What's new

Có phiên chợ tên là Thương nhớ...

Đọc cái tên topic của Chitto mà rùng mình i'

Sáng thứ 7, nhà tài trợ máy in ảnh và giấy in ảnh quay sang hỏi: Bây giờ còn có ai đi từ Hà Nội lên không?

Tôi hỏi: Để làm gì?

CVN trả lời: Để bảo các bạn cầm lên trên ĐV một máy in nữa.

Chỉ tiếc là không kịp. Nếu có Thương nhớ Đồng Văn 2, tin chắc, chúng ta sẽ làm được nhiều điều gần gũi hơn với đồng bào cao nguyên đá. Trở về Hà Nội, có quá nhiều thứ hỗn loạn trong đầu, những cái tên, khuôn mặt người cứ chen chúc hiện lên trong suy nghĩ, trong giấc ngủ, là CVN, là Windy, Phúc, là Last Walkman, Favourite, Chipchina, Shachou, LPL Hương, là đồng chí cán bộ người Tày Ma Ngọc Giang lúc nào cũng ở đâu đó sau lưng tôi, bên cạnh tôi, là bá bá tôi với chiếc khăn bảy sắc cầu vồng tôi đã từng mua ở chợ Đồng Văn cách đây 4 năm, bá bá bảo, hình như chiếc khăn đẹp hơn tất cả những chiếc khăn có bán ở chợ hôm đó. Là rất nhiều các bạn ở TTVN mà tôi chỉ biết nick không biết mặt, những người mới quen và nghe danh vì sinh hoạt trong một nhóm nào đó ... Các bạn là ảo. Nhưng các bạn đã làm những việc có thật và rất thật. Các bạn đã làm nên một phiên chợ "Thương nhớ" trọn vẹn.

Phiên chợ này, Windy từng bảo, là phiên chợ "Trả nợ tình xa". Nhưng Thương nhớ Đồng Văn đã không còn là phiên chợ "trả nợ" nữa. Tôi chưa "trả nợ" xong đã lại vay thêm quá nhiều "thương nhớ", vay thêm rất nhiều những nụ cười và cái bắt tay ấm áp của đồng bào.

Liệu tôi có còn cơ hội để "trả nợ" Đồng Văn?
 
Trở lại Hà Giang sau năm năm kể từ lần đầu tiên xiết bao bỡ ngỡ. Cổng trời Quản Bạ vẫn cao sừng sững, đường Hạnh Phúc vẫn uốn lượn quanh co, Mã Pí Lèng vẫn ung dung ngạo ngễ, dòng Nho Quế vẫn xanh trong hờ hững, thông Yên Minh vẫn thì thầm cùng gió, đỉnh Lũng Cú vẫn phấp phới cờ bay... Chỉ có con người đổi thay còn cao nguyên đá vẫn muôn đời lặng lẽ... Hà Giang vẫn đẹp quá, vẫn thơ mộng quá...

Chợt nhớ lúc đi qua cổng trời bỗng rơi tõm vào một biển mây mù dày đặc, ngỡ như đang được thả trôi mình bồng bềnh bơi theo ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ đèn hậu của xe đi trước. Lại nhớ những con đường nhỏ xíu vắt vẻo chạy xuyên qua những vách đá hùng vĩ, bỗng bàng hoàng trước vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên và lại càng thán phục bởi cái sức mạnh của những con người đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu thịt bản thân để gây dựng nên một con đường có tên Hạnh Phúc...

Phiên chợ cũ Đồng Văn đã ko còn nữa, nhưng những tiếng khèn Mông cùng những điệu múa đá chân, những chảo thắng cố to còn nghi ngút khói, những bàn rượu chật kín cả người miền xuôi lẫn người miền ngược khề khà chén chú chén anh, những khuôn mặt xạm đen đang ửng hồng cùng những nụ cười thiếu nữ vùng cao khoe chiếc răng vàng vẫn còn sáng bóng v..v.. bỗng khiến ta nhớ lại những hình ảnh ko xa thuở nào để rồi khi về đến Hà Nội, lòng chợt thấy vui vui, tự dưng mỉm cười và rồi mồm lại lẩm bẩm câu hát "Ôi Hà Giang mến yêu của tôi"...

Tôi ko có ý định trả nợ, chỉ mong góp được thêm chút phần "thương nhớ" vì tình cảm sâu nặng như vậy, ý nghĩa như vậy sao trả hết cho được???
 
Đọc cái tên topic của Chitto mà rùng mình i'
Trở về Hà Nội, có quá nhiều thứ hỗn loạn trong đầu, những cái tên, khuôn mặt người cứ chen chúc hiện lên trong suy nghĩ, trong giấc ngủ, là CVN, là Windy, Phúc, là Last Walkman, Favourite, Chipchina, Shachou, LPL Hương, là đồng chí cán bộ người Tày Ma Ngọc Giang lúc nào cũng ở đâu đó sau lưng tôi, bên cạnh tôi, là bá bá tôi với chiếc khăn bảy sắc cầu vồng tôi đã từng mua ở chợ Đồng Văn cách đây 4 năm, bá bá bảo, hình như chiếc khăn đẹp hơn tất cả những chiếc khăn có bán ở chợ hôm đó. Là rất nhiều các bạn ở TTVN mà tôi chỉ biết nick không biết mặt, những người mới quen và nghe danh vì sinh hoạt trong một nhóm nào đó ... Các bạn là ảo. Nhưng các bạn đã làm những việc có thật và rất thật. Các bạn đã làm nên một phiên chợ "Thương nhớ" trọn vẹn.

Mình là mình cứ hi vọng là tên mình có trong dấu 3 chấm kia :)
Với tâm trạng này mình hy vọng đây sẽ không phải là hoạt động thường niên của Phuot. Cứ đà này chẳng mấy chốc mình được tham dự Thương nhớ 2 :).
 
Những khúc củi

Hắn nói với tôi (và một số người khác): "Có củi để đốt lửa trại đêm nay rồi, nhưng toàn củi bé, cháy hết ngay". Cần kiếm củi gộc to kia. Đi hết các nhà quanh chợ, cả hàng cơm, hàng bánh cuốn..., cũng không đâu có củi to cả.

Chiều, bốn thằng hai xe lao vào xóm Quyết Tiến đi tìm củi. Thấy nhà dân bên cạnh có cây gỗ để đó, hỏi hết quanh mà không biêt tìm ai để mua. Một cậu nhòm vào mái nhà người ta bảo củi to đây rồi. Hắn nhành mồm bảo: "Xà gác mái nhà người ta chứ củi gì mà củi!". Lại chia nhau ra đi tìm.

Tôi đi ngang một nhà, nhòm qua hàng rào đá. Kìa, bên trong là củi chứ còn gì nữa. Những khúc cây đường kính chừng hai chục phân nằm đó, và trên giá nhiều củi nhỏ. Tôi và hắn gọi cửa vào nhà. Con chó nhà ấy rất dữ, nếu không bị xích thì chắc chắn là tợp cả hai rồi, nó sủa điên cuồng. Nhà chỉ có anh chủ nhà mời vào uống trà, tỉ tê hỏi han. Quanh vùng ai cũng biết việc triển lãm cả. Rồi hai cậu kia quay lại. Bọn chúng vào thì tôi ra, mà quái sao mãi chúng không ra, nhòm vào, thì đang thấy anh chủ nhà rót mỗi thằng một chén rồi. Thảo nào.

Anh ta dẫn sang nhà bên cạnh, nơi có hai ông bà già và một đống củi, nói rằng đây là nhà duy nhất có củi to ở đây. Gần núi rừng thế nhưng củi to hiếm lắm, khó có lắm. Năn nỉ gãy lưỡi, ông già đồng ý cho hai khúc củi rõ dài với giá khá hợp lý, thì bà giả giãy lên và đẩy ông ra để bảo rằng không bán, không bán được đâu. Củi phải thuê người lấy trên núi, rẻ thì không bán được, mà nói giá đắt thì lại mất hết cả hay, nên tốt nhất là không bán. Hắn năn nỉ tiếp, trình bày tiếp, tôi lại ra ngoài. Lúc sau hắn ra mặt dài xuống và bảo hai khúc củi to đắt quá.

Nhưng không có củi, thì không có than cho cả đêm, kiểu gì cũng phải có một khúc. Thế là quay vào đành lấy một khúc đường kính đến bốn chục phân, dài chừng tám chục phân, nặng cỡ ba chục cân, mang lên xe máy chở ra.

Chiều tối hôm ấy, lão Du Già kiếm được thêm hai khúc củi to nữa. Cùng số củi nhỡ, và đám thanh gỗ thừa từ việc đóng giá, thế là thoải mái cho một đêm giao lưu.


Cái căn nhà gỗ, nơi bọn chúng tỉ tê và uống rượu, còn tôi đứng ngoài...

67251692.jpg
 
Tối hôm trước

Bóng tối và giá lạnh phủ xuống Đồng Văn. Cả nhà hàng Tiến Nhị náo nhiệt bởi các đoàn "dân ta" kéo đến, cười nói giao lưu, ăn uống kể lể sao cho xiết.

Khu chợ cũ với những bức ảnh lặng lẽ chờ đợi sáng ngày mai.

67166048.jpg
 
Tối hôm trước

Chín giờ tối, lửa nổi lên, những ngọn lửa ấm xua đi giá rét và mưa bay lất phất. Mọi người vây quanh đống lửa, vây quanh lò than nướng đồ ăn đêm, và tất nhiên là không thiếu rượu giao lưu.

Mời các bạn ngoài sân, và các bạn trong ảnh một chén nhé

67166050.jpg


Biết là nói ra có lẽ cũng không nên lắm, nhưng đã là chia sẻ cảm xúc, thì tôi cũng phải nói rằng tối đó, tôi thấy hơi lạc lõng và chạnh lòng với tiếng nhạc xập xình kiểu nhạc sàn bật lên giữa khung cảnh đó. Giá như đó không phải là thứ nhạc chát bùm thì tôi đã thích hơn, đã muốn ngồi lâu hơn để nói chuyện với các bạn, hoặc đơn giản chỉ là ngồi xa ngắm ngọn lửa. Vì vậy, tôi về sớm...
 
Re: Những khúc củi

Nhưng không có củi, thì không có than cho cả đêm, kiểu gì cũng phải có một khúc. Thế là quay vào đành lấy một khúc đường kính đến bốn chục phân, dài chừng tám chục phân, nặng cỡ ba chục cân, mang lên xe máy chở ra.

Chiều tối hôm ấy, lão Du Già kiếm được thêm hai khúc củi to nữa. Cùng số củi nhỡ, và đám thanh gỗ thừa từ việc đóng giá, thế là thoải mái cho một đêm giao lưu.

Lại nghe kể... chiều hôm ấy Last đại hiệp và Chết Toi tiền bối đi cả buổi mới vần về được 1 khúc củi to, nhưng e chừng đốt vèo cái hết... Sau 1 hồi điện thoại khắp nơi, Du lão anh hùng dẫn 4 kẻ đi mượn xe cải tiến, vào 1 trong những ngôi nhà cổ bậc nhất ở Đồng Văn, xin được 2 khúc củi to và dăm khúc củi nhỏ, còn nhiều nữa nhưng ko dám xin thêm, ở đây củi to hiếm lắm, quý lắm!!!

166945_10150551558456491_704841490_9571563_170828623_n.jpg

Và đêm ấy, cả nhà đã được quây quần bên đống lửa to, tí tách, ấm áp...
Chỉ còn thiếu tiếng đàn Guitar bập bùng và tiếng hát của mọi người nữa là tuyệt, nhưng... Dường như mọi người vẫn còn xa cách nhau quá

419384_10150555707831491_704841490_9581875_1660362532_n.jpg


426731_10150550600526491_704841490_9567658_563289202_n.jpg


403297_10150550600281491_704841490_9567656_568904717_n.jpg


401992_10150550604586491_704841490_9567693_815716900_n.jpg


426708_10150550604261491_704841490_9567689_1703152994_n.jpg
 
Last edited:
Dường như mọi người vẫn còn xa cách nhau quá. Đó cũng là cảm nghĩ của mình, đáng nhẽ ra cần có người khuấy động để mọi người gần nhau hơn nữa. Từ việc đi ăn hay cùng nhau làm việc.
Cũng chỉ là chút lăn tăn nhỏ, mọi thứ đều đã tốt đẹp cả mà.

428050_2803717770015_1170739849_32508546_1268315769_n.jpg


425002_2803717370005_1170739849_32508544_1518716115_n.jpg


396451_2803718930044_1170739849_32508549_279865565_n.jpg
 
Trong phiên chợ đấy, tôi cũng thấy :
Những điệu khèn mông

DSC_7545.JPG


DSC_7536.JPG


Những chén rươu nồng

HA8_1243.JPG


DSC_7512.JPG


Những cái nắm tay thật chặt

DSC_7519.JPG


HA8_1251.JPG
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,129
Members
192,380
Latest member
camhuong007
Back
Top