What's new

Độc hành Sài Gòn - Hà Nội - Hạ Long - Sapa

Khuya nay, tình cờ được một cô bạn mới quen có cái nickname paven khích lệ, tôi quyết định viết một bài hồi ức về chuyến đi bụi miền Bắc của mình. Chuyến đi cách đây đã 6 tháng, cũng khá lâu rồi nhưng ấn tượng về nó thì vẫn còn đọng lại rất nhiều. Có lẽ tôi sẽ viết bài này hơi chậm và trầm lắng một chút. Bởi bản chất của chuyến độc hành này mang hơi hướng của một kẻ đang tìm về lối “sống chậm”. Tôi nghe ở đâu đó rằng “Đôi khi bạn cần phải sống chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống...Và chậm lại để nhìn lại, chậm lại để… nhanh hơn...”

Tạm biệt Sài Gòn vài ngày nhé!
11.jpg
 
Last edited:
Vì cụ rùa cảm động cho cái sự “thiệt hại” của tôi, bay từ Sài Gòn xa xôi ra đây để len lén sờ đầu cụ.

@Lucky Luke: bạn thấy mình ghi là len lén sờ đầu cụ Rùa đấy, tay để thế là Victory, haha, thường thì những nơi mình ở hoài ở mãi sẽ chẳng thấy nó đẹp nữa, như mình thấy Sài Gòn của mình rất là tầm thường, còn khi ra HN lại thấy khác, hihi. Vụ leo Fan chắc để năm sau hay năm nào đó quá, giờ mình cũng muốn đi mà chưa sắp xếp được.
 
Các khoản ăn, ở đã lo xong, chúng tôi chạy ra hồ Hoàn Kiếm đi dạo.
221.jpg

Buổi sáng hồ Hoàn Kiếm xanh màu rêu phủ, xa xa là cầu Thê Húc đỏ rực nổi bật tạo thành một bức tranh phong cảnh rất đặc trưng cho Hà Nội. Ở Sài Gòn yêu quý của tôi, gần trung tâm chỉ có cái hồ Con Rùa bé tẹo. Muốn đẹp và rộng hơn thì chạy ra quận 7 ngắm Cầu Ánh Sao và Hồ Bán Nguyệt. Còn muốn hồi hộp và rùng rợn hơn thì ra làng Đại học ở Thủ Đức để ngắm hồ đá.

Tôi PR một chút cho Sài Gòn của mình nhé: hồ Bán Nguyệt và cầu Ánh Sao
222.jpg

Trên cầu Thê Húc, có đôi đang chụp ảnh cưới, vài du khách Tây Ta rảo bước tham quan.
223.jpg

Lối vào đền Ngọc Sơn, nhá thấy có bảng giá vé nên tôi chẳng vào.
224.jpg


225.jpg


226.jpg


Sáng nay tôi “vận” một kiểu trang phục mà theo tôi cho là “giống con bé đổ rác”. Quần lửng, áo thun, giày bata, đeo balo đi dọc bờ hồ. Màu áo của tôi nổi bật với màu chiếc cầu.

227.jpg

Bạn có thấy mùa đông Hà Nội không? ^^
 
Last edited:
Sáng nay tôi “vận” một kiểu trang phục mà theo tôi cho là “giống con bé đổ rác”. Quần lửng, áo thun, giày bata, đeo balo đi dọc bờ hồ. Màu áo của tôi nổi bật với màu chiếc cầu.

SAM_2300.jpg

Bạn có thấy mùa đông Hà Nội không? ^^

Bạn tui bận quần lửng áo thun thế kia thì sao mà đông nỗi hả trời? Hehe, rất ư là duyệt cái mản PR cho Sài Gòn nghen. Ráng PR nhìu nhìu để mời các bạn Hà Nội vào thăm SG đi Hana ui.

Sắp tới nàng đi Hạ Long hả? Có bị luộc toàn tập hok ? :)
 
@paven: tất nhiên là "ăn vận" như thế thì chẳng thấy mùa đông rồi, haha, đang định PR post hình Sài Gòn mà sợ loãng nội dung thì toi, còn Hạ Long thì hạ hồi phân giải :D
_____________________________________

Hà Nội đẹp nhất là hồ quả không sai chút nào. Tôi lang thang dọc bờ hồ, gió thổi mát rười rượi. Mang tiếng là mùa đông nhưng với tôi Hà Nội lúc này không hề lạnh giá. Xa xa bưu điện Hà Nội là kiêu hãnh, tôi giơ máy chụp vài tấm hình kỷ niệm Hà Nội nghìn năm tuổi.

241.jpg


242.jpg


243.jpg


Vườn hoa Lý Thái Tổ
244.jpg


Tôi lang thang qua Phố Đinh Liệt - con phố bán nhiều loại khăn choàng và các sản phẩm len dạ. Nhưng tôi chỉ bị cuốn hút bởi những quầy hàng bán đồ lưu niệm với những chiếc mặt nạ, nón lá, giỏ xách, các món đồ thủ công mỹ nghệ…

245.jpg


246.jpg
 
Last edited:
Nhìn bát bún riêu ngon quá.. ực ực, chẹp chẹp.
Mờ sao con gái gì mà ăn cay thế, trong bát toàn thấy ớt chưng.
Bún ốc, bún riêu là món ăn sáng đứng thứ nhì HN, chỉ sau phở thôi. Người gốc HN luôn tự hào về món này. Món này chế biến rất cầu kỳ. Bạn ăn ở khu phố cổ chắc là chuẩn đấy.
 
@tue khanh: ai xem hình bát bún riêu cũng thèm hết, haha, ăn cay cho đỡ ngán, kích thích vị giác ấy mà!
Còn cái cảm giác thở ra khói thì khi lên Sapa mình mới có dịp, bởi thế nên mới nói "Hà Nội không lạnh như tôi hy vọng" :D
____________________________________

Tôi ăn trưa qua loa bằng bánh mì nên khát nước, vội tắp vào một quán nước gần Hàng Đào gọi một ly nước cam. Tôi biết khu phố cổ này nhộn nhịp bởi có khá nhiều ông Tây bà Đầm du lịch ba lô ở đây. Nó gần giống với khu phố Tây ở Đề Thám của Sài Gòn. Tôi có thói quen hễ đi đâu xa Sài Gòn là tôi lại so sánh (sau này đi Singapore tôi lại đi so sánh với Việt Nam – mặc dù biết đó là một sự so sánh khập khiễng). Chính vì cái sự nhộn nhịp du lịch ấy, cộng thêm chất giọng Sài Gòn của tôi nên bác chủ quán ưu ái cho tôi ly nước cam với giá… 30.000 đồng, bằng giá với ly cam vắt khi bạn ngồi trong quán Du Miên ở Phú Nhuận – Sài Gòn.

Du lịch mà, nên tôi ngồi vệ đường với ly cam vắt Du Miên ngắm chút phố xá của Hà Nội vậy.

Tôi thích những quầy hàng đỏ rực thế này, nhìn chúng rất là bắt mắt.
281.jpg
 
Last edited:
Một điều nữa thường thấy trong các chuyến du lịch của tôi đó là việc rất có duyên với vần đề giày dép. Lần này ra Hà Nội, tôi chỉ mang mỗi một đôi bata, cảm thấy chân có phần khó chịu, tôi rảo quanh phố cổ tìm mua một đôi giày. Tôi nghe đâu ngày xưa phố tên gì sẽ bán mặt hàng đó nên cố tìm phố Hàng Giầy xem sao. Khi đến nơi thì chỉ lác đác 2 – 3 quầy hàng. Phố cổ thời nay buôn bán đa dạng linh tinh rồi. Đã thế, tôi chỉ thấy các tiệm bán toàn giày búp bê hoặc là cao gót, trong khi tôi lại rất cần một đôi sandal.

Tôi hỏi mua sandal thì được biết rằng sandal chỉ bán nhiều trong… mùa hè! Trong khi “phục sức” của tôi chính hiệu là “thời trang mùa hè” nhưng phải tội Hà Nội lại đang vào đông. Tôi thấy mình khá khác biệt, ừ thì con người ta phải có gì đó độc đáo chứ! Tuy nhiên tôi vẫn chịu khó đi tìm sandal đế xẹp, được một đôi tạm ưng ý (vì không ưng thì chẳng còn đôi nào), tôi hỏi bác chủ quầy thì bác ấy báo giá cho tôi là 200.000 đồng!

Tôi cầm đôi giày ngắm nghía, vừa cũ, vừa bụi, mà theo tôi nó chỉ đáng giá chừng 60.000 đồng mà thôi. Tôi đã quá quen với cái chợ Bà Chiểu ở Sài Gòn, có lần tôi hỏi một đôi giày, bà chủ hét 150.000 đồng, tôi đặt xuống chẳng buồn trả giá và bỏ đi thì được nghe tiếng kêu với theo “50 ngàn mua không?” (và tất nhiên là không mua). Lần này ở Hà Nội, tôi cũng chẳng buồn trả giá, chào tạm biệt bác chủ bằng nụ cười rất dễ thương. Ra đây, tôi tận dụng tối đa nụ cười của mình, mà đúng ra đó là “cười trừ”.

Rất có duyên với vấn đề giày dép
291.jpg

Chắc là đi đến đâu, mua giày nơi đó để sẵn sàng... đi nơi khác
 
Last edited:
Tôi cũng lo sợ nhỡ mà mình trả giá, thế nào lại chẳng lãnh đủ một tràng. Thế nên tôi tìm một đại lý của Bitis’. Bảng giá đính trên tag là 160.000 đồng, nhưng khi tính tiền lại là 165.000 đồng. Tôi thắc mắc thì nhận được một lời lý giải rằng “hàng tăng giá chưa kịp chỉnh sửa lại tag”

Phố cổ Hà Nội buổi tối đầu đông thể hiện đúng cái tên gọi của nó, cổ kính và ấm cúng. Sau này, tôi được một người bạn hỏi rằng “thích lang thang ở đâu nhất?”, câu trả lời chính là phố cổ Hà Nội. Dù khách sạn có cho tôi một bản đồ chi tiết riêng cho khu phố cổ, nhưng tôi vẫn lạc trong cái con phố con con này. Hà Nội ba mươi sáu phố phường là đây. Vào phố Hàng Gai, qua phố Hàng Hòm, Hàng Mã, Hàng Bạc, Hàng Buồm… đâu đâu không khí mua sắm cũng nhộn nhịp.

301.jpg

Nhà văn Carol Howland đã từng nhận xét: “Đi bộ ở Hà Nội 36 phố phường giống như len lỏi tìm đường đi trong một bát mì.” quả thật không sai. Lang thang ở khu này, tôi có thể ngắm nhìn cả lối kiến trúc xưa cũng như nhịp sống của người Hà Thành, những ngôi chùa, người bán hàng rong, những ngõ nhỏ, chợ ven đường và cả những quán cóc liêu xiêu. Đi lạc cũng có cái hay, vì chính những lúc đó tôi mới cảm thấy mình trải nghiệm sự bất tận của Hà Nội.

Bạn nào ở Hà Nội chú thích bức hình này giùm tôi với.
302.jpg

Phố cổ cũng hấp dẫn tôi bởi những hàng ăn vỉa hè. Tôi ghé vào thưởng thức món bánh cuốn Hà Nội xem sao, 7.000 đồng cho một đĩa. Bánh cuốn ở đây không dùng với giá trụng, mà lại dùng với rau húng lủi. Cái chén nước chấm cũng không phải nước mắm mà là nước muối. Tôi nghe thấy vị hạt nêm khá nhiều từ chén nước chấm này. Tuy nhiên bánh cuốn thì đặc biệt hơn Sài Gòn ở chỗ tráng kèm với trứng gà. Nói chung ẩm thực Hà Thành thì tôi đã đọc và nghe nói khá nhiều, nhưng đúng là mỗi vùng miền thì khẩu vị lại khác nhau nên cũng chẳng biết nhận xét thế nào. Với tôi thì bánh cuốn ngon nhưng nước chấm thì í ẹ!


303.jpg

Chúng tôi tiếp tục lòng vòng, thoáng thấy có quán trà (chè) lẫn chè (chè chuối, chè xôi…), tò mò ghé chân ăn thử. Ly trà không có gì đặc biệt, giống trà bình thường bỏ chút đường và vài lát chanh, thế mà bán đắt như tôm tươi. Ai ai ghé ngang cũng đều mua 2 – 3 bịch, thanh niên ngồi tại quán trên bàn nào cũng có vài ly như thế này.


304.jpg

Tôi và cô bạn còn gọi thêm 2 chén chè, tôi gọi chè chuối còn cô bạn chọn chè khoai. Riêng món chè thì tôi lại thích vì cái vị ngọt thanh của nó, không quá gắt như các món chè ở miền Nam.

Nhìn thật hấp dẫn!
305.jpg
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,142
Members
192,382
Latest member
new88markets
Back
Top