What's new

Có một 722 khác - Khi hạnh phúc là ở cùng nhau

Em xin phép anh @caonguyen_dom thay nhóm mình đứng ra mở hồi ức nhé, vì hình của chuyến đi trong máy c Thanh chụp khúc đầu e chưa lấy được, nên chắc viết chút cảm nhận rồi sẽ share hình ảnh đầy đủ sau. Mọi người cùng vô góp gạch xây nhà nhé.
T_T muốn dán hình mà chưa biết cách *ngơ ngơ*
CÓ MỘT 722 KHÁC...
Tại sao là 722 khác, mà không phải 722 thôi, bạn có thắc mắc không?
Mình cũng thắc mắc lắm, đọc topic 722 từ những ngày đầu, nhưng cứ ngấp ngó, dòm dèm, băn khoăn chưa dám quyết định vì lo, ko phải mình lo gì, liều mà, liều lắm, nhưng cung đường khá là khó, đi mà gặp chuyện gì thì chỉ có lỗi với gia đình thôi ( hic hic, tha cho em cái tội nay :D)
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, dòm ngó cho đã đời, đợi người ta full xế full ôm rồi mới lập lò đăng ký, thêm ông chủ thớt "722 khác" khác người nữa, ổng tìm ôm có xe, mình tìm ổng, ổng nói bạn ổng tìm, hỏi bạn ổng là ai, ổng nói bạn ổng Là Chính Mình, mình ngu ngơ tưởng thật, giận hết sức hehe. Cũng may, tìm được xế đi cùng, mà kỳ lạ, đời nó phải vậy sao, trong cái may có cái rủi, trong rủi lại có may, may may rủi rủi có phải là cuộc đời??
Mọi cung bậc cảm xúc đều đã trải nghiệm, hụt hẫng, lo lắng, buồn, vui, mạo hiểm, nghỉ dưỡng, hưởng thụ, hạnh phúc.... Có một 722 khác- khác nhưng Trọn Vẹn :L:L
Nhóm xuất phát lúc 6h hơn 1 chút, 7 xe đi trước, 2 xe nhập đoàn vào 2 thời điểm lúc sau, lúc về chỉ còn 6 xe, nhưng niềm vui thì lúc nào cũng có. Cơn mưa xối xả Sài Gòn tiễn cả nhóm lên đường, báo hiệu 1 chặng đường gian nan. Vạn sự khởi đầu nan, gian nan thử sức người..
Dừng chân ở quán Mì Quảng ven đường, sì sụp tô mì nóng hổi thơm ****g phức, bắt đầu quan sát các bạn đồng hành, mỗi người cắm cúi ăn, chia nhau số điện thoại, ngụm cà phê, nhìn nhau ngài ngại, cười xã giao, có người còn chưa nhớ hết tên nhau, nhưng cảm giác thân quen cũng bắt đầu le lói, 2 kg chôm chôm chia mỗi xe 1 ít, dán số phản quang, đoàn có mấy xe mà số thì 2, 3, 22, 24, 27, 28... =)) em hiểu em chết liền
Vừa qua đèo Chuối 1 đoạn, nói tới Chuói mới thấy lạ, sao đoàn mình cứ vô đèo tên Chuối là y như rằng :help:help
Bộ đồ nghề vá xe, đèn pin bắt đầu được lôi ra, lục cà lục cục, anh Ken rất là siêu, với sự ủng hộ của chị Ken bên cạnh, chỉ mấy phát là xong, đứng trước nhà người ta mà nói nói cười cười quá trời, nghĩ mà chả sợ, họ ở trong nhà, thấy mình đông vậy có tức cũng chẳng dám ra, ôi em thiệt là:T
Anh em lại cùng nhau bon bon lên đường, trăng mọc đầu núi, đẹp và huyền ảo, em phát hiện ra mình thích trăng khuyết hơn trăng tròn, có lẽ vì trên đời này đâu có gì hoàn hảo, nên khuyết khuyết 1 chút lại hay :v
Dừng chân giữa trung tâm thành phố Bảo Lộc, xe xếp thành hàng, nằm nghỉ la liệt, công an mà ra chắc bắt cả đám về đồn giải trình, hên :D. Người góp bếp gas, người góp nối, cà phê, nước, 1 thố cà phê chia ba, mỗi người 1 ngụm, Ấm lòng.
Hội ngộ với nhóm Kau 1 chút ở đây, nhưng có lẽ chỉ nhóm mình mới hưởng được cái thi vị giữa thành phố, uống cà phê bụi, nằm la liệt lề đường (T_T kô biết up hình nên tả thôi huhu)
Tới nhà nghỉ cũng hơn 1h sáng, nghe giọng ông chủ nhà trọ mà nhớ Nội da diết, cũng cái giọng đó, dáng người đó :(( bùn chút xíu
Nằm chưa ấm lưng thì cứ 5 phút bị ông Lead gõ cửa 1 lần, tào lao mía lao ko hà, nhưng mà vui hia hia
Nãy giờ kể quá trời, chưa thấy 722 đâu hết, hé hé, thoai kệ, để dành từ từ kể mới có chuyện mà nói chớ, khuya lơ khuya lắc rồi, đi ngủ đây.
 
Ta nói lâu ngày không viết, chùn tay, từ bữa đi về tới giờ cả chục ngày rồi, sắp quên rồi, sợ quên nên càng phải viết, để giữ lại những cảm xúc mai mốt già còn có cái để đọc lại chớ :D
Trước khi vào 722, các xe bắt đầu dừng lại, gắn xích bánh, có 2 xe ko gắn vừa nên để không chạy luôn. 722 bắt đầu không như tưởng tượng, không biết là đã tưởng tưởng những gì nữa, nói chung là thấy cũng "thường" thôi, =)) đi cứ xìa qua, xìa lại, sình chẹp nhẹp, tại ôm mà, mà ôm thì ngồi sau thấy xế chạy chứ biết chi mô, thấy xế vật vã, ôm ngồi sau cứ hí hửng chụp choẹt, những đoạn khó thì tếch xuống đi bộ cho xế dễ chạy, vậy thôi, hia hia, ai biết khó dễ thế nào đâu à, nói chung đường rừng 722 trơn thôi, hok có nguy hiểm ha, í là ban đầu mình thấy vậy đó.
Được 1 đoạn thì Xế bị thương Lang Bạt do bong gân cổ tay nên không thể chạy được nữa, ôm Thanhbui xông pha chạy thế, nhìn bà chị hăng hái, mình lo lo không biết chạy được hok tại thấy mấy xế mình cũng vật vã, mà thôi, giờ không chạy thì ai chạy, nam full xế rùi, nữ nào xông pha được thì xông pha thôi. Đường càng ngày càng khó hơn, trời cũng bắt đầu tối dần, ôm xế Thanhbui đi phía trước, lúc đầu thì khá êm, nhưng do đường khó và trơn quá nên chị bắt đầu té, híc, xót gì đâu. 1 lát sau đoàn nghỉ thì mặt chị tui đã trắng bệch vì mệt, vì té, vì sợ rùi, hỏi chị có muốn mình chạy thay không nhưng chị vẫn chạy được, khi nào không nổi nữa thì sẽ đưa em. Tạm yên tâm vậy.
Một lúc sau thì chị đuối quá, đổi qua cho mình. Bắt đầu run nhe, hehe. Thanhbui qua đi với xế của mình, bắt đầu hành trình đi bộ đầy gian nan( tại sao đi bộ thì tại vì ...đường khó....ôm đi bộ..cho xế dễ chạy...haiz, thương chị tui, lẽ ra tui đi mới đúng)... bắt đầu kéo khóa áo mưa che chắn, đội đèn pin(tối rồi), chỉn chu .. nhan sắc rồi em nó bắt đầu phiêu, 722 là đây, hú hú hú :))
mới lái xíu chưa quen thế là thắng tay, vặn ga, xìaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. :)) Được cái cứ biết té là mình alehap, bay ra khỏi xe liền, có gì vừa dễ dựng xe, vừa ko bị thương, phương châm người hơn xe hehe, về kể cho Langbat nghe em nó cười quá trời =))
Bon bon chạy những đoạn dễ, trầy trật những đoạn khó, biết mình lái yếu nên cứ nhè vào chỗ nào có rãnh mà đi, mặc kệ bùn sình, yêu đôi giầy sính nhỏ em mua mà ko mang gì đâu, nhìn nó là ko biết mang đi đâu, kết quả đi 722 quá hợp lun :D
Té thêm vài 3 lần nữa, té có chuẩn bị nên mình ko sợ, vẫn thích cảm giác một mình một xe hơn làm ôm xe kia, vui phơi phới.
Giữa đường thì gặp chị Babyone và xế của chị, xe gì mà 2 người, 3 cái balo, 1 thùng thịt, 1 cái võng mùng, thêm bộ đồ vá xe phía sau. Hoảng, xe mình có 2 balo 1 võng mùng mà xế đã than ko có chỗ ngồi rồi, haizza. Bước ngoặt là đây, chị BBO sang làm xế xe mình đang chạy ,minh bắn sang làm ôm cho em trai chở chị BBO. trầu quâu ta nói gì mà, xe Langbat vốn đã có đồ Langbat và Lanrung rồi, balo BBO thì chuyển giao qua xe Anngochuynh, xe này té 1 lần cũng vì vậy, xế mới chở 2 balo ở trước, mình ôm thùng thịt và cái võng phía sau. Máu liều của xế mới thì khỏi chê, phóng 722 mà như phóng xa lộ Hà Nội, 2 chân quơ quào như bơi thuyền, vừa đi vừa hỏi han tình hình, tình hình thì cũng không phải nhóm mình nên mình ko kể vô, đi giữa chừng thì thấy đèn pin quơ loạn xạ, hú hét nhau quá trời, thấy nhóm Kau rồi, mừng quá, chắc là sắp tới rồi, mới 9h à, mừng vì sắp tới, mà buồn thì quá chừng, 722 là vậy đó hả? Gì kỳ vậy, sao ít vậy, chán quá vậy???(còn nữa...)
 
Last edited:
Đang băn khoăn vì thấy 722 muốn hết tới nơi rồi, vừa mừng vừa tiếc, nghe BBO nói mới đi có nửa đường à, thiệt là muốn té, mình và xế mới ngồi đoán già đoán non, không biết chị giỡn chơi hay nói thiệt, tại thấy nhóm kia rồi mà. Tới đoạn qua suối thì gặp nhóm đi trước của BBO, 3 xe, cứ nghĩ là nãy mình thấy đèn pin là của mấy bạn này, nghĩ là qua con suối này chắc mẩm tới rồi. Sau nghĩ lại mới thấy vô lý, đèn pin lúc nãy chắc phải cả chục cái, tiếng người hú cũng đông, vậy mà ở đây chỉ gặp có 3 xe thôi à, không có hợp lý ha. Hì hục dắt xe qua suối, nhiệm vụ của mình bây giờ là thùng thịt, tung tăng tung tăng, hehe, ta mà lười ném thùng thịt đi thì cả nhà nhịn nhé, mà mình hẻm có ác vậy, :)). Qua suối, mọi người hí hửng rửa xe, thậm chí rửa giày, giày mình từ chỉ dính bùn bên ngoài, khô ráo bên trong thành sạch bên ngoài, ướt sũng bên trong, không sao, tới rồi mà hehe. hí ha hí hửng, xế bảo giữ đuôi xe coi chừng xe khác lên ko thấy húc vào đuôi xe mình để xế xuống phụ, uh thì đứng, hậu quả là đuôi xe ko bị húc, mà lead của tui húc chân tui, giờ em bắt đền anh được không anh @caonguyen_dom, hehe. Qua suối, phù, xong rồi, tới rồi,tưởng tượng(lại tưởng tượng) hội ngộ với nhóm Kau, đốt lửa trại, barbecue thôi, là lá la..... tèn tén ten, chưa tới đâu em, đường còn xa lắm, mới có nửa đường à. Hí hí, há há, hu hu, híc híc, giày nặng trịch rồi, ngu rồi lượm ơi. :)) Mà thôi, 722 mà, phải dzậy mới dzui. Xế mới của mình-gọi là CHốt Hạ ha-coi bộ khoái dữ à, ra rả suốt"đường này mà là gì, phải khó hơn mới đã, hay mai về đi lại đi, chưa đã gì hết trơn.." biết cái level khùng của cặp xế ôm bất đắc dĩ này nó ra sao rồi đó =))
Đêm càng về khuya, đường càng khó đi dữ dội, qua bao đoạn dốc lên dốc xuống gập ghềnh khúc khuỷu thì cũng tới đó, nơi chúng tôi ưu ái đặt cho nó những cái tên mỹ miều: Dốc Thiên Đường, Cổng Trời.... bla bla bla :))
Đoạn dây thừng mang theo đã có chỗ sử dụng, hò dô ta ta kéo xe vượt qua cổng trời, qua cổng trời là tới thiện đường, hò dô ta hò :D
Hơn 10 xe, hì hục, hì hục, từng chiếc từng chiếc 1 được các xế khó nhọc đưa lên, sự mệt mỏi vì gắng sức, vì bùn lầy, vì mưa, vì đủ thứ, nhưng với tinh thần đoàn kết và giúp đỡ nhau đã vượt qua được. Phải gọi là cổng địa ngục mới đúng. Những lúc thế này mới thấy cái tình cảm giữa mọi người quý giá, biết ai sống vì mọi người, biết ai chỉ đặt bản thân mình lên trước. Tất nhiên mỗi người 1 tính cách riêng, có người thế này thì phải có người thế khác, thế nên cho những ai đã hết mình hôm ấy, em xin dành lời cám ơn sâu sắc nhất :L
Vượt qua được Cổng Trời giống như đã đặt 1 chân lên thiên đường vậy, con đường phía sau không nhiều khó khăn nữa, mọi người vừa đi vừa chờ nhau, nối đuôi nhau, cùng nhau đi đến cuối cùng là xã Đưng K'nớ. Bao nhiêu mệt mỏi dù còn nhiều nhưng tới đích giống như phần thưởng cho 1 chặng đường cố gắng vậy. Chúc mừng đoàn mình chinh phục 722 đường rừng thành công. Chuyện sau từ từ viết tiếp hen.
 
Cái chỗ kéo xe qua là dốc cát thôi, hổng phải Cổng Trời, còn Cổng Trời là bên phía Đưng K'Nớ đi Lán Tranh cơ. :), qua chỗ đó thì sương mù bắt đầu dâng lên, mưa lất phất, lạnh teo.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,316
Bài viết
1,175,094
Members
192,038
Latest member
bepbee
Back
Top