What's new

Dạo vòng chốn xưa

NGẪU HỨNG

Hắn có máu ấy lâu rồi, cũng nhiều lần “độc phượt” như thế. Từ khi từ “phượt”, hay phong trào phượt chưa ra đời cơ. Hắn là 6X mà. Việc “phượt” thì đâu phải bây giờ mới có. Có tên, có tuổi, có chứng tích thì cụ Tản Đà, ông Nguyễn Bính là những bậc “phượt tổ” từ lâu rồi. Cỡ hăn chỉ hạng "giang hồ vặt" thôi.

Gu của hắn là ngẫu hứng và một mình. Có thời gian rảnh rỗi thì lên đường. Như thế thì khó có thể rủ thêm người. Vì người có máu “phượt” thì khi đó không có thời gian. Những người có thời gian thì hắn không rủ, vì không muốn nhìn thấy họ tròn mắt lên nhìn mình: Hâm à! Hay đơn giản hơn: Em chịu thôi… Thế thì mất hứng chết! Vậy là thành cái tên mà hắn đọc được của tiền nhân từ ngày võ vẽ mấy chữ Hán đầu tiên: Chích thân Thiên lí mã (Nghĩa là: Con Ngựa đơn độc đường xa)!

Lần này lên Lạng sơn, việc không đúng lịch, tự nhiên có thêm ngày rỗi ngoài dự kiến. Thế là khoác ba lô lên đường: Tớ đi loanh quanh, tối chắc không về đâu. Nhưng cũng chưa có dự định gì cụ thể: “Đi Điềm he hết bao tiền” – Hắn hỏi cậu phụ xe có cái cằm lèm lẹm, sau khi nhảy lên chiếc xe đầu tiên dừng đón hắn. – “20 nghìn anh ạ”. “Thế đi Bình gia, đến đó mất mấy tiếng”? “30 nghìn, hết 2 tiếng là cùng”. Ồ đến đấy hãy sớm, mà còn chỗ dự phòng để ngủ - hắn tự nhủ và nói với phụ xe: Để đến Điềm he tớ quyết định nhé.

Con đường này lâu lắm không đi rồi. 20 năm rồi ấy chứ. Trước đó ít nhất 1 năm 4 lần từ Lạng sơn sang Thái nguyên luyện công. 5 năm đấy, vị chi là 20 lần trở lên. Cũng nên đi xem thay đổi thế nào. Xe qua Hồng phong, Bình Trung. Càng xa thay đổi cành ít. Ngoại trừ mấy cái nhà gạch xây thay thế nhà vách đất, nhà trình tường. Nhà gạch mộc vẫn còn không ít. Cũng phải thôi, Lạng sơn giàu vì giao thương với Trung Quốc là chính. Nông nghiệp nông thôn thì còn phải cố nhiều.

Cầu Khách khê bắc qua sông Kỳ cùng mới xây. Khúc sông này từng là phòng tuyến kiên cường năm 79. Đường đã phẳng phiu hơn trước nhiều. Nhìn sang chỗ ngầm vượt sông cũ mà thương nhiều người trước đây bỏ mạng vì đang qua ngầm bị lũ quét. Năm nào cũng có một vài người. Thậm trí có lần có cả chiếc xe quân sự bị lật giữa ngầm nữa, vài chiến sĩ không lâm trận mà mệnh vong. Khi đó đang chiến tranh biên giới, xe quân sự đi lại nhiều. Mà quân lệnh như sơn, đâu có thể chờ nước rút mới đi được. Với lại lính trẻ, không lẽ lại sợ con lũ bé xíu ấy. Thế là qua ngầm. Nào ngờ đến giữa ngầm lại có thêm cơn lũ nữa độ ngột ào tới. Nước đang khá sâu, mặt đường bị tràn qua không rõ lối, có xe nhấn ga đi bừa mà tụt xuống cống phía trên dòng nước, có xe không đi được bị nước lật nhào cuốn theo dòng. Nhớ lại chuyện buồn buồn.

Đi đoạn nữa thấy một nghĩa trang liệt sĩ ven chân núi. Không biết có chiễn sĩ nào chết đuối còn ở đó không. Xe dừng lưng dốc chờ một người vừa xuống đầu cầu bảo lấy xe máy sang Tu đồn trả rồi lại cùng xe đi Thái. Có cậu bạn ở trên lưng núi cách chỗ xe đỗ chừng 300m. Không hiểu dạo này thế nào rồi. Chắc đã lên ông rồi. Đang học cấp 3 thì lấy vợ. Nhà con một,lại con liệt sĩ nữa. Định lại gần cô bé chăn trâu gần đấy hỏi thăm (leo lên nhà hắn thì mất nửa tiếng lên xuống, sợ lỡ xe nên không dám) thì phụ xe có điện thoại: Người đó chưa lấy được xe máy, cứ đi trước, nếu đuổi kịp thì lên xe sau. Thế lại mất cơ hội hỏi thăm về cậu bạn. Chả biết bao giờ mới có dịp lại.

Xe xuôi dốc đến Điềm he. Nhà bà chị họ vẫn chỗ đó, nhà gạch xây thay nhà gạch mộc (dân mình vẫn gọi là “gạch chiên” ấy). Mừng cho chị. Chị thứ lỗi, cậu em mải phiêu du hơn chưa thăm chị được. Mạch nước Pắng pằng ven đường vẫn thấy người lấy nước. Vui vui, vậy là nước nguồn chưa cạn. Mạch nước này rất hay: Đông hay hè, mưa hay hạn, nước đều như nhau trong vắt, không thay đổi nhiệt độ, lượng nước cũng gần như thế, không nhiều ít hơn nhau là mấy. Mùa đông nước chảy ra bốc hơi nhi ngút. Mùa hè dù nóng đến mấy đến đấy ngồi chừng mươi mười lăm phút thì hết dám tắm. Nên tụi hắn thường chỉ lấy nước đó về uống, có thể uống trực tiếp ngọt mát không cần đun. Ít người tắm ở đó. Ngay cạnh phố có sông Kỳ cũng chảy qua tụi trẻ con thích ra sông tắm hơn, được bơi thỏa thích. Hắn cũng đã có lần bơi dưới trời mưa về cảm rụng hết cả tóc. Khi đó ăn phở đã thấy đắng đắng miệng rồi. Trẻ đang háu ăn, là lúc ấy ăn phỏ với hắn là xa xỉ rồi, vậy mà đắng miệng không nuốt nổi. Một cô bạn hắn thì bị xuất huyết não, không đi học lại được. Trước đó học nhất nhì lớp, con cô giáo tụi hắn, nghĩ thương cô. Không biết cô còn hay mất nữa? Cô bạn cũ ra sao? Xuống không đến thì hư, đến thì buồn. Thôi đã sao thì cứ để yêu lòng vậy, mình đến lại xáo lên buồn thêm. Mà hãy còn nắng, đi sang Bình gia vẫn sớm. Đường vào phố Điềm he vẫn còn nhấp nhô đường đất. Xe đi qua đường mới đằng sau phố. Trường cấp 3 hắn học xưa nay đã xây 3 tầng khanh trang. Lại thấy tiêng tiếc vì quyết định đi tiếp. Thôi ở đây gần, khi nào vào lại cũng dễ hơn. Gần hết phố vẫn thấy nhà ông Thành Đạt chữa đồng hồ. Khi xưa ông là người có Tivi đầu tiên ở đây, nhà ở xa cách phố hơn nửa cây số, ngay ven Ngầm chân dốc Lũng pa. Khi đó cứ đến tối là già trẻ lớn bé kéo nhau đến xem nhờ. Năm ấy nhiều sự kiện. Quốc tế có Olimpic Maxcowa, dân mình đầu tiên được biết đến Olimpic, thanh niên háo hức xem thể thao. Người Việt nam đầu tiên, Anh hùng Phạm Tuân bay vào vũ trụ, Nhạc sĩ Đặng Thái Sơn đoạt giải piano quốc tế, Cậu học sinh trường Quốc học Huế Lê Bá Khánh Trình đoạt giải đặc biệt toán quốc tế… cũng là đề tài của các cụ ông tự hào bàn luận. Còn các chương trình phim văn nghệ thì khiến các bà say sưa. Nhớ lại vui vui.
 
Last edited by a moderator:
+... ?????

Ơ hay ! Cái nhà Cậu này bảo là :" Hồi ức còn nhiều lắm , nhất là dạo này không được đi nữa " mà chẳng thấy viết gì tiếp là sao ?

Mấy bài đầu hẳn Cậu viết lúc đang có " Tâm trạng " ? Nhà cháu đọc thấy có Tâm và Cảm lắm , rất dễ chịu . Nhà cháu thích những bài viết , chứ chỉ hình với vài câu thuyết minh thì nhà cháu thấy không mấy hợp với " HỒI ỨC " lắm Cậu nhỉ ?

Qua các bài viết , biết Cậu và Mợ thuộc hệ 6X . Nhìn hình thấy Cậu và Mợ vẫn còn mạnh chân , khỏe tay thế kia mà lại " Không đi được nữa " thì cũng lạ ??? Nhà cháu đây X có 5 , thế mà khi nói đến " ĐI " là lại cứ ngỡ như mình mới hăm mấy mới chết chứ , cuống hết cả lên ấy .

Đã gọi là " HỒI ỨC " thì cũ chắc cũng tốt . Cậu cứ viết cái gì đi , cho Nhà cháu được tiếp tục hóng hớt nha .

Thân ái - Thằng Xe
 
Vâng, cám ơn Thầy. Nhà em vẫn đi, nhưng mà cơm áo gạo tiền quá, không còn thời gian để thật "tâm trạng" mà viết như thế. Để thư thư nhà em có lời hầu các Thầy sau. Cái "không còn đi được" lúc đó có lý do, cũng chính lý do đó tạo cho em "tâm trạng" để viết đó. Thầy có lời nhắc, em cũng sẽ cố gắng. Chúc Thầy năm mới mạnh chân khỏe tay, lượn bay mọi chốn, có nhiều bài hay.
Em cũng thấy thích cái văn "tưởng bở" của Thầy lắm lắm (NT). Vẫn hóng hớt chờ Thầy tiếp tục đấy ạ.
 
Last edited:
Lâu lắm rồi nó không được "Dạo vòng chốn xưa". Toàn phải liên tục đi những chỗ nó đang phải đi liên tục nên cứ để Topic mốc meo. Đùng cái ông bạn bảo: "Anh giúp em vụ sang ... với". "Híc, thì giúp mà tớ có được đi cùng không đấy?" "Có chứ! Anh không đi thì ai giúp em". Ờ, nghe vậy mà phấp phỏng. Chốn ấy không phải quá xưa, mà mới thôi, khoảng 5-6 năm gì đó chưa đến. Mà nghe nói thay đổi nhiều lắm, ai cũng biết. Thế lại càng háo hức. Cố gắng vận dụng mọi mối quan hệ để ráp nối. Nhưng cũng vất vả, thôi thì đủ thứ quan hệ, đông bắc tây nam, đủ kiểu tầng lớp, cao thấp trên dưới, cả ngang ngang ương ương nữa, cuối cùng cũng được đáp ứng. Chết cái được người ta đồng ý rồi lại gấp quá, nhiều long trọng viên không thu xếp kịp thời gian. Lại delay. Thanh minh thanh nga đủ kiểu cuối cùng họ cũng hiểu cho văn hóa Delay đồng ý lùi lại. "Nhưng chỉ lần này thôi nhé. Tớ cũng khó nói với bề trên lắm". "Nhất định rồi, tôi cũng thấy khó cho cậu". Thế là thông báo cho nhà: "Đề nghị cố gắng thu xếp, đối tác đồng ý nhưng không chấp nhật delay lần nữa đâu." Nói vậy vẫn run, cái văn hóa ấy liệu có thể giải quyết dễ dàng đến thế?!! Kinh nghiệm bao lần rồi, nhiều lần chứng kiến khuông mặt dài thuỗn của các bạn, khuôn mặt nhăn nhó như táo ta phơi kém nắng của các đối tác rồi. Biết thế chỉ biết giục giã thật gắt gao, bất chấp những nhăn nhó chẳng kém của bề trên: "Bay tưởng tụi tao không suốt ruột à...". "Vâng thì em biết bác cũng suốt ruột, nhưng em vẫn phải nhắc bác. Vì em cũng thấy tội cho thằng bạn của em lắm. Còn để cửa cho em còn nhìn mặt nó nữa. Lại thế nữa thì mặt em mặt nó còn dày hơn da chân thày "mo" Người Dao ấy chứ.
 
Sorry Bác TravelBug, sau ngày ngồi ở sân bay Nội bài gõ mấy dòng xúc cảm đó là em lu bu suốt không kịp cả thở nữa. Giờ thư thái hơn mới vào được, mới biết bác Thanks em từ lâu. Thôi thì tôn kính không bằng vâng mệnh. Em lại con cà con kê mấy dòng hầu bà con cùng bác vậy.
Ngồi ở phòng chờ sân bay em mới hết lo cái văn hóa delay. Hú hồn, nhưng cũng còn thay đổi một số thành phần. Thôi thì sao cũng được miễn là đủ số. Còn danh sách thì cũng chưa phải quá nghiêm ngặt.
Nội bài cũng là chốn xưa, cũng vài năm rồi không đi quốc tế. Trước đó mỗi tháng 1 lần, quen mặt cả mấy chị em Cher in, mấy cậu hỗ trợ. Lâu rồi toàn lạ không.
Muốn biết mức sống thì ra chợ! Phòng chờ quốc tế sân bay cũng vậy, có thể thấy được một phần của nền kinh tế. Nơi nào phát triển gì đặc sắc thì ở đó có thứ ấy. Nội bài, sau vài năm rồi vẫn vậy: mấy thứ kẹo bánh truyền thống, dăm thứ đồ sơn mài, gỗ trạm, vài mành lụa lơ thơ không biết có đúng Madein Việt nam không nữa. Có giá một chút là đồ bạc trạm khảm, ngọc trai nuôi... Nói chung vẫn thưa thớt, lèo tèo lắm. Giầu có ở đâu chứ ở đây chả thấy. Hay là kiểu "Ăn vay thay Làm lấy". Mệt.

(híc, e tính potr cái ảnh lên cho nó có chứng, có cứ vậy mà không hiểu sao không được. Hay lâu ngay không ghé, làng quên em mất rồi...? Để em báo lại các ad sẽ pots ảnh hầu các bác)

Mệt nữa là chúng em vào phòng chờ, gần tới giờ bay thì được thông báo, chuyến bay XXX của hãnh hàng không ZXV bay đi OPQ lúc NNN giờ delay đế MMM mới cất cánh. Sory Arline thành thực xin lỗi. Vẫn không thoát khỏi: :shrug:. Được một hồi thấy loáng thoáng thông báo: chuyển sang cửa số ABC. Hí hửng sắp được bay, tấp tểnh đi sang đó mới thấy cửa đó đang phát xuất ăn vì tiếp tục delay, à không chậm giờ =)) . Giơ máy lên làm kiểu, tự nhiên thấy cậu trợ giúp quen khi xưa ở đâu đó chạy ra, cười cầu tài: "Nhà báo đi đâu vậy, mà chụp chẹp mấy chuyện ấy làm gì, bọn em mất nghề đấy. Nào có ai muốn thế đâu anh". Nào có nhà báo nhà hổ gì đâu, nhưng cũng ra vẻ, tưng tửng: "Thì thấy thế thì chụp thế thôi, đâu có thêm bớt gì đâu". Trong bụng cười thầm: Mấy cái máy ảnh cũng hay ra phết. Đã mấy lần phát huy tác dụng rồi. Chỉ tính ở sân bay là 2 lần: Một ở Quảng châu. Vui phết, hôm đó cùng cả đoàn đi về, transids ở đó chờ... Chừng gần đến giờ bay nghe Sorry Arline thông báo delay. Quốc tế cũng vậy há, giống như nhà mình thôi à. Vậy thì không thèm chấp, ta đi ngó nghiêng tranh thủ "Phượt tại chỗ" một hồi. Quay lại vẫn chưa thấy bay, có dòng thông báo thứ 2 sau thông báo hồi nãy. "Khôn, có thông báo nhưng chỉ ai quan tâm mới biết!" Thì cũng có việc làm: giở cuốn sách đem theo đọc dăm trang cho cái chân nghỉ chút chút. Chừng hơn tiếng nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì. Nóng mắt ra hỏi mấy nhân viên kiểm soát cửa ra: "Chừng nào thì tụi tao được bay?" Mấy em ấp úng chắc sớm thôi anh, máy bay tụi em vừa xuống chưa kịp làm vệ sinh. Chắc lát nữa là xong liền à" Hức, anh chờ đủ rồi nha. Hết muốn chờ nữa rồi. Hỏi mọc họng luôn: "Vậy thì là mấy giờ? Tụi bay nói cho rõ ràng đi, bao lâu thì bao, ghi lên bảng cho mọi người cùng biết, chứ không để cái kiểu ai hỏi mới nói vậy đâu" Cu em thấy găng gọi điện rối rít rồi miễn cưỡng viết thông báo. Viết xong, a ha bay măc lỡm rồi nha. Đưa máy ảnh lên làm vài kiểu. Cu em mặt mày tái xám, không kịp làm gì nữa quay mặt đi tránh ống kính, tay cầm ổng điện thoại cầu cứu rối rít. Không đầy 5 phút sau có ngay thông báo chuyến bay xyZ xếp hàng làm thủ tục ra máy bay. Sướng âm ỉ, có vậy chứ!!! Không ngờ, tụi nó cố dềnh dang cho mọi người lên ô tô, dềng dang chạy ra cửa máy bay, dềng dang soát boing car. Vào đến máy bay mới thấy dấu tích của sự dọn dẹp vội vàng. Thôi thì cũng bớt suốt ruột, ngồi đó đâu đến 2 tiếng đồng hồ đâu. Vậy rồi cũng được bay ngay. Không biết tiếp tục kiên nhẫn thì có được nhanh vậy không nữa. Lần 2: là chuyến đi năm tuyết lớn gần đây. Cũng bay Transitd qua Bắc kinh. Mà qua ngày. Xuống sân bay chạy vào thành phố nghỉ qua đêm, sáng sớm hôm sau 5:30 ra xe đi sân bay. Đúng giờ đến, đúng giờ làm thủ tục, lòng đầy lo lắng vì liên tục nghe tin không bay được vì thời tiết xấu. Không hiểu mình có thoát được cái nạn đó không. Y như rằng ngồi chừng một lát gần tới giờ bay nghe tin sân bay định tới tuyết đang dày, phải đóng cửa. Sân bay đang tiến hành dọn tuyết, mong ba con binh tâm ngồi chờ nếu có tin mới sẽ thông báo sau. Rồi cũng vậy lần 1, rồi lần 2 thậm trí lần Delay Arline lại sorry quý khách. Đến trưa, mọi người gọi điện hỏi thì biết đầu kia đã dọn tuyết xong, vậy mà không thấy thông báo bay gì cả. Hỏi, cả chuyến bay kéo đến xúm vào hỏi, nhân viên quầy vòng vo rồi mọi người cũng biết không phải thời tiết nữa mà không còn máy bay, chiếc dự định bay đã bay tuyến khác bây giờ lại phải chờ có máy bay rỗi. Thế là ong vỡ tổ: máy bay của chúng tôi đã bay chuyến khác thì cũng phải điều chuyến khác cho chúng tôi. Bây giờ trưa tuyết ngừng rơi chứ chiều tối tuyết lại rơi chúng tôi lại chờ đến mai à. Thấy náo nhiệt lại lấy máy ảnh ra làm vài kiểu chơi. Vậy mà cũng hữu dụng, các chú thấy vậy cũng cuống quýt chạy đi chạy lại, điện thoại liên hồi... thế rồi cũng được sắp xếp bay chừng nửa tiếng sau đó.
Đấy là chuyện nhà người, không biết nhà mình có thiêng không. Thế giới vẫn phải sợ kiểu nói một đằng làm một nẻo đấy. Cũng may rồi cũng nghe thấy thông báo lên máy bay. Sau đó chừng 1 tiếng. Ờ chắc ít nhiều có tác động. Nhưng phản ứng kiểu hành khách thì được vậy thôi. Đừng có mơ hơn. Tổng sỉ vả thời gian là 5 tiếng. Tránh được vỏ dưa... Thôi không dám nói nữa, nhỡ lại dớp. A, mà về nhà rồi đấy, vẫn chưa hết khiếp :D
 
Last edited:
Ha ha :-D sau một thời gian kêu ca khiếu kiện, các lãnh đạo đã giải quyết hay sao ấy. Ảnh lại por được ruồi. Xin trình làng với các bác. Cám ơn lãnh đạo quan tâm, có thế anh em mới hứng khởi tham gia chứ. TKS!!

Phòng cách ly sân bay Nội Bài :
attachment.php


Quầy bán đồ lưu niệm:
attachment.php

Quầy bán đồ thủ công bằng bạc và Ngọc trai Hạ long:
attachment.php
 
Thế nhưng vẫn tiếc không có ảnh vụ phát cơm của Kinh E lai. Cơm ăn rồi, thì ngồi chờ thôi, quy định của Hàng không vẫn thế, chưa đến tối để mời ngủ! Lượn lờ mãi cũng chán. Nghe nói vì nhường chuyến bay cho VIP đặc biệt cao cấp. Vậy thì chắc còn lâu. Thôi đành ở ta tiêu tiền tây, vào quán caffe để tranh thủ phượt qua màn ảnh nhỏ vậy. Thế là hùng dũng vào quầy caffe chọn kiểu lạ nhất để thử. Caffe ở đây đủ thứ nổi tiếng toàn cầu, nhưng chả có loại nó thích. Đàng vậy, có phải cứ ở ta là có cái của ta đâu. Lần đầu chính nó cảm nhận thực tế được điều đó. Chán nỗi, ngồi vừa gõ được mấy dòng đầu tiên của potic này thì có thông báo ... xếp hàng ở cửa số X để lên máy bay, làm nó uống caffe cứ như li bia cuối màn nhậu ấy. Cứ như là củ hành củ tỏi nhau ấy. Hay là tội khi nay chụp chẹp linh tinh... Thì sao cũng được cứ được đi là sướng rồi. Sướng chán vạn bằng mấy đợi chờ ấy chứ. Vậy là entre mấy dòng vừa gõ rồi thư thả bước ra. Có ai tranh chỗ trên tàu bay đâu mà vội. Nó vẫn thế, ghế không phải ở dưới thì cho mọi người đi trước, nếu không cũng chỉ tội tren nhau. Cà tửng, cà tưng rồi mọi chuyện cũng lại như thường lệ. Bay rồi đến.

attachment.php


Sân bay Bạch vân mới là 1 trong những sân bay lớn nhất châu Á. Chính nó đã bị lạc một bác già ở sân bay nay mấy năm trước, khi chuẩn bị transid đi tiếp. Lần đó làm nó chạy đôn chạy đáo. Nhảy cả vào đòi lên phòng phát thanh để gọi loa. Mấy chú cảnh sát ngúc ngoắc hỏi: "Thế ông ấy có biết tiếng bọn tao không?" - "Ơ hay nhỉ, nếu biết thì tao đã chẳng phải nhờ chúng mày, để tao vào nói bằng tiếng mẹ đẻ thân yêu của chúng tao chứ". "Thế thì chịu, bọn tao không giúp được mày kiểu ấy" Cáu! "Chúng mày không ra cái thể thống gì cả, sắp đến giờ lên máy bay rồi" Sau này mới nghĩ ra, tụ nó sợ nhỡ mình lên loa nói bậy nói bạ, loạn cả sân bay lên thì chúng nó mất gáo. Bố thằng nào dám! Khi đó vẫn phải ra hẳn ngoài rồi Cher In lại, vậy mà bác ấy chưa cher in. Thế mới cuống. Đến lúc sắp phải ra cher in thì đành liều. "Cả đoàn đi, vào trong đó em cố tình không lên máy bay để tụi nó phải tìm. Lúc đó em sẽ trình bày". Thôi thế vậy, mọi người tạm yên lòng cher in. Nào ngờ vào đến chỗ cửa chuẩn bị lên máy bay thì thấy bác ngồi đó. Vẻ mặt lo lắng: "Sao anh em đến muộn thế! Làm mình cứ tưởng bị nhầm cửa". May thế không biết. Tất cả thở phào nhẹ nhõm. Bác sắp về hưu, nên dù đi lần đầu chả biết nửa câu tiếng Tàu, nhưng kinh nghiệm đầy mình. Vì không phải lấy hành lý ký gửi để chuyển nên khi anh em chờ lấy, Bác cứ sách cặp đi thẳng. "Đi một đoạn mới không thấy ai cùng đoàn cả. Thế là cũng cuống, nhưng cứ tìm nhân viên mặc đồng phục mà chìa Boing Car ra thôi. Hỏi thì chả biết gì, thế là họ giúp làm hết mọi thứ. Đưa vào tận nơi. Phải trả cho xe đưa là 20 Mao tệ thôi. Thế thì cũng đỡ chán".
Chỉ khổ con cháu lo lắng, chạy đi chạy lại. Nghĩ đủ trò ứng phó. Cuối cùng chả phải dùng đến trò nào cả. :))

Lần này đi suôi sẻ hơn nhiều, hành lý không cần lấy ra. Làm thủ tục nhập cảnh xong là quay ngay theo hành lang bên cạnh về cửa vừa xuống đển lên máy bay bay tiếp. Ai đi Quảng châu thì ra thẳng thôi. Đứng trên thềm nhìn xuồng băng tải lấy hành lý lại nhớ Cụ già năm nao. Thấy họ bây giờ cải tiến thế thật tiện. Không ai có thể lạc như trước nữa! Trước đây xuống ở cửa Quốc tế, nhập cảnh rồi đi chừng nửa cây số, mấy lần lên xuống thanh máy mới ra đến cửa nội địa để lên máy bay. Hèn gì không lạc! Thế nhưng với mấy người đi lần đầu thì không thể hình dung sân bay rộng thế nào: "Tớ thấy choen hoẻn, hơn Nội bài tí xíu chứ có gì mà to tát" Đành chịu. Vì cũng chỉ đi quanh một góc, nhìn ra thì cũng chỉ có thế thật. Cũng may việc chỉ chỏ giới thiệu không phải là mình nên chả phải thanh minh thanh nga gì nữa. Chỉ cười thôi. :)


attachment.php
 
Last edited:
May quá chuyến sau đi thấy cái maps hướng dẫn trên máy bay. Xin để ACE tham khảo:

attachment.php


Còn đây là hình mấy chỗ trên maps đó.
Khúc số 5 này:

attachment.php


attachment.php


Khúc số 6-7 này:

attachment.php
 
Chốn xưa em đến lần này là Bắc kinh. Lâu không đến nên cũng thấy hồi hộp. Không biết thay đổi đến thế nào. Qua Olimpic mà thấy nói thay đổi dữ lắm. Nhưng chỉ khi đi ra cửa sân bay lên ô tô mới thấy thay đổi. Sạch sẽ hơn, ngăn nắp hơn. Có điều quanh sân bay thì không thấy kiến trúc nào mới cả. Con đường từ sân bay về thành phố cũng thế, cổng thu vé được gọi là "Quốc môn" của Trung quốc cũng không thay đổi (vì trước đây cũng đã hoành tráng rồi) chỉ có lòng đường được trải lớp nhựa mặt mới phẳng phiu hơn.

Bắc kinh tháng 5 cây cỏ đã xanh ngăn ngắt, hoa cũng đã tàn. Cái giống cây cỏ phương bắc này cũng tài, Đầu tháng 3 mà bạn sang vẫn thấy cành cây trơ trụi, vậy mà chỉ sau vài ngày là hoa nảy nụ, đơm bông, sau 1 tuần nữa là hoa nở rực rỡ. Sắc hoa tràn ngập khắp thành phố. Nhất là hoa đào. Sức sống tích tự dồn nén trong mùa đông giá rét gặp tiết xuân ấm áp nên bùng lên như chiếc lo xo bị nén được giải phóng. Nhưng cũng lại rất nhanh kết trái để chuẩn bị đón năng lượng đầy ắp của mùa hè để nuôi trái ngọt. Tháng 5 là cuối mùa của bão cát, những chiếc xe trên đường chưa kịp rửa cũng cho thấy điều ấy:

attachment.php


Nếu gặp bão cát, gió bụi thổi từ miền thảo nguyên Nội mông về, bạn sẽ thấy nền trời một màu vàng quạch, cửa kính nhà, xe phủ một lớp bụi vành như đất. Mặc dù chính quyền và người dân đã trồng rất nhiều cây xanh chắn cát bụi, kết quả cũng vẫn không giảm được mấy. Thế mới biết giữ những gì đã có từ thiên nhiên sẽ hiệu quả hơn nhiều việc con người gây dựng lại sau khi tàn phá nó. Ai cũng biết vậy, nhưng để làm được thật khó. Nhất là khi người ta còn phải lo đến nhu cầu cơ bản là sinh tồn.

attachment.php
 
Last edited:
Chúng tôi đến ở Khách sạn Minh Đô gần vành đai 3. Trước sân có vườn hồng rất đẹp:

attachment.php


Bông hồng to hơn cả bàn tay thô tháp của tôi:

attachment.php
 
Bắc kinh rất rộng, tổng diện tích 16 ngàn Km2. Riêng diện tích nội thành cũng đến hơn 1000 km2, tức là lơn hơn cả ngoại thành Hà nội khi chưa mở rộng. Thành phổ quy hoạch bằng cách lấy Hoàng thành làm trung tâm. Sau đó họ tính thành từng vòng (ta gọi là vành đai) khi lần đầu em đến BK đang xây dựng vòng 5, hoàn thiện vòng 4. Khi đó ở vòng 3 đã là xa xuôi rồi. Bây giờ họ đã xây hết vòng 6, chu vi lên đến trên 2 trăm km. Con đường đại lộ đông tây xuyên tâm thành phố là đường Tràng an, chạy qua trước thành lầu Thiên An môn mà các bạn thường duyệt binh trên đó bây giờ dài hơn 60 km. Trước đây đi trên vành đai 3 nhìn đâu cũng thấy cẩu tháp trọc trời. Bây giờ thì toàn là nhà, có thể nhà che bớt cẩu, cũng có thể họ đã xây gần xong nên không còn xây dựng nhiều ở đó nữa, chuyển ra xa trung tâm hơn. Quanh khách sạn cũng thấy đường xá còn dang dở:

attachment.php


attachment.php


Nhưng phía ngoài một chút, khu dân cư đã rộn ràng hoa nở:

attachment.php


Cùng là hoa hồng, có lẽ do khí hậu thổ nhưỡng sao đó mà hoa lớn thế. Lần đầu tôi được thấy hoa lớn như vậy. Thật đã con mắt.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,729
Bài viết
1,136,528
Members
192,531
Latest member
Duchaicuasat
Back
Top