What's new

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Chào các bạn,

Kể từ lúc gia nhập cái hội “Phượt” này, tui đã dẫn các bạn theo vài cuộc rong chơi, từ Hà Tiên qua Kép, rồi lang thang về Đất Mũi, xuyên U Minh… Xen vào giữa là trở về những ngày tháng cũ, nhìn lại những bến phà xưa mà giờ này có nhiều bạn trẻ chưa một lần biết đến. Tất cả là để mong chia sẻ cùng nhau những vui, buồn trên đường đi phượt. Rất vui vì các bài viết đã được nhiều bạn trẻ theo dõi và góp ý. Hy vọng rằng bài kế tiếp này sẽ không làm các bạn thất vọng. Xin mời !

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang!

Lời mở đầu:

Nhìn cái tựa hơi bị “hoành tráng”, tự mình cũng thấy ngài ngại. Nhưng thật ra đó là “mơ ước”, mà mơ ước thì chẳng làm chết ai bao giờ, đôi khi nó còn có vẻ lãng mạn nửa. Thôi thì cứ mơ. Rong chơi ngàn dặm thì phải trên 1000km lận, nào phải giỡn chơi. Cho nên cuộc rong chơi tương đối dài ngày, thực hiện được nó phải giải quyết được các điều kiện sau:

1/Thiên thời: ở đây tui muốn nói tới thời tiết. Chuyến đi dự kiến cuối tháng ba đầu tháng tư, lúc này trời chưa vào mùa mưa, còn bão thì phải tháng 8 trở đi mới có. Vậy thì yên tâm lên đường.

2/Phương tiện: Dĩ nhiên đó là con Daehan cùi bắp mua từ năm đầu thế kỷ XXI, tới nay là 12 năm rồi, nhưng ngoại trừ việc phải thay sên dĩa, vỏ ruột, bu-gi…thì cái máy chưa một lần bị rã, bởi vì cho tới nay nó vẫn chưa bao giờ để chủ nhân phải “nằm đường”!

3/Địa lợi: Ý tui là tình hình đường sá, dốc đèo có hiểm trở không, an ninh có vấn đề gì chăng? Chạy con Daehan bèo thì chắc “bọn ác” ít khi dòm ngó; nhưng cũng không cấm chúng “nghía” tới “trang thiết bị” đi đường! Cho nên phải lựa đường mà chạy, hỏi thăm kỹ lưỡng trước mỗi đoạn hành trình. Còn lại thì…hên xui!

4/Sức khỏe: He he, cái này mới cực kỳ quan trọng, nó quyết định sự thành bại của cuộc rong chơi. Chỉ cần 1 trong 2 người bịnh “quạng” bất tử, thì lập tức chuyến đi chấm dứt ngay!

Chuyến đi này, tuy có dự định từ trước, đã thực hiện các chuyến đi nháp…nhưng ngày giờ và cơ hội xuất phát cũng chỉ được quyết định rất “thình lình”. Lộ trình cũng đã dự kiến, thực tế chắc chắn không theo ý mình muốn, nhất là mấy nguyên tắc như: đi trên dưới 100km ngày, hoàn thành mỗi đoạn đường trong vòng buổi sáng hay đừng quá trễ, hoặc cứ theo các cung đường đã định.v..v...đều có thể thay đổi do nhiều lý do khách và chủ quan, như đã nói. Cuối cùng, để tăng tính hấp dẫn của bài viết, tác giả sẽ chỉ tiết lộ theo trình tự thời gian, đúng như những gì đã xảy ra trong chuyến đi, không nói trước, không dự kiến dự cò gì cả.

Phần 1 : Đường lên Cao nguyên.

Lỗ Tấn (1881-1936), nhà văn Trung Quốc - Danh nhân văn hóa thế giới, đã viết “Mặt đất làm gì có đường, chỉ do con người đi mãi mà thành đường”. Ông nói không sai, nhưng xem đường là chỉ do con người làm nên thì còn thiếu, bởi vì còn có đường đi của kiến, đường đi quen thuộc của thú rừng…không kể “đường đi” trên không của các loài chim thiên di hàng năm. Mà thôi, đó chỉ là suy luận cho vui, dẫu sao, đường do con người làm nên mới thật là quan trọng.
Nước là dấu hiệu đầu tiên mà các nhà khoa học muốn tìm thấy để xác định một hành tinh có sự sống hay không. Cho đến bây giờ mọi cố gắng tìm kiếm nước trong không gian vẫn chẳng kết quả gì. Và địa cầu vẫn là hành tinh xanh đơn độc, lang thang trong mênh mông vũ trụ! Cho nên sự quan trọng của nước là tuyệt đối. Nó quyết định sự sống còn của các sinh vật.
Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì, có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng. Nhờ chúng cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn. Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua những con đường và cũng sẽ dọc theo những dòng sông.
 
Last edited by a moderator:
Ha ha,
Trước tiên là cảm ơn cháu gửi comment chia sẻ cùng chúng tôi.Còn hành trình thì...he he...xin lỗi...chưa biết được,tới đâu hay tơi đó.Bây giờ tới Đà Lạt,nếu tính cự ly bằng con toán cộng thì đã đi chừng 190+300km,còn nếu tính khoảng đường mà con Daehan đã thực sự chạy qua thì phải cộng thêm koảng 50,60km lòng vòng một ngày ở Sài Gòn.Thôi thì tạm coi như khoảng 550km đi.
Bây giờ,khi ngồi edit lại để post lên Phuot.com mà bác còn thấy tự nóng rừng rực đây,huống chi cháu.Xin mời xem tiếp.À mà cháu chắc là ở Cà Mau?đã xem bài về thăm đất Múi theo đường Nam sông Hậu chưa.Không biét Bac viết có gì sai không,xin góp ý.
Doigiaymoi.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

1.4.3.Đà Lạt.

Nhận phòng,sắp xếp tắm rửa xong thì cũng gần 3h chiều.Bây giờ là lúc thảnh thơi để nghĩ sau 2 ngày vật lộn với bão tố trên đường xa.Ôi, thiệt là khỏe!

attachment.php


Bà xã thì còn phải đến Trường Bùi thị Xuân lúc 16h15 để họp chuẩn bị cho buổi khai giảng khóa học ngày mai.Tôi không học hành gì cả nên sẽ rong chơi suốt mấy ngày tại xứ sở sương mù,còn bây giờ,sẽ vác con Cà nông lang thang quanh đây để “có gì hay thì chộp”!
Con phố Bùi thị Xuân,có một đầu xuất phát từ ngã 5,nối với đường Trần nhân Tôn(chạy dọc theo Trường Đại Học Đà Lạt),cho nên ngã 5 này cũng được gọi là ngã 5 Đại học.Đây là nơi có nhiều điểm kinh doanh liên quan tới đối tượng sinh viên như cửa hàng máy tính,thiết bị số,internet,nhà sách,quần áo,thời trang,quán cà phê,quán ăn lịch sự… nhưng giá tương đối bình dân.Ngoài ra còn có một chợ nhỏ Bùi thị Xuân,phục vụ cho nhu cầu của cư dân khu vực,trong đó chắc chắn rất nhiều sinh viên là khách hàng quen thuộc.Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy một điểm bán hoa tươi ở góc chợ,cũng giống như tất cả những điểm bán hoa tươi tại các chợ khác trên khắp cả nước,thì ra không phải xứ ngàn hoa không có nhu cầu mua bán hoa tươi,dù hầu như nhà nào cũng có trồng ít hoa,trong chậu hoặc quanh sân nhà.

attachment.php


Trên khoảng ngắn từ chợ nhỏ Bùi thị Xuân trở lại ngã 5 đại học ,ngoài trường Phổ thông Trung học Bùi thị Xuân,còn có trường Tiểu học Nguyễn Trãi,trường Trung học cơ sở Nguyễn Du và vài trung tâm học thuật khác.Tất cả,dường như làm cho con đường trở thành như một khu vực văn hóa,nhất là khi có sự hiện diện của nhiều sinh viên Đại Học Đà Lạt,trong các tụ điểm nằm trên phố này.

16h30’,tôi chứng kiến một sự kẹt xe trước Trường Nguyễn Trãi,ngay khách sạn tôi đang tạm nghĩ.Từ trước khi tan học đã có một số xe con tới đậu sẳn ven đường,tôi chưa biết là để đón các “quí tử”,rồi lần lượt là nhiều xe gắn máy đủ loại,ngày càng nhiều ,cho đến lúc chuông reo,lũ trẻ túa ra đường,và bây giờ mới thật là thảm cảnh.Từ cái con Mitsubishi đen bán tải đồ sộ,đến con Taxi và con Matix trắng đều phải vất vả gần 40 phút trước khi thoát ra khỏi cái mê hồn trận “kẹt xe”.Điều này không có lỗi của nhà trường,không có lỗi của con đường hẹp,lại càng không có lỗi của các cháu học trò tiểu học nhỏ bé đáng yêu.Lỗi này thật sự xuất phát bởi nhiều nguyên do,mà tôi phỏng đoán như sau:
Sự bao cấp của cha mẹ ngày nay có vẻ hơi quá đáng chăng?Tôi còn nhớ ngày xưa ở tỉnh lỵ tôi,học trò tiểu học khi tan trường thì sắp hàng theo tên đường,rồi đi bộ về với sự hướng dẫn một đoạn khoảng 500 hay 1.000 thước,rồi sau đó là tự về nhà.Bây giờ thì học đến lớp 8 lớp 9 rồi,học sinh cũng được cha mẹ đón đưa.Tôi nghĩ không phải họ bao cấp quá đáng đâu,mà thật ra cái xã hội ta đang có nhiều bất trắc,xe cộ lưu thông mất trật tự,thiếu ý thức,tai nạn đâu chừa một ai,nhất là các cháu nhỏ;nạn cướp giật,bắt cóc trẻ em,đòi tiền chuộc hoặc bán đi của bọn buôn người…khiến không cha mẹ nào yên tâm để con đi một mình từ nhà đến trường và ngược lại.Thành ra,phải dành thì giờ đưa đón chúng thôi,xe cộ tập trung trước cỗng trường là điều không tránh khỏi.Cái lỗi chính là nằm trong đầu những phụ huynh đi rước con bằng ô tô.Con đường chật,đầy xe gắn máy,mà chình ình những con xe 4 bánh,nhích từng tấc đường thì không dễ gì khai thông trong vòng 30,40 phút.Có tiền chơi con 4 bánh thì chắc chắn dư tiền để tạo xe 2 bánh,sao không dùng nó để rước con,tội gì phải ôm vô lăng,nhích từng chút một,lại lo sợ bị cọ quẹt trầy trụa con xế cưng?Một sự tổn hao lớn về tiền của,thông qua sự tiêu tốn nhiên liệu và phí phạm thời giờ.
Theo tôi,họ có thể đưa con bằng “xế hộp” cho “wai”,vì lúc đó học sinh đến trường lai rai;nhưng cấm tuyệt đối rước con theo kiểu đó.Một vài nhân viên trật tự phường sẽ điều phối lưu thông trước cửa trường giúp các xe 2 bánh rước con có trật tự.
2 biển cấm xe 4 bánh lưu thông giờ tan học,đặt tại 2 đầu khu vực,sẽ là giải pháp chống kẹt xe.

attachment.php


Đây là ảnh tôi chộp khi đường sắp thông.

Mà thôi,chuyện đó có nhà nước lo,sao tôi cứ phải thắc mắc.Bây giờ hãy đón bà xã về ăn bửa cơm đầu tiên trong nhà hàng khách sạn Minh Yến bằng cái “phong cách” đàng hoàng hơn mấy ngày qua! Ha ha ha…

attachment.php


Ăn cơm xong,chúng tôi thả bộ dọc theo con đường Bùi Thị Xuân hướng về phía ngã 5.Trời dẩn tối,đoạn đường này lại có một bộ mặt khác,một chợ đêm vĩa hè nằm dọc theo lề đường phía trước trường học.Đủ các mặt hàng,từ thức ăn chơi như khô,bắp,chuối nướng…tới giày,dép,mủ,áo,quần sida…Trong phố cũng thế,ngoài vài tiệm thuốc Tây,quán cà phê,thì có một số cửa hàng bán quần áo,giày dép,áo len,hàng thời trang… với giá cả theo chuẩn sinh viên. Bà xã tôi quyết tìm mua một ấm đun siêu tốc để giải quyết nhu cầu nước uống cần thiết hàng ngày.Có 2 cửa hàng bán loại đồ gia dụng này,chúng tôi lựa mua một ấm loại 1,5 lít.giá 160.000đ.Cuối cùng chúng tôi ghé tiệm dược phẩm mua mấy liều thuốc để giải quyết cái “sự ho” của tôi,rồi về khách sạn,ngủ sớm.
 
Last edited:
Bác cẩn thận "cái vụ ho" nha, Ba con cũng ho suốt không nghĩ gì hết, nhưng sau đó đi khám bác sĩ kết luận " Viêm Lao phổi M+" ...dễ lây lan và muốn trị dứt bệnh cần 6-8 tháng ...:(.

BÁc nên khám Bác sĩ ngay khi có thể nhé !!! Chúc Bác mau khỏe !
 
Last edited by a moderator:
Chào Cordon,
Thật là cảm động.Rất cảm ơn cháu nhắc nhở.Đúng là tôi đã không sai khi post những ghi chép của mình sau mỗi chặng đường rồi gửi lên đây chia sẻ cùng tất cả.Không ngờ mình lại nhận được những "tâm tình" còn lớn hơn cả chia sẻ.Cháu biết không khi gỏ những dòng chữ này,có những giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi trên bàn phím,những giọt nước mắt cảm động và sung sướng,không ngờ.Xin rất cảm ơn cháu,xin cảm ơn tất cả những bạn đã chịu khó đọc những vui buồn trên màn hình này.Và cảm ơn Phuot.com đã cho tôi những người bạn nhỏ thật dễ thương.Xin cảm ơn.
Doigiaymoi.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

1.4.4.Đà Lạt,03-4-2012.

Khách sạn Minh Yến nằm gần ngã 5 đại học, khu vực có nhiều sinh viên nên các quán cà phê,quán ăn có giá cả rất dễ chịu.

attachment.php


Nhiều bạn sinh viên gọi một phần bánh mì xíu mại điểm tâm,chỉ 10.000đ,ăn xong 1 ổ,vẫn còn thừa nước sốt để chơi thêm 1 ổ thứ 2 cho chắc bụng!Tôi cũng tham gia vô cái vụ ăn điểm tâm đơn giản này trước khi làm một vòng loanh quanh đâu đó.

attachment.php


Đầu tiên,từ Bùi thị Xuân tôi đổ xuống Trần quốc Toản,cặp bờ Hồ Xuân Hương,mong chộp được ảnh đẹp của hồ vào buổi sáng với sương mù.Do thế đất không bằng phẳng của vùng đồi núi,nên các con đường ở thành phố Đà lạt,khác với vùng đồng bằng,là không đi theo những đường thẳng hoặc tương đối thẳng,mà cứ uốn lượn quanh co,khi quẹo phải,khi cua trái,khi lên,khi xuống.Và,thật thú vị, có 1 con đường đặc biệt đi theo một vòng tròn khép kín,đó là đường Trần Quốc Toản,vòng quanh hồ Xuân Hương.
Bây giờ mới khoảng 06h30’,thành phố đang mờ hơi sương,có lẽ phần nào do ảnh hưởng cơn bão nên cũng có chút lất phất mưa.Tôi dừng xe,bước vào nhà hàng Thanh Thủy,định uống chút cà phê và ngắm hồ sáng sớm.

attachment.php


Nhưng mưa thế này thì hẹn dịp khác thôi.Nơi đây tôi đã ghé một lần vào năm 2010,bây giờ vẫn vậy,cung cách phục vụ lịch sự,sang trọng và vì vậy giá cả cũng “sang trọng” theo.

attachment.php


Chộp vội một tấm hình,tôi đội mưa nhỏ chạy vòng qua phía bờ hồ đối diện.
Kể từ năm 1998,hầu như mỗi 2 năm tôi đều trở lại thành phố này,thậm chí có lần không đợi tới 2năm!Nhiều người khi đã đi qua một nơi rồi thì coi như đã biết nơi đó,ít khi chịu trở lại,nhất là trong trường hợp lần kế tiếp quá gần lần trước đó.Với tôi, đến một nơi xa lạ mà mình thích thì không có sự nhàm chán hay “đã biết rồi” kiểu đó.Đà Lạt,Buôn ma thuộc,Hội an...là những nơi chốn như thế.Bởi mỗi lần ghé qua,tôi đều cảm thấy thích thú.

attachment.php


Hình ảnh quen thuộc của quán Thanh Thủy năm 2010.

Cảnh cũ thì đã quá quen thuộc,nhưng cảm giác về cái sự quen-thuộc-thú-vị của nơi nào đó mà mình thích thì vẫn luôn mới,đối với tôi.ví dụ một tách-cà-phê-với-khói-thuốc-bay ở Đà lạt; hay những bước chân lang thang qua các con hẽm nhỏ của phố cổ Hội an,với tôi,lúc nào cũng mới.Cho nên,rất nhiều lần đến Đà Lạt,tôi không theo những người thân hay đoàn vào thăm các chỗ đã từng ghé qua,mà thích tìm một quán nhỏ nào đó để ngồi nhâm nhi một ly cà phê sửa nóng và đốt chỉ một điếu thuốc thôi,nhìn khói quyện bay trong cái không khí lành lạnh của Đà Lạt.Thế là đủ.
Còn bây giờ,với chút đam mê chụp ảnh,thì các cuộc đi xa đều thú vị,vì có biết bao điều luôn “mới”bởi qui luật biến thiên của đất trời,mà tôi có thể khám phá qua góc nhìn của ống kính.
Chạy vòng qua phía bờ đối diện,ở đoạn giửa có một quán,nằm trên triền đồi,không thuộc loại sang trọng nhiều “sao”,nhưng có kiểu trang trí hơi “nghệ sĩ” với cái “view”nhìn ra hồ rất hay.Tôi tấp vào,gọi một cà phê sửa nóng.Bây giờ chính là lúc tôi thật sự thưởng thức cái cảm giác thân quen,mà mỗi lần trở lại tôi đều thấy “mới”.Đó là cái lạnh dễ chịu của Đà Lạt,cái không khí êm đềm của đồi thông đang lặng lẽ bên hồ .
Tôi biết Đà Lạt lần đầu tiên vào năm 1971,đó là năm thứ 3 đại học.Chương trình năm này có một chuyến du sát dài ngày qua miền Đông Nam bộ,Duyên hải Nam Trung bộ và Cao nguyên Lâm Viên.Sinh viên Cần thơ,phần lớn gốc gác người miền Tây Lục tỉnh,từ bé đến giờ chỉ biết có sông nước Cửu Long,cùng lắm chỉ đi tới Sài gòn.

attachment.php


Được dự một chuyến du sát như vậy chẳng khác nào được đi du lịch,mà là một chuyến du lịch vô cùng bổ ích cho các Kỷ sư Nông khoa tương lai.Qua chuyến đi,chúng tôi mới biết những đồn điền cao su,biết “chính xác” đất latosol nâu đỏ ra sao,đất pozolite vàng đỏ thế nào,biết rau hoa Dalat,biết những đồi trà xanh ngát,…Và dĩ nhiên biết những miền đất quê hương đẹp đẻ,đáng yêu.

attachment.php


Bây giờ ,ngồi đây,nhìn ra mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng sớm mai,nhà hàng thủy tạ mấy chục năm rồi vẫn vậy,tôi bổng chợt nhận ra rằng dường như Đà lạt là thành phố của mình.Có lẽ cũng chỉ vì nó đến với tôi trong lần đầu biết tới khi còn trẻ tuổi, cùng với những bạn bè gắn bó trong những năm sắp sửa vào đời.Hay bởi nó đến với tôi trong cái rực rở sắc màu của lá hoa,cái dáng vẻ lãng mạn đáng yêu của những đồi cỏ,thông ngàn.
Mà thôi,cứ xem nó là thành phố của tôi thì cũng chẳng phiền đến ai.
Ly cà phê sửa ở quán “bụi” bên hồ này cũng chẳng hề rẻ như tui tưởng,20.000đ.Dẫu sao tôi cũng chẳng thấy tiếc,vì cái “view” đã hết 10.000đ rồi!
Anh chàng chủ quán cũng có vẻ nghệ sĩ lắm,bề ngoài ‘bụi bặm”,ngồi trầm ngâm bên ly cà phê đá,cạnh cây guitar thùng,phì phà điếu thuốc,nhìn khói bay lên theo tiếng saxo của Trần Mạnh Tuấn với bài Hạ Trắng,chẳng thèm để ý gì đến một lãng tử đang thầm quan sát mình.Bất chợt anh ta nói:chỗ này bị “qui hoạch’’hết rồi chú ơi chỉ chờ ngày dời đi chỗ khác.À thì ra anh chàng không hẳn “lơ mơ” như tôi tưởng,mà chắc cũng để ý rằng nãy giờ gã “lãng tử” già cũng có vẻ thích nơi đây(thấy ngồi quá lâu,lại thỉnh thoảng chộp một file ảnh)bây giờ mới buông ra một câu nói ơ hờ đầy …tâm trạng!
Tôi chỉ biết mĩm cười thông cảm,uễ oãi gọi tính tiền rồi chào từ giã ,xuống đồi.
 
Last edited:
He he,
Hãy cho 2 bác nghĩ mệt cái đã.Mọi chuyện rồi sẽ tới.Up một cái rẹt thì mất vui.Rất cảm ơn các bạn nhỏ đã ngóng chờ chuyến rong chơi của chúng tôi.
Cứ tưởng xuống trần chơi ít bửa,
Ai dè rong ruỗi tới hôm nay!
Doigiaymoi.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Buổi chiều,bà xã tiếp tục lên lớp,tôi lại tiếp tục rong chơi,chạy xuống bờ hồ,vòng qua vườn hoa thành phố.Nơi đây có nhiều ngư ông thời hiện đại đang ung dung hưởng thú Tử Nha.Chắc chắn họ không chỉ câu để giải trí đơn thuần,bởi vì nhìn phong cách và sự chuẩn bị với dụng cụ “vừa phải”thì mục đích là câu “ăn thiệt” cho gia đình.Mặc dù có bảng cấm câu cá nhưng tôi không thấy ai la rầy gì.Chắc là cấm đánh bắt qui mô, chứ việc ngồi câu như thế này chỉ làm đẹp thêm thành phố thôi,tôi nghĩ thế.

attachment.php



Phía trên bờ,trước vườn hoa Thành Phố,một chú ngựa đang rổi rảnh,thong thả với bửa ăn trưa tạo cho tôi một góc ảnh đẹp.

attachment.php


Tôi tiếp tục chạy đến chiếc cầu nhỏ nơi đầu hồ Xuân Hương.Tại đây tôi gặp một số sinh viên đang lưới cá,phía ngoài đập chắn,nơi đón nguồn nước từ con suối Cam ly chảy xuống.Cá không lớn và cũng mới được một ít trong chiếc thùng con,nhưng tất cả thật hào hứng,dễ thương theo cái kiểu rất sinh viên.Trong số các cô cậu nơi đây hôm nay,chắc sẽ có người nổi danh ngày mai,chừng đó,những kỷ niệm này đã là dĩ vãng;nhưng là một dĩ vãng đáng yêu và quí báu!

attachment.php


Hồ Xuân Hương là một hồ nhân tạo,do người Pháp ngăn dòng con suối Cam ly chạy ngang qua 1 thung lủng,bởi một đập mà sau này gia cố lại thành cầu Ông Đạo,nằm ngay cửa ngỏ chợ Đà Lạt.
Qua khỏi hồ,tôi chạy ngược lên dốc,men theo đường Trạng Trình,qua Nguyễn Đình Chiểu,chộp một phát mấy con bò đang đi vào phố,ngồ ngộ.

attachment.php


Sau đó,qua đường Yersin rồi cuối cùng trở về Cầu Ông Đạo.Từ đây,tôi chộp một file ảnh góc rộng,lấy toàn cảnh hồ và mỏm núi phía xa,trông cũng khá đẹp,nếu có chút "trắng"trên chỏm nhọn,cũng giống Fuji Mount lắm!Hi hi.

attachment.php


Tôi không qua cầu mà quẹo trở lại,chạy cặp bờ hồ Xuân Hương,lựa chỗ thuận tiện,đậu xe,tìm một bãi cỏ sạch,cứ nằm bò,lăn lóc,chộp ảnh và ngắm hồ cùng trời xanh trên cao.Bây giờ,đối với tôi,Đà Lạt không chỉ có thông,không chỉ có địa lan và dã quì mà còn có đôi vợ chồng trẻ đùa chơi với đứa con nhỏ gần chú ngựa đang nhẩn nha ăn cỏ,thật hạnh phúc,bình yên!

attachment.php


Đồng ý rằng hoa đẹp ở đâu cũng có,nhưng dường như hoa Đà Lạt có màu sắc“thắm”hơn,nó vàng thật tươi,nó đỏ thật đượm hay là nó tím ngăn ngắt như những bông hoa giấy trên cành đan xen nhau nơi tường rào hè phố.Ôi những bông hoa giấy tím mộc mạc,nhưng tuyệt đẹp,dù là đã rơi rụng trên bãi cỏ xanh,nơi đôi vợ chồng quê đang ngồi thưởng thức cái hương vị ngọt ngào của khí trời Đà Lạt!

attachment.php


Sắp đến giờ “tan học” của bà xã,tôi thu xếp trở về khách sạn,chuẩn bị ăn bửa cơm chiều.
Buổi tối,chúng tôi thả bộ xuống cuối phố mua thêm áo len để chống lạnh và ít thuốc ho,vì tôi vẫn còn “khục khặc”.
 
Last edited:
Bác làm con nhớ Đà Lạt quá chừng, bạn bè rủ NOel rồi Tết Tây lên đó...nhưng chao ôi cơm áo gạo tiền-Trách nhiệm gia đinh..., thời gian như là 1 thứ xa xỉ không có giá, nhưng Vô giá...

Nhìn Hai Bác đi mà cám cảnh thay !!! Thèm
 
Chào Cordon,
Thiệt sự mà nói,tất cả đều phải liệu cơm gắp mắm.Đúng như cháu nói,với nhiều người thời gian là vô giá,bởi vì nó mang cơm áo gạo tiền "chân chính" đến.Bác rất thông cảm và rất quí cái suy tư trách nhiệm của cháu.Khi bác còn trẻ hơn,cũng nhiều gian nan lắm chớ chẳng phải giống như bây giờ đâu.Biết đâu cháu sẽ có dịp đi như chúng tôi còn sớm hơn cái tuổi tôi khi thực hiên chuyến đi này!Chúc cháu đạt được những ước mơ.
Doigiaymoi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,428
Bài viết
1,175,844
Members
192,099
Latest member
ledinhhiep
Back
Top