What's new

Câu chuyện cuối năm... nhớ về Tây Côn Lĩnh

Cuốn năm, xem lại các cung đã đi, bồi hồi trước những bức ảnh về Tây Côn Lĩnh, những vẻ đẹp, những nét hoang sơ, những cảm giác kỳ thú... xen lẫn những phút giây ngọt ngào cứ ẩn hiện...như những thước Fim xưa tràn về , lặng lẽ viết vài dòng về chuyến đi này vậy...


...hoa đào chiều muộn Tây Côn Linh..

2daoar7.jpg



Hoa mận khoe sắc...

22zj0.jpg


…mùa xuân 2007, chúng tôi cũng đã từng thử chinh phục Tây Côn Lĩnh, đi từ hướng Hoàng Su Phì đi lên, 03 con Cào cào cũng ba gã trai phảI bỏ cuộc nữa đường khi không thể chinh chiến được đoạn đường khiêng xe…trở về trong cảm giác thất vọng. Nhưng chuyến đó chúng tôi cũng kịp chinh phục Tây Côn Lĩnh 2 trong đêm, tất nhiên không đẹp và hùng vĩ như Tây Côn Lĩnh 1…

…lần này, 02 con Cào cào cùng mấy chiếc Dream, Ware, Yamaha quyết tâm vượt qua được dãy núi huyền thoạI và trữ tình này…
Chúng tôi khởi hành ở Hà NộI vào mộI chiều cuốI tháng 6, cùng 8 thành viên và 05 xe gắn máy , chỉ có 01 thành viên nữ trong đoàn.
 
....Bắt đầu đi vào rừng già…đi vào những con đường mòn, đường quanh co…khúc khuỷ…nhưng hết sức nguy hiểm….có những đoạn chúng tôi đi như những ngày đầu tập đi xe máy, chầm chậm bò trên rảnh đường chỉ đặt đủ hai bánh xe và cả hai bên đều là vực thoai thoảI, những đoạn này, xe đi số 3 số 4 nhẹ nhàng trôi..hai chân vừa cân bằng xe…vừa bám sát đường, qua những đoạn này, thần kinh căng ra và tất cả tập trung vào tay lái.

Và không chỉ là một đoạn ngắn mà liên tiếp, liên tiếp nhau kéo dài… chúng tôi đi rón rén, thận trọng trên những con đường này, các xe nữ vì nhẹ, vì thấp nên điều khiển dễ dàng. Còn 02 con Raid cào cào, vất vả vì nặng nề..xe to, dài, cao nên tất cả những đoạn đường lăn bánh đều trau chuốt nhẹ nhàng, thận trọng…tôi còn chống được chân còn Lâm thì đi như múa bale trên chiếc xe của mình, thế mà không sao. Qua một khúc quanh nhỏ, chân tôi mất đà và lực của túi đồ nghề sau xe vặn mình hất tôi và chiếc xe xuống vực bên đường…tưởng đi rồi…may còn những cây rừng mọc chi chít cản đà rơi của mình và xe …cả nhóm xúm lạI kéo xe và ngườI lên, và may quá ngườI và xe không sao cả, chúng tôi lạI tiếp tục lên đường.


Càng đi, chúng tôi càng đi sâu vào rừng già, đi xuyên qua rừng cỏ tranh cao quá đầu ngườI, những cây cổ thụ, những bụI phong lan bám quanh cây…cảnh thật đẹp , hoang dã…nhưng đường đi càng lúc càng nguy hiểm.


Đang đi, chúng tôi gặp nhóm 03 ngườI đang phát cỏ trồng rừng, dừng lạI mờI nhau điếu thuốc và hỏI chuyện, hóa ra họ là ngườI Kinh, lên đây trồng rừng theo một dự án nào đấy của chính phủ. Họ hiền lành, chân chất đã ở trên này được 03, 4 năm nay…ngườI lớn nhất là 28 tuổI mà cứ như 38-40 vậy, cuộc sống chốn sơn cước này hình như làm cho họ mau già hơn thì phảI, trông họ khắc khổ quá … họ cất một cái lán bằng vảI bạt và giường là những cây rừng ghép lạI, chúng tôi nghĩ ngơi ở lán của họ, lấy ra chai rượu đem lên từ Hà NộI, cùng uống vớI nhau vài ly, cùng hàn huyên… họ kể về cuộc sống trên này, về công việc họ đang làm…họ ngạc nhiên khi nghe mục đích chuyến đi của chúng tôi.

Họ lo ngạI cho chúng tôi, họ cảnh báo đoạn đường sắp tớI chỉ có rừng giá và rừng già, không có đường đâu, chỉ có cách phạt cây mở đường mà thôi, và có thể đêm nay ngủ trong rừng …nghe qua tôi bắt đầu thấy ớn ớn, tuy nhiên mấy ly rượu làm cho mình thấy phấn khích hơn.


Anh em trong đoàn vẫn quyết tâm đi, và đi.
Thoả thuận vớI họ, nhờ để lạI cho vài ký gạo cùng ít đồ ăn cá khô…họ làm sẵn cho chúng tôi và còn cho mượn nồI, chăn ấm, vảI bạt dựng lều. Chúng tôi nhờ họ dẫn đường đến vực mà chuyến đi Mùa Xuân tôi đã không vượt qua được


Hai ngườI làm rừng dẫn chúng tôi đi, họ đi trước phát cây mở đường và vần xe giúp chúng tôi, quả thật nếu không có họ chúng tôi lúc này không biết xoay trở thế nào giữa rừng già…vì càng đi vào càng hoang vu và rừng già thì ken đặc, không còn dấu viết gì của đường mòn nữa.


TrờI chiều xuống nhanh qua, mớI đó mà đã tốI rồI, các xe đã bắt đầu mở đèn lầm lũi theo ngườI dẫn đường, họ vẫn đi trước, phát cây mở đường. Bắt đầu vào những đoạn đường bùn lầy, cả xe và ngườI cứ bì bỏm mà đi… hỏI ngườI dẫn đường, sắp đến chổ có thể dựng trạI chưa, họ bảo 40 phút đi bộ, sau mớI biết 40 phút đi bộ của họ bằng 2 giờ đi bộ của mình. Sợ thật !!!


222img6968gf1.jpg



222img6989ew2.jpg



222img6999av0.jpg




222img7004sm3.jpg



222img7406jq1.jpg



222img7409fz5.jpg



222img7417fx3.jpg



222img7468ot0.jpg



222img7470ur1.jpg
 
.......tiếp nốt vài dòng để chuẩn bị đón ông Công, ông Táo nè....năm củ sắp qua rùi...hic..

Chúng tôi thận trọng dò dẫm theo ngườI dẫn đường, tuy nhiên do đường khó đi nên chúng tôi đi cách nhau khá xa, xe bò bằng số 1, ngườI ngồI sau đều xuống đi bộ theo sau, vẫn trao đổI qua những tiếng hú và tiếng í ớI vang vọng cả một góc rừng.

PhảI nói những ngườI trồng rừng họ tốt quá, họ giúp chúng tôi nhiết tình quá, không chỉ phát cây mở đường, họ còn giúp chúng tôi đẩy xe…. Hoá ra trên chốn rừng thiêng nước độc này, ngườI Kinh có khi tốt hơn ngườI dân tộc.

Chúng tôi có sự cố, xe Yamaha 125 bị hư, không thể đi được…thế là một quyết định được đưa ra, xe hư để lại…ngườI đi tiếp tìm chổ hạ trạI, sáng mai xe cộ tính sau…tuy nhiên khi đi trước soi đường cho đoàn xe còn lạI, trờI thì tốI cỏ tranh lẫn vớI cây rừng mọc xen kẻ, tấm nhìn cả đèn củng chỉ tù mù…chống chân hụt, tôi cùng con Raid lạI lộn nhào xuống vực… tuy có cả mũ bảo hiểm, lẫn bọc tay chân đầy đủ, nhưng tôi cũng choáng vì cú ngã bất ngờ…cũng may vẫn cây cỏ cản lại…nếu không thì tiêu là chắc, nhưng chiếc xe đè lên mình xăng xe chảy ra ướt đẫm cả ngườI, cảm giác cháy nổ làm mình sợ đến cuống cả người. Rất may những ngườI dẫn đường và cả nhóm cùng phụ kéo xe lên, thôi tất cả đành bỏ xe lạI lộI bộ theo ngườI dẫn đường tìm chổ hạ trạI, vùng rừng chổ này toàn cỏ tranh và ẩm ướt nên muốn có chổ khô ráo hạ trạI, chúng tôi phảI hành quân thêm một đoạn khá xa, và việc để xe lạI hoá ra là một quyết định đúng vì những đoạn sau này, đi bộ không chúng tôi vẫn sợ huống chi kèm cả xe, có những đoạn cả nguyên khúc cây cổ thụ nằm chắn ngang đường, có những chổ sạt xuống…bên cạnh là vực sâu thăm thẳm…đi bộ bò qua vẫn còn ớn.
 
hic

Lầm lũi theo ngườI dẫn đường, cái đói, lạnh và cỏ tranh cào vào tay , vào mặt…chúng tôi vẫn xuyên rừng già…đồ đạc vác theo bắt đầu nặng trĩu…nhưng biết làm sao được, đành cố mà đi…đôi giày của tôi ngấm đầy bùn đất, như bết theo bước chân mình đi…mình đi đầu phảI cố để mọI ngườI cùng đi theo, cả đoàn lặng lẽ theo, mệt mỏI và đói khát làm mọI ngườI quên luôn cả những câu đùa tếu táo như lúc xuất phát. Tất cả chỉ mong đến chổ hạ trạI….

RồI chúng tôi cũng đến được chổ hạ trạI, chổ đất khô, nơi khe núi, sát bên cột mốc…bên kia cột mốc là Trung Quốc. Chúng tôi nghĩ ngơi và chào tạm biệt những ngườI trồng rừng, họ phảI quay về trạI của họ, để chuẩn bị đồ, ngày mai họ sẽ giúp chúng tôi cung đường còn lại. Nhìn họ chúng tôi thầm cảm ơn và ái ngạI cho việc quay về trạI của họ. Họ nói họ quen rồI…

77825388sf3.jpg



89976189co4.jpg




56569225gf3.jpg
 
Last edited:
29042353bl2.jpg



78768561ii6.jpg



60088132rl8.jpg



22205156rl2.jpg



73703898sb9.jpg



Chia nhau ra Lâm và Quang, Nguyên lo dựng trạI, Du, Long đi kiếm của nấu ăn…mình cùng Đức và bé Trâm chuẩn bị nấu cơm….ở trên này lạnh, không khí ẩm và ảnh hưởng trận mưa đêm qua nên củI đốt mãi cũng chỉ cháy phập phù…dựng trạI xong cả đoàn quay quần bên bếp lửa tán chuyện và chờ cơm…đùa vớI nhóm “ hồI đi quân độI tao nấu cơm mãi mà “…ấy thế mà cơm sống…cả nhóm ăn cơm và trò chuyện vui vẻ bên đống lửa giữa trờI se lạnh… lúc này cảm giác thanh thản và nhẹ nhàng quá… mọI ngườI ai cũng vui vẻ, đùa giỡn.


...anh nuôi...hic

45120879tq7.jpg


...đêm rừng giữa lán tạm...

10sg3.jpg
 
Nghe anh zuji kể chuyện mà không biết anh là nhà văn hay báo chí nhỉ, lúc khi là con buôn ý:))
 
Nghe anh zuji kể chuyện mà không biết anh là nhà văn hay báo chí nhỉ, lúc khi là con buôn ý:))


...mịa, năm hết tết đến rùi ...đang định buôn chút lơ đãng lấy tiền du hí đây , híc ...ba dòng ba chữ bán ai mua ...hic, thui đi uống rượu cà kê vậy ...
 
Anh zuji ơi hôm nào đi cho em đi cùng nhé:))

..........................................................................

...thân bồ tượng của cô mà đi thì chết cả nút ... nhớ chuyến APC , đi sau cô mà không nhịn được cười ...nhờ thế cả chuyến lên mốc không mệt được ....hic, mà mà có đi tớ chỉ đường cho đi, còn tớ xin kiếu ...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,676
Bài viết
1,135,075
Members
192,365
Latest member
JosephNunn
Back
Top