What's new

Cực Đông chinh phục Cực Tây Apachai- Fansipan mùa hoa Đỗ Quyên

Mọi sự khởi đầu đều rất hào hứng, xin thề là tôi thấy như thế…

Sau chuyến off Cực Đông 100 ngày (27/07-27/10/2012) của nhóm chúng tôi

9313626592_646dc7d131_c.jpg


Đây là Bãi Rạng Cực Đông ngày 27/7/2012
9310840465_c4ae45cd8c_o.jpg


3 chàng trai SG manh nha ý định Xuyên Việt, đồng khởi ủng hộ là bọn nùn xinh sẽ “bắt” máy bay từ SG ra HN đón đầu và cùng nhau thực hiện một cung tây bắc “Cực Đông đi Cực Tây leo Fansipan” cho máu lửa.
Công cuộc săn vé máy bay giá rẻ cho ngày đó được hoạch định các thành viên kiêm logictics lao vào thực hiện Ngay và Luôn, sau những cơn tức trào máu họng, tym ngưng đập vài chục lần thì công cuộc book vé giá rẻ đã thành công mĩ mãn, ung dung đợi chờ ngày lên đường.
Nhưng… ở đời cứ phải luôn gắn với chữ này mới có hương vị thì phải, sắp tới ngày lên đường bỗng dưng 2 chàng trai của chúng tôi không thể thực hiện hành trình XV chỉ còn lại một chàng cao to đen hôi là Tờ rung độc hành, 2 thành viên khác cũng bể kèo vì lịch công tác mới, hội Cực Đông rất nhiều người giờ còn lại có 4 người chinh chiến. Chới quới tập 1.

Rồi ngày off phân chia xế ôm đã tới, gặp nhau ở café anh Quỷ- chuyện bây giờ thì tới hồi gay cấn đây

Tình hình là xế mất chủ động nguyên do một phần là thằng chủ thớt quá dại gái, nó được tôi cảnh báo ngay từ phút đầu đăng đàn nhưng không vượt qua được ải mỹ nhân, cái danh sách Tây bắc của nó ôm dài dặc mà xế lại không thấy bóng dáng ai… thất vọng, nổi nóng và nói thật là ngay lúc đó muốn đấm cho một phát vì cái tội “cá không ăn muối cá ươn”, tan off rùi mà vẫn chưa ngã ngũ chuyện xế thằng chủ thớt thì ngay sáng hôm sau bắt đầu vi vu XV với một ôm cực hót…Chới quới tập 2.

Người ta bảo trong cái rủi có cái may, ừ thì có cái may thật đang thiếu xế tè le bỗng dưng ngày chót nhận được lời của Hữu Hưng dân Vũng sình đang trên 2.800m Fansipan gọi về, cậu Út Long người quen của tôi ngoài Hà Nội sau những giây phút phân vân cũng đã quyết định “chị ơi em làm xế cho chị vậy”, thế là được thêm 2 xế vừa tạm ổn. Thực sự tôi mừng quá trời mừng yên tâm vì đã có xế cứng. Vậy là coi như chốt đoàn Tây bắc với 6 nữ, 5 nam việc xế ôm bây giờ được quyết định như sau:
1. Trung phạm – Hà phạm
2. Hải Ninh – Bảo Ngọc (2 nữ xế nhau)
3. Duyenmy – Út Long
4. MC Ấn - Đan Thuyên
5. Quang Lưu – Hương Giang
6. Hữu Hưng (xế độc hành-dự phòng)
(CHỗ này tôi phản đối kịch liệt không cho xế nữ cầm lái, lý do thì chắc ai đi cung này rồi cũng hiểu, nhưng không thể khác vì xế không đủ :D )
Đêm ngày 14/3/2013 tức là kể từ ngày off Cực Đông Sài Gòn ngày 27/10/2012 thì cả nhóm đã có mặt tại Hà Nội. Cực Đông HN đón nhóm SG bằng một chầu bia cỏ phố Tạ Hiện cùng những cái ôm hôn thắm thiết, chúng tôi cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm đi đường và xin một số thông tin cần thiết bởi duy nhất đoàn 11 người chỉ có 1 người là Út Long dân Hà Nội đã từng đi các con đường tây bắc, còn lại 10 người là dân bay từ Xì phố ra nên chuyến đi có vẻ nhiều lo lắng.

Sáng 15/03/2013 Hà Nội tiễn đoàn bằng một cơn mưa dài lê thê đủ làm cả bọn lấm sình lầy đây là lý do cho các chú hugo Hòa Bình ghi thêm tội vào biên bản vi phạm giao thông mà tôi sẽ kể ngay sau đây.
Lúc dừng lại ăn sáng ở Xuân Mai Út Long xế của tôi đã giật mình bảo “chị ơi hôm qua em chạy xe oto nên em bỏ quên giấy tờ xe máy trên oto rồi”, ôi cung đường 1 tuần của tôi nó lại còn dẫn đoàn nữa, đây mới là thảm họa dẫn đến việc 2 xe trong đoàn bị tội phạt to đùng đùng, ấy là khi tới Hòa Bình bị các chú Hugo chặn lại, Út Long vì không có giấy tờ nên chạy hết số luôn, các xe sau không hiểu ý ra hiệu tay của xe tôi nên cũng chạy theo, hậu quả xe tôi thoát 2 xe đằng sau là xế ôm Ấn- Thuyên và Ninh-Ngọc bị xịch lại, ngoài tội chống người thi hành công vụ xe chúng tôi còn thêm tội không nhìn thấy biển số xe do bị lấm sình mà tôi nói bên trên, nói thật lúc í người còn không ra người nữa là cái biển số, mưa đường bẩn thế thì lấy đếch gì cho sạch được hờ hờ nhưng vi phạm vẫn là vi phạm.
Trời Hòa Bình thì nắng mà cả bọn cứ mặc quần áo mưa xanh đỏ tím vàng phấp phới ngồi chờ các màn năn nỉ, cầu cứu người thân trợ giúp mà các chú cứ trơ trơ như kiềng ba chân đành trân trọng đón nhận cái giấy phạt hẹn tàn cuộc Tây bắc trở lại thực hiện nghĩa vụ vinh quang.

Suốt nãy giờ em mới có cơ hội đưa một tấm trọn vẹn các khuôn mặt của đoàn 11 người đây ạ
9310881339_401168ae78_c.jpg


Và đây là tấm vé phạt vinh quang

9310873855_48c0946469_c.jpg


Lúc này trời đã xế trưa chúng tôi quyết định chạy qua khỏi Hòa Bình tới ngã ba một đường đi về Thanh Hóa tôi không nhớ rõ là ngã ba gì nữa, chúng tôi dừng lại ăn trưa với cơm cá suối và rau rừng, của đáng tội vì là rau rừng vì là rau sạch nên đương nhiên sẽ có các chú sâu xinh xinh đứa như tôi thì chả sao gắp sâu ra rồi ăn tiếp, nhưng với chị Mèo (Hải Ninh) thì lại là cả một vấn đề, chị ấy bắt đầu có triệu chứng ói mửa sùi bọt mép như trúng gió mà không phải là triệu chứng nữa chị ấy đã phi vào nhà vệ sinh và chắc là lộn cả cái bao tử ra mà rửa luôn rồi…

Đất Hòa Bình cá nhân tôi chỉ kịp ghi lại đập thủy điện (lần này tôi đi lần thứ 4 rồi nhưng chưa bao giờ mò vào bên trong nhà máy ), đèo đá trắng với sương mù bao phủ và cuộc hội ngộ đầy bất ngờ ở giữa đèo đèo Đá Trắng , đó là khi vừa tới nơi cả bọn gặp ngay con xe biển số 93 của Bình Phước đầy nghi hoặc cả bọn cố nhìn xem chủ nhân nó là ai và rồi chủ nhân đang mải mê chụp chẹp kia không ai khác là bé Heo Đất lại gặp người quen đây rồi, thêm 2 anh bạn đồng hành Phú Yên là anh Dzang zớ zẩn và anh Trực, nhóm 3 người này cũng đang đi cung Tây Bắc. Thế là chúng tôi cùng hẹn nhau tại Apachai (không đi cùng vì mỗi đoàn sẽ dừng lại chụp ảnh tham quan các điểm khác nhau).

9313612686_4ebae6fba1_c.jpg


Chiều đổ xuống những dãy núi xanh mơ của Mộc Châu làm cho cảnh vật đã bình yên lại càng tăng thêm sự tĩnh lặng, những nương chè những vườn mận mơn mởn lộc non đầy sức sống, thấp thoáng bóng dáng những bản làng người Mông, người Thái với những căn nhà sàn đặc trưng của vùng núi phía bắc, những vệt khói ấm cúng của bữa cơm tối đã bay lên. Còn chúng tôi đang tiến dần về trung tâm Mộc Châu.
Chúng tôi dừng chân ở cổng chợ thị trấn Mộc Châu cùng nhau thưởng thức sữa chua (hình như mỗi người ăn đủ 2 ly thì phải), Từ TT Mộc Châu lên Sơn La khoảng 120km, trời lúc này đã bắt đầu nhá nhem, cả bọn bàn bạc sẽ cố gắng chạy mệt đâu ngủ đó chứ không ở lại Mộc Châu vì sợ không kịp đi Apachai như dự kiến, dù sao đường cũng toàn đường đẹp nên không lo lắng mấy.

Xe tôi do Út Long quen chạy cung đường Tây Bắc nên cậu dẫn đoàn và đương nhiên lead Trung với ôm hót chốt đoàn. Chúng tôi cứ thế mà đi trời càng lúc càng tối, giữa vùng Tây bắc đâu đâu cũng là núi như thế này thì chẳng biết chuyện gì sẽ có thể xảy ra nên Út Long cho mọi người tập trung lại và dặn dò các xe đi sát gần nhau, chỉ riêng có Hữu Hưng luôn luôn là người đi sai luật của nhóm, cậu chàng hứng chí chắc vì đường đẹp với lại không có ôm đằng sau nên cứ một mình một ngưa phóng phà phà, đôi lúc làm cả đoàn lo lắng (điều này cậu chàng sau khi về đã nhận lỗi triệt để ).

Chúng tôi tới được thị xã Sơn La lúc hơn 10g đêm, Trung Phạm điện thoại hỏi phòng trả giá cò kè cuối cùng bên kia đồng ý mà không biết khách của mình thuộc “dân gì “, nhìn cái bản mặt của cậu chủ khách sạn cứ ngệt ra khi nhìn thấy nguyên bọn lấm lem bùn đất kéo vào ào ào sau cú điện thoại chốt giá thấy thương hờ hờ , hẳn là cậu ta mà biết trước thế này thì làm gì có cái giá rẻ thế hê hê.
(nhà nghỉ Hoa Lạc Tiên tại tổ 3, P.Quyết Tâm, Tx Sơn La)
Chị Mèo sau khi lên phòng xin cho chị tắm trước, cầm lái nguyên ngày chị đã đừ cả rồi, lại thêm vụ rửa ruột vì sâu nên trông chị càng phờ hơn cá cờ trưa tháng sáu. Sau khi tắm xong chị Mèo đã nằm vật ra giường và bảo thế này “chị không chịu được nữa rồi, chị về thôi không đi nữa, có xe không cho chị về luôn”.

Tiễn chị ấy ra về
292201_572205592798801_974098090_n.jpg


Và rất đau lòng phải rã đám nhưng không thể để chị đi tiếp với tình trạng sức khỏe thế này, cả bọn đón xe chia tay chị tại ngay cửa khách sạn ở thị xã Sơn La. Vẫn may là có xế Hữu Hưng dự phòng chứ không thì ôm Bảo Ngọc dịu dàng chỉ có xịt vụ Apachai thôi.
Một ngày đầu tiên nhàn hạ và một đêm ngon giấc với chăn ấm nệm êm, tắm nước nóng ăn uống phủ phê bánh cuốn cháo lòng. Trung cứ tiếc mãi vì quá đắt cái vụ ăn uống tối đó kakaka dưng mà lạy Giời tôi nói thật là suốt chuyến đi chắc chỉ có bữa đó là ăn xa xỉ tăng đạm cho bà con thôi. Đấy chúng tôi kết thúc một ngày đầu tiên nhàn hạ như thế .
 
Last edited:
Chính xác...em huyền thoại 47 của voi rừng đi khảo sát Apachai trước...
Đoàn mình nấu nướng hơn bị nhiều...toàn dừng nơi hoang vắng...chỉ còn có mì cứu thôi :)
Đoàn em tụi nó đi sướng như tiên, ăn ngủ đúng chỗ mà tụi nó đứa nào cũng la um lên chị ới :v :v...May mà ngày cuối ăn bờ ngủ bụi, đi mưa cả đêm :))...Cho có ít trải nghiệm và kỷ niệm, những chuyến đi có những lúc như thế mới đáng nhớ...Mình là mình còn thù cái vụ lót tay thành lót chân cho bạn đó bạn Thuyên à...(hic, sau em cho bà chị ở ngoài này mượn, đi tè le luôn cái giáp, cơ mà vẫn xài tốt, có nó đi yên tâm :D )
 
Chuẩn rồi chú :v :v...Cung đường y chang mình, chỉ khác là hem đi mốc 17 thoai em.

:))
Đoàn em tụi nó đi sướng như tiên, ăn ngủ đúng chỗ mà tụi nó đứa nào cũng la um lên chị ới :v :v...May mà ngày cuối ăn bờ ngủ bụi, đi mưa cả đêm :))...Cho có ít trải nghiệm và kỷ niệm, những chuyến đi có những lúc như thế mới đáng nhớ...Mình là mình còn thù cái vụ lót tay thành lót chân cho bạn đó bạn Thuyên à...(hic, sau em cho bà chị ở ngoài này mượn, đi tè le luôn cái giáp, cơ mà vẫn xài tốt, có nó đi yên tâm :D )

Há há, thì đoàn có đến phân nửa là phượt lần đâu, cung lại khủng, bảo sao chả thế :))
 
Nói về cái bó gối thì phải dài dòng như này, Thuyên được bạn ở HN cho mượn luôn xe cộ và 1 bộ bó gối nhưng 2 đứa nó lại để trong ba lô, bây giờ té rồi mới mang ra dùng cái bó gối thì được thằng xế sử dụng bó gối, còn cái bó tay thì được con ôm dùng …bó gối hahahaa hài vãi, hẳn là các bác ngơ ngác chứ gì, tôi xin lý giải là ngay từ đầu tôi đã bảo bọn “nùn xinh”, đấy lý do đấy vì “nùn” nên bó tay cứ làm lun bó gối vẫn vừa jin nhá.


Em cười vỡ bụng =)).....cặp bó tay và gối của Voirung được xan xẻ như cho xê ôm tình cảm quá mà
 
Bữa tối ngày thứ 2 của chúng tôi đạm bạc dính đầy bụi đất, với mì gói, thịt ram khô chà bông và chia nhau miếng cơm dư mang theo hồi chiều. Cả nhóm lúc này chỉ có mỗi Út Long biết vá xe nên cậu ta cực nhọc nhất cứ hì hụi vá rồi lắp bơm vô lại xịt, rùi lại tháo thay vỏ mới.
Riêng ôm hót Hà phạm của Tờ rung bữa tối hoành tráng hơn cả, nàng ăn xong tô mì gói và đã tự tay phục vụ mình bằng cách tu ực ực chai xăng 1.5lit dự phòng trên xe =)) =))
Sau khi xúc miệng bằng xăng 92 xong thì em nó như thế này

9313627346_ff2860ec8a_z.jpg




Nói thật tận lúc ngồi viết những dòng này tôi vẫn tưởng tượng ra lúc đó mà cười ngặt ngẽo đấy
Cuối cùng thì cũng được lên đường
Nhưng … đấy tôi đã nói ngay từ đầu là đời cứ phải có từ “Nhưng” nó mới thêm gia vị cho cuộc sống hehee, vừa chạy được 2 km xe lead Tờ rung lại lủng rồi thì lại vá, vá xong cả bọn chạy tiếp được khoảng 1km lại báo có xe xịt tiếp lúc này là xe Quang Lưu. Ba xe thay nhau lủng ruột lúc này trời về khuya đã làm cho cả bọn nản chí cuối cùng quyết định sẽ ngủ lại bên đường không đi nữa.
Ngay phía đoạn đường phía trên chúng tôi nhận ra có bản của người dân tộc ở có một bãi đất trống bằng phẳng chúng tôi đã chọn làm bãi hạ trại, đang lục tục kẻ dựng lều người xếp xe thì có 2 bác dân tộc chạy ra hỏi
“ làm gì? đi đâu? CMND đâu? “
Rồi thêm mấy bác nữa cũng chạy ra người thì bảo là trưởng thôn, người bảo là công an của thôn, cậu trai trẻ bảo cậu ấy làm bên xã, thế là cả bọn gom CMND trình diện mà xem ra các bác í cứ chần chừ không muốn cho ngủ lại. Lý do là vì ở vùng biên giới nên an ninh rất nhạy cảm. Lead Tờ rung làm công tác ngoại giao mãi cuối cùng các bác í cũng đồng ý cho ngủ ở bãi trống và trước khi ai về nhà nấy anh chàng thanh niên trẻ chỉ lên một cái nhà có ánh đèn leo lét phía ngang núi bảo “có gì thì lên đấy gọi tôi, nhà tôi ở đấy”
(Tôi nghĩ thầm nếu có gì mà chạy được lên gọi anh xuống thì cũng chêt rục cả lũ rồi còn giề hê he nhưng vẫn ghi nhận lòng tốt của các bác, vì sự nghiệp yêu nước vĩ đại thôi mà)

Một đêm ngủ ngoài trời, sương ướt đẫm lều rơi cả xuống mặt, cái lều thì chật cứng không nhúc nhích được, Trung, Hữu Hưng, Quang Lưu thì lấy bạt căng trên 2 cái xe máy và trải vải mưa dưới nằm ngủ, chúng ngủ ngon tới mức sương ướt đẫm hết cả mà vẫn ngáy khò khò

9313669092_03b3d69d57_c.jpg



Rồi buổi sáng của ngày thứ 3 (17/03/2013) trong hành trình cũng bắt đầu, chúng tôi dậy gom hành lý và vào nhà dân gần đó xin nước để rửa mặt, dân tộc gì mà giầu kinh zị, nguyên con nhà sàn to vật vã, những cái cột gỗ đen bóng nguyên khung này mà vác về dưới xuôi bán chắc không dưới tiền tỷ, mà hỏi chị chủ nhà chị ấy bảo tự đi vác gỗ về tự làm thôi hết cỡ 200 triệu à…

Sáng mới biết là chúng tôi đang ở xã Chà Cang, chúng tôi tới cái chợ bản gần đó ăn sáng tiện bảo cô chủ quán bán thêm cho ít cơm trắng để mang theo dọc đường. Vừa ra khỏi quán một khúc thì gặp công trường xẻ núi san đường, lại chờ đợi may mà tối hôm trước hư xe nên ngủ lại bên đường là quyết định khôn ngoan.
Đúng là đi về phía tây nên ban ngày nóng kinh khủng, sau một đêm ngủ sương, nửa ngày nóng rát mặt, đường quanh co bụi mù nên các ôm các xế phờ phạc cả, ai cũng bảo hay chạy xuống suối mà tắm cho mát, nhưng cái tiến độ một cực một đỉnh không cho phép mọi người được quyền phởn phơ tới đâu hay đó, đành ngậm ngùi lên đường đi tiếp.
Cho dù thế thì cũng không thể bỏ qua vài cảnh sắc thi vị của vùng núi, những lúc như thế này là đủ các thể loại tự sướng các kiểu

9316617485_3025b082ee_c.jpg


9313669588_75b66a9e66_z.jpg

Chúng tôi đã vào đến trung tâm Mường Nhé nhưng cả bọn không dừng lại ăn mà tranh thủ đi luôn, mà nói thật quán ăn gây tốn kém quá, chúng tôi đã có sẵn cơm trắng thịt kho rồi, nên dừng nghỉ chỗ nào hợp lý là ăn thôi.
Bữa trưa diễn ra tại một căn nhà sàn đang dựng bên đường, cả bọn trải bạt căng võng vừa tranh thủ ăn vừa tranh thủ nghỉ ngơi, Tờ rung và một vài người khác thì phi xuống suối gần đó tắm tiên.

Bữa trưa như thế này thôi :D đúng chất bui nhé, nước thì thường xuyên uống nước suối chính hiệu chứ không phải nước đóng chai đâu các bác ạ , dưng mà iem thấy nước suối cực ngon đấy, ai không dám uống thì cứ thử một lần cho biết nghen

9310834725_f3a4c310bb_z.jpg


16g ngày ngày thứ 3 của chuyến đi chúng tôi đã tới được đồn biên phòng 317- Apachai.
Một bữa tôi thịnh soạn, một đêm giường chiếu ngon giấc, tắm nước nóng thoải mái lấy lại sức khỏe cho ngày trek hôm sau.
 
Last edited:
Đúng là cùng một cung đường, nhưng lại pải cái chả đoàn nào đi giống đoàn nào :D
Chủ topic viết rất cụ thể và chân thực :) Đặt cục gạch, tiếp tục hóng hớt.
 
Ngày thứ 4 của hành trình (18/03/2013)

Trái lại với bữa ăn thịnh soạn tối hôm trước thì hôm sau, 10 con người chỉ có đĩa rau cải bắp luộc và 1 đĩa trứng chiên chấm hết… chắc đoàn nào cũng nhìn nhau mà gắp như đoàn tôi thôi nhỉ =))
Buổi sáng mặt trời đã to đùng phía trước nhà báo hiệu một ngày nắng rực rỡ
Có lẽ tôi không cần kể quãng đường đi lên cột mốc, bởi vì bây giờ đường đã quá dễ đi không có gì để tả nữa, chắc từ giờ đến cuối năm đường nhựa chạy vào chân đồi cỏ trong cùng đã trải nhựa láng o các bác đi sau cứ là phi phà phà , nói như MC Ấn của nhóm nhà em là chạy tốc độ cho phép 125km/h, ngoại trừ một hai ngọn núi đầu tiên hơi dốc gây đứng tim phút đầu do chưa dược khởi động, còn lại thì cứ tà tà vừa đi vừa hái hoa đuổi bướm,
Đoàn lên Apachai lúc này khá xôm tụ khi có thêm nhóm “cựu binh” các anh chị trong tập đoàn mobiphone cùng lên, có một chị mập quá đã bỏ cuộc xuống núi còn lại mấy người thì vừa đi nhóm chúng tôi vừa giao lưu trò chuyện khá rôm rả
Ôm Hà của Tờ rung không hiểu do còn xăng 92 trong người hay vì không quen trek nên đã bị shok, cô nàng mặt xanh mét và bắt đầu ói, nhưng vẫn kiên quyết sẽ đi vì Tờ rung vừa ra quân lệnh thép với nàng :D
Tôi là tôi nói thật chỉ có ôm Hà mới chịu được xế như Tờ rung thôi nhá ai đời không cho ôm được nói, Hà cứ bắt đầu mở miệng là nghe ngay câu “im ngay, anh cắm em nói cơ mà”
=)) =)) của đáng tội nàng làm sao im được khi vốn dĩ nàng cũng là người chưa thấy người đã thấy tiếng
Chúng tôi lên tới nơi vừa tầm trưa, vui mừng hết sức vì mục tiêu đã được thực hiện, dù không đúng lịch trình là lên đón hoàng hôn nhưng bù lại đã tới đích an toàn. Lại bắt đầu diễn chụp đủ các kiểu tự sướng, anh bộ đội dẫn đường đã chuẩn bị sẵn cho đoàn một bữa cơm để ăn trưa trên đó, cơm quân đội gạo giống như gạo nức và ăn với gà kho, dù sao bữa trưa cũng thịnh soạn chán so với bữa sáng hồi nãy. Một bữa ăn đầy ý nghĩa trên Cực Tây của TỔ QUỐC.

Đây là 4 mem nhà Cực Đông, khởi nguồn của chuyến đi này hai "Nùn" là Mymy và Đan Thuyên, 2 giai là Tờ rung chủ thớt và MC Ấn
9316615779_4729ff9978_c.jpg


Sau đây là một số các hình ảnh của đoàn trên cột mốc

9310836453_2dd01fa29d_c.jpg


Cậu Út Long mặc áo tím là người duy nhất ở Hà Nội join đoàn còn toàn bộ là dân trong Xì phố bay ra

540753_10151547986159090_1461488406_n.jpg


Đủ màu áo mới chịu nha =)) thật là bịnh quá đi mất . Xin được chú thích là áo màu vàng là đồng phục Xuyên Việt của chủ thớt và cũng là đồng phục đi Apchai- Fansipan của đoàn mình

375738_507012792698729_1896421596_n.jpg


Sau khi xuống núi về đồn Apachai Thuyên mới phát hiện đánh rơi điện thoại, vậy là Trung Phạm với Út Long lại quay lại tìm thành ra chúng tôi dời đồn lúc 4g chiều. Và 2 cậu chàng thì không có time nghỉ ngơi lại phải lên đường ngay, bọn ở nhà sướng hơn là được nằm ngủ cả tiếng :D
 
Last edited:
Đoàn em tụi nó đi sướng như tiên, ăn ngủ đúng chỗ mà tụi nó đứa nào cũng la um lên chị ới :v :v...May mà ngày cuối ăn bờ ngủ bụi, đi mưa cả đêm :))...Cho có ít trải nghiệm và kỷ niệm, những chuyến đi có những lúc như thế mới đáng nhớ...Mình là mình còn thù cái vụ lót tay thành lót chân cho bạn đó bạn Thuyên à...(hic, sau em cho bà chị ở ngoài này mượn, đi tè le luôn cái giáp, cơ mà vẫn xài tốt, có nó đi yên tâm :D )

Hic hic đoàn chị toàn ăn như thế thôi đấy em, nhưng may không gặp mưa như bọn em, chỉ có điều tối nào cũng lọ mọ trên đường tới khuya :D
 
Bây giờ thì lại nhắm thẳng ngã ba Chung Chải – Pác Ma thẳng tiến với tuyên ngôn “ tối đâu là nhà, ngã đâu là giường”- cái tuyên ngôn bất diệt được phát huy từ lúc đi cho đến lúc về :D
Lại gặc các cô các chị địu gùi xuống núi buổi chiều, Út Long nhìn thấy một cô nàng sơn nữ khá xinh bên đường cậu chàng liền nháy mắt, không ngờ sau cái nháy mắt ku cậu nhận được ngay tức thì một nụ hôn gió của nàng =)), đừng nghĩ em là dân tộc em sẽ bẽn lẽn ửng hồng đôi má mà quay đi nhá, chuyện đó Xưa rồi Lượm ơi
Lại bắt đầu với những con đường không một bóng nhà, không một ánh đèn, thậm chí 1 chiếc xe máy ngược chiều cũng khó thấy chứ đừng nói xe chạycùng chiều. Chạy được một lúc chúng tôi bị một xe lạ chặn lại hỏi ở đâu đi đâu, sau khi chúng tôi nói đi Pác Ma anh ấy bảo cả bọn chạy lên một chút nữa gặp đồn biên phòng Mù Cả thì vào trình báo rồi đi tiếp .

580463_507029616030380_105868443_n.jpg

Đồn Mù Cả cũng xuất hiện, chúng tôi gom CMND để Tờ rung vào làm thủ tục trình báo, thấy các anh đang ăn tối nho nhã gà luộc, rượu gạo thơm phức cơn đói trong bụng tôi bỗng cồn cào, ngồi giao lưu lại gặp ngay anh đồng hương cùng tỉnh vậy là tôi được uống 2 chén rượu.
Gọi tên Mù Cả đúng là chuẩn từng minimet cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng,
Không một bóng nhà dân bên cạnh, không một chút ánh sáng văn mình nào ngoại trừ cái radio đang phát lẹt xẹt nơi góc đồn, trong đồn kê bộ bàn ghế gỗ như thời thập niên 70-80 kiểu trõng che hay kê ra hiên ngồi ở quê, thứ ánh sáng rạng rỡ nhất trong cái đồn đấy là tấm hình Bác Hồ và lá cờ tổ quốc rực đỏ. Chúng tôi phải chờ rất lâu để các anh ghi lại CMND từng đứa

Chuyện cà ra chuyện muống nói đến chuyện điện thoại, một anh bảo điện thoại đẹp ở đây cũng chả làm gì, bọn anh treo đầy trên cây bên suối kia kìa, tôi bỗng dưng bật hỏi một câu ngớ ngẩn “sao treo trên đấy ah”, tất cả các anh đều cười vang bảo “đt treo trên cây để đón sóng”. Lúc này thì ớ hợ thật chả biết nói gì. Anh cùng quê với tôi bảo 1 năm về quê 1 lần có khi là 2 năm mà cũng phải đi mấy chặng xe đò mất 2 ngày mới về tới nhà, má ơi tôi ở SG còn có khi về mấy lần, đúng là thời đại văn minh chỗ nào có điều kiện đường, trường, trạm… thì chỗ đó sống dễ dàng hơn.

Làm thủ tục xong cả nhóm lại đi tiếp, mấy anh bảo vào đồn 315 mà xin nghỉ (đồn 315 thuộc xã Mù Cả), còn không chạy tới Pắc Ma có nhà dân thì nghỉ, lại còn bảo sang Pắc ma thì cũng gần, mà gần thật hình như cỡ hơn 40km, tính từ đồn Mù Cả.
Chúng tôi chạy mãi chạy mãi cũng chả biết đi đúng đường hay không, thấy một chỗ người ta đang xây dựng gì đó nên dừng lại hỏi đường, thế là lại bị hỏi đi đâu vè đâu, chứng minh nhân dân đâu (chuyện thường như cơm bữa ở vành đai biên giới).
Đồn BP rất gần đây ngay sau chỗ cuối đường với công trình san lấp bừa bộn giữa bốn bề là rừng núi đen ngòm tối thui, một anh biên phòng xách đèn đi ra, chủ thớt Tờ rung làm công tác ngoại giao, chả hiểu ngoại giao thế nào mà bị anh này không những không cho ngủ nhờ mà còn bảo quay ngược lại không cho đi tiếp. Rồi thì vẫn cứ hướng Pac Ma mà đi tiếp :D
Con đường mòn nhỏ mà toàn ổ voi ổ khủng long, đá hộc, có chỗ nhìn chẳng ra đường, thỉnh thoảng lại phải băng qua những con suối may mà vào mùa xuân nên nước không nhiều, cũng lại chẳng gặp mưa nên ngẫm ra thấy thật là may mắn.

Bây giờ việc băng qua suối lại là việc lớn với con xe mang biển 47 của cặp Ấn- Thuyên, thú thật chả hiểu vì sao từ lúc bị xòe xong 2 đứa nó mang bảo vệ chân giò thì toàn bị lội suối, và trong suốt hành trình sau đó chúng nó cũng cứ mang bó gối mà lội suối. Chắc cái bó gối ấy chỉ để phòng chống khi lội suối :D

9326769923_ac5ceb55f7_b.jpg


Mình xin được up cái hình đeo bó gối lội suối của cặp xế ôm Ấn _ THuyên để Voi rừng đỡ nóng lòng, minh họa cho nó chất chứ cái hình này chụp vào ngày hôm sau cơ

9310835759_521b2dc4c0_b.jpg


Và cũng như đêm hôm trước hôm nay tôi nghĩ nếu là ban ngày thì chắc cũng phiêu lắm, cảnh sắc cũng không kém phần long trọng nhưng do hoàn cảnh ban đêm tối mịt mù nên ngoài đường ra thì chả ngó được cái gì mà cũng không dám ngó vì sợ xòe.
Suốt đoạn Pắc Ma này tôi và xế bị đo đường 2 phát lãng xẹt, chân nó thì dài mà hổng biết quá mệt hay sao mà lúc dừng thì cả xe và người cũng từ từ mà đổ xuống
Rồi thì cây có một cây cầu lớn xuất hiện, ngay khi đọc được chữ Cầu Pắc Ma cả hội mừng rú lên như trúng số độc đắc, dựng xe ngồi phệt xuống cái nền vôi vữa xi trên mặt cầu còn nham nhở cùng chia nhau cái bánh gạo và chai nước uống, rồi gọi điện tìm nhà “người quen”
“Người quen” là do một anh dân quân chỉ lúc chạy xe dọc đường ra Pắc Ma, anh giới thiệu nhà này cho ngủ qua đêm, chúng tôi mò tới nhà người quen đó lúc 12g đêm, cả bọn được cô chủ nhà dẫn đi tắm tiên suối nước nóng gần đó, số còn lại tắm tại nhà và lĩnh nhiệm vụ nấu mì gói cho đồng bọn.

Đêm thứ 4 đi bụi lại được đi tắm suối nước nóng (thành quả đáng hưởng sau khi trải qua quãng đường mịt mù hoang mang đó), ngủ trong nhà có chăn ấm, và có cả cái phòng hát karaoke mà ku Hưng gọi là cái “chuồng heo”, thế mà cả bọn cũng chui vào đấy và gân cổ lên gào với tiếng nhạc bụp xẹt của giàn kara mấy số tôi cũng chả biết nữa =))

Hình tắm tiên đây, vì vấn đề tế nhị nên PTS một tẹo nhé
483929_10151558881739090_869975635_n.jpg
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,002
Members
192,333
Latest member
Phanduchoa
Back
Top