang sơ, thuần khiết của Thiên Nhiên, chúng tôi yêu rừng núi hơn để rồi ký ức chuyến đi, thực tại xô đẩy..chúng tôi lại chuẩn bị hành trang lần nữa...

picture.php
 
Last edited:
Con đường vẫn xuôi dài theo triền núi bát ngát mênh mông. Bước chân mỏi mệt cố gượng lê bước tiến về phía trước. Khi đối mặt với hiểm nguy, thấy như tử thần đang đón đường dẫn lối về bên kia thế giới, cảm giác xôn xao ngày càng lắng đọng. Tôi mơ 1 phép màu cổ tích, đưa hồn mình bay bổng giữa ngàn cây. Những cú ngã xoành xoạch chẳng còn cảm giác đau đớn nữa, ngã rồi lại dậy, chỉ mong mình đừng gục ngã sớm khi đường đời còn dài phía trước...

Tôi nghĩ về mẹ tôi, bố tôi, các anh chị em và bạn bè tôi... làm sao ai hiểu được vì sao tôi lại ra đi như thế. Cuộc đời dẫu có lỗi lầm, dẫu mang đầy niềm thất vọng lớn lao... Biết đâu có bao điều tôi chưa hiểu, biết đâu tôi chưa kịp đón nhận tình yêu thương và hạnh phúc mọi người dành cho tôi... nuối tiếc trào dâng... Có khi tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội, dù là hiếm hoi... có khi tôi đã không đủ khôn ngoan để gìn giữ những hạnh phúc cuộc đời dành cho mình... Tôi biết tôi đã đánh mất nhiều điều, và bây giờ bao nhiêu ngã rẽ phía trước, tôi có đủ khôn ngoan để lựa chọn con đường tốt nhất không? Sự chia ly không lời tiễn biệt luôn mang lại cảm giác đớn đau... Chỉ cần vượt qua được con đường này, cuộc sống sẽ tiếp tục và tôi sẽ lại cố gắng tìm ra con đường tốt nhất, sẽ yêu thương quí trọng mọi cơ hội hạnh phúc đến trong đời... Sự ước muốn khiến tôi cảm tưởng như có tiếng suối reo ồn ào bên tai....

Khi đứng trước con suối hùng vĩ trong cơn khát cháy lòng, niềm vui như tan ra, hòa trong vị ngọt mát của những giọt nước trong... hạnh phúc là những gì quá đỗi tầm thường, cuộc sống là những khó khăn thử thách, và chúng tôi đã đi qua 1 thử thách lớn trong cuộc đời mình... Dìm cơ thể trong dòng nước mát để đón lấy sức sống mới, ngày mai sẽ đến thật đẹp biết bao... đích đến đang ở trước mặt, làn gió reo vui thoảng hơi mát ánh lên nụ cười đầy niềm tin và hy vọng mới...

Đó chính là lúc tôi thấu hiểu chính mình, và thấu hiểu cuộc đời, không giản đơn cũng không phải là bế tắc...
 
Mình thật sự khâm phục các bạn và rất vui gặp được mọi người tại quê huơng Phan Rang - Ninh Thuận yêu dấu của tôi. Một lần nữa chúc mọi người chân cứng đá mềm.

Hẹn một dịp không xa sẽ cùng anh chị em lang thang đâu đó trên đại ngàn hùng vĩ hay tiếu ngạo trên vùng biển và đảo hoang vắng dấu chân người tại Phan Rang - Ninh Thuận thân thuơng. Thân Ái !
 
Lần lượt trước sau tất cả thành viên đều đến suối, tuy mặt mũi có phần nhợt nhạt nhưng tay chân vẫn lành lặn cả.

Mọi người tản ra các tảng đá giữa suối nằm nghỉ, loay hoay trên bờ một số thành viên chuẩn bị bữa ăn trưa.

picture.php


picture.php


Vừa đến nơi, đồng chí Thumongto đã cởi phăng ra bộ quần áo vứt bừa lên cành cây với thao tác cực kỳ nhanh gọn, quấn mỗi cái khăn rằn a nhảy ùm xuống suối, các đồng chí khác hỏi không ngại sao, đồng chí mongto trả lời có gì phải ngại, chẳng phải ngày trước có bác gì cởi truồng tắm tiên mà cưới được công chúa đó sao? Mọi người gật gù đều cho là phải..

picture.php


Có nước, tất cả những thức ăn còn lại đều được đem ra nấu nướng, gà autumn cũng mau chóng được tiễn về bên kia suối theo đồng bọn.

Cuối cùng thì cơm cũng đã nấu xong, mọi người quây quần bên bếp ăn dã chiến, tay đũa muỗng sẵn sàng, chân hườm sẵn thế tấn đề phòng tình huống bị xô đẩy. Bữa ăn gồm có một nồi cá khô biển Hồ kho quẹt, su su luộc, khổ qua xào lòng gà, một nồi canh lá giang nấu thịt gà. Mùi thơm bốc lên thơm phức.

picture.php


2 hôm nay, khổ quá, giờ được một bữa no thế này thì không còn gì sướng bằng, cá khô mằn mặn ăn với cơm trắng nóng hổi vừa thổi vừa xơi, nồi canh lá giang mênh mông nước đậm đà hương vị autumn, thật là mỹ vị trần gian, anh em vừa ăn vừa gật gù miệng khen không ngớt.

picture.php


Bữa ăn kết thúc mau chóng dưới sự hợp tác đắc lực của mọi thành viên, thật may là không ai lăn ra ngất do bội thực.

Ăn xong ai nấy tự cầm bát đũa xuống suối rửa rồi tản mác ra khắp nơi nằm phơi nắng. Nửa tiếng sau lệnh tổng động viên được ban ra, anh em ngồi dậy lúi húi cột dây giày rồi khăn gói quả mít băng qua con suối tiếp tục lên đường.

picture.php
 
Vượt qua con suối không hẳn là việc đơn giản, những tảng đá cao to cách nhau khá xa, len lỏi bên dưới nước chảy rất xiết, anh em mò mẫm đi từng bước một rất cẩn trọng.

picture.php


Theo GPS thì đoàn đang ở độ cao 500m. Các a KL dẫn đoàn đi dọc theo con suối, len lỏi giữa cánh rừng tre già đầy lá khô xào xạc dưới chân.

Cắt qua suối 2 lần thì gặp một nhóm người dân tộc. Mấy ngày nay lênh đênh trên cạn thiếu vắng hơi người quá nên mọi người mừng ra mặt, xì xồ nói chuyện hỏi đường đi, rồi hào phóng chiết luôn một chai rượu để lại cho anh em dân tộc.

Con đường không dốc lên mà cũng chẳng đổ xuống, cứ bằng phẳng trôi qua sau mỗi bước chân. Được ăn được uống mọi người đã hồi phục tám chín thành công lực, sắc mặt hồng hào tràn đầy nhuệ khí, đoạn đường bỗng trở nên ngắn hơn nhều nhờ anh em ai cũng tích cực buôn bán các thể loại trên trời dưới đất.

Đi men theo con suối.

picture.php


Cảnh suối.

picture.php


Đang vào mùa hạn nhưng lưu lượng nước vẫn rất nhiều, ở sâu bên dưới vách đá nước chảy ầm ầm như thác đổ.

picture.php


picture.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,033
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top