Kể từ khi bác sĩ Yersin đặt bút ghi vắn tắt vào quyển sổ nhật ký hành trình "grand plateau dénudé mamelonné" vào lúc 3h30' chiều ngày 21/6/1893, đến nay thành phố cao nguyên đã hơn 100 tuổi. Đà Lạt, được viết đầy đủ bằng tiếng Latin như thế này: Dat Aliis Laetitiam Aliis Temperiem, nghĩa là "cho những người này niềm vui, cho những người khác sự mát mẻ". Đúng như tên gọi, Đà Lạt hiền hòa, mát dịu quanh năm, gây cho lữ khách nhiều cảm xúc không thể diễn tả. Khoảng gần 10 năm trở lại đây, hầu như năm nào mình cũng đến với phố núi cao nguyên, cá biệt, năm rồi đi về đến 4 lần, không phải chuyện công cán, chỉ đơn giản là lang thang vào cuối tuần...
Hơn 100 năm thăng trầm, với bao nhiêu tên gọi được người đời áp đặt một cách lãng mạn và thơ mộng: thành phố tình yêu, thành phố hoa đào, thành phố mộng mơ, thành phố sương mù, thành phố buồn... Đà Lạt có thay đổi chăng giữa lớp lớp phù hoa, tấp nập do con người mang lại?! Có! Vùng đất nằm lọt thỏm trên cao nguyên vốn là địa bàn cư trú của người Lạch hàng trăm năm trước giờ đây đổi thay chóng vánh. Thay đổi, vốn dĩ là điều tất yếu của cuộc sống, cho dù sự thay đổi đó làm nao lòng những ai yêu Đà Lạt, cho dù sự tàn phá ác liệt của con người đối với thiên nhiên vĩ đại xảy ra hàng ngày, và cho dù gì đi nữa thì Đà Lạt vẫn còn đó, một chút riêng, một góc nhỏ... như một chốn đi về...
Đà Lạt lạ lắm, phố phường vẫn tấp nập, người người vẫn nặng gánh mưu sinh hàng ngày, du khách vẫn dập dìu trên phố hàng đêm, nhưng có cái gì đó cảm thấy rất yên bình, thong thả và trầm mặc.
Và phố núi trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như thế này...
...
(Còn tiếp...)
Hơn 100 năm thăng trầm, với bao nhiêu tên gọi được người đời áp đặt một cách lãng mạn và thơ mộng: thành phố tình yêu, thành phố hoa đào, thành phố mộng mơ, thành phố sương mù, thành phố buồn... Đà Lạt có thay đổi chăng giữa lớp lớp phù hoa, tấp nập do con người mang lại?! Có! Vùng đất nằm lọt thỏm trên cao nguyên vốn là địa bàn cư trú của người Lạch hàng trăm năm trước giờ đây đổi thay chóng vánh. Thay đổi, vốn dĩ là điều tất yếu của cuộc sống, cho dù sự thay đổi đó làm nao lòng những ai yêu Đà Lạt, cho dù sự tàn phá ác liệt của con người đối với thiên nhiên vĩ đại xảy ra hàng ngày, và cho dù gì đi nữa thì Đà Lạt vẫn còn đó, một chút riêng, một góc nhỏ... như một chốn đi về...
Đà Lạt lạ lắm, phố phường vẫn tấp nập, người người vẫn nặng gánh mưu sinh hàng ngày, du khách vẫn dập dìu trên phố hàng đêm, nhưng có cái gì đó cảm thấy rất yên bình, thong thả và trầm mặc.
Và phố núi trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như thế này...
...
1. "Mây vẫn bay trên vùng thương nhớ"...
...
2. Lối đi về mỗi khi thấy lòng mệt mỏi...
...
3. "Chợt nhớ đóa hoa tường vi"...
...
4. Thành phố hoa...
...
5. Và bãng lãng sương chiều...
...
2. Lối đi về mỗi khi thấy lòng mệt mỏi...
...
3. "Chợt nhớ đóa hoa tường vi"...
...
4. Thành phố hoa...
...
5. Và bãng lãng sương chiều...
(Còn tiếp...)