Re: Đông Dương - Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả
Hic hic, rất chi là cảm động khi nhận được nhiều lời động viên của mọi người. Thật ra như tiêu đề đấy, mình tự nhận thâý đôi vợ chồng mình khá thổ tả, chuyến đi này nếu so với đời thì cũng chưa bằng ai. Nhưng bọn mình đã tận hưởng nó bằng tất cả những gì có thể. Nói sơ qua thì bọn mình đã bỏ hết sạch công việc hiện có, lấy nhau, và chẳng còn xu nào, bọn mình đã xé hết phong bì mà người ta thường dùng để đẻ dành hoặc đầu tư cho tương lai và nướng sạch vào chuyến đi này. Ha ha, sau khi về đến nhà thì chúng mình thật sự lâm cảnh chết đói, nhưng dù có quay ngược thời gian thì mình cũng sẽ dành cho cuộc đời mình thêm 35 ngày để đi chuyến đi này nữa.
Bạn biết đấy, rất nhiều đôi vợ chồng trẻ lấy nhau, và khó khăn lắm mới có tầm 1 tuần đi trăng mật ở những địa điểm quen thuộc, và mình đã quyết định sẽ không thể nhạt nhẽo thế được, và dĩ nhiên mình chưa từng phải ân hận vì chuyến đi này.
Trước đây mình đi du lịch cũng nhiều nhiều, nhưng cảm giác khi lấy vợ xong thì cứ như là 2 vợ chồng bắt đầu 1 cuộc sống mới và khám phá thế giới vâỵ, rất tuyệt.
À mình lại lắm mồm rồi, tặng các bạn clip mình làm cho đám cưới chúng mình, he he, mong tiếp tục ủng hộ nhé
[video=youtube;aofPnQlHgeg]https://www.youtube.com/watch?v=aofPnQlHgeg[/video]
Trở lại với chuyến đi thôi nào
Tạm biệt anh thổ dân kute ở bangkok, chúng tui ra đi trong nắng sớm bangkok, và bangkok tặng tôi món quà chia tay là vụ tắc đường khủng khiếp kéo dài từ trung tâm ra tận rìa thành phố. 2 vợ chồng ì ạch bò lết lạng lách lắt lẽo mãi không đi nổi chục km, tức hộc bơ ra chui vào một quán cơm ăn sáng, coi như là ăn chờ tắc đường, đồng thời nạp năng lượng cho chuyến đi đến tận Siem Reap, dài tầm 350km ngày hôm nay.
Ăn cơm cho chắc dạ thôi các đồng chí ạ
Đường đi từ Bangkok đến Sakaeo thì có một số đoạn đang làm, cũng lắm chỗ ngập nữa, vì chúng tui không đi theo đường quốc lộ (vốn phải vòng lên Saraburi) mà đi theo đường thẳng tưng. Bù lại đường khá vắng và không khí mát mẻ do hôm nay nhiều mây nữa
Đường đi chỉ dăm ba cái ô tô, đua nhau cong đít mà chạy, hi hi, thi thoảng lại có mấy bác lái xe quay ra chúng tui nhòm nhòm, đến được Sakaeo là xôm rồi, vì từ đây đến biên giới khá gần. Biên giới Cam Thái như các bác đã biết là có một số căng thẳng nhất định, nên có một số trạm cảnh sát quân sự, sẵn sàng tuýt các bác lại để hỏi thăm tùm lum tè le nhé. 2 vợ chồng đang hí hửng ngắm giời ngó đất đi ĐOÀNG ĐOÀNG, TẠCH TẠCH, đúng là tiếng súng không lẫn vào đâu được, hoảng quá cứ tưởng là bị thổ phỉ đuổi bắn, té ra là các anh lính Thái đang tập trận, bắn nhau ỏm tỏi cả lên, hic
Đây là cửa khẩu Poipet của Thái Lan, tại đây thì chúng tui gặp 1 cha rất hách dịch, thằng cha cứ vặn vẹo chúng tui đủ thứ về bảo hiểm, chúng tui có giải thích là đã check rất kĩ ở cửa khâủ vào rồi, nhưng mọi thứ đều Ok nên mới dám vào, nó còn chửi mấy thằng ở cửa khẩu kia là ngu độn chứ, mẹ bố nhà nó, các chú ở cửa khẩu kia thì rõ là nhiệt tình. Sau 1 hồi tranh luận thì nó bảo OK, nó sẽ cho tui và xe đi ra khỏi Thái Lan, nhưng nếu có vấn đề gì ở bên kia (không được Cam cho vào) thì nó sẽ không cho tui quay lại đây. GỚm, bố ị vào. Ghét.
Còn đây là cửa khâủ bên Cam
Bên Cam này còn lắm chuyện bi hài hơn nhé, chả là 2 vợ chồng tui đều muốn mọi thứ chính thống và hợp pháp, nên sau khi check passport cho người xong, chúng tui cứ lăng xăng chạy đi chạy lại hỏi passport cho xe máy. Thật ra thì mấy bác dân Thái với xe Thái cứ đi qua lại như chợ hội chả ai hỏi han gì. Ban đầu thì mấy anh biên phòng Cam cứ bảo OK đi, cứ đi đi ko sao, nhưng chắc thấy chúng tui hỏi lắm cũng hơi chờn chợn hay sao ý, nên bảo chúng tui chờ tí để đi hỏi cấp trên. 1 lúc sau anh ý bảo chúng tui đi đến tòa nhà của Hải quan nằm sâu ầm 50 mét trong đất Cam để hỏi lại, nếu OK thì ko sao. 2 VỢ chồng tự tin hùng dũng tiến vào hỏi, 1 lúc sau mặt dài như đít vịt khi cán bộ bảo: KHÔNG CHO XE QUA, ĐI VỀ THEO LỐI CŨ ĐI. Ôi đệt, đèo mẹ, cán bộ đùa em, chứ bọn em hết tiền rồi, sao về được, tiến lên là con đường duy nhất thôi. ANh cán bộ thì cứ 1 mực đòi là nếu xe qua, thì phải có giâá của ông gì to to ở phnompenh cơ, mà chờ giấy đó thì mất 1 tuần. GIải thích thế nào các anh ý cũng ko chịu hiểu rằng chúng tui chỉ đi xe qua về VN chứ ko phải nhập hàng hóa gì mà hải với chả quan. Cuối cùng, chúng tui chọn 1 cách khá tà, ấy là tui quay về với chú biên phòng nơi tui đang gửi cái xe và bảo "OK OK, xong rùi, giò dắt xe vào cho cán bộ xem thôi" miệng cười tươi rói theo kiểu everything is nothing ý. May sao cái tòa nhà hải quan lại ở sâu trong đất Cam. Thế là xe vừa được giải phóng, chúng tui hò nhau chạy 1 mạch về tận... VN (haha). TUi xin lưu ý là chúng tui hoàn toàn không muốn làm gì đó trái luật, nhưng quả thật thì bên Cam nó ko có giấy tờ nào cho xe cộ cả, và việc xe cộ qua lại cũng rất bình thường, tuy nhiên hôm đó chúng tui hơi dở hơi thôi. Bạn nên check kĩ lại giấy tờ và thủ tục trước khi đi nhé. Còn về việc ứng biến khi có sự cố thì tui nghĩ đó là lí do có thể thông cảm phải không?
Chạy 1 mạch 50 km 2 vợ chồng mới thở phào nghỉ chân 1 tí, dù vẫn ngó ngó xem có bị anh nào dí theo không, nhưng dĩ nhiên là chả ai thèm để ý đến 2 đứa thổ tả này rồi.
Cái hàng rào ở Campuchia khá ấn tượng nhỉ
Đoạn đường về Seam Reap cũng có đoạn lắm ổ gà lắm. Đang đi đường đẹp như này có thể lao ngay xuống cái hố giữa đường như chơi
Hoàng hôn trên đất Cam, hi hi
Đi đường thế này, cứ tui đèo, còn vợ ngồi sau, chúng tui thồ theo rất nhiều đồ lưu niệm mua rải rác dọc đường. Tất cả đồ đạc của chúng tui tầm 60kg nhé.
Campuchia vừa mới bị lụt, mà người dân vùng này thì rất nghèo, nên chúng tui thường xuyên thấy cảnh người dân phải đi kéo lưoi và câu cá cải thiện. haizzz
Về tới Seam Reap cũng là lúc trời đổ mưa to, 2 vợ chồng ướt nhẹp, nhưng cũng râá thích thú vì được ngắm Angkor Wat trong mưa, dù nó thật sự tối thui. Chúng tui tìm được 1 guest house với giá 6 USD 1 tối. Ấn tượng của tui về cái nhà nghỉ này là phòng nó rộng khủng khiếp. Riêng phòng tắm của nó thì tui đoán là nhét 20 đứa tắm chung cũng được. Chắc tui thuê nhầm phòng cho party rùi.