What's new

[Chia sẻ] Con đường tơ lụa – đi về nơi xa lắm….

Mỗi năm chỉ có một mùa thu...

- Đọc sách Tàu thấy phán nôm na là: Chưa đi đến Tây Tạng, chưa đến Tân Cương thì chưa gọi là đến Trung khoa dân mỉn cung khở của;
- Lại nghe bảo: Muốn hiểu tận cùng Trung Hoa thì phải đến Tây An.
- Mình yêu màu tím, thích thuỷ chung, tôn trọng tình bạn, lại rất cả tin.
Vậy là, ủ mưu, rồi lên đường thôi nhỉ?

Con đường tơ lụa: từ điểm khởi đầu đến đỉnh Hữu Nghị tuyết phủ trắng tinh, nơi biên giới 4 nước vùng Trung Á…
Trên sa mạc cát bỏng và thảo nguyên mênh mông…
Nay tàu, mai xe, ngày kia cuốc bộ…
Hết đu biếu lạc đà lại ghìm cương ngựa…

Hành trình đi về nơi xa lắm nó đại loại như thế (NT)
 
Tớ vừa hạ cánh xuống sân bay Xian, sân bay cách thành phố một giờ xe chạy. Nhiệt độ đang là 0 độ C nhưng cô nàng vắng. Trên đường bay từ Chengdu (Thành Đô) lên đây, các rặng núi tuyết được nắng sớm chiếu vào, rựcc sáng lên trong thật ấn tượng.
Có 3 tiếng trước khi vào phòng họp, hy vọng có thể ngó nghiêng được Xian một chút.
 
Last edited by a moderator:
Đi Xian thì nhớ vào nhà hàng 100 món sủi cảo nhá. Cũng gần ngay lầu chuông lầu trống thôi. À, thế ra họp ở Xian rồi bay về T.Hải hả? Đi lâu không? free mấy ngày? Đang làm A hay làm B đấy?
 
:)) Sozi các đại ca. Cuối cùng thì em chả chụp được tấm nào vì "nó" lại gọi đến văn phòng họp luôn. Họp xong lại chạy ra sân bay thẳng. Cuối cùng vưỡn chưa được thấy phố cổ Xian.

Em vừa chạy đến Thượng Hải rồi (có 2 cái ảnh chụp vội ở đây: https://www.phuot.vn/showthread.php?p=75563#post75563)

Em ở đây đến chiều Chủ nhật thì bay về. Phải họp chiều mai thôi, còn lại là free.

vntuyen: em làm gì đã đến tuổi làm bên A, chắc cố làm B thêm vài năm nữa đã :D. Thank bác sửa dấu (rất hay) hộ em nhá! ;)
 
Rùng mình ở ga Tây An

Trưa nay ngồi ăn, bị một lão bạn khích đểu: "9 gái Tân Cương oánh nhau hay sao mà không dám kể tiếp gì nhể?". Lão này lạ, đâu phải vũ... nữ mà oánh nhau. "Hay là đi lạc vào chỗ khỉ ho cò gáy nào chả có gì để kể?". Biết là khích đểu rồi, nhưng mình vẫn hiếu thắng, quyết chí về post tiếp hành trình cho lão biết thế nào là khỉ ho cò gáy. (Hic, đã nông cạn, hời hợt, nay lại thêm hiếu thắng nữa. Dưng mà hiếu thắng vì giai thì kể cũng chả sao, nhể?)
-------------------

Hành trình tiếp tục...
Ngày thứ hai. Rời Binh Mã Dũng đã là gần 6h chiều. Mấy bạn hôm trước trót mua vé Chuông lầu – Trống lầu còn tiếc rẻ, cố ghé qua Trống lầu xem nốt.
Tối hôm trước ở Chuông lầu, muốn gõ chuông phải mất tiền. Xung quanh cái chuông có chăng dây, lại có người ngồi trông, không gõ trộm được, nên cả bọn ấm ức lắm. Lần này lên Trống lầu, cả dãy trống to chả có ai trông, nên bạn nào cũng khẽ đấm trộm một cái cho bõ tức (gọi là đấm cho oai, chứ tớ dát, chỉ dám sờ một cái, chả kêu tiếng nào).

picture.php

Rồi nghe ngóng sắp có show miễn phí, lại cố nán lại, kết quả là được ngắm giai khua chiêng gõ trống ù hết cả tai.

picture.php

10h tối, đầu óc vẫn còn bung biêng vì chiêng trống, thì lại tiếp tục nhào vào ga Tây An hỗn loạn. Sau gần 20 phút vật lộn giữa các bạn Tàu về quê thì cũng vào được phòng đợi. Choáng. Người đông hơn kiến. Nhìn lên thì chỉ có đúng 2 cửa soát vé đủ lọt 1 người đi. Nửa tiếng nữa là tàu chạy, làm sao mà 2 cái cửa bé tý kia đủ nuốt đàn kiến rồng rắn này trong vòng 30 phút nhỉ? Chưa kịp nghĩ hết thì cả đàn kiến bỗng rùng mình một cái, nhất loạt đứng dậy. 9 chị em giật mình tý ngã. Có lẽ anh em nhà ông Grim chưa đến ga Tây An bao giờ, chứ không thì chắc chắn sẽ có chuyện chàng ngốc đến ga Tây An học rùng mình.

picture.php

Rồi đàn kiến ấy rùng rùng chuyển động, lao về phía 2 ô cửa. Hết choáng, có thêm 9 con kiến cái tham gia vào hàng quân chen lấn xô đẩy. Tớ cậy có cái ba lô to sau lưng, tiến lên mở đường máu. Lắc bên phải, 1 bạn Tàu ôm chăn dạt ra. Xô bên trái, thêm 1 bạn Tàu vác chiếu dúi dụi. Tớ thừa thắng xông lên, được 3-4 bước quay lại thì... chả thấy quân mình đâu. Dừng lại không được vì bị "dòng đời xô đẩy", tớ cứ nhích dần, nhích dần đến cửa soát vé. Rồi đi qua một hành lang dài là đến một cầu thang cao tít, phải đến 30-40 bậc. Thôi, xong mấy cái vali kéo. Tớ và em Hù chờ một tẹo, chả thấy ai, đành lao xuống cầu thang trước... Rồi cũng lên toa của mình, tìm giường. Đang loay hoay với 2 cái ba lô to hơn người thì một bác xông vào. Một bên múa may quay cuồng, một bên xủng xoẻng ầm ĩ. Hồi lâu, tớ cáu rồi đấy, bác này không biết chữ thì ít nhất cũng phải biết số như tớ chứ. Mặc kệ, cứ chất ba lô lên giá, quay ra tìm đồng đội đã. Vừa ra đến cửa toa thì gặp các bạn đang đánh vật với mấy cái vali. Gặp nhau mừng mừng tủi tủi.
Rồi cũng yên ổn, ai có giường nấy. Và chỉ sau chừng 5-10 phút là các bạn hoàn hồn. Thế là bắt đầu thi triển “công phu ăn vặt” và buôn chuyện.
 
Last edited:
Ác mộng trên chuyến tàu đêm

Rồi cũng đến lúc đi ngủ. Khoang của tớ có 3 bạn, cùng 2 bạn gái TQ nữa, vẫn thừa 1 giường tầng 3. Tớ xung phong leo lên tầng 3. Vừa đặt lưng nằm xuống thì thấy bác già lúc trước xủng xoẻng thò đầu vào, leo lên cái giường tầng 3 còn trống. Ác mộng của tớ bắt đầu.
Tớ mơ hồ cảm thấy có "ám khí" vương vất đâu đây. Kiểm tra chăn, đệm của nhà tàu... Không phải. Rồi "ám khí" nặng mùi dần, và tớ phát hiện nó bay ra từ giường bên cạnh.
Phải nói thật là trong 9 gái, tớ là ở bẩn nhất. Trong khi các bạn mang vali 15-20kg mà vẫn chăm chỉ giặt đồ, thì tớ vác cái balo có hơn 10kg, lại lười chả giặt giũ gì. Mà tớ thì hay bị tịt mũi, lại đã từng biết mùi người Mông, người Dao... đủ cả, có lần còn đắp chăn ủ sắn trong lều canh sắn giữa rừng Pù Luông vẫn ngủ ngon lành. Nhưng "ám khí" này là lần đầu tiên tớ gặp. Nó gây gây, hoi hoi, xộc vào cái mũi vốn rất thiếu nhạy cảm của tớ từng đợt. Mãi sau này tớ mới hiểu đó là mùi cừu, mùi này ở nhà không có nên mũi tớ bỗng trở nên nhạy cảm.
Quay ngược quay xuôi không ổn, tớ nghĩ ra cách lấy độc trị độc. Với lấy cái áo lê la cả ngày ở Tây An khoác vào người, hòng át mùi "ám khí". Vẫn không ăn thua. Giữa lúc đang sợ rằng mình sẽ làm sập giường vì trằn trọc cả đêm, thì tớ nhìn thấy túi táo vặt ở bên đường mà bạn bétý đã cất công vác lên tàu. Sống rồi. Tớ bò dậy, chọn quả táo chín nhất, thơm nhất, đặt lên gối dí sát vào mũi, rồi quay mặt vào vách tàu... ngủ ngon lành. Trong mơ, tớ thấy mình đang thơm bạn bétý chùn chụt.

Ác mộng của tớ đây (với con hay cháu gái chả biết. May mà bác ấy toàn ngồi ở khoang bên cạnh với người nhà, không thì giữa ban ngày cũng gặp ác mộng)

picture.php

Đi tàu của các bạn Tàu giống hệt như đi tàu nhà mình, giống từ cái... toilet trở đi.

picture.php

Dù là trên tàu nhưng cũng có một bữa trưa thịnh soạn.

picture.php

Sáng dậy ngồi ôm cửa sổ bắn được mấy cái ảnh, rung tít mù. Cũng cánh đồng, cũng núi non, cũng dây điện. Có khác là tất cả toát lên cảm giác khô khát. Mặt đất chỗ thì nứt nẻ, chỗ thì toàn đất cát. Đến cả cánh đồng, cả cây cối cũng nhuốm màu héo úa vì bị phủ một lớp bụi đất. Núi thì trơ khấc, vách núi hằn lên từng nếp, từng nếp.

picture.php


picture.php
 
Last edited:
Gia dụ quan

Đi tàu từ 11h đêm hôm trước, 5h chiều hôm sau mới đến Gia dụ quan. Xuống tàu, chị Tờ và virgo làm hoa tiêu thám thính vé tàu đi Đôn Hoàng, còn 7 bạn vứt đồ ngồi ngả ngốn ngay trước cửa ga. Không có tàu đi Đôn Hoàng, nhưng bù lại bắt được 2 bạn taxi cò đưa về khách sạn và đi tour Gia dụ quan. Nghe đồn là virgo có một màn xủng xoẻng và múa may quay cuồng thế nào đó. Cuối cùng, 2 bạn ấy đồng ý hôm sau đưa chúng tớ đi 4 điểm với giá 360Y/2 taxi, thêm 1 điểm là khu hầm mộ so với lịch trình của chúng tớ.
Xong xuôi là về khách sạn Wu Mao (đại loại thế, trí nhớ của tớ dị ứng với các loại tên tiếng Tàu). KS ở bên hông bến xe Gia dụ quan, chếch bên đường có một hàng ăn to, ngon. Phòng KS sạch sẽ, rộng rãi, nước nóng thoải mái, giá cũng rẻ (chia đều thì mỗi bạn mất có 37,8Y).
Nhưng khi mới lên thì chúng tớ hơi choáng, dù đã được một bạn đi thám thính cảnh báo trước. Ấy là vì dọc hành lang có đặt một dãy... bô tráng men. Nhưng chỉ một số phòng có bô, 4 phòng của chúng tớ không có. Khi đi qua một phòng có đặt bô thấy hé cửa, tớ nhòm vào thì vẫn thấy có phòng tắm. Chúng tớ rất tò mò, bàn tán là sáng mai dậy sớm, thể nào cũng thấy các bạn phòng bên vừa ngồi bô trước cửa vừa giao lưu với nhau. Thế thì không chụp ảnh vội, để dành đến sáng mai. Cả bọn đi ngủ mà cứ tủm tỉm cười, chắc chắn có kẻ gặp ác mộng. Sáng mở mắt là lao ra hành lang. Chả có ai ngồi bô. Lại vội đi nên chả kịp chụp cái ảnh nào, tiếc.

Hôm sau, chúng tớ có đúng 1 buổi sáng để khám phá Gia dụ quan. Gia dụ quan là một trị trấn nhỏ, có phần hẻo lánh, thưa dân. Hình như dân ở đây làm việc theo giờ địa phương, nên 7h sáng mà đường phố vắng hoe. Con đường dẫn ra ngoại ô rất đẹp. Hai bên đường là hàng cây rợp bóng, tán lá xoè rộng đan vào nhau. Xe chạy qua tạo thành từng vòm cổng tự nhiên bằng lá cây tròn xoe. Đường nhẵn, xe phóng như bay qua những vòm lá như thế, phóng xuyên qua cả những vệt nắng nhảy nhót trên mặt đường. Mấy chị em mơ màng (và cả mơ ngủ) là mình đang đi vào chuyện cổ tích. Tiếc là vướng kính xe, máy còi nên chụp không ra.
Điểm đầu tiên là khu hầm mộ cổ, cách trung tâm 18km. Khu vực này có đến hàng nghìn hầm mộ của quan lại và người giàu có ở địa phương, vào đời Wei - Jin (năm 220-420, lúc đấy hỏi ra là Tấn thì phải). Đã khai quật 18 mộ từ năm 1972. Năm 1999 thì xây nhà triển lãm và mở cửa cho tham quan 1 ngôi mộ, gọi là tượng trưng. Cái giá trị nhất ở đây là các hình vẽ trên những viên gạch xây mộ, tả cảnh sinh hoạt, vui chơi, làm ruộng, săn bắn... được coi là "underground gallery". Trong các trang giới thiệu du lịch cũng gọi nơi này là Wei-Jin Art Gallery.
Đây là mô hình một ngôi mộ

picture.php

Đánh thức bác bán vé dậy làm việc, mỗi bạn nộp cho bác ấy 16Y (hai bạn không phải SV thì tất nhiên là đắt gấp đôi). Vừa bước chân vào nhà trưng bày, đập uỳnh vào mắt là một cỗ quan tài to tướng. Gớm, mới sáng ngày ra. Nhưng các bạn đều bản lĩnh cao cường nên chả hề gì, còn hý hởn chụp ảnh choành choạch.
Tớ non gan, nên lởn vởn tý tẹo là chuồn ra ngoài sân đứng... ngáp, và phát hiện ra nơi đẹp nhất ở đây lại là con đường từ nhà trưng bày đi ra hầm mộ. Lúc đó tớ cứ nghĩ mình đang ở một làng quê nào đó bên tây, trông thật thanh bình.

picture.php

Đi hết con đường đó, hầm mộ hiện ra như một đống xỉ than cao ngất.

picture.php

Cạnh đó là một cái nhà kho. Hoá ra đằng sau cái cửa bạc màu ở giữa là lối xuống hầm mộ.

picture.php

Đi hết một cầu thang hẹp và sâu là đến hầm mộ gồm 3 phòng, có cửa tò vò thông nhau. Phòng hầm mộ hình vuông, mỗi chiều chỉ khoảng 2m, trần vòm khá thấp, làm bằng các viên gạch xếp khít nhau, không trát vữa. Một số viên gạch có hình vẽ còn rất rõ nét. Đứng trong đó có cảm giác nó giống cái lò gạch nhà mình.

picture.php

Vào hầm mộ không được chụp ảnh, nhưng chúng tớ vẫn thủ theo 1 "bao diêm" IXY. Để 1 bạn tác nghiệp thì sẽ có 2 bạn đứng chắn cửa hầm hoặc ngồi thu lu giữa cửa, giả vờ ngắm nghía gì đó để che mắt anh bảo vệ. Và sản phẩm của lao động tập thể đây.

picture.php



picture.php
 
Cái dãy "bô" ấy cũng là thứ bọn em chết ngất khi đi thuê phòng ở Lạc Dương hồi trước, nhưng nó không phải dùng để...ngồi giao lưu =)) , mà là để khạc nhổ...nghĩ đến mà khiếp :(
 
Để các bạn chưa đi TQ dễ hình dung về cái vụ Bô này, xin xoè 1 tấm ảnh minh họa ;). Lúc đầu, tưởng rằng Bô là dùng để đi ...è, nên việc đầu tiên khi check phòng KS là kiểm tra xem có Bô ko, thấy bô là ngoảy ass đi luôn. Dưng mình cũng đồ giống em Moon là nếu chắc để nhổ thôi, chứ nếu để è thì sáng ra giao lưu hàng họ còn gì, nên vẫn quyết thuê. I như rằng :)

picture.php


Còn đây là để bổ sung thêm hình ảnh rõ nét hơn nội thất hầm mộ đời nhà Vệ (và cũng để cổ vũ bạn Aui post tiếp - có thế chứ ;))

picture.php


picture.php


Bạn Aui tiếp đi nhé(c)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,675
Bài viết
1,171,167
Members
192,350
Latest member
buyhotmail1947
Back
Top