Giòng sông Bình Di,rộng khoảng trăm mét,là ranh giới tự nhiên giửa 2 quốc gia,nên chỉ mất chừng vài phút để chạy từ bờ này sang bờ kia.Một cơn mưa nặng hạt trút xuống ngay khi đò cập bến,như để rửa đi những bụi đường vươn bám mấy mươi ngày qua bên đất khách.Sau khi xong thủ tục tại biên phòng cửa khẩu Long Bình,chúng tôi đội mưa về ngay.
Bây giờ cũng mới khoảng 16h,nhưng tôi cứ lầm lũi băng mình trong cơn mưa ngày càng nặng hạt,lạnh lẽo ngoài trời nhưng đang nóng hổi “nỗi nôn nao về lại chốn xưa”.Đoạn đường còn lại,93km,thật sự xa hơn đoạn từ cửa khẩu tới PhnomPenh,77km,vậy mà tôi cảm thấy rất gần.
Long Bình – Cầu Cồn Tiên : 33,5km
Cầu Cồn Tiên – Long Xuyên :59,5km
Cũng may là sau khi qua khỏi thị trấn An Phú thì trời cũng dứt mưa,đường chật và đông người qua lại,trái ngược hẳn cái vắng vẻ của những con đường bên Lào và Campuchia,nên tôi phải cẩn thận hơn.
16h49’,chúng tôi tới xóm Chăm xã Đa Phước và 5 phút sau thì vượt cầu Cồn Tiên,bắc ngang 1 nhánh của Sông Hậu,chảy qua thị xã Châu Đốc.
Ăn vội cho xong,mỗi người một tô mì “Vách tường”, tại khu Bồ đề Đạo Tràng,chúng tôi lại tiếp tục 55km cuối cùng về Long Xuyên.
19h30’ ngày 22-4-2012,bánh trước con Daehan chạm ngay thềm nhà,nơi mà vào lúc 09h30’ ngày 30-3-2012,nó cùng chúng tôi bắt đầu cuộc “rong chơi” suốt gần 4000 cây số,qua nhiều vùng đất quen và lạ,với nắng gió và bụi đường cùng biết bao những cảm xúc,trãi nghiệm tuyệt vời …không dễ gì có được!
Và,bây giờ,tuyệt vời nhất là đứa cháu Nội vừa nhào tới ôm Ông Bà sau 24 ngày 10 giờ xa cách.
Viết xong tại Long Xuyên lúc 12h ngày 03-9-2012.
Hiệu đính lại và hoàn chỉnh lúc 21h10’ ngày 07-3-2013.
Doigiaymoi.
Xin thành thật cảm ơn các độc giả đã theo dỏi bài viết.
Doigiaymoi.