What's new

[Chia sẻ] Đi tìm Đế chế đã mất

P1: Từ giấc mơ tới hiện thực

Say mê với những miền đất lạ, đắm chìm trước những di sản mà loài người để lại. Kẻ phiêu bạt không muốn ngồi một chỗ hưởng thụ cuộc sống, khi đa số mọi người tính toán đổi nhà, mua xe.... Thì tôi lại đứng trước tấm bản đồ, đánh dấu những vùng đất chưa đến được và lập kế hoạch lên đường.
Nam Mỹ hay Mỹ la tinh, cái tên cũng đã đủ gợi lên trí tò mò của phượt thủ. Từ thánh địa Machu Picchu cho tới những con đường bụi bặm. Từ lối sống hoang dã của con người nơi đây cho tới những bộ ngực vừa đi vừa nhún nhảy như muốn bật ra khỏi chiếc áo pull của các cô gái bất kỳ lúc nào. Những điếu cigar được cuộn tròn trên ngón tay kẻ lãng tử hay ly rượu vang Chile sóng sánh như nước mắt của người Inca - khóc cho một đế chế đã mất. Tất cả những thứ đó thu hút trái tim và đôi chân tôi về nơi đây
Cái kế hoạch đi Nam Mỹ này đối với tôi cũng hết sức tình cờ. Trong thời gian đi phượt ở Nga bị gãy chân, ngồi ngắm tuyết rơi qua cửa kính chán chê. Tôi lôi đt ra tìm đọc một thứ gì đó. Vô tình đọc được cuốn "Lost city of the Incas" của Hiram Bingham (cũng là người tìm ra thánh địa này). Buổi tối tôi bàn với bạn đồng hành của tôi, thế là 2 thằng "Oh! Zee!" Bắt tay vào xây dựng kế hoạch cho đi Nam Mỹ vào năm tới.
Đối với một thằng đam mê văn hoá, lịch sử như tôi, trước khi đến một quốc gia nào, một công trình nào cũng phải tìm hiểu về nó trước. Thế nên khi về Vietnam việc đầu tiên là tìm những sách về Nam Mỹ để đọc. Nhưng tiếc thay, sách về Nam Mỹ cũng không có nhiều, ra hàng sách toàn thấy những tiểu thuyết mùi mẫn rồi cướp, hiếp giết.... Vậy là muốn đọc về nó, muốn tìm hiểu về nó phải đọc từ bản gốc. Lại cắn răng lên amazon.com ship mấy cuốn sách về đọc và tìm hiểu. Tránh trường hợp mình đến đó, đứng đó nhưng không biết nó là cái gì.
Cái chân què của tôi lành chậm hơn là tôi tưởng nên kế hoạch lại phải delay thêm gần 1 năm nữa. Sau khi trekking những con đường khó khăn tại Vietnam, cảm thấy cũng đã đủ sức khoẻ cho việc đi Nam Mỹ. Tôi bắt tay vào xây dựng kế hoạch
Việc đầu tiên là lập team đi, ngoài tôi và người bạn đồng hành đi cùng nhau từ Nga cần tuyển thêm vài người nữa. Khi chúng tôi bắn tin đi phượt Nam mỹ, có rất nhiều người muốn join cùng. Sau khi qua vài lần sát hạch chúng tôi cũng lập được 1 team gồm có 4 người toàn là những phượt thủ lão luyện. Nhưng có lẽ may mắn nhất cho chúng tôi là có được một người anh cả của nhóm. Bác này đã từng học ở Cuba 6 năm nên biết thông thạo cả 2 thứ tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Như vậy là quá đủ cho chuyến đi rồi.
Hết online rồi offline họp bàn phân chia công việc. Ông anh cả được nhận nhiệm vụ book vé máy bay, người bạn đồng hành đi từ Nga với tôi nhận nhiệm vụ book khách sạn, tôi nhận nhiệm vụ xin Visa vào các nước. Còn 1 ông nữa thì lăng xăng hỗ trợ anh em.
Họp bàn xong cũng ra được cái kế hoạch 45 ngày và budget khoảng 10.000 USD cho chuyến đi. Lại phải thu xếp công việc và quan trọng là cày ra cho đủ số tiền đó.
Đi Nam Mỹ, một mảnh đất xa lạ, một nền văn hoá khác biệt. Cách VN mình đến nửa vòng trái đất. Và quan trọng nhất là cực kỳ nguy hiểm. Nên tất cả bạn bè và người thân ai nấy cũng đều can ngăn tôi đi. Nhưng một thằng đã ngồi uống rượu trên Golan, đã từng xẻ dọc bờ tây sông Jordan đi vào vùng cài răng lược giữa Palestine và Israel. Hay lên vĩ tuyến 38 biên giới giữa Triều Tiên và Hàn Quốc. Thì cái chuyện đối mặt với nguy hiểm ở Nam Mỹ ư? Quá nhỏ. Nghĩ vậy nên tôi quyết chí ra đi. Xét cho cùng cuộc sống luôn phải đối mặt với hiểm nguy. Khi tham gia giao thông ở VN mình mà mỗi năm còn chết tới hơn vạn người thì những hiểm nguy kia chỉ là chuyện nhỏ đúng không các bạn? Hơn nữa cái máu xê dịch nó cũng ngấm vào tôi, khi đọc những dòng của cụ Nguyễn Tuân mượn từ Paul Morand làm lời đề từ cho truyện " Thiếu quê hương" "Ta muốn sau khi ta chết, có người thuộc da ta làm chiếc vali".

Đấy các cụ còn như thế, con cháu làm sao có thể hèn kém được. Nhấc mông lên và phi thôi các bạn.


Ảnh ăn cắp trên mạng và tất nhiên chưa được sự đồng ý của tác giả :))​



 
Trước khi đến Brasil, chúng tôi được cảnh báo đây là quốc gia nguy hiểm nhất khu vực Nam Mỹ với tỷ lệ tội phạm cao. Nhất là khi xem xong mấy clip cướp giật bằng được của khách và không buông tha con mồi. Nên chúng tôi nhìn tất cả mọi người ở đây với con mắt ngờ vực. Nhất là đi qua các con phố đầy rẫy những thanh niên thất nghiệp ngồi 2 bên đường. Rồi những cảnh người vô gia cư nằm ngủ say sưa ngay trên vỉa hè. Cạnh đấy là những bãi nước tiểu bốc mùi sặc sụa. Thấy ghê răng phết.
Bất giác tôi chợt nghĩ tại sao Brasil không đi theo chủ nghĩa cộng sản nhỉ? Nếu có Chủ nghĩa cộng sản ở đây thì tất cả những người lang thang kia, bọn cướp giật kia sẽ bị hốt hết lên vùng kinh tế mới hay vào trang trại tập trung hết. Mặc dù ở đây nhiều người cũng mơ về chủ nghĩa xã hội lắm :)


Dòng chữ graffiti này có nghĩa là Chủ nghĩa xã hội muôn năm



 
Last edited:
Nói thế cho vui thôi, chứ người dân Brasil họ hoàn toàn có quyền được chọn thể chế nào phù hợp cho họ. Kể cả cách chửi tổng thống như thế này

Ảnh chụp anh chàng nhân ngày hội Carnaval đeo ngay cái biển vào cổ chửi Tổng thống



 
Last edited:
Thôi dek nói chuyện chính trị nữa nguy hiểm lắm. Tôi xin lải nhải tiếp

Chiều hôm ấy chợt nhớ tới Bia hơi Hà nội kinh khủng. Ở nhà thì ngày nào cũng nhậu, sang đây mấy hôm rồi chưa được trận nào ra hồn. Thèm nhìn những bọt bia sủi tăm trắng xóa trong cái cốc đầy bọt thủy tinh của ly bia Hà nội, thèm được gọi một tiếng “Cho hai nửa cốc nữa em ơi”, thèm được hơi bia bốc lên đầu và chém gió không kể trời đất…… Chốt lại là thèm uống bia lắm.
Mấy anh em chúng tôi đi tìm quán nhậu. Và thật may là dân Brasil cũng giống dân Việt Nam mình, đó là có rất nhiều quán bia vỉa hè. Chắc người dân ở đây cũng có nhu cầu ngồi chém gió nói xấu cán bộ.

Chọn một quán ngay góc đường, có tầm bao quát rộng và quan trọng là có 2 chiếc xe cảnh sát đậu ngay góc đường, chúng tôi vào ngồi chém gió. Vào tới nơi hỏi bia hơi nó dek có thế là phải uống bia chai các bác ạ. Mà bọn này chém đắt bm. Dân thì nghèo mà chai bia nó bán 8 reais lận (khoảng gần 60K VND/ chai). Thôi thì đã thèm thì cũng cắn răng mà chịu. Gọi mấy chai bia định bụng uống không rồi về (bọn này nó dell có lạc) nhưng tự nhiên nhìn thấy bàn bên cạnh có món cá chiên giòn (giống cá suối của mình). Lúc này hơi bia đã bốc lên đầu, thủ quỹ của đoàn quyết định xõa, thế là chúng tôi có hẳn một đĩa cá nhậu với bia giống như những người dân nghèo Brasil
Ngồi từ chỗ này có thể quan sát được những hoạt động trên vỉa hè của nguười dân nơi đây. Vừa uống bia vừa ngẫm nghĩ về số phận con người, cảm nhận về văn hóa nơi đây cũng là một cái thú. Nhưng cái đó tôi để viết sau (sau này khi quay lại Brasil) còn bây giờ uống bia chém gió đã

 
Last edited:
Các bạn để ý, ngay sau lưng chỗ chúng tôi ngồi uống bia là bức tường, nói đúng hơn là Aqueduct (dek biết dịch thế nào cho hết ý) đại khái nó là ống dẫn nước từ thời thực dân. Thôi thì lại chém về nó một tý


Carioca Aqueduct

Nếu bạn đã nìn thấy Pont du Gard ở phía nam nước Pháp hay aqueduct ở Segovia Tây Ban Nha thì đến đây bạn thấy cái Carioca aqueduct này nó cũng giống như thế. Có điều là hai cái kia nó có rất lâu rồi (từ thời La mã để lại) thì cái này lại có tuổi trẻ hơn rất nhiều chỉ từ thế kỷ thứ 17.Mà cũng chẳng hiểu tại sao đến tận lúc đó mấy ông Bồ Đào Nha lại đi áp dụng kiến thức kỹ thuật “tân tiến, hiện đại” của tận 2.000 năm trước. Xem ra mấy ông này còn chưa học được cái câu “Đi tắt, đón đầu” của chúng ta. Đằng nào thực dân Bồ Đào Nha chẳng còn được trường tồn mà sụp đổ là phải. :)

Hồi đó nghe đồn nước ở trong thành phố Rio ô nhiễm lắm. Mấy ông Bồ Đào Nha này thương dân thì ít mà bị tiêu chảy thì nhiều nên quyết định xây một đường dẫn nước từ trên đỉnh đồi Santa Teresa vào thành phố. Công trình được khởi công xây dựng và hơn 100 năm sau nó mới hoàn thành. Thời gian dài như thế chắc tốn kém tiền của chắc cũng không kể xiết.
Nhưng đen cho mấy ông Bồ này, xây cả trăm năm nhưng dùng được có mấy chục năm thì Chúa làm cho dòng sông Carioca trên đồi Santa Teresa không còn nước nữa. Vậy là công trình này lại biến thành trò chơi.

Tiếc tiền tiếc của, chính quyền Brasil vào thế kỷ 19 tận dụng cái này làm đường xe điện trên cao. Nhưng đen một nỗi chắc cũng dùng công nghệ của tàu khựa :) mà mấy cái tàu điện này mất phanh và xảy ra tai nạn liên tục thế nên chính quyền lại phải tạm dừng vô thời hạn.

Thấy bọn chúng chém gió bảo bây giờ bọn Tàu khựa nó lại bán cho cái công nghệ gì mới nên đường tàu điện trên cao này lại được phép hoạt động. Nhưng chắc là nói phét vì cả buổi chiều chúng tôi ngồi đây uống beer mà dek thấy đoàn tàu nào chạy qua cả, mặc dù vẫn còn đống dây điện loằng ngoằng trên đó.

 
Last edited:
Do lúc này Rio chỉ là trạm trung chuyển chúng tôi. Nên chúng tôi có đúng 1 ngày (chính xác hơn là 18h) ở Rio còn đi Lima và sau này sẽ quay lại Rio dự lễ hội Carnaval sau.
Chúng tôi có chuyến bay lúc 5h sáng, như thế là phải rời khỏi KS lúc 2h30’ sáng. Vì quá sớm nên chúng tôi nhờ cậu lễ tân KS gọi cho một cái Taxi và chúng tôi phải trả 120 Reais sau này mới biết giá đó quá đắt (đắt gấp 3 lần giá thông thường) vì Lễ tân KS Brasil chắc cũng giống VN mình thu phế.
Trên đường ra sân bay mặc dù lúc này khá muộn, nhưng những góc phố vẫn có những nhóm người nhảy nhót theo điệu nhạc Latin, hay các cô gái bán hoa đứng vật vờ trong bóng tối như những zombie, rồi những người vô gia cư nằm ngủ ngay lề đường mới thấy sự phân hóa xã hội ở Brasil còn lớn lắm.


 
Hầu như toàn bộ các chuyến bay trong lục địa Nam Mỹ của chúng tôi đều bay của hãng Latam – Hãng hàng không lớn nhất Nam Mỹ (Do 2 hãng Tam của Brasil và hãng Lan của Chile gộp lại). Trừ có 2 chuyến bay La Paz – Uyuni -La Paz là bay của hãng Amazonas. Những ngày đầu chúng tôi bay liên tục do còn sức khỏe và thu xếp làm sao đi được càng nhiều điểm càng tốt vì anh Thái chỉ đi được có 20 ngày. Nên với tần suất bay như thế cơ thể rất khó thích nghi. Độ cao của mỗi điểm đến rồi múi giờ liên tục thay đổi. Chưa kịp làm quen với múi giờ, sinh hoạt ở chỗ này đã phải sang chỗ khác nên cơ thể không bị Jetlag mới là lạ. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi bây giờ là mấy giờ giờ Hanoi nữa. Đến đây tôi mới nhận ra rằng đi như thế này ngoài các yếu tố như sức khỏe để còn có thể vận động nhiều nhưng cơ thể cần phải nhanh chóng thích nghi về không gian thời gian để thay đổi cho phù hợp.
Mặc dù chúng tôi ở Rio (thành phố lớn nhất Brasil) nhưng bay đi Lima thì lại phải transit qua Sao Paolo. Hóa ra sân bay Sao Paolo mới là sân bay chính của Brasil và là sân bay lớn nhất. Thế mới biết hóa ra không phải cứ lớn nhất thì cái gì cũng lớn nhất. Mà tự hào dek gì mấy cái lớn nhất đó. Chỉ mấy ông VN mình hay đem lớn nhất, to nhất, hiện đại nhất…. ra dọa nhau là chính thôi.


Sân bay Rio de Janeiro






Và máy bay của hãng Latam



 
Last edited:
Sau khoảng 1h chúng tôi bay đến Sao Paolo, lại ngồi chờ 4 tiếng đồng hồ nữa mới có máy bay đi Lima tiếp. Cái khổ là sân bay này nó không có Smoking room. Mà sau này tôi mới biết tất cả các sân bay ở Nam Mỹ chẳng sân bay nào có Smoking room cả.

Sân bay Sao Paolo quá rộng mà không có tàu điện hay xe bus, xe điện chạy trong sân bay làm chúng tôi đi mỏi cả chân











Trong sân bay này họ để cả cái xe Lam ở trong. Lúc này tôi chưa biết để làm gì. Lúc quay lại mới biết để bán kem Ý. Một cách design hay phết





Ngồi trong sân bay của Brasil làm ly Americano Brasil thì chắc là cafe thật. Và tranh thủ ghi nhật ký trong lúc chờ đợi







Lại đổi máy bay






Suất ăn trên máy bay. Điều lạ là hãng Latam cho dùng cả thìa dĩa inox. Xem ra cũng không sợ mất an ninh lắm











 
PERU

A. Lima - Thành phố của các vị Vua



Sau khoảng 6h bay chúng tôi đến Lima thủ đô của nước Cộng Hòa Peru. Không giống như Sao Paolo, sân bay Lima khá nhỏ, lúc này chúng tôi đã khá mệt mỏi do phải dậy sớm, vật vờ, bay nhiều. Đã thế lúc làm thủ tục nhập cảnh còn bị Hải quan Peru hành. Đón tôi là một bạn HQ chừng 30 tuổi. Bạn ấy scan cái hộ chiếu của tôi vào máy. Khi dòng chữ hiện lên xanh lét (có nghĩa là đồng ý cho nhập cảnh). Bạn ấy vẫn chưa cộp dấu cho tôi vào. Cậu ta bắt đầu hỏi “Anh vào Peru làm gì?” “Đi những đâu ở Peru?”, “Ở bao nhiêu lâu?”…. Chưa hết, cậu ta lấy số Visa Peru của tôi gõ vào cái trang gì đó (toàn tiếng Tây Ban Nha tôi không hiểu). Nhưng cả 3 lần máy nó báo lỗi không kết nối được. Chán nản, cậu ta cầm con dấu đóng cái rộp một cái rồi cho tôi qua. Tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng khi cầm HC Vietnam đi các nước đều bị hành như thế cả.
Làm thủ tục nhập cảnh xong, ra chỗ lấy hành lý. Nhân viên sân bay lại phát cho tôi một tờ khai báo hành lý. Khổ mấy ông Peru này quan liêu quá. Tôi đã đi buôn lậu thì ngu gì tôi lại khai báo ra là “Tao mang hàng lậu đây” Khai xong đưa cho nhân viên SB họ cũng chẳng thèm đọc mà chỉ cho tôi vào chỗ máy soi an ninh xong mới được ra ngoài


Sân bay Lima khá nhỏ






Vừa ra khỏi sân bay cái ấn tượng nhất là hãng Latam làm quảng cái trên cầu đi bộ nhìn hay phết





 
Last edited:
Lima đón chúng tôi với những con đường khá sạch sẽ, ít khói bụi. Nhìn cảnh vật qua cửa kính taxi tôi chợi nhận thấy sao Lima giống Saigon thế. Cũng cái nắng chói chang, cái nắng rát mặt và quan trọng nhất là cũng có những căn nhà chia lô bán nền. Chắc lãnh đạo Peru cũng được cử sang Vietnam học tập công tác về giải phóng mặt bằng và quy hoạch chăng??? :) Nhưng cách chạy xe của dân ở đây còn giống hơn.Chạy cực ẩu, cũng lạng lách đánh võng tạt đầu nên xe nào xe đấy cũng móp mép, xước xát y như ở Vietnam vậy. Người dân ở đây cung giống dân mình cũng đi sang đường ở bất kỳ đoạn nào. Kệ mẹ xe chạy, xe phải tránh bố chứ bố là người đi bộ, có quyền ưu tiên mà. Đâm phải bố xem, đền ngay…


Xe khách dạng xe chợ










Tạt đầu






Mosaic - Con đường gốm sứ này có giống ở Vietnam không các bạn?







 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,428
Bài viết
1,175,850
Members
192,100
Latest member
lamerfashion
Back
Top