What's new

[Chia sẻ] Cùng chia sẻ Đà Nẵng - Hội An - Cù Lao Chàm - Huế

Với khoảng cách 900km và 1h 10 phút bay từ SG đã có thể đến Đà Nẵng. Từ đây có thể đi các nơi lân cận trong bán kính không quá xa như Hội An, Cù Lao Chàm, Huế bằng nhiều phương tiện.
Hành trình tùy người có nhiều hay ít thời gian, nhưng khoảng 5 ngày là vừa cho 1 cung như vậy.
Chia sẻ này mình tặng cho vài người bạn như đã hứa, những bạn chưa và đang có kế hoạch đến các nơi này, xem như là 1 guideline nho nhỏ để có thể đến một vùng đất xa lạ. Cũng không ngoài chào đón những chia sẻ của ace khác có nhiều kinh nghiệm hơn, , hi vọng sẽ có được những thông tin hữu ích như nơi ở, phương tiện, vé tham quan, các địa điểm ăn uống, …

DSC03530Small.jpg

Bay rẻ của Jetstar, thứ 6 là dễ book nhất nhé

DSC04023Small.jpg

Một chút Đà Nẵg với Bán đảo Sơn Trà

DSC03740Small.jpg

Hội An - di sản văn hóa

_SC01617Small.jpg


Bãi Ông-Cù Lao Chàm

DSC02493Small.jpg

Và ... rất Huế
 
Bán đảo Sơn Trà-chùa núi Linh Ứng

Một nơi thật đẹp, đứa em tôi thích nhất đoạn đường này tại ĐN, con đường quanh co uốn lượn mà từ góc độ nào cũng có thể nhìn thấy biển và tượng Quán Âm trắng thanh thoát. Anh cùng chạy song song và hướng dẫn tôi với đứa em về gần đến chùa Linh Ứng thì nói một câu: “thôi 2 đứa cứ leo núi thăm chùa thoải mái nhé, anh quay về, xe sắp hết xăng”. Tôi nghĩ thằng cha này đúng là vô duyên, cũng biết hôm nay tôi tới đây sao không lo đổ xăng rồi hướng dẫn tôi phuot ĐN như lời hứa, nhưng tôi thấy không cần thiết nữa. Trước chuyến đi thấy cái j cũng khó, khi đã vào cuộc thì thấy đơn giản hơn mình nghĩ nhiều.
Gửi xe và chúng tôi bắt đầu leo núi giữa trưa trời nắng như đổ lửa, hai đứa hì hà hì hục leo những bậc tam cấp cao ngất ngưởng, đứa em tôi thì với cái thân hình béo núc của nó thở phì phò, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau rớt, cứ đi vài bậc là phải dừng nghỉ, quay hỏi nhau “sao khu du lịch j vắng tanh vậy nè?”, ừ thì chắc là buổi trưa ai mà leo núi cơ chứ, nhìn qua lại cũng chỉ có 2 đứa, đi lên cao một chút thì thêm vài vị khách tây ba lô, và mấy người bán nước, bán nhang. Rồi tự dưng hai đứa nghe rỏ tiếng động cơ xe máy, quái lạ sao lại có tiếng xe máy trên núi cơ chứ? leo gần đến nơi thì hai đứa thấy mấy chiếc xe máy đang chạy thẳng lên núi. Hic! Quá ra là người trong nước mà mình còn không biết điều này, đúng là khâm phục mấy bạn tây ba lô quá chừng, từ ở chân trời nào xa lắc thế mà các bạn có thể biết chạy cả xe máy lên trên này. Chẳng khác gì cái hôm tôi đi Vườn rau Trà Quế, thấy một anh chàng đạp xe ngó loanh quanh, tôi và anh sợ hắn bị lạc đường hỏi mày đi đâu, anh chàng bảo: “đi ra biển”, tôi mới bảo biển hướng này cơ mà, với tay chỉ ngược lại, anh chàng khoai tây bảo “mày nói biển Cửa Đại pk, An Bằng sạch và đẹp hơn”. Tự dưng tôi và anh thấy quê quê. Bái phục, bái phục!

Càng nghĩ càng tức thằng cha nãy không nói trước cho mình, tức anh ách luôn, tôi tức một, cái thây béo ục ịch của em tôi tức ba, nó bảo nó mà gặp lại cái mặt ổng thì đừng mong chạy thoát. giờ ngồi viết và nghĩ lại chuyện này thấy vui vui, thích nhất là nhờ leo bộ như vậy nên hai đứa có một tấm ảnh cực đẹp tại chỗ này vì buổi trưa nên trời trong xanh được chụp bởi một anh người Pháp trẻ măng, hắn ta nhìn ngắm rất kỹ, còn bảo chúng tôi sửa đổi vị trí một chút, em tôi cứ xuýt xoa tấm ảnh đẹp, cũng không bỏ khi leo bộ. Nhưng tôi xin thề không leo lần nữa.

Mà ngôi chùa này hình như có duyên, chưa có nơi nào tôi tham quan hai lần trong cùng một chuyến đi, thế mà chùa núi Linh Ứng chúng tôi đã ghé về lần nữa sau khi tham quan Huế về bằng một lý do hết sức ngớ ngẩn. Dĩ nhiên là đã phi thẳng xe máy lên, hít thở cái gió lồng lộng, cái cảm giác ngắm trọn thành phố bên dưới thật là dễ chịu.

Sau này, khi đã quen thân tôi có hỏi anh sao không nói trước cho tôi điều đó, anh cười rất ác bảo: “thì như thế mới ấn tượng sâu sắc về ĐN chứ”. Đúng là không thể không sâu sắc.

Trở lại ĐN thêm một lần khác, anh có dẫn tôi một con đường khác chạy quanh bán đảo này, anh cũng bảo trước kia là khu vực quân sự, không ai được lui tới, nhưng bây giờ thì đã xẻ núi mở đường, lúc chúng tôi chạy trên con đường mới tráng nhựa, mấy cột km còn chưa có chữ và số, thấy mấy người công nhân còn đang quét sơn lên mấy cái cột. Đúng là từ vị trí này ngắm thành phố là tuyệt nhất, cảm giác như tóm gọn trong một cái nhìn, đúng là chỉ cần một thì … (thôi không dám nghĩ tiếp)
 
Ngũ Hành Sơn NHS


Hai đứa tôi quyết định vẫn dong xe đi NHS khi máy chụp hình hết pin, đứa em tôi cực mê chụp ảnh, lúc lên chùa Linh Ứng nó hứng chí thế nào làm nguyên một màn tự sướng, rồi giơ tay múa chân đòi tôi chụp liên tù tì cả đống hình kiểu như của lực sĩ Lý Đức, hỏi tôi có thấy chuột chạy rần rần không, thiệt là phát sợ nó luôn. Cuối cùng thì giờ nó phải trả giá, 1 là quay về ks, 2 là đi NHS mà không được chụp ảnh. Quay về ks sạt pin thì trời đã tối rồi còn j. Quyết định là vẫn đi NHS và ghi nhận cảnh đẹp vào đầu vậy. Tôi cầm lái, nó thì cứ ấm ức, nói lải nhải chửi rủa máy chụp hình sau lưng bình thường rất lâu hết pin, sao lại hết vào cái lúc này cơ chứ, tôi bật cười sao không hết được cơ chứ khi từ lúc ở sân bay, leo lên máy bay, rồi đi ăn trưa, tới cầu quay, biển PVĐ, rồi chùa Linh Ứng chả phải 1 đống hình của nó còn j.

Hai đứa chạy thong thả, nhắm hướng NHS mà chạy, đường sá vắng vẻ, sạch sẽ, thấy cảm giác thật thích thú, nhất là đứa em tôi nó hát cực hay, cứ “biển một bên và em một bên” làm tôi thấy vui vui.

Hai đứa gửi xe, vừa đủ nghe một tiếng rao tàu hủ đá của một dì, thế là mỗi đứa làm tù tì hai chén, mát tận ruột, nhìn ngắm xung quanh chỗ nào cũng đá là đá, nghệ nhân đục đẻo, mài dũa cơm cớp, cửa hàng đá lưu niệm san sát, dường như bán chẳng khác j nhau. Nói chuyện qua lại một hơi dì ấy còn chỉ chúng tôi cách phân biệt đá thật và thạch cao giả đá. Đứa em tôi mê tít cái vụ này vì phục vụ cho ngành học của nó, chăm chú không ngăn được.

Đi bộ gần đến cổng thì có một bác lớn tuổi cầm vài bó nhang bảo mua 1 bó giá 3000đ bác ấy dẫn vào không phải mua vé. Tôi hơi ngờ vực, còn đứa eem tôi nó đâu có chịu. Đến một nơi nào đó nó đều muốn mua vé rồi chụp một tấm ảnh chung với cái vé đó, tự sướng như vậy xong, khi trở về nhà nó sẽ rửa ra và cất vào một ngăn đặc biệt sau từng chuyến đi. Lúc nó nhìn cái vé Angkor có cái mặt bên trong, nó chỉ ước ao mấy khu dl ở VN mình cũng bắt chước cách làm này để nó giữ làm kỷ niệm. Tôi bật cười với cái ý tưởng của nó bảo: “sẽ bán cái ý tưởng này cho bác Bá Thanh j j đó ở ĐN để áp dụng cho du lịch chỗ này”./Hic, không biết có đụng chạm j kg đây/ Chúng tôi lắc đầu gửi bác 3000đ, đứa em tôi ngó dáo dát xung quanh, nó rất sợ cảnh xin hội đồng như chùa núi Châu Thới.

Bước đến quầy bán vé (vừa bán vừa kiêm soát vé luôn), tôi chưa nói năng j thì cô nhân viên hỏi chúng tôi có thw3 SV không, có thì bán nửa tiền, tôi quay qua hỏi em, nó kg phải sv, cũng kg phải hs, đang chờ kết quả cơ mà, tôi chọc nó “mi là đứa con bị từ chối”, tôi hỏi cô có thẻ học viên được không, có hỏi lại thẻ học viên là thẻ j, tôi chả biết trả lời sao, cô bảo cho cô xem cái thẻ, chả biết cô xem xong thế nào mà phát biểu một câu: “hai đứa bán 1 vé, vào đi!”. Tự dưng, tôi nghĩ cái cảnh này nó giống giống với lần mua vé vào xem bảo tàng nghệ thuật bên Sing, cô nhân viên xinh đẹp cũng thấy chúng tôi rồi hỏi có thẻ sv kg, có thì bán nửa vé, không thì 3 đứa chỉ trả 20 đô cho vé 8đô/người. Đó là ngày giảm giá đặc biệt của bảo tàng. Xem ra thì thành phố du lịch này cũng biết làm du lịch lắm ấy chứ, đó là ấn tượng đầu tiên mà tôi dành cho NHS nổi tiếng.
 
Ngũ hành sơn tt

Hai đứa vòng vèo leo núi, không có bản đồ như các khu du lịch nên cứ đi theo quán tính, chứ chúng tôi chẳng xác định được rỏ ràng j, em tôi thì cứ tiếc ấm ức vì cái chuyện không được tự sướng với tấm vé vì máy ảnh hết công hiệu. Cứ đi nhìn ngắm như vậy rồi nó la lên: “chết cha hết chịu nổi rồi”, rồi hai đứa chả còn tâm trí ngắm cảnh j nữa, cứ tìm coi cái wc nó nằm ở chỗ nào, cũng chẳng thấy ai để hỏi, trời hết nắng rất nhanh, nên càng thấy kdl vắng tanh, thôi thì mắt em tôi ngó dáo dát y như ăn trộm, tôi hỏi chuyện j, nó bảo TB đứng canh đi, nó tìm đc 1 góc khuất rồi, nó bảo: “em chỉ cần kéo xoẹt 1 cái, 1 phút thế là xong”. Trời đất! Tôi quay mặt ngó loanh quanh chỉ sợ ai đó nhìn thấy, rồi lại lo nó chui vào trong đó một mình, mấy cái chỗ hang núi vầy hình như linh thiêng lắm, rồi thêm ai mà chơi ác hù một cái chắc tôi bật ngửa. Nhưng cái wc tìm hoài chẳng ra thôi thì mi làm j thì làm nhanh đi, để lâu bệnh cũng khổ. Sao mà kdl quê mình còn chưa nghĩ đến điều này hay sao, nhiều khi thấy cách chăm sóc khách dl ở các nước bạn làm mình không khỏi ngưỡng mộ, mỗi lần bước vào tái toilet mấy kdl của họ rất sạch, chưa kể rất đẹp, sàn sạch bong, kiếng trắng tinh, đôi khi còn cắm cả hoa lan. Nghĩ thế và ước ao vậy thôi chứ biết đến bao giờ … giải quyết xong, em tôi bước ra cười rạng rỡ. Nghĩ thật tức cười, nhiều khi hạnh phúc chỉ đơn giản chỉ là vậy.

Đi một lúc nữa thì bỗng dưng hai đứa cám giác thấy rất mát mẻ, ai đó còn có ý đặt vài cái ghế đá tại đây nữa, đúng là một nơi dừng nghỉ chân tuyệt vời. Bây giờ thì mới thấm cái mệt cho chặng leo vừa rồi, cô bán hàng gần đấy bảo gió được lùa từ trên xuống hai vách mới mát đến như vậy với một giọng nói đặc trưng miền Trung, vừa nghe vừa cố đoán ý mới hiểu. Em tôi mua giúp cô hai chai nước với giá 5000đ nghĩ cũng không mắc, nghe nó trao đổi j đó với cô sao không bán đắt hơn đây là kdl nổi tiếng cơ mà, cô ấy bảo bán vừa giá cho bán được hàng, em tôi cười bảo đây là kdl chứ có phải khu dân cư đâu, ai mà mua lần nữa chứ, cô bảo có chứ sao không, bằng chứng là cô có khách hàng thân thiết đàng hoàng, tuần nào cũng có một anh ở ĐN và một chị ở Hội An hò hẹn ở NHS này đều mua nước suối chỗ cô và họ cũng vừa cưới rồi, có đến NHS chụp ảnh cưới, còn xin cô cho chụp cùng 1 tấm ảnh xem cô như là nhân chứng cho tình yêu của họ, sau đó họ không quên rửa tặng cô ảnh. Tôi nghe mà thấy hấp dẫn vô cùng, có lẽ khi đưa NHS thành kdl chắc cũng chưa ai nghĩ nơi này còn là nơi hẹn hò cho các đôi hay ho đến như thế.

Rồi một cách rất tự nhiên cô kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống nhập cư của mình, câu chuyện nghèo khó và đầy nước mắt, từ vùng Sơn Tịnh của Quảng Ngãi, cô và chồng khăn gói đến ĐN, cô thì bán nước suối ở NHS, chồng cô thì làm phụ hồ, làm được bao nhiêu gom góp gửi về cho mẹ cô nuôi hai đứa con gửi cho mẹ nuôi ở quê, lâu lâu nhớ con quá thì đi xe về, nhưng cũng chỉ dám đi 1 người, vì nếu đi 2 thì sẽ tốn kém gấp đôi. Tôi nghe mà thấy xót xa, lúc đó tôi chẳng biết cái vùng Sơn Tịnh là chỗ khỉ gió nào, sau này có chuyến đi Lý Sơn, đi ngang Sơn Tịnh tôi mới cảm nhận rỏ cái nghèo xác xơ của vùng đất cằn cỗi này.
Tạm biệt cô bán nước rồi, vẫn không quên được ánh mắt buồn mênh mang của cô ấy, lắm lúc tôi thấy mình đa đoan, hay nghĩ bâng quơ nhiều thứ.
 
NHS tt

Rồi hai đứa thấy tấm biển: “Động Huyền Không” rất gần, khu này có vẻ đông đúc hơn, nhiều người buôn bán dạo cứ dứ dứ đèn pin vào mặt chúng tôi nói “cho mượn không tính tiền”, kỳ lạ, đứa em tôi thắc mắc, cho mượn j mà khẩn trương và nhộn nhịp đến như vậy, thấy sợ sợ chẳng dám lấy, hai đứa đi nhanh một hơi tới động thì … tối thui. Hic! Thật tình có hiếu kỳ nhưng không dám bước vào. Tôi hỏi em tôi dám không, nó bảo không, tôi bật cười, mi là Lý Đức zỏm, nó hỏi tôi dám không, tôi bảo “cho em xin”. Thế là quầy quả đi ra, định thôi không xuống động nữa. Quay ra đến chùa j tự dưng tôi quên tên rồi, hai đứa vào chắp tay ngồi ngắm Phật một hồi, thấy lòng nhẹ tênh. Rồi một đoàn, à không hai đoàn cùng vào đến nơi, một đoàn thì tôi nghĩ người Nhật, đoàn còn lại chẳng biết người j, nhìn và cố gắng lắng nghe coi chị hướng dẫn nói tiếng j, tôi vẫn chẳng thể biết chị nói tiếng j nữa, ít nhất là mấy bộ film Hàn Quốc, rồi filmTrung Quốc, Nhật Bổn, ít nhiều nữa thì cũng biết giọng của Thái Lan, Laos, hay Cam, quả tình tôi không thể hiểu được chị đang dùng loại ngôn ngữ j với các vị khách. Đợi chị nói 1 lúc chắc là giới thiệu về ngôi chùa cổ, tôi hỏi chị đã vào động huyền không chưa, chị bảo xong điểm chùa này sẽ tới đó, tôi nói cho bọn em theo vì ở dưới đó tối thui, chị cười bảo okie, nụ cười rất thân thiện của một người hướng dẫn. Sau này tôi với Lan C. - hướng dẫn viên đó vẫn trao đổi thường xuyên, Lan C thực sự làm tôi ngưỡng mộ, ở tuổi 29 chị ấy có thể nói nhiều thứ tiếng, và ngày hôm ấy C dẫn đoàn khách Thổ Nhĩ Kỳ đi từ Phong Nha Quảng Bình vào. Hèn j tôi không sao đoán được loại ngôn ngữ với âm điệu lạ đến như vậy. Sau này chat với nhau, Lan C có dạy tôi một số câu nói đơn giản thấy cũng vui vui như merhaba=hello, nasilsin=how are you?
 
NHS tt


Đứa em tôi thì hứng thú với anh chàng người Nhật hơn vì hình như cái thằng đó cũng đi 1 mình, không ai chụp hình cho nó, được thể hai đứa đó cứ chụp hình qua lại cho nhau, nói nói cười cười, rồi ghi địa chỉ mail cho nhau, nghe nó cứ watasiwa, rồi đẹt đẹt, kaka lộn xộn với mớ tiếng Anh, Nhật lẫn lộn. Chẳng hiểu thằng ku kia có hiểu j hay không mà chúng cười cười nói nói vui vẻ.

Riêng nói về Lan C. thì cũng là một câu chuyện dài và hay ho, cơ bản Lan C. ở Quảng Bình, là dân kỹ thuật học ở ĐN, trong một lần cảm giác chán công việc hiện tại, C xin nghỉ việc rồi lang thang đi phượt, một lần rãnh rỗi C. cùng đứa bạn làm bên hướng dẫn khách du lịch Phong Nha, rồi người bạn ấy thấy C có khiếu ăn nói thế nào mới giới thiệu C vào chỗ bạn ấy đang làm, không ngờ C vào nghề “ngọt” (nguyên bản từ của C) đến như thế. Và giờ thì C đã là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp với vốn ngoại ngữ thành thạo àm không phải ai cũng có thể có bởi ngoại ngữ mà bạn ấy tự học không phải là tiếng Anh hay Pháp mà là Thổ Nhĩ Kỳ và Thụy Điển.
Cái hẹn vớ C ở Quảng Bình đến bây giờ tôi vẫn chưa thực hiện được có thể là chưa có duyên.


Rời Non nước tôi chọn được mấy cái vòng đá rất đẹp tặng cho mấy đứa bạn đứa nào cũng khoái, thêm 3 ông Phước-Lộc-Thọ nữa, nhưng khó quên nhất là bộ cối-chày bằng đá cực rẻ mà khi mua tôi chỉ nghĩ đơn giản đem về nghiền thuốc cho đứa cháu con của chị 2, lúc đó tôi nghĩ không hiểu sao mấy phòng thí nghiệm ở trường và các công ty không dùng cối-chày này mà nghiền khi phân tích mẫu, mà cứ phải mua loại made in Japan hàng mấy chục đô chi cho tốn kém đến vậy, bộ này vẫn nghiền mịn chán cơ mà. Nhưng sau đó lúc soạn đồ ra sân bay thì tôi trả giá cho việc này, vốn đi hành lý xách tay, quần áo mang đi đã 6kg, thế thì cái ba lô em tôi phải nhét cái cối, còn cái chày đưa qua ba lô tôi, rồi cả mấy ông phước lộc j nữa, nói chung là đấu tranh quyết liệt cái ba lô của nó ngót nghét 10kg, thôi thì cứ mang bừa, cùng lắm họ không cho thì quăn lại ở sân bay vậy. Nhưng mọi chuyện trót lọt vì có thể cái thân tổ chản của nó vác gọn hơ.

Thật sự mỗi nơi khi đến đều có một vài kỷ niệm đặc biệt mà tôi nghĩ mình là đứa may mắn mỗi khi nghĩ về một nơi nào đó vì lúc nào cũng ngập tràn kỷ niệm.
 
Bảo tàng Chăm

thật lạ kỳ là khi một mình đến bảo tàng này thì cũng câu nói của cô bán vé: “cháu là sinh viên phải không, đưa thẻ đây cô bán vé ưu đãi”, tôi tự hỏi, chả lẽ cái bản mặt mình giống sv đến như vậy cơ ah? Tôi hỏi cô: “nếu cháu nói phải và không mang thẻ theo cô có tin cháu không?”. Cô lại hỏi tôi thế cháu học trường nào, tôi bảo BK,cô ấy lại bảo: “trời, từ BK cất công đến đây thì xa nhỉ? Mà dân BK cũng quan tâm đến di sản Chăm nữa ah, để cô hỏi bác xem”, vừa nói cô vừa với tay chỉ về một bác đang ngồi trong ghế đá phí kia, chẳng hiểu cô ra nói j với bác đó rồi bước vào phòng vé, xé cái vé sv đưa cho tôi. Cầm cái vé 5000đ tôi cũng không hiểu chuyện j vừa xảy ra. Người ĐN sao mà chân chất đến nhường này cơ chứ. Sau này trên đường đi Bà Nà, tôi có biết đến trường BK của ĐN, cũng có chạy vào xem nhìn ngó một chút, đúng là từ đấy đi tới bảo tàng khá xa, nhưng nếu cô ấy biết tôi đến từ một nơi xa hơn thế, có khi nào cô ấy free luôn kg nhỉ?

Bảo tàng trưng bày rất nhiều tượng đá, cũng có chú thích, cũng có hướng dẫn nếu bạn có yêu cầu. Tôi chỉ xem cho biết, chứ đứa như tôi cũng kg cảm thụ nổi mấy tuyệt tác như này. Chỉ chú ý một chút đến bản đồ thánh địa Mỹ Sơn. Cũng tại khu vực trưng bày này tôi chú ý đặc biệt đến 1 ông khách lớn tuổi, không phải ông là người Việt thứ hai ngoài tôi, còn lại toàn tây là tây đa phần là người Pháp, mà bởi vì ông đứng ở kv này khá lâu, cũng không khó để thấy ông khóc, những giọt ngăn ngắn, vẻ mặt đầy tâm trạng.
 
Bảo tàng Chăm tt

Tôi cũng bạo gan đến bắt chuyện cùng ông, nghe ông kể một chút về Quảng Nam, một chút, một chút. Ông nói ông và bà bay từ Hà Nội vào thăm Quảng Nam (ông kg gọi ĐN), nhưng sáng nay bà cụ mệt nên nằm ở ks, còn ông 1 mình đi taxi đến đây. Ông cũng cho tôi một địa chỉ ở phố hàng Đường hẹn một cuộc hạnh ngộ nơi Thủ đô xa xôi, hữu duyên thế nào tôi gặp lại cụ ông cụ bà ở sân bay ĐN, đúng hơn là ông nhận ra tôi trước, ông dẫn bà đến giới thiệu với tôi. Cho đến bây giờ tôi cũng không quên được hình ảnh ông bà ngoài 90, tay cụ ông chống gậy, nhưng trông hai người thật hạnh phúc. Sau đó, tôi chỉ gọi ông 1 lần duy nhất khi tôi về tới SG, và được biết ông bà về đến HN an bình. Vẫn là một lời hứa, chờ duyên hạnh ngộ mà thôi. Mà biết có khi nào …

Có thể nói, các điểm đến trong thành phố ĐN loanh quanh chỉ có thể, riêng các nơi để chụp ảnh đẹp thì vô số, bởi thế không ngoa khi một bài hát với ca từ rất hay về ĐN “núi trong lòng thành phố, phố trong lòng biển khơi” mà có một dịp anh gửi cho tôi nghe. ĐN - một tp có biển, có núi, thật đẹp!

[Chắc là không tiện để up hình cho mọi người rồi, vì lằng nhằng nhiều công đoạn quá, một dịp nào đó hoàn thiện vậy]
 
Nếu có thời gian nhiều hơn ở ĐN, ngoài các điểm trong tp, bạn có thể đi xa một chút:

Bà Nà - Suối Mơ

Đường sá dễ đi, có hơi xa một chút, vé cao, nhưng khá xứng đáng. Thời tiết dễ chịu. Nhiều người bảo 1 ngày ở Bà Nà có đủ 4 mùa. Quang cảnh thật đẹp, mang âm hưởng Pháp rỏ nét, cách đặt tên các khu vực và nhà ga cũng mang âm hưởng ấy. Các loài hoa thường thấy ở tp Đà Lạt cũng dễ hiểu, nếu bạn đi vào dịp Noel hay tết Tây còn thấy hoa đào chuông nở rộ.

Một nơi thích hợp cho các couple, nhân viên cáp treo khá tinh ý, nếu khách không quá đông, họ sẽ điều tiết lanh lợi dành hẳn capin riêng cho các đôi. Đoạn cáp treo dài, dốc khá lý thú, tức nhiên lãng mạn thì khỏi phải bàn. Vừa ngồi vừa ngẳm cảnh bên ngoài có núi, có mây, có rừng, lại có dòng suối Mơ, cáp treo lên cao một chút nữa đã có thể thấy đức Phật đang thiền ngồi ung dung, tự tại.
Các dự án mới như khu làng Pháp, khu vui chơi trong nhà đang được triển khai và sắp đưa vào hoạt động ngay trên Bà Nà.

Trên đường từ Bà Nà quay trở lại tp ĐN, dừng chân mua trứng đà điểu cũng là gợi ý thú vị. Nếu biết cách “khui” trứng, thì sau khi sử dụng xong vỏ trứng rất công hiệu để hình thành tác phẩm mỹ thuật độc đáo, chỉ với một ít màu nước, sơn phủ hay gắn với các loại hạt đậu . Riêng với trứng đà điểu thì đối với TB hấp cách thủy với ít tiêu, hoặc chiên xong quắn kimbap là ngon nhất. Nếu bạn chưa từng thử qua trứng đà điểu hấp tiêu dùng kèm trà sữa caramel thì một lời khuyên là hãy trải nghiệm một lần, chắc chắn bạn sẽ không quên được hương vị này.

Một lời khuyên chân thành nữa là hãy cùng đi với anh í/em í của bạn chắc chắn là một kỹ niệm đặc biệt cực kỳ; đừng bỏ tiền lên Bà Nà để thấm thía sự cô độc một mình nhe.

Riêng tôi thì kbg quên được cái màn “rượt đuổi” trong đêm đoạn đường Túy Loan từ Bà Nà quay về tp theo con đường khác, cốt chỉ để ghé quán Mậu ăn bánh tráng thịt heo.Vẫn nhớ anh Po đã lo lắng thế nào khi nghe tôi nói đi trên con đường tối thui này. Không hiểu sao con đường nhiều xe tải hạng nặng qua lại thế này mà kg có một ngọn đèn đường nào. Không biết bây giờ đã cho gắn đèn chưa nữa. Tôi chỉ biết mình tiến thoái lưỡng nan, phó mặc vào tay lái của anh, có lẽ anh đoán được nỗi lo sợ của tôi nên cứ trấn an dù j thì cũng đã từng quanh co mấy cái đèo j j cao nguyên đá. Cũng may tôi “ăn hiền ở lành” nên vẫn về tới quán Mậu Mi quắn bánh tráng chấm mắm ngon lành.
 
Suối Lương SL

Không nằm ở trung tâm, nên đi khá xa. Không có j đặc biệt, trừ 2 con rùa đá rất to dưới suối, chạm khắc đẹp. Có một chiếc cầu bắc cao, kiểu như cái cầu đỏ trong thác Giang Điền (Đồng Nai). Chỗ này có chiếc xe vespa cổ, chụp lên hình trông hay hay, nhưng biển số thì của “xì gòn”. Không biết Suối Lương thuộc quản lý của ai nữa, vì vào cổng chuyện xuất vé rất buồn cười, kiểu như viết biên nhận, tính theo cả xe máy cho 2 người/30k. Có lẽ bây giờ ở ĐN có quá nhiều nơi vui chơi, khu du lịch đẹp, nên SL có vẻ đìu hiu. Nhưng chắc hẳn trước đây khu vực dl này thu hút nhiều khách vì thấy sự đầu tư kiên cố, có vài ks SL1, SL2, nhà hàng Champa trong này, nhiều tiểu cảnh khác … nhưng bây giờ thì TB thấy khu vực này chỉ thích hợp cho việc đi picnic của nhóm bạn đem dụng cụ nướng hay thức ăn sẳn là hay nhất.


Đảo Ngọc


Một ốc đảo nhỏ nhưng xinh xắn và rất đáng tiền. “Đảo” chỉ cách đất liền bằng cây cầu nhỏ xíu, nhưng chỉ cần bước qua cây cầu này là một “thế giới” mới mở ra. Ta nói kiến trúc sao mà đẹp, chả có cái vila, hotel nào giống cái nào, rất chi là thích hợp cho bạn nào mê kiến trúc, mê chụp ảnh, biết đâu xem xong sẽ hình thành nhiều ý tưởng thiết kế. Có một quán café với cái bàn xích đu thiết kế độc đáo, ngồi đây ucf nhìn về hướng cầu bắc về tp, gió sông thổi lên mát mẻ nữa thì chắc là có thể giữ chân bạn cả một buổi phượt chiều chứ chả chơi.
 
Các nơi tâm linh:

Chùa “quên tên”

Hihi, Phải ghi “quên tên” thôi vì thiệt tình là TB ít khi quan tâm đến tên chùa, đến chùa TB chỉ quan tâm đến cái cảm giác của bản thân có trở về với hơi thở hay không thôi. Có 2 cổng vào, 1 cổng vào chánh điện có gắn tên chùa (nếu kg lầm là chùa Quang Minh); nhưng TB vào cổng 2, cổng này còn đang xây dựng.

Đi khá xa từ tp, trên đường đi Bà Nà, Chùa này rất dễ nhận diện từ xa, bởi tượng đức Phật ngồi thiền cao lớn, trắng tinh khiết. Cũng chính chi tiết này mà TB chạy qua rồi quay xe lại và dừng chân, chứ điểm đến này hoàn toàn không có trong kế hoạch. Mà hình như ở ĐN rất ưa chuộng tạc những tượng Phật to lớn màu trắng.

Khi TB đến, vẫn còn đang xây dựng những hạng mục bên ngoài, còn phía bên chùa thì vẫn kiến trúc cũ. Không gian chùa thật đẹp, dù nằm ngay trên quốc lộ, nhưng khi bạn đã dẫn xe vào bên trong cánh cổng, là một không gian yên tĩnh, tách rời hẳn cái xồ bồ, cơ hội bên ngoài. Các chú làm công quả ở đấy bảo kinh phí xây dựng là do các Phật tử ở nước ngoài gửi về, có bao nhiêu làm trước bấy nhiêu, nên cứ kéo dài nhiều năm vẫn chưa xong.

Thích nhất là có một hồ nước thật lớn, vài cây cầu nhỏ xung quanh hồ bên dưới nhiều hoa súng tím, lại có một cụ rùa làm bằng đá, sỏi với đỉnh đầu đặc biệt nữa. Chu choa, khuôn viên này mà đi thiền hành là tuyệt vời. Không cần vội vàng j, hãy ngồi nơi chiếc ghế đá đặt nhiều ở đấy để nghe chim hót, nhìn bướm bay, cây xanh cũng được trồng nhiều, và thảm cỏ xanh mướt, lâu lâu lại nghe tiếng chuông đồng. Nói chung, là rất đáng để bỏ thời gian chỗ này.

P.S: Các bạn nếu có đi sau, nhớ ghi nhận lại tên chùa và update júp TB nhe.tks


Chùa Bát Nhã

Chùa cổ, nằm trong nội ô tp. Khuôn viên nhỏ, nhưng rất nhiều Phật tử đến viếng dù là ngày thường. Nếu các ngày vía lớn, chắc hẳn rất đông, vì bạn dễ dàng nhìn thấy bản qui định dán phía trước yêu cầu thắp chỉ 1 nén hương duy nhất vào ngày rằm, mùng 1.

Chùa được nhiều người biết đến có lẽ cũng bởi linh ứng trong chuyện xin con cái. Bạn TB cũng được ra đời nhờ lời cầu khẩn của mẹ bạn ấy ở chùa này. Sau đó, em của bạn ấy kết hôn rất lâu vẫn không có con, cũng đến đây cầu nguyện và đã sinh được em bé xinh xắn. Có lẽ nhiều người chưa tin vào những chuyện như vậy. Uhm thì “có thờ có thiên, có kiên có lành”, TB nghĩ cứ cầu khẩn thành tâm vào. Nếu bạn đã rơi vào trường hợp không còn một cách nào hết, thì hãy trở về với chốn tâm linh mà mình tin tưởng, tạo thêm cho mình một cơ hội còn tốt hơn là phó thác cho số phận.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,316
Bài viết
1,175,116
Members
192,041
Latest member
yyuten
Back
Top