What's new

[Chia sẻ] Đi tìm Đế chế đã mất

P1: Từ giấc mơ tới hiện thực

Say mê với những miền đất lạ, đắm chìm trước những di sản mà loài người để lại. Kẻ phiêu bạt không muốn ngồi một chỗ hưởng thụ cuộc sống, khi đa số mọi người tính toán đổi nhà, mua xe.... Thì tôi lại đứng trước tấm bản đồ, đánh dấu những vùng đất chưa đến được và lập kế hoạch lên đường.
Nam Mỹ hay Mỹ la tinh, cái tên cũng đã đủ gợi lên trí tò mò của phượt thủ. Từ thánh địa Machu Picchu cho tới những con đường bụi bặm. Từ lối sống hoang dã của con người nơi đây cho tới những bộ ngực vừa đi vừa nhún nhảy như muốn bật ra khỏi chiếc áo pull của các cô gái bất kỳ lúc nào. Những điếu cigar được cuộn tròn trên ngón tay kẻ lãng tử hay ly rượu vang Chile sóng sánh như nước mắt của người Inca - khóc cho một đế chế đã mất. Tất cả những thứ đó thu hút trái tim và đôi chân tôi về nơi đây
Cái kế hoạch đi Nam Mỹ này đối với tôi cũng hết sức tình cờ. Trong thời gian đi phượt ở Nga bị gãy chân, ngồi ngắm tuyết rơi qua cửa kính chán chê. Tôi lôi đt ra tìm đọc một thứ gì đó. Vô tình đọc được cuốn "Lost city of the Incas" của Hiram Bingham (cũng là người tìm ra thánh địa này). Buổi tối tôi bàn với bạn đồng hành của tôi, thế là 2 thằng "Oh! Zee!" Bắt tay vào xây dựng kế hoạch cho đi Nam Mỹ vào năm tới.
Đối với một thằng đam mê văn hoá, lịch sử như tôi, trước khi đến một quốc gia nào, một công trình nào cũng phải tìm hiểu về nó trước. Thế nên khi về Vietnam việc đầu tiên là tìm những sách về Nam Mỹ để đọc. Nhưng tiếc thay, sách về Nam Mỹ cũng không có nhiều, ra hàng sách toàn thấy những tiểu thuyết mùi mẫn rồi cướp, hiếp giết.... Vậy là muốn đọc về nó, muốn tìm hiểu về nó phải đọc từ bản gốc. Lại cắn răng lên amazon.com ship mấy cuốn sách về đọc và tìm hiểu. Tránh trường hợp mình đến đó, đứng đó nhưng không biết nó là cái gì.
Cái chân què của tôi lành chậm hơn là tôi tưởng nên kế hoạch lại phải delay thêm gần 1 năm nữa. Sau khi trekking những con đường khó khăn tại Vietnam, cảm thấy cũng đã đủ sức khoẻ cho việc đi Nam Mỹ. Tôi bắt tay vào xây dựng kế hoạch
Việc đầu tiên là lập team đi, ngoài tôi và người bạn đồng hành đi cùng nhau từ Nga cần tuyển thêm vài người nữa. Khi chúng tôi bắn tin đi phượt Nam mỹ, có rất nhiều người muốn join cùng. Sau khi qua vài lần sát hạch chúng tôi cũng lập được 1 team gồm có 4 người toàn là những phượt thủ lão luyện. Nhưng có lẽ may mắn nhất cho chúng tôi là có được một người anh cả của nhóm. Bác này đã từng học ở Cuba 6 năm nên biết thông thạo cả 2 thứ tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Như vậy là quá đủ cho chuyến đi rồi.
Hết online rồi offline họp bàn phân chia công việc. Ông anh cả được nhận nhiệm vụ book vé máy bay, người bạn đồng hành đi từ Nga với tôi nhận nhiệm vụ book khách sạn, tôi nhận nhiệm vụ xin Visa vào các nước. Còn 1 ông nữa thì lăng xăng hỗ trợ anh em.
Họp bàn xong cũng ra được cái kế hoạch 45 ngày và budget khoảng 10.000 USD cho chuyến đi. Lại phải thu xếp công việc và quan trọng là cày ra cho đủ số tiền đó.
Đi Nam Mỹ, một mảnh đất xa lạ, một nền văn hoá khác biệt. Cách VN mình đến nửa vòng trái đất. Và quan trọng nhất là cực kỳ nguy hiểm. Nên tất cả bạn bè và người thân ai nấy cũng đều can ngăn tôi đi. Nhưng một thằng đã ngồi uống rượu trên Golan, đã từng xẻ dọc bờ tây sông Jordan đi vào vùng cài răng lược giữa Palestine và Israel. Hay lên vĩ tuyến 38 biên giới giữa Triều Tiên và Hàn Quốc. Thì cái chuyện đối mặt với nguy hiểm ở Nam Mỹ ư? Quá nhỏ. Nghĩ vậy nên tôi quyết chí ra đi. Xét cho cùng cuộc sống luôn phải đối mặt với hiểm nguy. Khi tham gia giao thông ở VN mình mà mỗi năm còn chết tới hơn vạn người thì những hiểm nguy kia chỉ là chuyện nhỏ đúng không các bạn? Hơn nữa cái máu xê dịch nó cũng ngấm vào tôi, khi đọc những dòng của cụ Nguyễn Tuân mượn từ Paul Morand làm lời đề từ cho truyện " Thiếu quê hương" "Ta muốn sau khi ta chết, có người thuộc da ta làm chiếc vali".

Đấy các cụ còn như thế, con cháu làm sao có thể hèn kém được. Nhấc mông lên và phi thôi các bạn.


Ảnh ăn cắp trên mạng và tất nhiên chưa được sự đồng ý của tác giả :))​



 
Chúng tôi về tới KS, thấy khóa cửa. Bấm chuông rồi gọi cửa mãi không thấy ai. Một lúc sau mới thấy cậu lễ tân chắc đi uống trà đá thuốc lào chém gió ở đầu phố về. Nhanh chóng làm thủ tục check in rồi chúng tôi đi ăn tối
Khách sạn này được đánh giá 8.0 điểm trên booking.com cũng là một điểm tốt. Trong thời gian chúng tôi ở đây thấy 2 cái được. Một là vòi tắm rất mạnh và nước nóng rất nhiều. hai là quan trọng họ cho chúng tôi mượn bếp nên có thể nấu nướng được






Do đã khuya các hàng quán đóng cửa hết nên chúng tôi chọn đi ăn Pizza. Chỗ này cũng được Lonely planet đánh giá khá cao



 
Tôi ấn tượng với cách phục vụ và trang trí của nhà hàng này. Thay vì các cỡ small, Medium, Large thì họ cắt mảnh bìa treo lên để cho khách biết là cỡ như thế nào còn biết đường gọi cho đỡ phí. Chúng tôi gọi cái medium cùng với chai beer và nước ngọt. Hết 51 Bol khoảng 150K VND giá đó cũng khá rẻ





Họ trộn và làm luôn lại chỗ






 
Sang hôm sau chúng tôi dậy sớm ăn sáng tại KS. KS này ăn sáng cũng khá tốt. Ăn xong anh Hải vào trong đại lý du lịch ở ngay KS book city tour. Còn anh Thái xách đồ đi giặt.
Bước ra đường tự nhiên thấy phong qiang sạch sẽ khác hẳn đêm qua. Hóa ra công nhân vệ sinh ở đây họ don rác suốt đêm. Hình như Bolivia không có xe thu rác như Hanoi mình mà cứ đêm đến người ta vứt rác ra đường cho công nhân dọn
Trước cửa KS tôi những người dân đã đến bày bán đồ gì tôi không rõ, về sau mới biết do chúng tôi ở gần chợ phù thủy nên ở đây họ bày bán các đồ cúng tế, bùa phép kiểu như vàng mã nhà mình ấy các bác ạ.








 
Anh Thái xách đồ đi giặt. Giá cả giặt ở đây khá đắt, khoảng 500K VND cho 10kg quần áo. Đầu tiên cứ tưởng ông này ú ớ bị bọn nó lừa. Nhwung sau này mới biết giá giặt ở đâu cũng thế cả









 
Sang hôm đó anh Thái ở lại KS để chỉ đạo công việc ở VN. (Khổ ông này quan chức nên đi đâu cũng bận) chỉ còn tôi, anh Hải và Jo đi city tour. Chúng tôi mua City tour cho 3 người với giá 600 Bol khoảng 1,8 triệu VND có xe riêng cho 3 người. Giá có thể không đắt ở nơi khác nhưng ở Bolivia này thì giá đó là khá cao

Đón chúng tôi là anh Julio (Đọc là Hu li ô) một người khá hiểu biết, kể chuyện dí dỏm và đương nhiên tiếng ANh khá tốt.
Tôi kể chuyện: "Tối hôm qua tôi đến đây thấy thành phố của các anh cũ kỹ quá, rác vứt đầy đường...." Anh nói: "À, đấy là khu cũ và nghèo, tý nữa tôi sẽ đưa các bạn đến khu mới hiện đại của chúng tôi"


Xe bắt đầu chạy ra khu đẹp hơn chút






 
Chạy qua cái nhà tù này ở giữa trung tâm thành phố như kiểu Hỏa lò của mình ấy các bác ạ. Anh Julio kể chuyện.
Vào năm 1985 trước khi trùm Ma túy Escobar bị chính phủ Columbia bắt. Lo sợ cho tương lai của mình, Escobar có đánh tiếng với chính phủ Bolivia. Nếu Bolivia cho Escobar sang cư trú và không dẫn độ về Mỹ thì hắn sẽ trả toàn bộ số nợ cho Bolivia. Nhưng trước sức ép của Mỹ, chính phủ Bolivia không dám nên phải đổi tiền từ đồng Peso sang đồng Bolivianos và từ năm 1986 đến bây giờ đồng Bolivianos đã mất giá đến 700%. Bác nào tính hộ em từ năm 86 VN mình cũng đổi tiền đến bây giờ mất giá bao nhiêu % với
Khi hỏi thu nhập của một người dân lao động bình thường ở đây là bao nhiêu. Anh Julio cho biết khoảng hơn 200USD/ tháng. Xét ra cũng tương đương với VN mình thôi, nhưng phân hóa giầu nghèo ở Bolivia lớn hơn mình các bác ạ


 
Việc đầu tiên của City tour là chúng tôi đi cáp treo trong thành phố La paz. (Ở đây gọi là cable car)
La paz có lẽ là thành phố duy nhất trên thế giới dùng cable treo làm phương tiện giao thông công cộng để đỡ tắc đường. Họ có 3 line, 1 line vàng, 1 line đỏ và một line xanh chạy theo tuyến đông tây và bắc nam thành phố.
Hôm trước tôi có đọc báo thấy bảo Hanoi mình cũng định học tập La Paz xây cable treo trong thành phố thì phải. Không biết dự án đó có khả thi hay không. Thuy nhiên ở La Paz đi cable treo ngắm thành phố cũng là cái thú và rất đẹp. Năng lực vận chuyển của cable treo không bằng tầu điện ngầm nhưng xây dựng khá rẻ. Và tôi thấy còn tốt hơn cái đường sắt trên cao công nghệ Tầu khựa của mình. Nói thật chứ nhìn cái toa hành khách rồi cái toa kéo mà báo chí đăng cộng với việc đường sắt vồng lên vồng xuống. Thi công thì ẩu rơi vật liệu mấy lần thì có các vàng chắc tôi cũng không dám đi cái tàu trên cao đó.


Chúng tôi bắt đầu đi với Line vàng





Lối vào khá sạch sẽ





Bắt đầu khám phá La paz bằng cable car







 
Last edited:
Có một chuyện khá thú vị là khi chúng tôi nói với Julio rằng "Bên nước tôi cable treo chỉ để đi lên núi thôi" Anh tỏ ra ngạc nhiên và bảo "Oh thật à? ở nước tôi cũng rất nhiều núi nhưng chỉ để leo bằng chân"
Nghĩ đến cái cable treo đi lên Phanxiphang tôi lại thấy anh có lý. Ai muốn chinh phục đỉnh cao thì phải vượt qua bản thân chứ đi cable treo lên đó chụp ảnh check in thì có gì hay. Mà sắp tới lại còn làm cable treo Sơn đoòng nữa thì phải. Tiền thu được thì vào túi lợi ích nhóm còn cảnh quan thiên nhiên hoang dã chắc chắn sẽ bị phá vỡ











 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,430
Bài viết
1,175,888
Members
192,104
Latest member
lyhoangbaothy
Back
Top