Doigiaymoi
Phượt gia
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
Từ phía này của tượng đài,nhìn qua bên tay phải là tòa nhà văn phòng chính phủ,đẹp một cách giản dị trong khuôn viên rộng lớn,sao chẳng thấy bóng công an hay bảo vệ?
Một đoàn xe con đang nối đuôi nhau phía ngoài vòng rào,xe nào cũng chất đầy các chiến binh đường phố,trong khi mặt đất thì lênh láng “nước giao tranh”.Thú thật chúng tôi đã quyết định đúng đắn khi theo xe ca lên Vạn Tượng ăn Tết,ở Paksé,làm sao chúng tôi chứng kiến được cái nhộn nhịp,tưng bừng dễ thương giữa biết bao khung cảnh vừa đẹp,vừa trang trọng,lại vừa có ý nghĩa lịch sử mà trong đời này chúng tôi chưa chắc còn gặp lại!
Cái hồ nước hình tròn nằm cạnh Khải Hoàn Môn đang trở thành một tụ điểm đầy nước.Bây giờ tôi mới cảm nhận cái nóng Lào thiệt sự,nóng quá nóng,nên nhìn người Lào đang ngâm mình hay lội bì bõm trong hồ,thấy mà ham,muốn nhào xuống “phó hội”.Nước,nước…và …nước,trong hồ,ngoài hồ,trên các lưng áo những người Lào đang té nước và cả trên lưng áo của tôi,ướt nhẹp …vì mồ hôi!
Nhìn cái cách vui chơi của người Lào trong lễ hội tôi luôn thấy rõ cái hồn nhiên,chân chất nhưng không kém phần cuồng nhiệt,sôi động.Họ tham gia bằng hầu như tất cả phương tiện hiện đại tốt nhất mà họ có,trong một chừng mực có ý thức,không làm tổn hại cho bản thân và người khác.Có nhiều thanh thiếu niên Lào tóc nhuộm xanh,vàng…nhưng chẳng hề thấy “quậy quọ”,cũng khá nhiều xe gắn máy,chạy xuôi,chạy ngược,tạt nước lẫn nhau;nhưng tuyệt nhiên không có một trường hợp nào rú ga,nẹt “pô”,”bứt phá” tốc độ .
Vì thế tôi chưa thấy một vụ vi phạm hay tai nạn giao thông nào “ghi dấu” trên đường kể từ lúc đặt chân trên đất Lào.Rời Patuxay Park chúng tôi xuôi theo dòng người xe đang chầm chậm chuyển động trên con đường tiếp theo,đại lộ Lane Xang (Lạn xạng,tên nước Lào cổ).Rất đông người vì đường chạy ngang qua trước ngôi chùa Sisaket,mà nhiều người đang vào ra tắm Phật,người và xe đan xen lẫn nhau,vậy mà chẳng hề kẹt xe vì không có sự chen lấn giành đường nào,cứ đủng đỉnh kiểu Lào,kẻ sau người trước,từ từ nhích tới…và thật ngạc nhiên,tôi không nghe tiếng còi nào !
Ô hay,văn hóa đâu phải là cái gì cao siêu trên đất nước hiền hòa này,nó cùng với thiện tâm của con người,đang hiện diện khắp nơi như một thuộc tính tự nhiên.Cái “văn hóa”này có lẽ chẳng cần hô hào,kêu gọi,chẳng cần bảng biểu,băng rôn phát động phong trào và cũng không cần tìm kiếm điển hình “người tốt việc tốt”,như cái “xã hội văn minh,tiên tiến”nào thường hay cổ vủ!
Từ phía này của tượng đài,nhìn qua bên tay phải là tòa nhà văn phòng chính phủ,đẹp một cách giản dị trong khuôn viên rộng lớn,sao chẳng thấy bóng công an hay bảo vệ?
Một đoàn xe con đang nối đuôi nhau phía ngoài vòng rào,xe nào cũng chất đầy các chiến binh đường phố,trong khi mặt đất thì lênh láng “nước giao tranh”.Thú thật chúng tôi đã quyết định đúng đắn khi theo xe ca lên Vạn Tượng ăn Tết,ở Paksé,làm sao chúng tôi chứng kiến được cái nhộn nhịp,tưng bừng dễ thương giữa biết bao khung cảnh vừa đẹp,vừa trang trọng,lại vừa có ý nghĩa lịch sử mà trong đời này chúng tôi chưa chắc còn gặp lại!
Cái hồ nước hình tròn nằm cạnh Khải Hoàn Môn đang trở thành một tụ điểm đầy nước.Bây giờ tôi mới cảm nhận cái nóng Lào thiệt sự,nóng quá nóng,nên nhìn người Lào đang ngâm mình hay lội bì bõm trong hồ,thấy mà ham,muốn nhào xuống “phó hội”.Nước,nước…và …nước,trong hồ,ngoài hồ,trên các lưng áo những người Lào đang té nước và cả trên lưng áo của tôi,ướt nhẹp …vì mồ hôi!
Nhìn cái cách vui chơi của người Lào trong lễ hội tôi luôn thấy rõ cái hồn nhiên,chân chất nhưng không kém phần cuồng nhiệt,sôi động.Họ tham gia bằng hầu như tất cả phương tiện hiện đại tốt nhất mà họ có,trong một chừng mực có ý thức,không làm tổn hại cho bản thân và người khác.Có nhiều thanh thiếu niên Lào tóc nhuộm xanh,vàng…nhưng chẳng hề thấy “quậy quọ”,cũng khá nhiều xe gắn máy,chạy xuôi,chạy ngược,tạt nước lẫn nhau;nhưng tuyệt nhiên không có một trường hợp nào rú ga,nẹt “pô”,”bứt phá” tốc độ .
Vì thế tôi chưa thấy một vụ vi phạm hay tai nạn giao thông nào “ghi dấu” trên đường kể từ lúc đặt chân trên đất Lào.Rời Patuxay Park chúng tôi xuôi theo dòng người xe đang chầm chậm chuyển động trên con đường tiếp theo,đại lộ Lane Xang (Lạn xạng,tên nước Lào cổ).Rất đông người vì đường chạy ngang qua trước ngôi chùa Sisaket,mà nhiều người đang vào ra tắm Phật,người và xe đan xen lẫn nhau,vậy mà chẳng hề kẹt xe vì không có sự chen lấn giành đường nào,cứ đủng đỉnh kiểu Lào,kẻ sau người trước,từ từ nhích tới…và thật ngạc nhiên,tôi không nghe tiếng còi nào !
Ô hay,văn hóa đâu phải là cái gì cao siêu trên đất nước hiền hòa này,nó cùng với thiện tâm của con người,đang hiện diện khắp nơi như một thuộc tính tự nhiên.Cái “văn hóa”này có lẽ chẳng cần hô hào,kêu gọi,chẳng cần bảng biểu,băng rôn phát động phong trào và cũng không cần tìm kiếm điển hình “người tốt việc tốt”,như cái “xã hội văn minh,tiên tiến”nào thường hay cổ vủ!