What's new

Có lẽ tôi sẽ "không" đi phượt nữa!

Tôi. Một cái gã gần 4 chục xuân xanh rồi, nhưng máu ham chơi vẫn trội hơn máu làm ăn. Trong công việc cũng đã được đặt chân đến 60/63 tỉnh/thành của đất nước Việt Nam thân yêu này và một số quốc gia trong khu vực. Và chính cái sự đi nhiều đó đã thôi thúc tôi tìm đến với phượt. Đã chán ngấy cái cảnh lệch xệch kéo va li khỏi ô tô, máy bay, rồi check in khách sạn, rồi họp hành chém gió "Nuôi con gì, trồng cây gì, làm gì để phát triển kinh tế địa phương, đó là cái các đồng chí phải tính" rồi lại check out khách sạn về cơ quan cắm đầu làm báo cáo công tác mà chả biết nơi mình đến cuộc sống con người ra sao. Cái ước mơ được tự mình lang thang, muốn đi đến đâu, muốn ăn gì, muốn ngủ đâu cứ thôi thúc hoài. Nhất là trong cuộc sống ồn ào, náo nhiệt bon chen với cơm áo gạo tiền này: Ra đường là bầu không khí ngột ngạt với tiếng còi xe, những tiếng cãi vã nhau của những vụ va chạm, những cô váy ngắn như để khoe tối đa độ dài của đôi chân có những nốt thâm của muỗi đốt hoặc vết bỏng chạm vào bô xe, đến cơ quan thì ngập đầu vào giấy tờ, điện thoại, email và báo cáo. Hầu như chẳng một topic nào trên diễn đàn là không đọc đến nỗi cảm giác như mình hình dung chính xác về những nơi đó như đã từng đến. Đôi lúc lẩn mẫn còn tra map về đường đi và địa hình, cảnh quan những nơi đó mà vẫn chưa có dịp nào biến thành hiện thực.
 
Lên cao chút nữa, khi trời còn sáng chúng tôi phát hiện một bãi đất rộng và bằng phẳng ngay bên sườn núi và ngay phía ngoài là thung lũng tựa như điểm quan sát (view point) của những tòa nhà chọc trời. Hình như đây chính là điếm lý tưởng đề ngắm biển mây Y Tý mà rất nhiều tay đam mê đã chụp. Tôi đoán thế mặc dù trời không có mây nhưng rất nhiều nam nữ thanh niên bản địa dựng xe ngồi trầm tư ngắm thung lũng như đang suy tư về điều gì đó. Họ thả cho hồn đi lang thang vào gió và cảnh vật đến nỗi 1 thành viên nữ "sinh" nhất đội chúng tôi ra bắt chuyện họ cũng không bận tâm để trả lời.
=)))))))))))))))) chết cười cái anh áo xanh này, k biết thì lắc đầu cũng được, đằng này nhìn trân trân 1 hồi....rồi ngoảnh đi chỗ khác.
Ảnh ọt đẹp quá bác ơi.
 
@: Nhỡ! Không nói chuyện này nữa nhé, trông cái mặt anh bản lĩnh như Brad Pitt nhưng cũng đa cảm lắm đấy nhé. Đúng là cái trang 13 đen đủi, trưa nay anh đã định up cố cho qua cái trang này trước khi đi làm mà không kịp.
 
Hehehe, thằng em ạ, chú còn chưa hiểu được cảm giác hồi hộp phập phồng của ta trước tình cảnh đó đâu :)) Cái xe đó, ta lái k có được, chứ nếu là xe số thì ta cho bác Thắng làm ôm ngay =)) Ngồi sau bác í, biết bác í mệt mà cứ phải hỏi chuyện linh tinh, mà bác í cũng kể linh tinh, có lẽ sợ k nói chuyện thì ngủ gật xừ mất ( chắc sợ mềnh lợi dụng thời cơ sàm sỡ :">) Cái chi tiết buồn cười trong buổi sáng hôm đó là sau khi đánh dấu lãnh thổ bằng cách riêng thì quay mặt sang nhìn ta với ánh mắt hối lỗi xong chỉ nói mỗi câu " sorry " rất chi là nhẹ nhàng. Dế xương nhắm í :">
Chú bị xòe lần 1 ở đó àh, chị đi lên thấy chú đứng đó thì chỉ nghĩ là chú gọi đội kia không được nên đứng lại chờ thôi, sao k nói, ta đổi chỗ cho =))
Nhanh quá, mới đó mà tròn 2 tuần rồi, ai cũng bận bịu rộn ràng khi quay lại cs thực, thấy mệt mỏi bơ phờ với những toan tính của cs.
Hôm qua đang làm thì sếp gọi, nói chị đăng ký đi học đi và đăng ký thi CPA. Đi học, đầu tư cả thời gian, tiền bạc và cả sự quyết tâm đồng nghĩa với từ bỏ nhiều thứ. Sếp nói, chuyện chơi bời phải gác lại...
Từ chiều qua đến h, trong lòng cứ suy nghĩ miên man mãi, cái cảm giác ấm ách sao mà khó tả quá. Vẫn biết học là tốt cho mình, tốt cho cv, tốt cho sự nghiệp, tốt cho tương lai. Vẫn là chữ nhưng... Mình không muốn trở thành kỷ niệm, cũng không muốn để những ước mơ về những nơi mình muốn tới, những người mình muốn ở bên trở thành kỷ niệm...
Chính trên những con đường đó, vô tình đẩy những người xa lạ, không biết gì về nhau, không hiểu gì về nhau chỉ vì chung sở thik mà trở thành bạn bè, mà trở nên gắn bó thân thiết. Hôm nọ nghe con Mèo nói, nếu mik k đi nữa, có lẽ nó cũng không đi nữa. Không biết có thật hay không nhưng nó làm mình tý thì khóc. Nó là đứa bên mình nhiều cung đường nhất, kể cả nó k đi được hay mình k đi đươc thì nó cũng cùng mình lên cung đường, tuyển xế, ọp ẹp đủ trò, lúc nào cũng bên cạnh. Cũng 30/4 năm trước, trên những con đường đi APC, mình khóc và ước nó ở đó, mình chỉ nghĩ có nó, mình sẽ không phải lo lắng gì cả. Mình chỉ biết là nó quan trọng với mình chứ chưa bao h nghĩ nó lại nghĩ thế...
Cũng trên những con đường đó, có người dạy mình cách đọc cây số, cách bẻ cua, cách xử lý tình huống trên đường, cách cư xử với mọi người trong đoàn... Cái giọng Nghệ An đặc sệt, đáng ghét ấy lúc nào cũng văng vẳng bên tai mình. Mỗi lần mình cầm lái, mỗi lần mình rong ruổi, mình đều có cái cảm giác ấy. Từ cách nói chuyện, cách suy nghĩ, cách sống...tất cả đều ảnh hưởng đến mình, tạo nên một phần con người mình bây h...
Rồi những người anh, người chị, người bạn mình có được dải dọc từ Bắc vào Nam, những người đều cho mình lời khuyên, cho mình biết mik phải làm gì khi cần và ủng hộ mình...
Bọn bậu xậu nữa, kém cả đống tuổi nhưng lúc nào cũng gọi mik là mụ, nhưng đúng là đi cùng, cảm nhận được sức trẻ, thì thấy mình cũng như trẻ ra, như sống lại sau những giờ phút nhăn nhó tại vp, hay bên khách hàng.
Thấy khó thở, hôm qua, khi đưa ra quyết định, thấy lồng ngực mình hình như bị hẹp lại bởi thấy thật tức ngực, thấy choáng váng như thiếu ôxy vậy. Mình đang nghĩ gì và mình muốn gì ??? Phải chăng mỗi sự lựa chọn đều làm cho con người thấy khó khăn...
Haizzzzzzz. Mỗi sự lựa chọn đều khiến chúng ta cảm thấy khó khăn. Trong từng thời điểm/ hoàn cảnh cụ thể, chị sẽ phải lựa chọn, nhưng e nghĩ sự lựa chọn đó ko cần phải đánh đổi. Chỉ là xem điều gì thực sự quan trọng và cần thiết cho mình hơn thôi. Đúng như chị Mèo nói, đâu phải hạnh phúc chỉ là bên nhau trên những cung đường phượt. Với e, đôi khi được nhớ lại những kỉ niệm, những con ng đã gặp, những cung đường đã qua, những khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau, ... đó cũng là hạnh phúc. Cuộc đời vẫn tươi đẹp...cho dù không bao giờ trọn vẹn!
 
@: Nhỡ! Không nói chuyện này nữa nhé, trông cái mặt anh bản lĩnh như Brad Pitt nhưng cũng đa cảm lắm đấy nhé. Đúng là cái trang 13 đen đủi, trưa nay anh đã định up cố cho qua cái trang này trước khi đi làm mà không kịp.
Bản lĩnh như Brad Pitt =)) Xem ra vẫn chưa hết bệnh =))
 
@: Nhỡ, Mập! Cung Y Tý-Sa Pa, 2 cô có bí quyết gì mà Thắng và Dũng chạy ổn thế. Sáng ra anh nghĩ 2 cậu này có khi vặn ga bằng 2 tay cơ đấy.
 
@: Nhỡ, Mập! Cung Y Tý-Sa Pa, 2 cô có bí quyết gì mà Thắng và Dũng chạy ổn thế. Sáng ra anh nghĩ 2 cậu này có khi vặn ga bằng 2 tay cơ đấy.
:(( e buồn lắm,vì e k đc thử .Lần này e chưa đc đèo 2 chị đâu ná :p
 
Pha múa xoè lần 2 của e gửi tại nơi đây :)) lý do rất đơn giản là mải ngắm 1 bà dân tộc đi xe Taurus biển 30M6-e nghĩ bà này chắc có con học giỏi lắm đây :) xuống tận HN học lận.Nghĩ đến đấy xong thì nhìn thấy nhà mình dừng lại nghỉ,1 phần giật mình,1 phần do bị xoè pha trc nên e xử lý k đc tốt.Nhưng công nhận đây là cung đường đẹp nhất trong chuyến đi.
@BÁc Doun nhớ vụ đôi bồ câu trên đống cùi ở phần tiếp theo đấy na :p,pha đấy e đi nhanh nên k kịp quan sát :((,tiêc lắm

Sau vụ xòe thứ 2 này của chú, anh rút ra thêm được một kinh nghiệm đó là, người đi trước phải chọn vị trí dừng hợp lý để người sau dừng không gặp nguy hiểm. Quả thực chỗ đó vừa thoát cua, vừa có nhiều bột đá quá.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,442
Bài viết
1,175,959
Members
192,106
Latest member
Cbbb800
Back
Top