Doigiaymoi
Phượt gia
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
Rời quán phở,cặp lề phải,cùng bên với quán,chạy khoảng 200m thi gặp lại Q.lộ 13 tại ngả tư đầu tiên,rẻ phải rồi chạy thẳng thì về trung tâm thành phố.Khi này con đường còn có tên là đường PhonKheng,rộng rãi,có nhiều công ty lớn,khách sạn và ngân hàng.
He he,ai bị bệnh tiểu đường,chạy dọc theo Q.lộ 13 khi vào thủ dô Vientiane này chắc sẽ “quợn” lắm,bởi vì có nhiểu “Kẹo” quá! Như: Somsy KamKeo,HuengKeo,SengKeo Hotel…
Chúng tôi thấy dọc theo con đường có nhiều công ty đồ sộ ghi thêm chữ Tàu trên bảng hiệu.Mấy anh Tàu xì này đi đâu cũng gặp,điều đó là bình thường;nhưng phải cảnh giác cái “ẩn dấu” phía sau sự hợp tác đầu tư của họ!Sự bất thường này đã ngày càng lộ liểu ở Việt Nam,họ thu mua thứ gì là nông dân sẽ chết vì sản xuất thứ đó,họ hợp tác thi công chỗ nào thì chỗ đó lảnh đủ những hậu quả tệ hại đi kèm…
Qui trình phá hoại sản xuất,làm kiệt quệ kinh tế để đẩy đưa 1 đất nước nào đó vào cái quỷ đạo “ma quỉ” của họ,dường như đang ngày càng lộ rõ,ở những nơi mà họ có mặt,dĩ nhiên đó là những nước còn đói nghèo,kém phát triển,nhưng giàu tài nguyên.Và dĩ nhiên để làm được điều đó,họ cũng phải “lót đường”bằng những cái bánh “viện trợ” có “âm mưu” hoặc những chính sách “ưu đãi” có “ý đồ”.
Một số nước ở Châu Phi đã “thấy” điều đó nên gần đây cũng lên tiếng cảnh giác.Còn tại Châu Á, trường hợp “điển hình Myanmar”là một cú “rờ-ve”vừa bất ngờ,vừa ngoạn mục,diễn ra đầy “kịch tính”như ở những phút “bù giờ”của trận cầu sinh tử.Thôi,cũng chỉ là những nghĩ suy tản mạn đột xuất trên đường rong chơi,đây là xứ người,nào phải đâu quê hương mình mà tỏ bày lo lắng.
Thấy cái Ks Seng Kẹo này đồ sộ quá,nên chẳng dám ghé vào,cứ chạy miết thì gặp một Guest house,Somnuek,treo bản chỉ dẫn ở đầu một con hẽm rộng.OK,miễn đường hẽm thì chắc là rẻ tiền,cứ vào hỏi thôi,không cần thiết phải chạy kiếm hoài,mất thì giờ vô ích.
He he,trông vậy mà không phải vậy,con hẽm rộng 4 mét để các loại xe cộ dễ ra vào và bên trong là một tổ hợp 4 khối nhà đồ sộ 3 tầng lầu,mà khối đầu tiên nằm quay mặt ra đường PhonKeng,quầy tiếp tân nằm ngay khối này,và chúng tôi đi vào ngả sau,giá cả cũng dễ chịu 120.000kip/đêm,trả 100USD,thối lại 680.000 kip,cao hơn ngân hàng 2.000 kip.
Phần còn lại của Ks Somnuek nhìn từ khối nhà chính ở mặt tiền đường PhongKeng.
Phòng nghĩ ngay ở tầng 1,có cầu thang gỗ dẫn lên,nội thất mang đậm phong cách truyền thống xứ Champa.Giá phòng như vậy là rẽ so với Sài gòn.Mấy cô phục vụ phòng người Lào rất lề phép và dễ thương,không biết tiếng Lèo nên chúng tôi chỉ biết “khọp chài” và chắp tay chào.
Sau khi tắm rửa,giặt giũ,phơi phóng quần áo như thường lệ,rồi nấu nước châm vào các chai…,Bà Xã còn phải kiểm tra sổ chi tiêu,xong xuôi,chúng tôi lăn ra ngủ ngay,để bù lại một ngày đêm vất vả hôm qua.Và “y như trong kinh”,chúng tôi “quánh”một giấc “ngất ngây” tới gần 2 giờ chiều,quá xá đả!
Rời quán phở,cặp lề phải,cùng bên với quán,chạy khoảng 200m thi gặp lại Q.lộ 13 tại ngả tư đầu tiên,rẻ phải rồi chạy thẳng thì về trung tâm thành phố.Khi này con đường còn có tên là đường PhonKheng,rộng rãi,có nhiều công ty lớn,khách sạn và ngân hàng.
He he,ai bị bệnh tiểu đường,chạy dọc theo Q.lộ 13 khi vào thủ dô Vientiane này chắc sẽ “quợn” lắm,bởi vì có nhiểu “Kẹo” quá! Như: Somsy KamKeo,HuengKeo,SengKeo Hotel…
Chúng tôi thấy dọc theo con đường có nhiều công ty đồ sộ ghi thêm chữ Tàu trên bảng hiệu.Mấy anh Tàu xì này đi đâu cũng gặp,điều đó là bình thường;nhưng phải cảnh giác cái “ẩn dấu” phía sau sự hợp tác đầu tư của họ!Sự bất thường này đã ngày càng lộ liểu ở Việt Nam,họ thu mua thứ gì là nông dân sẽ chết vì sản xuất thứ đó,họ hợp tác thi công chỗ nào thì chỗ đó lảnh đủ những hậu quả tệ hại đi kèm…
Qui trình phá hoại sản xuất,làm kiệt quệ kinh tế để đẩy đưa 1 đất nước nào đó vào cái quỷ đạo “ma quỉ” của họ,dường như đang ngày càng lộ rõ,ở những nơi mà họ có mặt,dĩ nhiên đó là những nước còn đói nghèo,kém phát triển,nhưng giàu tài nguyên.Và dĩ nhiên để làm được điều đó,họ cũng phải “lót đường”bằng những cái bánh “viện trợ” có “âm mưu” hoặc những chính sách “ưu đãi” có “ý đồ”.
Một số nước ở Châu Phi đã “thấy” điều đó nên gần đây cũng lên tiếng cảnh giác.Còn tại Châu Á, trường hợp “điển hình Myanmar”là một cú “rờ-ve”vừa bất ngờ,vừa ngoạn mục,diễn ra đầy “kịch tính”như ở những phút “bù giờ”của trận cầu sinh tử.Thôi,cũng chỉ là những nghĩ suy tản mạn đột xuất trên đường rong chơi,đây là xứ người,nào phải đâu quê hương mình mà tỏ bày lo lắng.
Thấy cái Ks Seng Kẹo này đồ sộ quá,nên chẳng dám ghé vào,cứ chạy miết thì gặp một Guest house,Somnuek,treo bản chỉ dẫn ở đầu một con hẽm rộng.OK,miễn đường hẽm thì chắc là rẻ tiền,cứ vào hỏi thôi,không cần thiết phải chạy kiếm hoài,mất thì giờ vô ích.
He he,trông vậy mà không phải vậy,con hẽm rộng 4 mét để các loại xe cộ dễ ra vào và bên trong là một tổ hợp 4 khối nhà đồ sộ 3 tầng lầu,mà khối đầu tiên nằm quay mặt ra đường PhonKeng,quầy tiếp tân nằm ngay khối này,và chúng tôi đi vào ngả sau,giá cả cũng dễ chịu 120.000kip/đêm,trả 100USD,thối lại 680.000 kip,cao hơn ngân hàng 2.000 kip.
Phần còn lại của Ks Somnuek nhìn từ khối nhà chính ở mặt tiền đường PhongKeng.
Phòng nghĩ ngay ở tầng 1,có cầu thang gỗ dẫn lên,nội thất mang đậm phong cách truyền thống xứ Champa.Giá phòng như vậy là rẽ so với Sài gòn.Mấy cô phục vụ phòng người Lào rất lề phép và dễ thương,không biết tiếng Lèo nên chúng tôi chỉ biết “khọp chài” và chắp tay chào.
Sau khi tắm rửa,giặt giũ,phơi phóng quần áo như thường lệ,rồi nấu nước châm vào các chai…,Bà Xã còn phải kiểm tra sổ chi tiêu,xong xuôi,chúng tôi lăn ra ngủ ngay,để bù lại một ngày đêm vất vả hôm qua.Và “y như trong kinh”,chúng tôi “quánh”một giấc “ngất ngây” tới gần 2 giờ chiều,quá xá đả!
Last edited: