What's new

Độc hành Sài Gòn - Hà Nội - Hạ Long - Sapa

Khuya nay, tình cờ được một cô bạn mới quen có cái nickname paven khích lệ, tôi quyết định viết một bài hồi ức về chuyến đi bụi miền Bắc của mình. Chuyến đi cách đây đã 6 tháng, cũng khá lâu rồi nhưng ấn tượng về nó thì vẫn còn đọng lại rất nhiều. Có lẽ tôi sẽ viết bài này hơi chậm và trầm lắng một chút. Bởi bản chất của chuyến độc hành này mang hơi hướng của một kẻ đang tìm về lối “sống chậm”. Tôi nghe ở đâu đó rằng “Đôi khi bạn cần phải sống chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống...Và chậm lại để nhìn lại, chậm lại để… nhanh hơn...”

Tạm biệt Sài Gòn vài ngày nhé!
11.jpg
 
Last edited:
Đang trải chiếu ngồi xem chuyến đi của Bạn. Xem cảm xúc của bạn về HN.
Cuộc hành trình hết ngày 1 rồi mà chưa thấy quen với người bạn HN nào.
Không biết trong hồi ức của bạn có đêm HN thú vị nào không?
Viết tiếp đi bạn ơi.
 
@ Lucky Luke: mình cũng ghiền phong cảnh Tây Bắc lắm, nhưng chuyến này do đi một mình nên chưa dám leo Fan
@ tue khanh: hi, ngày đầu tiên ở Hà Nội vẫn chưa xong, "sống chậm" mà, hì hì. Lúc này mình vẫn chưa quen được người bạn HN nào, đêm HN thú vị thì để mình từ từ kể tiếp nhá, hy vọng giữ được "chiếc chiếu" quan tâm của bạn :)
__________________________________________________

Chúng tôi lại tiếp tục rảo bước qua hồ Tây, “lạch Tây, lạch Tây” (lake Tay, lake Tay) – câu hát “kinh điển” của BSP lại vang lên, tôi bật cười tếu táo. Nếu có người nhìn thấy tôi đứng ở bờ hồ Tây tự cười một mình chắc họ sẽ tưởng tôi điên. Không tin, các bạn cứ thử xem và nghe đoạn video clip “Ha Noi this season absent the rains” tại đây, một là bạn sẽ cười một cách trào phúng, hai là bạn sẽ tắt ngay cái tab đang mở bài nhạc này. Nhưng tôi mong bạn “kiên nhẫn” lắng nghe đến đoạn “lạch Tây” mà tôi đã kể.

Hồ Tây tím mờ... quả không sai
121.jpg


122.jpg

Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói tỏa ngàn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.

123.jpg
 
Last edited:
Tuy trời về chiều khá lạnh, nhưng tôi và cô bạn đồng hương người Sài Gòn vẫn mon men đến ăn kem Tràng Tiền. Cũng vì nghe cái tiếng đồn xa của nó rằng “nhớ hơn mười năm trước, người ta xếp hàng gần hai dãy phố để mua”, tôi cũng không biết chỗ này có phải kem Tràng Tiền “chính hiệu” hay không (Vì ở Đà Lạt có đến 3 – 4 nơi đều đề bảng Bánh bèo số 4)

131.jpg


Nếu bảo tôi nhận xét về kem Tràng Tiền thế nào, tôi mong các bạn Hà Nội đừng giận, vì thật sự nó khá dở. Tôi và cô bạn chọn kem ốc quế giá 7.000 đồng, nhấm nháp thấy giống nước đường đông đá hơn là kem. Lại có một chuyện về người Hà Nội ngay ngày đầu tiên thế này: cô bạn mua 2 kem ốc quế, giá 14.000 đồng, nhưng đưa 20.000 đồng thì chỉ nhận lại được tiền thối là 5.000 đồng. Cô bạn thắc mắc hỏi tôi, tôi bảo sao không hỏi người bán, cô ấy bảo ngại, thôi kệ 1.000 đồng cũng dzu dzi…

Kem Tràng Tiền xong thì chúng tôi bon bon ra hồ Hoàn Kiếm, xa xa tháp Rùa đã lên đèn. Cô bạn tôi nghiện kem, nên chúng tôi lại có dịp thưởng thức kem Thủy Tạ ở đây, chỉ có 5.000 đồng nhưng tôi cảm thấy ngon hơn nhiều so với kem Tràng Tiền trước đó.

132.jpg


133.jpg


134.jpg
 
Last edited:
Hana ơi, nghe cái bài "lạch tây" cười đến lộn ruột mất, ghê quá là, khủng khiếp quá là :)), chen chúc nhiều chuyện tí :D. Tốt thì ai cũng biết rồi, nói cái xấu nhé hehe:

Bờ tường ngoài Văn Miếu có lẽ sau này sẽ hao mòn hơn nhờ hợp chất amoniac hảo hạng hehe.

Kem Tràng Tiền nói huỵch toẹt là dở, nó sống nhờ kỷ niệm thôi, vụ thối tiền kia thì lười từng bị y hệt vào năm 2k6 gì đó, thối thiếu, nhắc họ thì họ trả, bonus thêm mấy câu xyz rất khiếm nhã, mà kệ, vì biết Hà Nội còn thừa những người rất tử tế.

Còn con đường gốm sứ chỉ có gốm sứ là đẹp, còn lại những gì xung quanh không thấy ăn nhập gì hết, mà giờ gốm sứ hư hại nhiều rồi. Bày ra thì phải giữ gìn, chứ bày ra rồi mặc cho đất cho trời thì thôi rồi!

...

Dù sao vẫn rất yêu Hà Nội, bởi những gì Hà Nội có, yêu cả người Hà Nội, bởi những gì mà họ đã thuộc về. Tiếp đi chủ nhà ơi! :D
 
Kết luận về Kem Tràng tiền là hoàn toàn chính xác. Kem tràng tiền ăn không ngon.
Tuy nhiên người tìm đến ăn kem tràng tiên không phải vì nó ngon mà để thưởng thức cái gọi là "văn hóa ẩm thực Hà Thành".
Người ta đến ăn kem để trải nghiệm cảm giác thú vị khi xếp hàng mua kèm, cầm que kem ăn trên vỉa hè, vừa ăn kem vừa nghe những câu chuyện cuộc sống của nhưng người cùng ăn xung quanh mình.
Mỗi lần đến ăn kem lại là là một lần trải nghiệm với những cảm giác hoàn toàn khác nhau với hương vị kem "rất cũ" từ hồi bao cấp ở HN. Đấy chính là HN (là ý kiến cá nhân, mình bốc phét tý không biết có đúng không)
Một điều đặc biệt là tất cả các hình của hanahan chụp đều cho người xem cảm giác HN rất tĩnh lặng, rất vắng và rất chậm.
Có 2 nguyên nhân để dẫn tới kết quả của những tấm hình trên đó là: 1: HN đầu đông nên có vắng vẻ hơn; 2: Lòng người (hanahan) sống nội tâm, trốn tránh nơi đông người, ồn ào. Tính cách của bạn rất phù hợp với HN.
Chiếu vẫn đang được trải nhé.
 
@lười: kaka, có cả một album "giết người" như thế luôn, chết vì cười. Còn mấy cái di tích ở nước mình thì đa phần bỏ lăn long lóc không bảo tồn gì cả, bởi vậy ngành du lịch còn chưa cạnh tranh nổi. Mấy vụ án về "nét thanh lịch của người Tràng An" thì cũng bị phản pháo khá nhiều, sợ nhất là đi chợ trả giá :D

@tue khanh: hương vị kem Tràng Tiền quả nhiên là "rất cũ", từ thời bao cấp tới giờ chắc không thay đổi, nhưng lúc mình ăn thì khách đã không còn đứng xếp thành hàng dài nữa rồi mà chỉ le hoe 3 - 4 người đến mua và đứng ngay vỉa hè thưởng thức luôn thể. Cảm ơn bạn về những nhận xét chân thành nhé!
 
Tối đầu đông dần buông phủ màn sương mù trời Hà Nội. Chỉ mới cuối tháng 11, có lẽ tôi là người thích cái lạnh của miền ôn đới nên không cảm thấy rét như những người Hà Thành. Họ bận áo ấm dày, quàng khăn cổ… , nhưng với tôi, cái lạnh thế này vẫn chưa khiến mình phải trang bị nhiều như thế. Tôi đã từng áo mặc phong phanh đứng ngay bờ hồ Xuân Hương giữa tháng 12 giá rét, từng tắm nước lạnh trong lần đi thực tập cùng trường tại Đà Lạt. Lúc sáng vừa xuống sân bay tôi đã hơi thất vọng vì Hà Nội không lạnh như tôi tưởng, không lạnh như cái bộ đồ mà tôi đang diện.

Phố Hàng Giầy nhưng bán... tạp hóa
171.jpg

Chúng tôi trở về Long Biên để tìm khách sạn, phần vì đồ đạc của tôi nhiều quá, vác theo cả cái va li mà. Nói là khách sạn cho oai chứ cùng lắm 2 sao là sang rồi. Cô bạn thấy tôi đi một mình nên cũng thích ra ở chung với tôi. Cô ấy vốn đã quen với văn hóa thật thà nồng hậu của người miền Nam, nên việc phải ứng xử khéo léo hơn với họ hàng miền Bắc thì quả thật là hơi khó, tôi cũng chào thua!

Tôi nhớ cái khách sạn đó ở phố Sài Đồng (ở Hà Nội gọi “đường” là “phố”, rồi “hẻm” là “ngõ”, không biết “ngách” thì tương đương gì với miền Nam nữa). Anh tiếp tân bảo hết phòng 200.000 đồng rồi, chỉ còn phòng 250.000 đồng tiện nghi hơn, mà cũng chẳng biết là có hết phòng thật không và phòng mắc hơn có tốt hơn thật không. Ngó thấy đồng hồ đã hơn 9h tối, tôi đồng ý thuê, còn cô bạn thì khá bực dọc với cái giá đó vì khu này khá xa trung tâm mà lại mắc quá! Tuy nhiên, chẳng hiểu sao lúc này tôi khá dễ dãi, tôi bảo cứ ở thử một đêm, sáng mai vô trung tâm tìm phòng sau vậy. Phòng cũng tiện nghi, có máy lạnh nữa chứ, nhưng chúng tôi chỉ cần nước nóng và wifi là đủ, vì phải online cập nhật tình hình một chút. Phải tội cái đèn cứ tù mù khó chịu, chắc họ nghĩ ai thuê khách sạn cũng mờ ám chăng? Tôi phì cười… gọi điện hỏi thăm các bạn bè đồng chí xem thuê phòng khu nào rẻ, nhưng đa phần các bạn ra Hà Nội công tác nên khách sạn cứ là 3-5 sao. Thôi, chuyện ngày mai để ngày mai tính vậy. Đêm đầu tiên ở Hà Nội với tôi là mát lạnh và dễ ngủ.

Cầu Long Biên

172.jpg
 
Last edited:
Tôi trở mình dậy khi trời còn nhá nhem tối, cô bạn vẫn đang ngủ kế bên. Đầu hơi ong ong và cổ họng khô cứng, tôi lục tìm chai nước trong vali. Ôi hết nước uống rồi, giờ này chắc chưa hàng quán nào mở cửa! Tôi bỏ qua cơn khát bằng cách bật máy tính tìm thông tin đi Hạ Long đồng thời cũng nghe vài bài nhạc. Đang ở Hà Nội, nên tôi nghe nhạc về Hà Nội để gọi là phù hợp với hoàn cảnh. Giọng hát Mỹ Linh ngân nga “Hà nội ơi tươi xanh màu áo học trò. Những con đường thân quen còn đó. Tiếng rao vang đâu đây nghe động trời đêm…”

Trời đêm thế này tôi chẳng nghe thấy tiếng rao nào, có lẽ vì tôi ở trong phòng kín chăng? Vậy là tôi xa Sài Gòn được một ngày. Tôi bỏ Sài Gòn, đi theo quán tính ra Hà Nội trong khi chưa hề có kế hoạch cụ thể nào cho lịch trình của mình. Chỉ biết là tôi phải lên Sapa, vì đó là mơ ước từ bé, tôi thích cái giá rét của Sapa mà! Nhưng trước khi đi Sapa, tôi vẫn có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, thế nên mới chen anh Hạ Long vào đấy. Nghe vài bài nhạc, tìm vài thông tin thì trời cũng đã sáng. Cô bạn thức giấc cũng ôm laptop làm việc. Tôi rủ rê cô ấy cùng đi Hạ Long nhưng vì bị chứng say xe khá nặng nên cô bạn từ chối. Thuyết phục mãi không xong, tôi đành gọi cho một công ty du lịch mua tour với giá 350.000 đồng, mà nói chính xác là mua dịch vụ xe, ăn trưa và hướng dẫn đi Hạ Long vào sáng hôm sau. (Vì tôi nghe “giang hồ” đồn du lịch Hạ Long lớ ngớ sẽ bị “luộc” toàn tập)

Lang thang ra ngoài tìm mua Panadol và mấy chai nước suối, chúng tôi trả phòng, gom góp đồ đạc để chạy vào trung tâm tìm nơi thuê mới. Cô bạn lại tiếp tục cảnh chở tôi (45 kg) và cái vali hơn chục ký nữa đi lòng vòng tìm đường vào phố cổ. Chúng tôi tắp vào hỏi một chú xe ôm thì ông này thẳng thừng “không biết, 20 nghìn đi giồi tôi chở đến đấy cho”. Nhưng chúng tôi không nản lòng, không lẽ hỏi hết một trăm người thì ai cũng thế? Chúng tôi hỏi các chị bán hàng gần chợ Đồng Xuân thì được hướng dẫn cũng tận tình, nhưng mỗi người lại chỉ mỗi cách, cũng may còn có bản đồ hộ thân.

Hồ Gươm sáng sớm
181.jpg


[video=youtube;aFeFAZVijic]http://www.youtube.com/watch?v=aFeFAZVijic[/video]

Bàn chân ai nhẹ êm ái Hồ Gươm sớm mai.
Hàng cây xanh dệt soi bóng ngả nghiêng xuống dòng xanh.
Hạ tay ôm để nghe ngóng một ngày mới lên rồi.
Một quán kem im lặng thảnh thơi nhìn trong bước chân đang cần nghỉ ngơi giữa trời.

Sáng thức giấc loanh quanh thật lâu, tìm chiếc áo khiến tôi nhẹ nhàng.
Sáng cứ thích ven theo hồ Gươm chạy theo lối quanh co, rồi níu đôi chân của tôi.
Vườn hoa cất đôi sương thường ngày. Tiếng nói râm ran bên ghế đá nào mồ hôi rớt rơi.
Tiếng hót vang xa đôi chim đón chào bình minh trong lành.
Xe qua lướt nhanh đường rộng hơn, mặt hồ trông yên bình sáng vươn vai hàng cây.
Chào hồ Gươm sáng sớm !

Sáng thức giấc loanh quanh thật lâu, tìm chiếc áo khiến tôi nhẹ nhàng.
Sáng cứ thích ven theo hồ Gươm chạy theo lối quanh co, rồi níu đôi chân của tôi.
Vườn hoa cất đôi sương thường ngày.
Tiếng nói râm ran bên ghế đá nào mồ hôi rớt rơi.
Tiếng hót vang xa đôi chim đón chào bình minh trong lành.
Xe qua lướt nhanh đường rộng hơn, mặt hồ trông yên bình sáng vươn vai hàng cây.
Chào hồ Gươm sáng sớm !

Tôi yêu một cây cầu đưa lối tôi lên mặt hồ xanh.
Đứng trên cao lòng thổn thức đám mây lay động bờ rêu.
Tôi yêu bình minh đậu trên tháp long lanh vài hạt nắng thấy trong tim mình niềm tin một ngày mới rạng rỡ và ngày tươi đẹp hơn.
 
Last edited:
Ngày mới rạng rỡ và tươi đẹp hơn khi chúng tôi đến được phố cổ. Hàng hà sa số những hàng, Hàng Đào, Hàng Ngang, Hàng Bút, Hàng Đường… Cứ qua một ngã tư lại một lần đổi tên hàng. Tôi vào hỏi thăm một khách sạn nhỏ, chị tiếp tân tươi cười bảo phòng cho 2 người giá 30 USD/đêm. Nghe xong tôi đáp lại bằng một nụ cười trìu mến và “người ra đi đầu không ngoảnh lại”. Lúc này tôi nhớ đến thông tin mấy khách sạn nhỏ ở khu phố cổ mấy ông Tây hay ở, mà điển hình là hệ thống Sinh Café. Sau một chút lạc lối trong mê cung phố cổ, chúng tôi đã tìm được một nơi cho thuê phòng ở Phố Thuốc Bắc với giá 250.000 đồng, có nước nóng và có wifi (tuy nhiên sóng điện thoại khi ở phòng này lại tệ vô cùng tận)

Tôi gửi vali để đi ăn sáng cùng cô bạn. Nghe đâu phố cổ là nơi nấu ăn cho cả Hà Nội, chắc các món ăn ở đây ngon nên mới được mệnh danh như thế. Chúng tôi thấy quán bún riêu bên đường để giá 10.000 đồng, thế là tắp vào. Tôi định gọi canh bún nhưng bác bán hàng bảo là canh bún chỉ có vào mùa hè. Cô bạn tôi không thích bún riêu nên gọi một phần xôi nếp trứng kho 12.000 đồng. Bữa sáng của chúng tôi khá rẻ. Bún riêu ở đây vị khác hẳn so với Sài Gòn, không ăn cùng mắm tôm, cũng chẳng ăn với rau muống bào, mà lại ăn kèm với dĩa rau cải linh tinh gì đó chẳng rõ. Phần ăn nào phần ăn nấy to “tổ bố”, nhưng do trời mát nên chúng tôi xử lý gọn gàng.

191.jpg
 
Last edited:
SAM_2244.jpg

Tình hình là có quy định cấm sờ đầu cụ Rùa rồi mà =)), với lại tay để thế kia nhìn giống con ốc sên quá =))
Công nhận ảnh chụp đẹp thật, toàn các nơi mình suốt ngày qua nhưng khi lên ảnh thấy đẹp phết. Còn chuyện leo Fan thì cậu nên tìm nhóm rồi nhập thôi. Hồi trước nhóm mình cũng có 2 cô gái SG đấy thôi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,142
Members
192,382
Latest member
new88markets
Back
Top