What's new

[Chia sẻ] Bidoup đón giao thừa - Phước Bình chào năm mới - Vượt đỉnh Hòn Chan - Sống sót trở về

Bidoup đón giao thừa - Phước Bình chào năm mới - Vượt đỉnh Hòn Chan - Sống sót trở về

Lần đầu tiên chúng tôi đến thăm Bidoup là tháng 5/2009.

Trở về từ chuyến đi ấy, mỗi thành viên đều mang nặng trong lòng những hình ảnh không thể quên của núi rừng Bidoup, và điều khó quên nhất, chính là tình cảm chân thành nồng ấm mà các anh KL- những người ngày đêm canh gác cho rừng- dành tặng cho đoàn chúng tôi.

Tất cả những kỷ niệm ấy, cùng với một tình yêu núi rừng ”chân thành và không vụ lợi” (BM) , đã thôi thúc chúng tôi một lần nữa trở lại với núi rừng Bidoup, lần này là vào đúng dịp tết dương lịch 2010.

Sơ lược:

VQG Bidoup-Núi Bà: khu bảo tồn thiên nhiên Thượng Đa Nhim và Langbian được thành lập năm 1986, nằm trên địa bàn hành chính Huyện Lạc Dương và một phần Huyện Đam Rông, tỉnh Lâm Đồng cách thành phố Đà Lạt 50 km theo tỉnh lộ 723 (đường đèo Hòn Giao nối liền Đà Lạt-Nha Trang)

Vườn quốc gia Phước Bình : thành lập năm 2006, thuộc xã Phước Bình, huyện Bác Ái, tỉnh Ninh Thuận với nét độc đáo của hệ sinh thái rừng vùng núi cao tiêu biểu cho kiểu rừng khô hạn của tỉnh Ninh Thuận.
 
Last edited by a moderator:
Tichuot là đồ tể có thâm niên hơn chục năm trong nghề, chỉ một nốt nhạc đã giải quyết xong Tuannd và Giang. Các thành viên đứng xung quanh hò reo vang trời, bắt đầu nhảy múa xung quanh đống lửa, không biết là do đói quá sắp được ăn nên mừng rỡ hay thế nào, nhưng về phần hoành tráng thì cảnh tượng không khác gì lễ tế thần trong phim Indiana Jones The temple of Doom...

Phản đối có hiệu lực.

Tichuot là người hành hình Ty's gà bằng cách đưa dao lên, đưa dao xuống, nhảy tưng tưng mấy vòng quanh con gà giống y chang bộ tộc cầm giáo hơ hơ hơ đi vòng quanh con vật trước khi giết.

Sau khi làm các nghi thức tế thần, tichuot nhìn xung quanh và liền đưa con dao cho bạn Kiểm lâm và nhờ giết hộ với câu: Anh cắt cổ con gà dùm em rồi em làm thịt cho, chứ em không dám cắt cổ gà" :D
 
Trước ngay đi, co bạn cho là anh em mình"tiêu", nhưng thực tế chẵng có gì là ghê gớm, Đã đi quen rồi, chuyện chết chóc không thể xảy ra được. Bọn mình là 1 tập thể dày dạn knh nghiệm mà, hảy nhìn hình và nhìn các cô gái xem, khuôn mặt họ thể hiện điều gì?

Tụi em vẫn phởn!!! Nhưng anh Lengkeng càng ngày càng lên chân, hơn hẳn tất cả (c) Chúc anh ngày càng lún sâu vào con đường phượt phẹt nhé....(beer)
 
Cảm nhận của tôi!

Chưa đi chưa biết rừng thông
Đi rồi phát hiện bên hông rừng thông là 1 rừng già... :))

Khi bắt đầu đặt chân bước sang khu rừng già, tâm trạng tôi thật bỡ ngỡ, như đứa trẻ ngày đầu tiên đến lớp. Những tán cây to tỏa bóng mát rợp xua tan cái nóng nực, bức bối sau nửa ngày lội nắng bên rừng thông. Các anh trai thông thạo núi rừng giảng giải phân tích về các loại cây, các loại lá và hoa rừng... một chân trời mới mẻ trải rộng trước mắt tôi. Niềm cảm hứng phấn khích khiến tôi ba hoa hò hát luôn mồm, tự dưng lúc í sao thấy giọng ca của mình mượt mà đến thế. :D

Càng vào sâu trong rừng, hết lên dốc lại xuống dốc, thời gian lặng lẽ trôi qua mà đoàn người mê muội vẫn lạc lối, không tìm thấy lối ra. Cảm giác lo lắng ùa đến bao vây từng người, nét mặt căng thẳng hứa hẹn 1 đêm lạnh giá có thể sẽ diễn ra trong khu rừng âm u này. Lớp lá dày xào xạc dưới từng bước chân đi qua, như 1 bản tình ca ru chúng tôi vào cơn say rừng núi... Cho dù thế nào, chúng tôi vẫn đi không chùn bước, bóng tối dần buông bủa vây quanh đoàn người lầm lũi, hắt bóng câm lặng trên những cành lá vô ưu. Con dốc dài đổ xuôi ròng rã cho bước chân tôi vội vã bước nhanh... Có 1 điều tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ vượt qua được, rừng sẽ không phụ lòng đoàn người có trái tim yêu rừng đến thế...Niềm tin hơi mù quáng! (c)

Đêm kéo dài không ngơi, bên ngọn lửa bập bùng ấm nóng, tôi hì hụi nướng thịt gà, nghe cay cay nơi sống mũi... Cố khều những hòn than đỏ rực ra xa đống lửa 1 tí, tôi lặng lẽ ngồi yên trở đều những vỉ thịt, hơi nóng lan khắp người tôi. Cảm giác da sắp sửa rộp lên bỏng rát..., thương những người bạn đồng hành đang mệt mỏi vật vã nằm la liệt xung quanh, những tiếng trò chuyện vô tư lự về những điều thú vị của chuyến đi, dường như chẳng ai bận tâm bữa tối nay chỉ có 2 con gà nướng trụi và mỗi người nửa gói mì tôm... Có lẽ nhờ tinh thâm vô tư, dễ chấp nhận hoàn cảnh nên chúng tôi mới có cơ hội bên nhau đêm nay...;), dần dần cảm giác nóng mất đi, lửa cũng ngàn lụi bớt, thịt gà cũng đã chín. Tôi ngạc nhiên với chính mình vì sức chịu đựng giỏi đến thế, chưa bao giờ tôi có thể ngồi bên đống lửa với sức nóng hừng hực lâu như thế, lại thêm 1 tài năng được khám phá hết sức bất ngờ... (beer)

Giấc ngủ đêm chập chờn đầy mộng mị hứa hẹn có thể có thịt nướng BBQ... Đêm thanh bình và lộng gió... Tiếng thông reo nhẹ nhàng dìu giấc mơ đến vồn vã chẳng chào hỏi ai. Tôi mơ 1 vòng tay ấm áp, cảm giác chực chờ chỉ muốn choàng qua ôm lấy người bên cạnh, nhưng đôi tay quấn quýt trong túi ngủ chả buồn đưa ra, sợ gió lạnh chui vào thân thể đang ấm nóng... Tôi mơ 1 nụ hôn ngọt ngào bên triền núi hoang sơ với một bờ môi mềm ấm, cuồng nhiệt và say mê... Tiếng la 'cháy, cháy...' oai oái của Phương công tử hoảng hốt giữa đêm khuya làm tôi giật mình thảng thốt. Giấc mơ vỡ độp như bong bóng xà phòng... Lết người ra xa đống lửa, tôi lại cố ru mình chìm vào giấc ngủ, cố kiếm lại cảm giác say đắm của giấc mơ vừa tan biến... (NO)

Ánh sáng nhẹ đến trong ban mai còn vương chút men nồng của đêm. Bầu trời xanh thẳm vệt thêm những nét vàng đỏ trắng nguy nga. Sức sống lại tràn về hứa hẹn 1 ngày mới tươi đẹp. Con đường lại trải dài trước mắt, thông và cỏ lại ngút ngàn... Những bước chân hậm hực chỉ chực chờ chinh phục hết đỉnh cao, chúng tôi lại lên đường, rực rỡ niềm hy vọng về 1 con suối mát trong... =))
 
Last edited:
Điều thú vị nhất của tôi khi được cắm trại tại yên Ngựa này, bề ngang của yên Ngựa này tầm 10m mà thôi với bao nhiêu là đá lổm chổm, hai bên là vực thẳm sâu hun hút, ngồi từ đây tôi có thể nhìn bao quát cả 4 phía, phía đông thì núi non trùng trùng điệp điệp, phía tây là những cánh rừng già và những con dong dài vô tận, phía bắc và nam là những cây thông già trên vài chục năm tuổi đang khoe mình trước thiên nhiên hùng vĩ.
Nhưng con gió rít thật mạnh, luồng gió mạnh như muốn thổi tôi tung bay trong gió, cái tấm tăng che gió của tôi vỗ lên từng tiếng nghe lạch bạch, chiếc võng tôi đung đưa trước ngọn gió, tôi thèm 1 ly cafe, 1 cuốn sách và nằm trên đó để thăng hoa theo cuộc sống. Một cuộc sống mà tôi luôn mơ ước mà chưa bao giờ nó đến với tôi trong những phút giây như thế. Tôi tự cười một mình giống như 1 thằng điên, nhưng nhìn sang mọi người tôi thấy trên gương mặt họ niềm vui và lòng tự mãn.

Tiếng nổ lắp bắp của ngọn lữa làm tôi trở về với thực tế cuộc sống, phải làm gì khi cả đoàn không còn đủ 1 lít nước cho 18 người? ăn gì đêm nay khi mà trong tay có đầy đủ gạo, thịt ,cá, rau quả và nhiều thứ lắm....trong khi đó bữa ăn trưa của chúng tôi cách đó đã hơn 6 giờ đã từ từ chuyển sang chế độ trống đánh thình thình. Nhìn những hạt gạo trắng tinh, những củ su hào mọng nước, nhìn con cá Biển hồ vừa to, vừa béo đang thách thức chúng tôi...Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mọi người tôi càng chạnh lòng hơn, và nghĩ tới cảnh ngày mai phải đi bao xa nữa để tìm được nguồn suối hay cây gì đó mà có thể ăn cho đỡ khát..tôi thật sự lo lắng cho mình và cho mọi người. Nhưng tôi biết chúng tôi không thể chết vì đói vì khả năng nhịn đói thì có thể chịu được trong vài ngày, nhưng hết nước trong điều kiện leo trên đỉnh núi hoang sơ, không một bóng dáng của con người, chỉ có những cây cỏ, những đám gai, những cây thông và bao nhiêu tản đá to lớn mà chúng tôi phải leo, trèo....thật sự chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, mà có ra sao thì cũng chẳng sao, cứ đi đi rồi sẽ đến. Tôi tự nhủ với lòng mình như thế và phải tỏ ra ý chí thật kiên cường để mọi người không lo lắng.

Không nước, thì việc nấu ăn là không thể, uống nước cũng khá hạn chế, và thật sự khi nào khát lắm tôi mới uống 1 ngụm nước, bây giờ tôi mới thật sự quý nguồn nước như thế nào (chứ ở SG mà 1 mình tôi 1 tháng là 6m3 nước). Tôi chợt nhớ ra, chúng tôi còn 12 gói mì, 3 hộp thịt, 6 trái dưa leo và tiếng kêu quác quác của 3 con gà (Tuan, Ty và Autum). Một nụ cười hé lên trên khuôn mặt tôi, đêm nay nhiêu đó cũng đủ cho mọi người. Tôi phân chia mì gói ra, 2 người 1 gói mì, 1 trái dưa leo, riêng 2 anh Porter thì mỗi người được 1 gói mì, và không quên dành riêng cho lengkeng 1 gói mì ưu tiên.Tôi mang tất cả cất vào 1 nơi, và nhìn 3 con gà thắm thiết và phải nói lời chia tay với 2 bạn Tuan, Ty gà. Mọi người ai cũng thắc mắc là lấy nước đâu mà nhổ lông? rồi bộ đồ lòng nó làm như thế nào, phải chi có nước tôi sẽ nấu nồi canh gà lá giang, bộ lòng sẽ xào với mấy quả su hào...ôi thật là tuyệt cú mèo...tôi đang tưởng tượng và nuốt nước bọt 1 cái ực, lắc đầu, kiếm bữa tối thực tế thôi. Lúc trước tôi hay lấy bùn bôi khắp con gà ra và nướng thì thôi rồi có mà chết vì món gà đắp bùn.

Nhưng tại nơi chỉ có đá và đá thì lấy đâu ra bùn mà đắp ?? X(. Nhìn 2 đống lữa to thiệt to đang cháy, tôi liền nghĩ tới món gà quay yên Ngựa. :D Thế là tôi nhờ các bạn Porter cắt cổ, moi ruột 2 con gà ra, sau đó tôi lấy cây nhọn đầu mà xiên qua con gà đem nướng. Nói thiệt từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ có làm chuyện này đâu, nhìn những sợi lông con gà đang cháy từ từ với mùi hăng hăng và những làn gió thổi khói và bụi bay vào khóe mắt, nước mắt tôi rơi lả chả....

Con gà cháy khô lại, ngồi quây quầng bên các bạn nữ mà bóc ra từng miếng bụi than, tay vừa bóc , miệng vừa thổi vì sức nóng của lữa và của con gà đang tỏa ra. Ngồi xé con gà ra mà máu gà vẫn còn đọng lại trên những khúc xương, chúng tôi quyết định nướng tiếp trên vĩ than hồng. Trong khí đó, những tiếng hò dô, hò dô của những chàng trai lực lưỡng đang khiêng những cây khô để đốt lữa đêm nay, hay tiếng của lengkeng vẫn trong trẻo như ngày nào" Cười lên các bạn ơi" .

Thế là món gà nhanh chóng cũng được làm xong, chia nhau từng miếng gà, rồi anh cắn trước đi rồi em cắn miếng mì tôm khô cứng, anh ráng ăn đi, em còn no lắm...tiếng ai đó nhỏ nhẹ nhường phần ăn. Nhìn các bạn ăn ngon lành mà tôi cảm thấy rất vui, nó không phải là cao lương mỹ vị như ở Caravel hotel nhưng nó đã giúp chúng tôi có thêm những hương vị và cảm giác ấm cúng bên những người bạn đồng hành.
 
Chưa đi chưa biết rừng thông
Đi rồi phát hiện bên hông rừng thông là 1 rừng già... :))


Giấc ngủ đêm chập chờn đầy mộng mị hứa hẹn có thể có thịt nướng BBQ... Đêm thanh bình và lộng gió... Tiếng thông reo nhẹ nhàng dìu giấc mơ đến vồn vã chẳng chào hỏi ai. Tôi mơ 1 vòng tay ấm áp, cảm giác chực chờ chỉ muốn choàng qua ôm lấy người bên cạnh, nhưng đôi tay quấn quýt trong túi ngủ chả buồn đưa ra, sợ gió lạnh chui vào thân thể đang ấm nóng... Tôi mơ 1 nụ hôn ngọt ngào bên triền núi hoang sơ với một bờ môi mềm ấm, cuồng nhiệt và say mê... Tiếng la 'cháy, cháy...' oai oái của Phương công tử hoảng hốt giữa đêm khuya làm tôi giật mình thảng thốt. Giấc mơ vỡ độp như bong bóng xà phòng... Lết người ra xa đống lửa, tôi lại cố ru mình chìm vào giấc ngủ, cố kiếm lại cảm giác say đắm của giấc mơ vừa tan biến... (NO)

=))

Mình thay mặt chị em nhà 442 không tham gia được chuyến Biduop- Phươc Bình đợt này phê bình anh em nhá:Dam
Suốt mấy đêm ngủ rừng, đêm nào em Yan cũng mơ được vòng tay ôm, bờ môi nóng...thế mà không anh nào giúp biến giấc mơ thành hiện thực là sao X(
 
Mình thay mặt chị em nhà 442 không tham gia được chuyến Biduop- Phươc Bình đợt này phê bình anh em nhá:Dam
Suốt mấy đêm ngủ rừng, đêm nào em Yan cũng mơ được vòng tay ôm, bờ môi nóng...thế mà không anh nào giúp biến giấc mơ thành hiện thực là sao X(

Chị, nói thế lần sau chắc em chết, hí hí... em chỉ thích mơ thôi, chứ không dám đâu, toàn các anh zai ... cao tuổi và có vợ rồi chị ơi.:D, và rất chung tình, may quá, phù...
 
Gà được nướng xong thì bàn giao cho cánh chị em phụ nữ chuẩn bị. Rùa e ngồi kế bên xem ké, với ý định mót được tí xương nào thì hay tí đó, ai ngờ các chị làm căng quá e dỗi lăn ra ngắm sao trời, làm vài tấm hình.

Trăng lên, tỏa ánh sáng nhờ nhờ xuống khu rừng đen thăm thẳm bên dưới, trông thật ma quái.

picture.php


picture.php


Khẩu phần ăn tối nay thật đơn giản do mì đã hết, bánh hết, gì cũng hết. Lục mãi lòi ra được vài gói mì tôm mọi người chia nhau mỗi mạng được nửa gói mì. Gà xé phay ra vàng thau lẫn lộn để chung vào một hộp nhựa, sau khi chia ra một đĩa qua bên kia cho các bác các chú thì bên này còn lại được nửa hộp. Rùa e ngồi cắn một phát ngập răng vào miếng mì khô, tay nhón một miếng gà ngồi nha rạo rạo, sướng không thể tả. Mỗi tội chỉ được 2 phát như thế thì gà hết mì cũng hết...

Chia nhau gói mì.

picture.php


Bữa ăn đạm bạc.

picture.php


Lọ mọ một hồi không biết chị Nambyus lôi đâu ra được hộp pate, mọi người reo ồ lên vui sướng mắt long lanh thiếu điều ngấn lệ, tinh thần một miếng khi đói là một gói khi no được phát huy tức thì, mọi người dùng muỗng cafe chia ra mỗi miệng ăn tiêu chuẩn được một muỗng pate, rùa e thuộc diện trẻ em cơ nhỡ với thêm nhanh tay lẹ mắt tranh thủ được luôn 2 muỗng. Sướng tĩ tã.

picture.php


Mau ăn chóng nhớn nhé.

picture.php


Đồ ăn đã hết mà bụng vẫn chưa có cảm giác gì, mọi người đánh tiếng gạ gẫm xem ai còn gì chiến được thì mang ra đi, không được ăn mảnh một mình xấu lắm. BW nghe thế lúi húi đem ra mấy gói lương khô. Mọi người lắc đầu bĩu môi bảo ăn cái này khát nước lắm, không ăn đâu. Hai hôm nay, khổ quá, nên thấy gì ăn được rùa e cũng tự nhủ : ”ráng ăn đi, không thì đói rục xương” vậy là e xin một gói bóc ra ngồi nhai trệu trạo. Cũng nhờ tinh thần ấy mà sang hôm sau khi mọi người đã đói rung chân thiếu điều đi không nổi thì e vẫn cảm thấy no, mỗi tội khát nước gấp đôi...
 
Nói về tình hình chiến sự thì cũng khá căng thẳng, buổi trưa mọi người lấy ít nước nên bây giờ chắc chắn không còn bao nhiêu. E ngồi nhẩm tính lại thì nhớ trong balo còn được nửa chai 500ml, thế chắc cũng đủ rồi. Nhưng thật bất ngờ ngày hôm sau e còn phát hiện ra được một chai 500ml đầy ứ nằm trong balo khi nhiều người trong đoàn đã cạn veo nước. Nhưng đó là chuyện ngày hôm sau, còn tối hôm nay thì với 250ml còn lại phải xoay xở thế nào, quả thật là một bài toán khó. Ngay lập tức e lức bút chì sổ tay ra tính toán các phương án cắt giảm chi tiêu thời khủng hoảng kèm thêm các giải pháp xin gói kích cầu từ các bạn đồng hành khác. Vận dụng hết các kỹ năng nghiệp vụ thì điều tra được đồng chí Nambyus còn tích trữ khá nhiều nước, đồng chí Dumien không còn giọt nào, các đồng chí khác thì cũng vã như em..

Bữa ăn kết thúc sơ sơ vào lúc 20h30 giờ địa phương.

Quây quần bên đống lửa.

picture.php


Đầu bên kia các anh các chú đang đánh tiếng mời nhau ly rượu cho nồng ấm tình anh em. Rốt cuộc thì tình anh em chỉ xoay vòng giữa a Dân và 2 anh porter. Mọi người ngao ngán nằm vật ra ngắm trăng và nhỏ to tâm sự loài chim biển. Gió thì cứ thổi ào ào, nhưng trời thì không lạnh lắm.

Tâm sự được chút thì mọi người ai rút về nhà nấy. A Thumongto chui vào lều dựng kế tấm bạt ngay cạnh đống lửa, trước khi nằm xuống còn không quên buông lời nhắn nhủ : ”a không kéo khóa lều e nào lạnh cứ vào tự nhiên nhé..”

Góc trái là lều của a Thumongto.

picture.php


A BM và Tichuot thì lầm lũi quay về chiếc võng thân thuộc nằm đu đưa theo chiều gió, ngồi ngắm trăng sao chút rồi e cũng quay về võng nằm nghe nhạc (mang mp3 theo quả là lựa chọn không tồi). Sau lưng mọi người cũng trải các thứ tủi ngủ ra nằm xếp dọc như phơi cá khô, đâu đó vài tiếng kéo cưa kẽo kẹt đã bắt đầu vang lên rền rĩ giữa không gian vắng lặng của đất trời.

picture.php
 
Nói về tình hình chiến sự thì cũng khá căng thẳng, buổi trưa mọi người lấy ít nước nên bây giờ chắc chắn không còn bao nhiêu. E ngồi nhẩm tính lại thì nhớ trong balo còn được nửa chai 500ml, thế chắc cũng đủ rồi. Nhưng thật bất ngờ ngày hôm sau e còn phát hiện ra được một chai 500ml đầy ứ nằm trong balo khi nhiều người trong đoàn đã cạn veo nước. Nhưng đó là chuyện ngày hôm sau, còn tối hôm nay thì với 250ml còn lại phải xoay xở thế nào, quả thật là một bài toán khó. Ngay lập tức e lức bút chì sổ tay ra tính toán các phương án cắt giảm chi tiêu thời khủng hoảng kèm thêm các giải pháp xin gói kích cầu từ các bạn đồng hành khác. Vận dụng hết các kỹ năng nghiệp vụ thì điều tra được đồng chí Nambyus còn tích trữ khá nhiều nước, đồng chí Dumien không còn giọt nào, các đồng chí khác thì cũng vã như em.. QUOTE=ruadibo

Em nhớ 1 kinh nghiệm (truyền khẩu, nghe được từ hồi xưa lắc) lấy nước trong những trường hợp bi đát tương tự thế này: Đêm đến, đào 1 cái hố, giữa hố đặt 1 vật chứa, phủ bạt nilon lên trên, giữa bạt ném vào 1 hòn sỏi cho bạt chùng xuống, để đấy đến sáng mai thể nào cũng có 1 ít nước. Thú thật là em chưa thử. Các bác có dịp thế này thử xem sao. Hoặc bác nào nhà có vườn tược tối nay ra đào cái hố test xem.
 
Em nhớ 1 kinh nghiệm (truyền khẩu, nghe được từ hồi xưa lắc) lấy nước trong những trường hợp bi đát tương tự thế này: Đêm đến, đào 1 cái hố, giữa hố đặt 1 vật chứa, phủ bạt nilon lên trên, giữa bạt ném vào 1 hòn sỏi cho bạt chùng xuống, để đấy đến sáng mai thể nào cũng có 1 ít nước. Thú thật là em chưa thử. Các bác có dịp thế này thử xem sao. Hoặc bác nào nhà có vườn tược tối nay ra đào cái hố test xem.

Bọn này cũng đã nghĩ tới tới việc đó, nhưng xung quanh chúng tôi chỉ là đá và đá, cây cỏ mọc còn không nổi thì lấy đâu ra nước.

Picture%20331.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,180
Bài viết
1,174,134
Members
191,988
Latest member
nhakhoavenus
Back
Top