What's new

Độc hành Sài Gòn - Hà Nội - Hạ Long - Sapa

Khuya nay, tình cờ được một cô bạn mới quen có cái nickname paven khích lệ, tôi quyết định viết một bài hồi ức về chuyến đi bụi miền Bắc của mình. Chuyến đi cách đây đã 6 tháng, cũng khá lâu rồi nhưng ấn tượng về nó thì vẫn còn đọng lại rất nhiều. Có lẽ tôi sẽ viết bài này hơi chậm và trầm lắng một chút. Bởi bản chất của chuyến độc hành này mang hơi hướng của một kẻ đang tìm về lối “sống chậm”. Tôi nghe ở đâu đó rằng “Đôi khi bạn cần phải sống chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống...Và chậm lại để nhìn lại, chậm lại để… nhanh hơn...”

Tạm biệt Sài Gòn vài ngày nhé!
11.jpg
 
Last edited:
Ôi, nhìn vô bài hết bún riêu, bánh cuốn rồi lại đến chè. Hana dẫn đi du lịch khuyến mãi tăng ký cho mọi người :). Phượt Hà Nội sướng quá. Đi tham quan rất nhiều di tích( cái khoản này paven khoái nhất nà), lại được tha hồ ăn uống nữa. Bắt đầu ganh tỵ với Hana rồi. Hà Nội có cái gì rất riêng. Ôi sao mún đi Hà Nội quá
 
@paven: lúc nào rảnh paven đi thử Hà Nội vài ngày đi, có rất nhiều thứ để khám phá đó, hì hì. Mỗi một nơi lại mang một màu sắc văn hóa khác nhau. Hana còn vài chuyện sau khi từ Sapa về lại Hà Nội nữa, hehe, nhiều quá kể sao hết đây ta :D
______________________________

Hà Nội đi ngủ khá sớm, mới hơn 9h tối, các ngõ phố đã thưa thớt vắng teo. Tối mùa đông trời bắt đầu lạnh hơn, khoảng 12 - 14 độ. Chúng tôi trở về phòng vừa thuê lúc sáng, căn phòng này hình như dành cho nhân viên khách sạn ở rồi cho chúng tôi thuê lại hay sao ấy nên ở ngay sau khu vực tiếp tân. Phòng quá kín không có cửa sổ nên hầu như chẳng có chút sóng điện thoại nào cả, nhỡ mà ai gọi thì phải mở cửa ra hứng lấy hứng để vài cột sóng. Chúng tôi chui vào chăn ấm, trò chuyện vài câu rồi đi ngủ, lúc này phòng lại nóng và vì quá kín nên tôi phải bật điều hòa.

5 tiếng ngủ nghỉ, lại là một buổi sáng sớm ở Hà Nội, tôi trở dậy vì thói lạ chỗ nên giấc ngủ không sâu. Căn phòng kín bưng đến độ một chút ánh sáng của ngày mới vẫn không lọt vào được. (Nếu tưởng tượng ra vài câu chuyện ma chắc tôi không dám ở quá).

Tôi lại dạo bước phố cổ để tìm chút gì đó dằn bụng, và kết quả là tôi phải ăn phở tiếp tục. Người Hà Nội đúng là rất thích phở, phở bò, phở xào, rồi phở cuốn. (Tôi post nữa thì các cú đêm khi đọc topic của tôi chắc hận tôi lắm đây. Chẳng là tôi từng có ý định post vài bài về thức ăn ở Singapore bên topic “Rượt theo máy bay ở Changi”, mà tôi cũng sợ “bị hận” như thế, hehe)

Hôm nay tôi sẽ “bay” đến Hạ Long Bay!
attachment.php
 
Đến lúc này thì cô bạn tôi trở về nhà họ hàng ở Long Biên, tôi chính thức du lịch một mình. Hẹn 8h nhưng mãi đến 30 phút sau anh hướng dẫn mới gọi cho tôi. Tập trung tại nơi đón xe đi Hạ Long, tôi thấy có 2 cô bé bận áo len đỏ đang nói chuyện với nhau bằng giọng Sài Gòn. Tôi mừng lắm vì gặp đồng hương mà, thế là đôi bên xáp vào bà tám vài câu trong khi chờ xe khởi hành.

Anh hướng dẫn nhìn cách “ăn vận” của tôi, tỏ vẻ quan tâm lắm:
- Em không thấy lạnh sao?
- Dạ không, em thấy trời mát mẻ thôi.
- Anh nghĩ là em cần mang theo áo ấm đấy. Ở Hạ Long nhiệt độ thất thường lắm.
- À, em có mang áo khoác theo, nhưng giờ em thấy không lạnh. Em thích mùa đông mà.
- Ra vậy, vì “em ở trong này không có mùa đông” đúng không nào?

Tôi bật cười, ừ nhỉ, tôi ở Sài Gòn quanh năm suốt tháng chỉ có những ngày nắng chói chang hầm hập hoặc những ngày mưa ảm đạm rầu rĩ. Hà Nội được thiên nhiên ưu ái có cả bốn mùa trong năm, và bốn mùa trong một ngày: sáng - Xuân, trưa - Hạ, chiều - Thu, tối – Đông.

Chuyến xe hôm nay chỉ có 6 người Việt Nam tính cả tài xế lẫn 2 hướng dẫn người Việt, còn lại hầu hết là các ông anh khoai Tây to béo đi du lịch ba lô. Đúng là Hạ Long của nhà mình thu hút rất nhiều khách nước ngoài. Dù giang hồ có đồn dân du lịch Hạ Long chặt chém nhưng nó vẫn rất quyến rũ du khách cách kỳ lạ. Mà thú thật, tôi đi Hạ Long cũng vì tò mò xem nó quyến rũ cỡ nào.

Trong suốt hơn 2h ngồi xe, anh hướng dẫn thấy tôi đi một mình nên “bà tám” cùng. Anh này là người gốc Thái Bình, con trai xứ Bắc nói chuyện hơi bị khéo léo. Vài ba câu tám nhảm thì cảng tàu Bãi Cháy đã dần hiện ra…

Đây là trạm dừng chân của chúng tôi, toàn các ông Tây bà Đầm. Ở đây bán rất nhiều mặt hàng lưu niệm, nhưng giá thì tính bằng USD không thôi.
331.jpg


332.jpg


Cảng tàu Bãi Cháy
333.jpg


"Bonus" hình phục trang của tôi (quá xì teen so với tuổi, phụ nữ mà, chẳng ai muốn già :LL)
334.jpg
 
Last edited:
Vừa xuống xe thì một anh hướng dẫn khác đến bắt chuyện với tôi. Anh ta hỏi tôi có phải người Việt Nam không? Tôi nghĩ thầm trong bụng, chắc tại cách phục sức của tôi không giống những người Việt Nam đi du lịch Hạ Long vào mùa này. Vì ngay cả hướng dẫn, tài xế, đến 2 cô bé sinh viên đi cùng đều mặc áo ấm. Tôi cười cười “Vâng, em là người Việt Nam ạ”. Có lẽ vẫn chưa tin lắm, anh ta hồ nghi “Nhìn em chẳng giống người Việt Nam gì cả”. Tôi định hỏi lại vài câu cho vui nhưng thôi vì phải vào trong lấy vé.

Anh hướng dẫn đưa cho tôi tờ vé tham quan vịnh trong ngày, giá 40.000 đồng. Kể cũng thú vị, tôi vừa ở Thăng Long Hà Nội ngắm rồng bay, giờ lại ra Hạ Long ngắm rồng hạ. Xem ra chuyến đi này cho tôi rất nhiều trải nghiệm thú vị. “Đi một ngày đàng học một sàng… dại, lọc qua lọc lại được vài cái khôn”

Tôi cầm vé lên tàu thăm thú vịnh, hết 90% khách đi Hạ Long là người nước ngoài (chẳng thế mà sau này có vụ chìm tàu chết mười mấy khách nước ngoài đủ mọi quốc tịch). Có một ông Tây người Phần Lan xem chừng rất vui tính đi cùng tàu, thích bắt chuyện với tất cả mọi người kể cả tôi. Ông Finland này (tôi tạm gọi là thế) tiếng Anh - điêng cũng bập bẹ như tôi nên cả 2 bà tám rất hạp gu. Finland còn khoe tôi những bức ảnh nơi quê nhà, kể cho tôi nghe mùa đông ở Phần Lan lạnh lẽo thế nào, tuyết đóng dày ra sao… Tôi rất thích thú nghe vì tôi rất yêu mùa đông và tuyết.

341.jpg

Finland bảo ông qua Việt Nam với hai người bạn nữa, nhưng hôm nay hai bạn ấy không đi Hạ Long nên chỉ mình ông khăn gói ba lô đi một mình. Tôi ngỏ ý chụp cho Finland vài tấm ảnh kỷ niệm với phong cảnh rồng hạ nơi đây. Sau khi xem hình ông ấy bảo “bức hình sẽ đẹp hơn nếu không có khuôn mặt của tôi trong này”. Mà quả thật có những thứ Tây thích xem nhưng chưa chắc Ta đã thích xem, ảnh ọt cũng thế, tôi thấy đa phần Tây chỉ thích chụp cảnh chứ không thích “xen cái mặt mình vào bức ảnh”.

Chúng tôi du thuyền trên vịnh và máy ảnh của tôi có dịp hoạt động hết công suất.
342.jpg


343.jpg


344.jpg


345.jpg
 
Last edited:
Nếu mà ra HN vào đúng dịp rét đậm thì có mà thở ra khói như hút thuốc lào ý chứ =)), sợ các bạn ở trong HCM không quen thôi vì khá khắc nghiệt. Còn chuyện ăn uống thì cứ phố cổ thẳng tiến nhé. Tiếc là hình như đợt này bạn chưa ăn hết các món ngon rồi. Ở phố Thuốc Bắc thì thế nào chẳng thơm lừng mùi thuốc :D, mà sao ko chạy ra phố Hàng Mành gần đó đánh chén bún trả hay đến phố Bát Đàn ăn phở xào, tiếp đó đi ra Bờ Hồ ăn nộm bò khô, vòng về ngõ Tạm Thương ăn nem chua rán, ăn xong thì lên phố Nhà Chung uống trà đá Nhà Thờ chém gió. Ực, mình viết thôi mà đã chảy hết nước miếng rồi =p~
Ngày hôm sau thì lượn chợ Đồng Xuân, lên phố Phan Đình Phùng ( nơi có 3 hàng cây sấu cổ thụ ) chụp ảnh rất đẹp.
 
Hạ Long quả thật rất lộng lẫy và quyến rũ, đằng nào thì cũng là kỳ quan có hạng cơ mà. Thời tiết sáng nay khá đẹp, thỉnh thoảng có vài cơn gió đông thổi qua khiến tôi cũng cảm thấy lành lạnh. Các du khách ai cũng ra ngoài boong tàu hóng gió, chiêm ngưỡng tận mắt hàng ngàn khối đá hùng vĩ nhô lên khỏi mặt biển.

361.jpg


362.jpg

Tàu dừng lại một chút cho mọi người ngắm cảnh, có vài chiếc thuyền con trên đó có những đứa trẻ tay cầm dứa (thơm) hoặc chuối, luôn miệng chào mời khách du lịch “pineapple, pineapple”, “banana, banana”… Đúng là trẻ con khu du lịch, xem ra nói tiếng Anh rất "pro". Ông Finland mua một bịch dứa, đi khắp nơi mời mọc mọi người, tôi quý ông này ở sự nhiệt tình và vui tính. Mời mãi mà ai cũng “No, thank you” nên Finland thốt lên “Oh no” rồi ngồi chấm muối ăn ngon lành.

363.jpg
 
Last edited:
Tàu lướt qua “Hòn chó đá”, sở dĩ có tên gọi đó là do hình thù tảng đá (bên trái bức ảnh) giống như một chú chó đang hướng mặt về phía ngọn núi. Đúng là người dân mình có trí tưởng tượng rất phong phú.

371.jpg

Qua “Hòn chó đá”, chúng tôi bắt gặp “Hòn lư hương” vì hình dạng giống cái lư hương. Hình ảnh này còn được in phía sau tờ bạc 200.000 đồng, bạn mau mau lấy ra so sánh nhé

372.jpg



Hòn Lư hương nhìn gần hơn một chút, bên phải bức ảnh
373.jpg


Tôi còn thấy “Hòn cô đơn”, một mình bơ vơ giữa trời và nước.
374.jpg



Và đây là biểu tượng của vịnh Hạ Long, “Hòn gà chọi” (do tàu đi xa quá nên tôi không chụp được cận cảnh)
375.jpg


Zoom hết cỡ thì được thế này
376.jpg
 
Last edited:
Ôi, cảm ơn bạn đã viết bài viết này 1 cách chi tiết. Mình cũng thích cái cách độc hành của bạn lắm. Ngôn từ bạn dùng có vẻ như lai giọng Bắc của chàng nào rồi thì phải.

Bài viết cuốn hút, lôi kéo người đọc đi từ điểm này đến điểm khác. Mình cũng mong 1 ngày nào đó không xa, mình sẽ độc hành 1 cách đầy tùy hứng như bạn. Mình thích cách viết văn so sánh nhằm PR cho SG như bạn. Hihi(c)

Post thêm ảnh nữa nhé ...^^
 
@veryk00l: Được bạn K00L khích lệ mình post một mớ hình luôn, hihi. Độc hành tùy hứng thú vị lắm, vì chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, sẽ đi những đâu và gặp những điều bất ngờ nào.
Vì ông nội mình gốc Bắc vào Nam sinh sống nên giọng ông vẫn còn lai của miền Bắc, mình nghe riết nên cũng quen. Đến khi ra miền Bắc thì bị nhiễm theo, và khi viết bài này thì cũng sử dụng vài từ... gốc Bắc, hì hì.
_____________________________

Đi tàu tham quan vịnh được một dạo, anh hướng dẫn hỏi tôi có muốn đi “ké” hoặc là xuống thuyền nhỏ để tận hưởng cảm giác trôi bồng bềnh và chụp thêm nhiều ảnh trong vịnh hay không. Tất nhiên là tôi cũng cảnh giác, hỏi thăm giá cả trước khi đồng ý. Có hai hình thức: đi “ké” là dịch vụ cho thuê thuyền nhỏ và áo phao, ngồi trên thuyền và tự chèo theo ý mình, một thuyền như thế chỉ có hai người. Còn đi thuyền nhỏ đơn thuần như tôi đi thì khoảng 10 người/thuyền, người địa phương sẽ tự lái thuyền lòng vòng theo ý họ, mình chỉ việc ngồi trên và ngắm.

Tôi mất 50.000 đồng để đi thuyền, trên thuyền cũng chỉ toàn khách Tây ba lô. Dường như họ thích Hạ Long lắm. Mà đúng là Hạ Long cũng hớp hồn tôi đấy thôi. Thử cảm giác đi thuyền nhỏ xong mới thấy đúng là “chặt chém” (đi “ké” thì đắt hơn mà tôi không nhớ chính xác là bao nhiêu). Tuy nhiên tôi xí xóa cho qua, xứ du lịch mà, mài dao 9 tháng để chặt chém 3 tháng là "chuyện thường ngày ở huyện"

Đi ké là thế này
391.jpg

Tôi gặp ông Finland đang đi “ké”, ông Tây này khá chịu chơi, chẳng cần áo phao gì sất. Ông “Hi” tôi và ra dấu sao tôi không đi cùng ông vì “ké” của ông còn trống chỗ. Tôi cười và đáp lại rằng tôi thích đi thuyền nhỏ hơn, bởi vì tôi có biết chèo xuồng đâu.

392.jpg


Len lỏi qua mấy cái hang

393.jpg


394.jpg


Rồi ngắm bầu trời cao rộng

395.jpg


Cận cảnh những tảng đá kỳ vĩ

396.jpg


Và thuyền của dân địa phương

397.jpg
 
Last edited:
Đi ké xong thì ông Finland ướt sũng, chắc ông không biết chèo xuồng nên nước bắn lên chăng?:D Ông vẫn vô tư tay cầm bọc dứa vừa ăn vừa lựa chọn vài tấm postcard của một chị buôn bán trên tàu. Finland có vẻ thích mấy tấm postcard lắm, ông chọn cỡ chục tấm, rồi loay hoay tìm cái túi tiền và bảo “tôi không có tiền ở đây”. Chị bán hàng không hiểu tiếng Anh lắm, tưởng Finland mua nhưng không trả tiền. Thấy thế chúng tôi đến giúp đỡ thông dịch, hóa ra lúc đi ké ông đã để túi tiền trên tàu cho nhân viên giữ hộ, cũng may là ông nhận lại túi tiền đầy đủ nên móc ra trả cho chị bán hàng. Tôi phải công nhận ông Finland này rất vô tư và cũng rất liều. :shrug::Dam

Buổi trưa trên tàu trông khá thịnh soạn, nhưng với 5 người một bàn thế này thì chẳng thấm vào đâu. Tôi và 2 cô bé áo đỏ ngồi cùng với 2 ông China này. Tiền ăn đã được tính trong tổng tiền vé của tôi. Còn mấy lon nước ngọt ai mà không biết, gọi thêm sẽ phải trả 20.000 đồng/lon. Việc đi thuyền hay đi ké cũng phải tự móc túi mà trả.

401.jpg


Điểm đến tiếp theo của tôi là đây…

402.jpg
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,316
Bài viết
1,175,116
Members
192,041
Latest member
yyuten
Back
Top