What's new

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.

Doigiaymoi, 31 ngày rong chơi miền đất Phật.


Phần mở đầu

Chào các bạn,
Hôm nay tôi lại tái ngộ mọi người trong topic mới : “Doigiaymoi, 30 ngày rong chơi miền đất Phật”.
Trước tiên, có một số điều tôi xin phép được bày tỏ trong phần mở đầu:

1/Topic này đáng lẽ phải nằm trong mục “Hồi ức những chuyến đi nước ngoài”, nhưng tôi xin phép được mở đầu từ “Hồi ức những chuyến đi trong nước” trước, để một số các bạn đọc quen thuộc, đã từng đọc qua “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm…” tiện theo dỏi, rồi sau đó sẽ chuyển sang “nước ngoài” cho đúng với “nguyên tắc” của phuot.vn. Hơn nửa, tôi sống tại Long Xuyên, thì mọi chuyến đi đều bắt đầu từ “trong nước”, dù là đi ra nước ngoài, đó cũng là điều hợp lý! Đây chỉ là suy nghĩ của Doigiaymoi, không biết BĐH trang nhà có đồng ý?

attachment.php


2/Như loạt bài “Daehan 100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang” mà các bạn đã có dịp đọc trong mục “Hồi ức những chuyến đi trong nước”, tôi có nói “bóng gió” về việc ấp ủ một chuyến đi bụi bằng xe 2 bánh qua Myanmar… Đó là dự kiến, còn việc thực hiện thì …phải chờ thời cơ.

attachment.php

Một năm trước, khi rong chơi qua đất Phật Campuchia, Tp Kampong Cham.

3/Vào một ngày “đẹp trời” tháng 8, năm nay, 2013, tôi nhận được email của người bạn cũ hồi năm thứ nhất đại học :
“28/10 tôi sẽ đi qua Miến trong 3 tuần vi qua để lo lễ Dâng Y rồi sau đó sẽ dẫn mọi người đi thăm viếng những Phật tich . Đi một chuyến đi . Nếu tính được thì cho tôi hay đê tôi rủ thầy Dương nữa .
Cho ngay số phone vi hiện nay toi có thể gọi về VN chi có 2c cho ĐT bàn , 3c cho cell phone .”
Ô hô, thật là một “đề nghị khiếm nhả” đầy hấp dẫn! Nhưng đi Miến Điện chớ có phải đi Sài Gòn đâu, hể được rủ là OK ngay sao? Tôi bèn trả lời:
“ He he, bây giờ khó nói quá. Tính thì được nhưng sự đời thay đổi bất thường. Thôi thì nếu có "duyên", trò này sẽ hạnh ngộ 2 Thầy, Thầy chùa và Thầy dạy học!”

4/Bây giờ, hãy cho tôi dành một chút thì giờ để nói về người đã gửi “lời đề nghị khiếm nhả” kể trên. Là bạn cùng Khóa 1 CĐNN CT, nhưng anh chỉ học 1 năm thì nghĩ, vì trường lúc này không có ngành “Chăn nuôi thú y” mà anh thích khi còn học ở Nông lâm súc Bảo Lộc. Từ đó, anh ta “lặn” mất tiêu! Rồi, hơn 20 năm sau mới gặp lại, bấy giờ anh là Bác sĩ, đang dạy tại một Đại học Y bên xứ Hoa Kỳ.

attachment.php


Từ đó mỗi năm khi trở về Việt Nam, anh đều a lô thông báo. Tôi liền thu xếp ngay ngày hôm sau, lên nhà anh ở chợ Thị Nghè, bên hông sở thú. Gặp nhau, nói 3 điều, 4 chuyện, một đêm, để sáng sớm hôm kế tiếp, thức dậy nghe khỉ kêu, vượn hú( thảo cầm viên Sài gòn chỉ cách chưa đầy 200m đường chim bay) …ăn sáng chung rồi về! Thỉnh thoảng ở thêm 1 ngày, đi ra suối Cả, Long Thành thăm khu vườn của vợ chồng người em gái, cũng là bạn đồng môn(khóa 2). Cứ thế, hàng năm đều diễn ra y như vậy. Như một chương trình đã được set up và trở thành như 1 mặc định!
Ông bạn tôi, sau khi bôn ba xứ người, công thành danh toại, vậy mà vẫn nhất định ở vậy nuôi 2 con…chó cưng! Không thèm lập gia đình, lương bác sĩ “mênh mông” chỉ để đi chơi và làm từ thiện! Nhiều lần gửi quà cứu trợ lũ lụt miền biên giới, vì anh cũng từng là cựu học sinh Thủ Khoa Nghĩa, Châu Đốc.
Năm 2000, anh về Việt Nam mang gạo lên tặng cho đồng bào nghèo An Phú, An Giang.


attachment.php



attachment.php



Và từ lúc đó, hàng năm, anh dành 1 tháng nghĩ hè để qua Miến Điện tu Thiền.
Những tưởng, chỉ là một chọn lựa tạm thời hàng năm vào dịp nghĩ dưỡng, để thay đổi cái nhịp sống ồn ào của xã hội Hoa Kỳ nhiều máy móc, giống như các trí thức học giả phương Tây đang tìm đến xứ Thiền để khám phá thêm điều huyền nhiệm. Lúc đó, sau khi trút bỏ bộ đồ Jean, anh xuống tóc, khoát áo nâu, bưng bình bát, lang thang chân đất đi khất thực trên xứ sở Chùa Đá Vàng, với nhiều bạn bè khắp năm châu, hành thiền cùng các Sư Myanmar sở tại. Sau chừng 1 tháng lại quần Jean, áo pull, anh bay trở về Mỹ, tiếp tục công việc của một Gs đại học.
Ai dè, năm 2003, anh nghĩ hưu và xuống tóc đi tu! Dù đã biết trước, nhưng tôi cũng bất ngờ khi gặp lại anh bạn mình mĩm cười hiền hậu sau tấm áo nâu phong phanh mở cửa đón tôi vào nhà ở đường Nguyễn văn Phương, thị Nghè. Nhớ lại cái khó của tôi lúc đó là xưng hô, mới một năm trước còn mày mày, tao tao; bây giờ thì…thiệt khó quá, thôi thì gọi là Ông H. vậy. Anh thường tự xưng với tôi là “Sãi già” hoặc là “Sư không còn trẻ nửa”.
Năm 2005, Sãi già mua đất, lập Thiền viện tại vùng Kalaw, xứ Miến Điện xa xôi. Hàng năm đều về nhà ở Thị Nghè để thăm mẹ già và gia đình người em ruột đang sống tại đó. Dĩ nhiên, bạn bè hay tin Sãi già về, nếu thuận tiện thì ghé thăm hoặc gặp mặt thân mật. Lần gần nhất là tháng 4-2013.


attachment.php



attachment.php
 
Last edited:
Không biết vì mãi chú tâm vào việc ghi hình trong thời gian ngắn tàu băng ngang cầu, mà tôi quên cảm nhận cái “ghê rợn” khi qua khúc quanh nguy hiểm nhất, hay bởi vì thật ra nó chỉ là… quảng cáo thôi! Chuyến tàu Thần chết, chẳng có chút “cảm giác” gì gọi là chết chóc cả, chẳng hồi hộp hay “lên ruột” như đi qua …bãi tha ma một mình trong đêm vắng. Bạn nào đã từng thưởng thức cái cảm giác có thể làm “ướt quần” khi ngồi trên tàu lượn cao tốc ở VinPearl hay Suối Tiên, thì cái cảm giác khi đi qua khúc quanh “Thần chết” này chẳng hề có 1 chút ý nghĩa nào! Dù sao, lúc đu mình trên toa tàu cheo leo “trôi” ngang đoạn sông Kwae Noi bên dưới để chụp ảnh, tôi cũng cẩn thận lắm, vì biết rằng nếu “sẩy tay” cũng rớt như chơi, chứ không phải 100% an toàn như tàu lượn.
Và dù sao, với giá vé 100 baht, tôi thấy chẳng mắc chút nào, nhất là tôi đã mua được cái trãi nghiệm thực tế về một cung đường đã trở thành huyền thoại. Chỉ tiếc là không có nhiều thời gian để đặt chân lên cái đường cong nhiều ấn tượng ấy, như các du khách khác, đang ăn cơm hộp, hoặc loanh quanh đâu đó, kiên nhẩn chờ “Chuyến tàu Thần chết” đi qua, để ghi hình kỷ niệm!


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



13h15’, ngày 24-10-2013, tàu dừng lại ga Thamkra Sae, huyện Sai Yok, tỉnh Kanchanaburi, chúng tôi theo người hướng dẫn, bước xuống sân ga, kết thúc chuyến rong chơi trên “cung đường Thần chết” thú vị.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Mọi người rời tàu để lên xe lúc 13h20’, tiếp tục đến điểm ăn trưa và tới thăm thác Sai Yok Noi.


attachment.php



attachment.php



attachment.php

He he, trong khi chờ xe chở đến nơi ăn, bà xã “nhậu” tạm 1 miếng sandwich.
 
Xin chào các bạn,
Tôi xin phép được có mấy lời trước khi tiếp tục post bài. Phần lớn các ảnh tôi đều cố gắng chọn và chỉnh cho tương đối tốt, tuy nhiên cũng có một số do điều kiện khách quan, ảnh chụp không chất lượng, nhưng vì nó chứa thông tin liên quan chuyến đi nên vẫn được sử dụng để minh họa. Trong trường hợp ấy, đề nghị quí bạn thông cảm, bỏ qua.
Thành thật cảm ơn.
 
Xe đưa chúng tôi vượt lên 1 con đèo nhỏ để đến điểm ăn trưa là một nhà hàng thiết kế theo kiểu dân dã, giữa một rừng cây đầy bóng mát, thuộc huyện Sai Yok, tỉnh Kanchanaburi.
Bửa ăn thật là ngon miệng gồm gà xào mặn, thịt heo xào chua ngọt, trứng chiên….


attachment.php



attachment.php


Sau 30 phút ăn trưa, đoàn lên xe đi đến thác Sai Yok Noi.


attachment.php

Rời quán ăn.


attachment.php



attachment.php



Chưa đầy 15 phút sau thì tới thác. Thác này có một tên khác là “Khao Chon”, còn người địa phương thì gọi là “Khao Phang” vì vào mùa mưa thác đổ rất mạnh xuống giòng sông Kwae Noi, cách đó không xa. Có dịch vụ đưa du khách đến thác này bằng bè vượt sông Kwae Noi, nhờ đó có thể khám phá các điều thú vị trên sông, đồng thời ngắm được thác từ mặt trước, rồi sau đó sẽ đổ bộ lên tắm mát với làn nước trong mát lạnh.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
Thời gian dành cho chúng tôi tại đây khoảng 60 phút, nên khi vào đến thác, chúng tôi chỉ lẩn quẩn nơi chân thác, chỗ đã có nhiều người vui vẻ đùa giỡn, tắm mát trong làn nước trong veo đang ồ ạt chảy xuống từ trên cao.
Một quán nhỏ nằm ngay bên giòng thác, có những chiếc giường vừa là nơi khách ngồi hoặc nằm nghĩ, ban đêm, nếu được ngủ nơi này chắc thú vị lắm!


attachment.php



attachment.php



Tuy đây là vùng cao nguyên mát mẻ, nhưng không đủ làm bớt đi cái nóng nhiệt đới đang lan tỏa chung quanh, cộng thêm những “vất vả” sau một buổi sáng tham quan, một buổi trưa dài ngồi đợi tàu giữa sân ga nắng dội,…có lẽ nhiều du khách khi đến đây đều thấy thèm một chút mát mẻ giữa núi rừng xanh lá này.
Sai Yok Noi là một thác nhỏ, nằm thấp thoáng giữa những cành cây, kẻ lá, thua xa cái hùng vĩ của hệ thống thác ở đại ngàn Tây nguyên, nước ta. Có điều là nước rất trong, màu vàng đất trên ảnh là của đá núi bên dưới làn nước đó, nhờ vậy, nó khiến mọi người tới đây đều muốn “trút bỏ xiêm y” để nô đùa cùng với thác.


attachment.php



Có nhiều gia đình người Thái đến trước, trải những tấm nhựa nhỏ cùng nhau ngồi ăn uống, một số khác thì leo lên triền núi vui đùa cùng nước thác. Nhìn cách ăn mặc giản dị, với những đôi dép mủ đặt ngoài tấm nhựa, tôi chợt nhớ đến hình ảnh quen thuộc của người dân quê mình, không nhiều tiền nhưng cũng có cách để hưởng lấy niềm vui du lịch trong những khi rổi rảnh! Nơi đây, tôi còn thấy một điều thú vị khác, đó là không thấy một vị “anh chị” nào hiện diện dưới hình thức bán hàng rong hay cho thuê chỗ nghĩ, nên họ có vẻ rất thoải mái, đồ đạc cứ bỏ tại chỗ, rồi đi chơi, chẳng hề sợ bị mất!


attachment.php



Thấy thế chúng tôi cũng bỏ đại “đôi giày mọi” gần đó, xắn cao quần, cẩn thận lần bước lên triền thác, cố gắng đừng để bị trợt té, rớt máy ảnh xuống nước thì nguy!


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Không có thì giờ leo lên cao hơn, cũng không tiện tắm cùng các chàng Tây đồng hành vì không chuẩn bị, chúng tôi đành chậm rãi lần theo nền đá cứng, để cảm nhận cái mát lạnh thật dễ chịu của dòng nước lùa mạnh mẽ dưới chân, chụp thêm ít ảnh rồi qua khu bán quà lưu niệm mua vài chiếc vòng tay “đặc sản”, có đính những quả lục lạc nhỏ xíu dễ thương, về làm quà cho cô cháu nội gái, món quà không đắc tiền, nhưng là món quà được mua từ rừng núi biên giới Thái-Myanma.


attachment.php



attachment.php



attachment.php

Quà mọn cho cháu nội.
 
Chúng tôi tiếp tục chụp một số ảnh trước khi trở lên bãi đổ xe.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php

Thôi, giờ này tắm thì ...mai dìa!

Sau khoảng 50 phút chơi ở thác, chúng tôi trở lên bãi đậu xe, chuẩn bị để rời Sai Yok quay về Bangkok. Vậy mà cũng còn một khách nữ mãi mê tắm thác, 10 phút sau mới quay lại, suýt nửa anh chàng HDV áo đỏ phải ở lại đón khách để đi xe khác.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



1 giờ sau xe về tới tỉnh lỵ Kanchanaburi, cho anh chàng HDV áo đỏ xuống xe, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trở về Bangkok. Cũng như mọi chuyến đi khác, các xe đều phải tiếp ít nhất 1 lần gas nếu chạy tuyến đường gần.


attachment.php









attachment.php
 
Do điều kiện ánh sáng yếu khi chiều xuống, lại ngồi trên xe tốc độ cao, đường trở về Bangkok chỉ là sự lập lại của buổi sáng, nên tôi không quan tâm đến việc chụp ảnh. Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng chụp những ngôi chùa mà xe chạy ngang qua và tổng số ngôi chùa đã qua là 46, gần phân nửa chỉ tiêu.


attachment.php



attachment.php

Ngôi chùa Hoa, thứ 38.

attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php



attachment.php
 
Trên suốt hành trình, có một chiếc minibus luôn đồng hành từ Kanchanaburi, dù nhanh hay chậm, dù có khi mất dấu vì phải dừng lại đâu đó, nhưng rồi cuối cùng chúng tôi đến Bangkok gần như một lượt.


attachment.php



18h35’, xe về tới Bangkok, dừng tại một chỗ hơi tối, nhiều du khách phản đối, đề nghị lái xe cho xuống ở khu vực gần… Khaosan Road; nhưng anh ta không thèm trả lời tiếng nào, cứ lặng lẽ mở cửa xe cho mọi người xuống, tôi cũng thấy lạ cho thái độ không mấy thiện cảm của anh tài xế, sẳn máy ảnh tôi chụp lại bảng số xe…để dành chơi.


attachment.php



Nhưng sau đó thì mọi người đều tự… mắc cở vì hiểu lầm người tài xế, khi hỏi thăm anh xe ôm đường về khu Khaosan Road, thì ra nơi đây chỉ cách chừng …2 phút đi bộ, bởi lẽ đây là đầu đường Chakrabongse, con đường mà mấy hôm nay, ngày nào tôi cũng chạy qua, nhưng chưa tới điểm cuối này, nơi tiếp giáp với đường Rachini!


attachment.php

Chỗ chiếc xe đỏ là đầu phố Khaosan Road.
Chỉ ôm theo cua tay trái sau khi xuống xe, tôi đã nhìn thấy khung cảnh quen quen của đường Chakrabongse, việc kế tiếp lúc này là vội tìm chỗ ăn cơm, trước khi trở về nhà trọ. Tôi đi ngang một cửa hàng bán máy ảnh, trong tủ kiếng trưng bày nhiều loại, từ máy cơ cổ điển cho đến máy kỷ thuật số hiện đại. Và chắc chắn rằng, các máy cơ trưng bày tại đây có giá không hề rẻ! Nghe một người bạn tôi nói, ở Australia, con Leica M2 có giá khoảng $5,000 AD. Còn một người bạn khác của tôi tại huyện Châu thành, An Giang, đang sở hửu một kho máy ảnh từ KTS hiện đại cho đến các con cơ cổ, thậm chí có cả chiếc máy “nhà nghề” của các tiệm chụp hình xưa mà ông chủ phải chui đầu vào chiếc khăn đen để chụp cho khách, chiếc máy có tay quay tựa như súng cà nông. Tôi không biết kho của cửa hàng này được bao nhiêu máy, nhưng của bạn tôi thì cở chừng…4.000 cái đều sử dụng được. Tôi chụp tấm ảnh này về để “khoe” anh ta chơi!


attachment.php



attachment.php



Cuối cùng, chúng tôi thả bộ về đường Phra Sumen, nơi có cô bản sửa đậu nành, vừa lạ lại vừa ngon. Hôm nay cảm thấy cái bụng đã ổn, nên bà xã nhất định ăn thử một chén.


attachment.php



Gần đó, 1 tổ CSGT đang làm nhiệm vụ, cũng có chận xe, xét giấy, nhưng không thấy bắt vì tốc độ, dù nhiều xe chạy rất nhanh, hoặc không đội mủ bảo hiểm (phần lớn người dân Thái tự đội mủ bảo hiểm do ý thức). Một anh chạy mô tô tấp vào, không phải vì CSGT chận, mà để mua 4 bọc sửa đậu nành!


attachment.php



attachment.php




21h30’, chúng tôi nghĩ sớm để chuẩn bị cho ngày mai, rong chơi qua bờ bên kia sông Chao Phraya.


attachment.php
 
Chào các bạn,
Trước khi viết tiếp topic, tôi xin phép được post lại tấm hình mà tôi đã “cố tình” chụp vào ngày đầu khi xe đi PhnomPenh vừa lăn bánh trên đường phố Long Xuyên, bởi tôi biết chắc chắn rằng, khi lang thang nơi xứ lạ, sẽ có lúc tôi nhớ lại quê nhà, nơi có bạn bè tôi, có những người thân và con, cháu; và nơi ấy còn là một quê hương đang ngày đêm lo lắng vì sự quấy nhiểu của kẻ ác độc từ phương Bắc. Và bây giờ, sự lo lắng ấy có thể trở thành những giọt nước mắt âm thầm rơi đâu đó, bởi sự bất lực của chính mình…


attachment.php
 
B.9. Ngày thứ 9, 25-10-2013.

Trở lại Bangkok.

Hôm này chúng tôi trở lại tiếp tục thăm Bangkok bằng 2 con bike nhỏ, dự định sẽ vượt cầu Phra Pin Klao, qua phía hữu ngạn sông Chao Phraya.
Một bất ngờ không mong đợi trong cuộc hành trình là “sự xẹp bánh” của con bike xanh do bị hở keo ngay tại chân vòi, chẳng lẽ mới nghĩ đi chơi 1 ngày mà bike “giận”?!
He he, tôi đành phải lấy “đồ nghề” ra để thay thợ vá ép, sửa xe thôi. Bộ cạy vỏ, khóa 15, kềm, ống bơm và cái ruột sơ cua mua tại chợ Long xuyên, đủ để tôi giải quyết sự cố. Lúc này tôi mới thấy hối hận vì không mua nhiều hơn 1 cái để phòng hờ, sau này điều đó cũng đáng để tự trách bởi lẻ không hề có loại ruột 12 inch tại cái xứ Bangkok, và loại xe này cũng chỉ có 2 chiếc từ …Việt Nam sang cùng với 2 kẻ thích lang thang!


attachment.php



Đang lui cui chuẩn bị tháo bánh xe thì tôi nghe một loại âm thanh có tần số trung bình mà rất chói tai, khó chịu. Chưa biết điều gì đang xảy ra thì tôi thấy khói bốc lên từ các kẻ, lổ cống, chừng đó tôi mới biết rằng đội vệ sinh phòng dịch đang phun thuốc. Họ dùng máy phun thổi thẳng hổn hợp thuốc “phòng dịch” xuống lỗ cống gần đó, khói trắng thoát lên từ các kẻ như đã nói, tạo nên một màn sương phủ đầy cả xóm, tôi nhìn chung quanh, thấy mọi người đều “tỉnh bơ”, chẳng buồn tránh khói, kể cả ông Tây ba lô đang ở cùng nhà trọ.


attachment.php

Khói bốc lên từ kẻ cống.

attachment.php



attachment.php

Ông Tây vẫn bình thản ngồi…hút thuốc và hít khói!


Tôi và bà xã tạm tránh xa chỗ đó, đợi bớt khói rồi trở lại sửa xe.


attachment.php



attachment.php



Cuối cùng, sau 20 phút, chúng tôi sẳn sàng lên đường, bắt đầu tiếp tục khám phá Bangkok, từ đầu hẻm Trok Kai Chae.


attachment.php



Thiệt tình mà nói, 2 con bike gấp của tôi là hàng Tàu, mua ở biên giới Cambodia, nên tôi nghĩ nó chẳng có giá trị gì nếu qua tới Bangkok, vì bên đây có lẽ loại xe đạp này không những chẳng thiếu mà còn đẹp đẻ và chất lượng hơn! Bây giờ mới biết xe của mình là “hàng độc”, chưa hề thấy chiếc thư 3 xuất hiện trên các phố mà chúng tôi đi qua. Cho nên, tôi không hề ngạc nhiên khi bắt gặp “ánh mắt thèm thuồng” của các chàng trai, cô gái, Thái cũng như Tây. He he, thật là …”khoái” cái bụng!


attachment.php



Hôm nay, khởi hành trể, chúng tôi quyết định ăn “quà vặt” vĩa hè Bangkok, thay thế điểm tâm và cơm trưa, mấy xâu thịt nướng, 1 ổ sandwich, 1 hộp bò cười…và gặp gì ăn nấy, nếu thích!
Chúng tôi chạy trở về hướng pháo đài Phra Sumen, rồi đến dạ cầu Phra Pin Klao. Tại đây, tôi vác 2 con bike lên mặt cầu theo đường bậc cấp, cặp 2 bên. Tôi phải lên xuống 2 bận để mang xe đạp, nên đành ngồi nghĩ mệt một chút, sẳn đó, ăn điểm tâm luôn.


attachment.php



attachment.php
 
Vừa ăn sáng, vừa ngắm cầu, nhìn xe qua lại giữa nơi này xa lạ, chợt thấy đời mình thật sung sướng!
Đôi giày mọi đã bẹt đế sau gần 4.000 cây số cùng con Daehan “xẻ nửa Trường Sơn” và bám lấy nửa giòng Mekong, từ đất Lào về quê mẹ, chiếc quần Jean nhung màu khói đã mòn lẳng đường gân sau hàng chục năm lăn lóc bụi đường, chỉ có chiếc áo ba lổ phong phanh là mới mua “sĩ” ở chợ trời 1 chùm 4 cái, giá tổng cộng 30.000 đồng cùng với chiếc nón bo xí muội …lượm đở của thằng con….hi hi, vậy mà hôm nay, mình, cùng những thứ đó, đang ngồi dựa thanh chắn trên cầu Phra Pin Klao, giữa thủ đô Bangkok, ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại, tạm thời quên đi những khổ ãi cuộc đời!


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Nơi đây chúng tôi tiếp cận giòng sông Chao Phraya từ trên cao, với chiếc cầu dây văng Rama 8, đẹp nhất Bangkok phía bên phải, còn bên dưới là những chiếc thuyền du lịch đang chở khách ngoạn cảnh cùng với những chiếc xà lan đang vận chuyển hàng hóa nhập khẩu từ cửa biển cách Bangkok 20km, ở vịnh Thái Lan.


attachment.php



attachment.php



attachment.php



Chợt chúng tôi gặp một anh bạn trẻ với trang phục rất là “chuyên nghiệp”, đang dẫn bộ chiếc xe đạp gấp tương đối giống mình, nhưng đường kính bánh xe lớn hơn, dĩ nhiên, cả 2 phía đều ngạc nhiên trước sự hạnh ngộ bất ngờ này và tôi xin phép được chụp chung vài tấm hình kỷ niệm.


attachment.php

Anh bạn trẻ với chiếc xe đạp gấp.

attachment.php



attachment.php



Gặp nhau ở giữa cầu, chúng tôi cũng chia tay ở giữa cầu sau khi xin cái địa chỉ email, để sau này gửi hình kỷ niệm.


attachment.php

Xuống dốc cầu Phra Pin Klao để qua bờ hữu ngạn sông Chao Phraya.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,360
Bài viết
1,175,379
Members
192,068
Latest member
shbet188us
Back
Top