What's new

[Chia sẻ] Du ký Châu Âu - Mùa đông trắng

29 Tết, khi mọi người đã quây quần với gia đình chuẩn bị chào một năm mới, thì tôi lại một mình quảy ba lô lên, bắt taxi ra sân bay. Ga quốc tế vắng hoe. Tôi tranh thủ gọi về nhà trước khi bắt đầu chuyến đi dài nhất cuộc đời mình: Paris. Paris. Paris. Nghe nao nao một niềm mong ước. Tôi đã mơ ước từ lâu đi giữa kinh thành ánh sáng, giữa bốn bề tuyết rơi và chìm đắm trong sự lãng mạn của thành phố tình yêu. Chuyến bay quá cảnh Quảng Châu, rồi từ đó bay thẳng sang Paris...

Sau 20 tiếng ngầy ngật trong máy bay, đợi chờ đổi chuyến thì tôi đã có mặt ở sân bay Charles de Gaulle vào buổi sáng sớm, chưa đến 6h. Thế là tôi đã chính thức có mặt ở Paris, một giấc mơ đã thành sự thật...

Paris, ngày…….


Sáng hôm nay tôi có hẹn với Polly ở quầy bán vé của Bảo tàng Louvre, nơi đầu tiên tôi đi lạc đến trong ngày đầu tiên đặt chân tới Paris. Hẹn nhau 9h sáng mà tìm hoài không thấy. Sau 1 tiếng đồng hồ đi lên đi xuống vòng ngoài của cái bảo tàng khổng lồ đó, tôi phải thốt lên 1 câu: Bó tay. Người ở đâu mà lắm thế không biết dù hôm nay mới chỉ là sáng thứ Hai. Từng dòng người, từng dòng người rồng rắn xếp hàng trước nhiều quầy bán vé, nhiều máy bán vé tự động (nhiều lắm, nhưng không có đếm, nhưng phải trên chục cái mỗi loại). Ở Pháp, tôi không sử dụng điện thoại di động, nhưng vẫn mang theo trong người phòng trường hợp có wifi thì xài Facebook, check email hoặc Viber hay Whatsapp. Tôi không thích 2 chữ đầu hàng. Khó khăn nào thì mình tìm giải pháp đó...

Tôi đi tìm cái Starbucks gần đó với 2 mục đích chính: Uống 1 ly Caramel Macchiato nóng và có wifi để nhắn tin cho Polly qua viber. Nhắn rồi mà vẫn bặt vô âm tín. Polly xài roaming từ Việt Nam, có nghĩa nếu ở Pháp mà không có wifi thì cũng chịu chết. Mà ở Paris chứ không phải ở Sài Gòn, wifi không giăng giăng khắp lối. Muốn có thì phải vô 1 quán nào đó và xin password. May mắn làm sao là trong giây phút sinh tử đó, em Thuý, lúc đó đang làm buổi chiều chạng vạng và đang vi vu trên 1 con sông nào đó ở Koh Kong – Cambodia, cũng xài roaming và lại có wifi để vô facebook. Thông qua facebook, tôi nhờ Thuý nhắn dùm với Polly bằng roaming là tôi đang ngồi ở Starbucks Rivoli đợi, không gặp không về. Thuý bảo là ok nhắn rồi, đợi đi ông anh. Gian nan gian nan…

Mọi thứ sẽ dễ dàng vô cùng nếu tôi xài điện thoại, mua cái sim gắn vô cái iphone 4 trầy trụa, rồi gọi cho Polly. Nhưng xin thưa, trong những ngày tôi lang thang Paris, không có cái chỗ nào tìm ra chỗ bán sim. Nói thế thôi chứ có bán thì chưa chắc tôi đã mua. Thứ nhất, tiết kiệm. Thứ hai, không cần thiết. Thứ ba, phải tập sống trong điều kiện thiếu những thứ quá quen thuộc. Chú bảo để chú lái xe đưa đi mua sim. Tôi bảo dạ thôi không cần đâu chú. Con tự lo được rồi. Ở cái nơi được gọi là tân tiến này, bạn muốn mua cái gì thì làm ơn lên mạng, tìm địa điểm và đi thẳng đến đó. Còn đi lang thang tìm là vô ích, thật sự vô ích. Không có như Sài Gòn hoặc các thành phố khác của Châu Á, ra ngõ, quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng cái gì cũng chất đầy ứ hự. Âu đó cũng là một kinh nghiệm quý báu cho một đứa đi du lịch bụi như tôi để có cơ hội so sánh văn hoá bán hàng của các nước. Và nói ra đây để nhấn mạnh rằng, tôi quá là may mắn trong những ngày này. Nếu không có những người bạn giúp đỡ, thì tôi không thể hoàn thành chuyến đi của tôi một cách trọn vẹn. Không ai có thể làm mọi thứ một mình cả…

11h trưa thì Polly xuất hiện, thở không ra hơi vì phải tìm vài cái Starbucks mới thấy tôi. Ngoài trời 5 độ C, mồ hôi chảy, thì phải hiểu rằng Polly đã cố gắng như thế nào. Polly mặc áo tím và áo khoác vàng, vô cùng nổi bật trong khung cảnh người người áo đen trùm kín trong bối cảnh xám xịt của mùa đông. Thế mà sao sáng nay mình tìm không ra nhỉ? Lạ thật! Polly là bạn của Thuý, lần đầu tiên tôi gặp tại nhà Thuý trong 1 bữa tiệc BBQ thịnh soạn. Chưa nói được nhiều thì tôi về trước. Lần thứ hai tôi gặp Polly trong phòng phỏng vấn của Đại sứ quán Pháp. Cũng như tôi, âm thầm đi xin visa và quyết tâm đi bụi Châu Âu một mình. Chúng tôi không hẹn nhau, nhưng cuối cùng thì lịch trình đi lại trùng nhau điểm đầu tiên là Paris, sau đó thì mạnh ai nấy đi. Một người bạn đồng hành hoàn hảo cho khởi đầu Paris. Tại sao ư? Vì Polly không thân thiết để chịu trách nhiệm về nhau, nhưng ý tưởng về chuyến đi thì lại trùng hợp đến ngạc nhiên. Cái kiểu của chúng tôi, gặp thì đã thấy như hiểu nhau rất rõ, nhưng ai nấy đều tự hiểu một điều là khi tách ra thì mọi thứ vẫn ổn. Chúng tôi chia sẻ nhưng khi cần thì vẫn chừa ra những khoảng lặng để cảm nhận. Về cơ bản, chúng tôi độc lập. Chúng tôi đã chọn đi một mình cơ mà. Về Polly thì còn nhiều chuyện trùng hợp kinh khủng xảy ra trong những ngày lang thang Châu Âu, nhưng tôi sẽ kể vào một phần khác của câu chuyện. Còn ngày hôm nay là của Paris, Paris thôi nhé…

Chúng tôi đi Bảo tàng Louvre. Bạn có ngạc nhiên không khi biết diện tích của Bảo tàng Louvre là 210.000 m2, và diện tích trưng bày là 60.600 m2. Với diện tích như thế, Louvre trưng bày các hiện vật, cổ vật về Phương Đông cổ đại, Ai Cập cổ đại, Hy Lạp, La Mã, nghệ thuật họa hình, hội họa, điêu khắc... Và nếu thực sự đi hết, chắc bạn phải đi trong vòng một tuần (hên xui). Tôi không sành nghệ thuật, tôi không nghiên cứu điêu khắc cũng như không giỏi lịch sử. Đơn thuần tôi chỉ là người yêu thích cái đẹp. Đến đây, tôi chỉ muốn ngắm nhìn những cái đẹp, tinh hoa tinh túy của nhân loại qua các thời kỳ. Và quan trọng nhất: Nàng Mona Lisa. Bức tranh nguyên bản được vẽ từ năm 1503, do danh họa thiên tài Leonardo da Vinci vẽ người vợ Francesco del Giocondo, mà sau này người đời ca tụng về nụ cười bí hiểm của nàng. Tận mắt nhìn thấy bức tranh đó cũng là một niềm tự hào, thứ mà trước giờ chỉ nhìn thấy qua sách báo. Tôi luôn nghĩ rằng, nếu các sinh viên kiến trúc, mỹ thuật của Việt Nam được một lần đặt chân vào Louvre, chắc họ sẽ hạnh phúc mà khóc thét lên. Và đương nhiên, hoài bão của họ về nghề nghiệp sẽ lớn lắm. Đến cả đứa mù nghệ thuật như tôi còn bị choáng ngộp trước những hành lang dài đầy tranh, những bức tượng điêu khắc sống động như đang di chuyển, và những hiện vật cổ vật còn giữ nguyên hiện trạng. Nhưng tôi biết sức mình có hạn, và Paris còn bao nhiêu điều cần khám phá nên phải giã từ Louvre, hẹn một dịp khác...
 

Attachments

  • 17342936_10154736963116622_2021810644356157636_n.jpg
    17342936_10154736963116622_2021810644356157636_n.jpg
    129.9 KB · Views: 2,467
  • 17523379_10154765820651622_3676739119353290096_n.jpg
    17523379_10154765820651622_3676739119353290096_n.jpg
    60.4 KB · Views: 290
  • 17620315_10154765820231622_1692468711832971207_o.jpg
    17620315_10154765820231622_1692468711832971207_o.jpg
    166 KB · Views: 276
  • 17621988_10154765819261622_685704444422703324_o.jpg
    17621988_10154765819261622_685704444422703324_o.jpg
    410.2 KB · Views: 240
  • 17626128_10154765819746622_1353558723944071587_n.jpg
    17626128_10154765819746622_1353558723944071587_n.jpg
    158.6 KB · Views: 241
Last edited:
Trời quơi tuyết phủ trắng xóa có ngọn cỏ nào ngóc đầu lên nổi mà đón giọt sương mai đâu, tả nghe hay ho ghê chưa kìa :D Kể ra đến Milan chỉ để uống cafe cũng phi phí làm sao í nhể :)
Mình lại thích cách uống cafe bên Pháp hơn, sáng ra sân ga sớm trong lúc chờ tàu ngồi nhâm nhi miếng bánh sừng trâu cùng li cafe con con ấm nóng thơm lừng mùi tỉnh lẻ Pháp. Cứ nhâm nhi từng giọt từng giọt chậm rãi như sợ rằng nếu mà uống nhanh sẽ trôi qua nhanh mất khoảnh khắc bình dị này. Kỷ niệm của mấy năm về trước ở sân ga Strasbourg trong 1 sáng sớm mùa xuân với thằng bạn "già" lâu năm mới gặp.
Pi ẹt , mình vừa đọc bài Cafe của Tâm vừa nhâm nhi li cafe made by mom 100% từ trồng trọt đến rang xay mà thấy ngon hơn lịm người hơn nha :D
 
Paris mãi mãi là những ký ức đẹp đẽ nhất của một thời tuổi trẻ. Đâu cần phải chuẩn bị thật nhiều để đến đó, chỉ cần trái tim còn biết lãng mạn và ấm nóng để bước qua mùa đông khắc nghiệt nhất nhưng từ bên trong cái u buồn của mùa đông đã toát lên vẻ đẹp thê lương mê hồn bất kỳ ai. Sau này có thể tôi sẽ trở lại, đến quầy vé Moulin Rouge rồi bước vào xem như những người khách du lịch khác. Nhưng chắc chắn không bao giờ quên cái dáng vẻ tần ngần suy nghĩ có nên bỏ mấy chục Euro cho một vở diễn hay không. Paris của những ngày tuổi trẻ. Ai rồi cũng phải già đi cả, chỉ có những ký ức là mãi mãi tươi trẻ về những ngày tươi đẹp. Những ngày lang thang mọi ngóc ngách Paris với cái túi rỗng...

vô tình đọc được bài của anh, vừa thấy ngưỡng mộ vừa thấy mê mẩn :) nhớ Pa-gi, một nỗi nhớ khó mà nói nên thành lời, e ms lang thang Paris vào giao mùa xuân hè, còn chưa đi vào đông lạnh lẽo bao giờ, nhưng đông năm nay e cũng sẽ lang thang như anh, e thích ngồi ở những chiếc ghế đá sân nhà thờ rồi ngắm dòng người đi lại, hay chỉ là đi dạo vẩn vơ từ con phố này qua con phố khác rồi ngắm những cửa hàng cửa hiệu hay được ngửi mùi hương thơm nức khi qua những hiệu boulangeries với những chiếc croissant hay baguette.... Em thường hay đi lang thang 1 mình, mỗi khi nhìn thấy những công trình đẹp hay khung cảnh tuyệt vời thì lại thấy cô đơn, chỉ muốn quay trái hay phải để cảm thán lên câu gì đó cho thỏa nỗi niềm mà quay ngang ngửa mãi mà cuối cùng lại tủm tỉm cười 1 mình thôi, nhưng đi bụi 1 mình cũng có những trải nghiệm mà "chỉ mình ta mới hiểu".

Cám ơn anh vì những bài chia sẻ hay và cảm xúc như thế này. Em thì chưa đủ dũng cảm để "cứ đi đi" như anh, e hay lên plan trước nếu đi những nơi mới mẻ và xa xôi dù thấy nó thiếu đi sự thú vị nhưng chắc tại em vẫn còn "sợ" nhiều cái lắm, chỉ khi nào đến nơi đó lần thứ 2 thì mới cả gan xách ba lô lên đi và trải nghiệm. Chắc phải dũng cảm tiến lên mới đc. Hehe.

p.s: có nhiều file ảnh bị lỗi, nếu có thời gian a có thể reup lại đc không ạ ^^
 
Cảm ơn thông tin của NhatviD, mình chui rúc trong dorm đến tận trưa vì trời lạnh nên chắc khó uống buổi sáng rồi :) Anw, mình Châu Á quê trớt mà, nhìn vô biết dân du lịch ko cãi đi đâu được. Pizza thì chỉ biết chỉ thôi. Cái này cái kia. Nhưng lần sau có điều kiện quay lại thì phải rút kinh nghiệm rồi.


Chuyện là vầy, trước khi mình qua Ý có nói chuyện với một bạn kia người gốc Czech về chuyện ăn uống ở Ý. Bạn này mới cảnh báo về vụ chỉ uống cappuccino vào buổi sáng vì từng hỏi mua va từng được bảo là ngày xưa ở Ý không bán cappuccino sau buổi sáng, chỉ là khách du lịch ngày càng đông nên họ phải thay đổi truyền thống này. Và họ kỵ để khóm/dứa hay hầm bà lằng các thứ lên pizzas. Mình chỉ uống cà phê vào buổi sáng nên chưa biết phản ứng của mấy anh bạn Ý ra sao chứ pizza thì đã thí nghiệm, đúng là họ thích đơn giản mà ngon.
 
Hi Hamacon, bạn người Buôn Mê Thuột hay Đà Lạt? Nghe nhà trồng cà phê là thấy hay rồi. Mà uống cà phê phụ thuộc cảm giác nhiều, cứ thấy thi vị là nó ngon. Còn tâm trạng đang chan chán thì uống gì vào cũng nghe nhạt thếch, nhỉ?
Châu Âu bị cái chậm rãi, nên cứ chậm chậm, từ từ thì còn gì tuyệt hơn nữa. Mà lại là 1 vùng xa xôi nào đó của Pháp, ôi mẹ ơi...

Trời quơi tuyết phủ trắng xóa có ngọn cỏ nào ngóc đầu lên nổi mà đón giọt sương mai đâu, tả nghe hay ho ghê chưa kìa :D Kể ra đến Milan chỉ để uống cafe cũng phi phí làm sao í nhể :)
Mình lại thích cách uống cafe bên Pháp hơn, sáng ra sân ga sớm trong lúc chờ tàu ngồi nhâm nhi miếng bánh sừng trâu cùng li cafe con con ấm nóng thơm lừng mùi tỉnh lẻ Pháp. Cứ nhâm nhi từng giọt từng giọt chậm rãi như sợ rằng nếu mà uống nhanh sẽ trôi qua nhanh mất khoảnh khắc bình dị này. Kỷ niệm của mấy năm về trước ở sân ga Strasbourg trong 1 sáng sớm mùa xuân với thằng bạn "già" lâu năm mới gặp.
Pi ẹt , mình vừa đọc bài Cafe của Tâm vừa nhâm nhi li cafe made by mom 100% từ trồng trọt đến rang xay mà thấy ngon hơn lịm người hơn nha :D
 
Hi Phunganhle,
Những entry cũ không edit lại được nữa, nên hình ảnh thì anh chịu rồi, ko làm lại được. Để anh thử nghĩ cách.
Nhớ Pa-gi nhỉ? Mà em đi mùa hè chắc đông đúc lắm, còn anh đi mùa đông ôi thôi không có khách du lịch gì cả. Cứ nhởn nhơ sống và ngắm nhìn Paris và người Paris. Có những thứ đơn giản mà nó đi theo ta hoài, là vậy...

vô tình đọc được bài của anh, vừa thấy ngưỡng mộ vừa thấy mê mẩn :) nhớ Pa-gi, một nỗi nhớ khó mà nói nên thành lời, e ms lang thang Paris vào giao mùa xuân hè, còn chưa đi vào đông lạnh lẽo bao giờ, nhưng đông năm nay e cũng sẽ lang thang như anh, e thích ngồi ở những chiếc ghế đá sân nhà thờ rồi ngắm dòng người đi lại, hay chỉ là đi dạo vẩn vơ từ con phố này qua con phố khác rồi ngắm những cửa hàng cửa hiệu hay được ngửi mùi hương thơm nức khi qua những hiệu boulangeries với những chiếc croissant hay baguette.... Em thường hay đi lang thang 1 mình, mỗi khi nhìn thấy những công trình đẹp hay khung cảnh tuyệt vời thì lại thấy cô đơn, chỉ muốn quay trái hay phải để cảm thán lên câu gì đó cho thỏa nỗi niềm mà quay ngang ngửa mãi mà cuối cùng lại tủm tỉm cười 1 mình thôi, nhưng đi bụi 1 mình cũng có những trải nghiệm mà "chỉ mình ta mới hiểu".

Cám ơn anh vì những bài chia sẻ hay và cảm xúc như thế này. Em thì chưa đủ dũng cảm để "cứ đi đi" như anh, e hay lên plan trước nếu đi những nơi mới mẻ và xa xôi dù thấy nó thiếu đi sự thú vị nhưng chắc tại em vẫn còn "sợ" nhiều cái lắm, chỉ khi nào đến nơi đó lần thứ 2 thì mới cả gan xách ba lô lên đi và trải nghiệm. Chắc phải dũng cảm tiến lên mới đc. Hehe.

p.s: có nhiều file ảnh bị lỗi, nếu có thời gian a có thể reup lại đc không ạ ^^
 
Hai ngày nay đọc bài của bạn thích quá, giọng văn rất chân tình và hài hước.
p/s: tớ không thấy chỗ nào bấm LIKE nên comment vậy!:D
 
Những topic trong hành trình Châu Âu này, cộng với những phần viết hoàn toàn mới đã được tập hợp trong quyển sách Bước qua thành phố lạ. Các bạn có thể mua tại tiki hay các nhà sách. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Nguyễn Huy Tâm

10985477_10153198978734169_1459300910215365022_n.jpg
 
Colourful Istanbul (Phần 1)

Rồi đến một lúc nào đó, bạn chọn đến một nơi nào đó không phải để nhìn ngắm những thứ ở đó, mà là để phản chiếu lại bản thân mình. Nội cái việc chọn một địa điểm, trong một khoảng thời gian cụ thể hay sự kiên định cho sự lựa chọn cũng nói lên con người bạn. Tôi đã từng in ra lịch trình dằng dặc cho những hành trình của mình trước đó. Đọc đến muốn rách cuốn Lonely Planet hoặc mò mẫm trên các diễn đàn để đọc bình luận, những điều nên và không nên. Và ít nhiều trong đó, tôi đi bằng sự chỉ dẫn của người khác. Nhưng thẳm sâu bên trong, tôi biết rằng sau khi đã làm quen với những con đường, với những suy tính thiệt hơn thì có một ngày nào đó, tôi đến một nơi nào đó chỉ vì mình muốn như vậy. Cũng như việc cảm nhận về một nơi xa lạ nào đó theo cách của mình. Những điều đó, chẳng ai có thể chỉ dẫn…

Quay trở lại việc phản chiếu lại bản thân mình, tại sao lại như vậy? Vì chính những sự lựa chọn của chúng ta sẽ cho người ta biết chúng ta là ai. Khi nghe nói tôi đi Thổ Nhĩ Kỳ và Iran, bạn bè tôi há hốc mồm hỏi tại sao? Tại sao lại chọn nơi nguy hiểm như vậy mà đi, làm như hết chỗ đi rồi không bằng. Hay nghe cái tên đã rờn rợn, bằng số tiền ấy sao không đi những nơi khác sang trọng đẹp đẽ hơn? Vâng ạ, những nơi sang trọng đẹp đẽ thì cứ mãi sang trọng đẹp đẽ. Còn mình thuộc về nơi nào lại quan trọng hơn ngàn lần. Tôi đã chọn cho mình những thành phố an toàn đẹp đẽ hào nhoáng như Tokyo, New York, Paris, Zurich, Los Angeles, Hongkong… cho những hành trình trước đó. Cho đến khi có những tiếng nổ lớn ở Paris, Bangkok hay Melbournce thì thế giới này không còn nơi nào an toàn tuyệt đối nữa. Vậy thì Istanbul của Thổ Nhĩ Kỳ hay Tehran của Iran thì đã sao?

Ngày Tết, khi người ta quay về quây quần với gia đình thì tôi lên đường với cái e-visa xin vội vì dùng visa Mỹ để xin. Lần đầu tiên, tôi quyết định thử liều một phen khi quyết tâm không đọc bất cứ thông tin nào cũng như không hỏi một ai về nơi mình sắp đến. Khi chọn Thổ Nhĩ Kỳ để đi thì không còn gì quan trọng hơn là tôi muốn được đứng ở bờ Châu Âu nhìn bờ Châu Á trong một buổi chiều chạng vạng. Istanbul là thành phố lớn nhất có địa hình vắt ngang hai bờ Âu – Á. Thật ra còn một vài thành phố nho nhỏ của Nga và Kazakhstan cũng nằm ở Âu - Á nhưng đối thế giới, Istanbul là biểu tượng của thành phố xuyên châu lục. Một chuyến đi mà được đến cả hai châu lục thì còn gì bằng. Còn những thứ khác, cứ tùy duyên đi.

Một buổi sáng trời lạnh căm căm, tôi hạ cánh xuống sân bay Ataturk, trong lòng nhẹ không. Đi gì về thành phố, taxi, tàu điện hay xe buýt? Chắc sẽ có, đây là một thành phố lớn mà. Ở đâu, khách sạn, nhà nghỉ hay couchsurfing? Thì cứ vào thành phố đi rồi tính. Mới buổi sáng thôi mà, có gì phải vội. Ăn gì, cơm, bánh mì, mì khô mì nước? Thì người ta ăn gì mình ăn đó, chọn món nào dễ chịu nhất mà ăn. Đi đâu chơi, đền thờ, bảo tàng, khu du lịch? Thì hỏi người ta thôi. Hỏi rằng nếu phải giới thiệu cho một người nước ngoài về đất nước của mày, thì mày sẽ giới thiệu cái gì. Vậy đó. Trong đầu tôi không có một cái tên Thổ Nhĩ Kỳ để gợi nhớ nào, ngoại trừ thành phố tôi đang đến là Istanbul. Cho đến một ngày, tôi chọn cách đi của mình đầy ngẫu hứng, không hoạch định trước, tôi thấy vô vị khi đọc các cẩm nang du lịch, thờ ơ với các bình luận của người khác. Tôi để cho đầu óc của mình là một khoảng không gian vô tận, để từ đó điền vào đó những hình ảnh đầy màu sách, những nốt trầm bổng của tiếng đàn hạc, những khuôn mặt người và dáng hình của thành phố. Và tôi có một Istanbul của riêng mình như thế. Để khi rời đi thì những Galata, Beyoglu, Fatih, Ataturk, Taksim, Istiklal Caddesi… đã là một phần trong trí nhớ.
Và tôi nhớ…

Xe taxi chở đến chân tháp Galata khi tôi hỏi đâu là trung tâm thành phố. Tôi nén cười, trời ơi trung tâm Istanbul là cái khu cổ xưa bé tẹo thế này thôi hả? Sau này mới biết tháp Galata là một trong những nơi phải ghé thăm khi đến Istanbul. Tháp nằm trên một ngọn đồi mà từ ngọn tháp, có thể phóng tầm mắt nhìn ra thành phố xinh đẹp phía dưới. Nhưng con đường lên tháp mới là ngoạn mục. Những con dốc lát đá cao ngất ngưỡng với những ngôi nhà cũ kỹ hai bên, những quán cà phê trầm mặc, những cửa hàng bán đèn trang trí rực rỡ… Những đêm đi chơi về, không khí bên ngoài đặc quánh lạnh, tôi co ro trong cái áo len và đi bộ trên những con dốc, nhìn hơi thở của mình đọng thành những làn khói vụn. Buổi tối, phố vắng lặng. Vài người dắt chó đi dạo, nhìn thấy tôi Châu Á thì quay sang cười rất tươi. Cũng như những thành phố Châu Âu khác, Istanbul vẫn còn giữ được những con phố chất đầy hoài niệm này. Sau đó tôi hiểu vì sao người lái taxi gọi đó là trung tâm của Istanbul. Họ hiểu chữ trung tâm khác với tôi, mà cũng có thể hiểu rằng, những con phố xưa cũ đó là nơi khởi nguồn cho cả thành phố Istanbul sau này.

Và tôi nhớ trong một buổi chiều ngồi uống ly Cappuchino ấm người trong quán cà phê trước cửa Spice Bazaar (Chợ Gia Vị). Người bạn Syria kể về hành trình bước sang cái chết để đến được Istanbul này. Hơn cả một thành phố, nơi đây còn là nơi cưu mang những nạn nhân của chiến tranh từ những đất nước lân cận. Bạn tôi, tên Ahmed có đôi mắt màu xám kỳ lạ và nụ cười hiền lành, những tưởng sẽ chết trong những ngày bị cầm tù ở Syria vì những hoạt động liên quan đến chính trị. Nhưng may mắn làm sao, trong một lần trao đổi tù binh với Iran, bạn nằm trong số vài người được thả. Những người bạn khác của Ahmed đã chết trong tù, im lặng mãi mãi. Rồi Ahmed tìm cách trốn sang Thổ Nhĩ Kỳ, đang làm việc trong một tổ chức nhân quyền để hỗ trợ cho người tị nạn Syria. Ahmed nói đất nước tao giờ tan tành cả rồi, nhưng gia đình tao còn bên đó, nhưng tao sẽ không bao giờ quay lại… Những thông tin rối bời của một người đang rối bời. Mà không rối bời làm sao được khi đang phải sống đời lưu vong, mà muốn đi đâu cũng không đi được bởi không quốc gia nào chấp nhận cho một người quốc tịch Syria nhập cảnh. Giờ Ahmed đang cố gắng làm việc, vài năm nữa thôi sẽ có quốc tịch Thổ Nhĩ Kỳ, lấy cô bạn gái người Ý. Đời chắc chắn sẽ thay đổi, đôi mắt màu xám của Ahmed ánh lên sự tin tưởng…

Và tôi nhớ buổi chiều trên chuyến phà từ Châu Âu sang bờ Châu Á, tôi quay những đoạn phim ngắn để nhớ về những cơn gió lạnh đang táp vào mặt. Mặt trời dần trôi về phía Tây. Bạn tôi nói, mặt trời ngày nào cũng thế thôi. Tôi thì lại nghĩ khác, mặt trời ngày mai sẽ không bao giờ giống mặt trời của ngày hôm nay. Như chúng ta, mỗi phút giây trôi qua là mãi mãi khác đi. Và, mình đang sống cho những phút giây hiện tại. Vâng, hiện tại là tôi đang đứng trên một chiếc phà chiều. Bên ngoài đang 5 độ C. Từng đàn hải âu chấp chới bay bên mạn phà. Trong khung cảnh buổi chiều như tranh vẽ này, tôi biết rằng chuyến đi của mình đã thành công ngoài mong đợi. Cuối cùng, tôi còn mong gì hơn khi mình đang hướng về đất Châu Á linh thiêng. Có đôi lúc tôi nghĩ rằng, mình sẽ quỳ xuống, hôn vào mặt đất. Châu Âu và Châu Á luôn luôn là những thứ xa xôi, vậy mà khi đứng giữa Istanbul, một cái dang tay đã có thể chạm vào mối liên kết đó. Khi tôi hỏi Ahmed, đường nào để đi về Asian Side, trong lòng tôi xúc động khó tả lắm. Cứ như là đứa con đi lạc, đang hỏi đường để trở về nhà.

(còn tiếp)
 
Cảm ơn Chitto đã khen. Bạn có thể đọc thêm hành trình Châu Á trong bàn tay của mình ở trong diễn đàn này. Kinh nghiệm thì không nhiều, nhưng cảm xúc thì không bao giờ thiếu trong những gì mình cảm nhận và viết ra. Lần nữa cảm ơn bạn đã quan tâm.
Bạn viết thật tuyệt, mình còn đang tưởng mình đang ở đó. Không biết bao giờ mới có chuyến đi được như bạn, bạn cop link hành trình châu á của bạn được không ?. Chúc bạn có nhiều chuyến đi ý nghĩa nhé.
 
Colourful Istabul (tiếp theo)

Tôi hay đứng trên bến cảng, nhìn nước biển màu xanh ngọc và đàn hải âu bay lượn. Xa xa là những ngôi đền Hồi giáo trên những ngọn đồi cứ huyền bí như một thế giới không thể chạm đến được. Tôi rất cẩn trọng về những giá trị mang tính tôn giáo. Đó là cách giữ cho bản thân không vướng vào những rắc rối không cần thiết khi đi du lịch. Khi đi vào những đền thờ Hồi Giáo, hầu như phải tuyệt đối làm theo những gì người khác chỉ dẫn. Những đền thờ rộng mênh mông, văng vẳng tiếng kinh chiều. Những người đàn ông sụp xuống lạy ở điện thờ chính. Bên trong kia, ở những căn phòng nhỏ hơn, những người đàn bà trùm khăn đen trên đầu cũng đang cúi lạy.
Nhưng Istanbul không chỉ có thế. Những buổi tối quảng trường Taksim đông ngẹt người. Những nam thanh nữ tú dập dìu trên phố. Hiếm thấy thành phố nào có nhiều người đẹp đến như thế. Họ dường như pha trộn hết những nét đẹp của người Trung Đông, Châu Á, Châu Âu làm nên một cộng đồng da dạng và phong phú. Tôi hay đùa với bạn là ở đây kiếm người xấu khó hơn kiếm người người đẹp với những người dong dỏng cao đi nhanh trên phố. Trước khi đến đây, tôi cứ tưởng là ở đất nước Hồi giáo thì ai cũng trùm đen kín mít chỉ chưa ra hai con mắt như những bóng ma, chắc tại hồi xưa hay xem thời sự về Afganistan. Nhưng ở đây, phụ nữ chỉ che tóc hoặc có thể không, và phụ nữ trẻ thì ăn mặc hiện đại, trang điểm kỹ lưỡng đến kinh ngạc. Xung quanh quảng trường Taksim là những quán cà phê, những quán bánh mì kebab khắp mọi nẻo đường. Có hôm tôi không ngủ được, hơn 3h sáng còn đi ra phố xem mọi thứ thế nào. Thì ngạc nhiên làm sao là xung quanh quảng trường Taksim, các tiệm bán cà phê vẫn cứ sáng đèn và khách ngồi đông đúc. Dường như thành phố không ngủ. Dường như sức sống cứ cuộn chảy như những chuyến phà đông đúc dưới chân cầu Galata, trên cầu có vài người đàn ông im lặng câu cá và nhìn dòng nước trôi. Tôi ngồi đó, giữa mùa đông lạnh lẽo, uống ly cà phê Thổ nóng hổi rồi tản bộ về khu phố cổ Istiklal Caddesi. Giờ đó còn ít người qua lại, không như ban ngày nườm nượp hơi người. Đường ray im lặng lạnh lẽo. Đường ray này giờ chỉ còn một tuyến “tram” chạy qua, không để đi đâu cả mà chỉ là để ghi nhớ về quá khứ của thành phố. Nơi này, trong một lần vô tình tôi đã nhìn thấy tấm ảnh toa tàu chạy qua những màn tuyết trắng xóa. Đó là truyện cổ tích, là những ngày mùa đông mờ ảo của Châu Âu.
Tôi nhớ ở “nhà Châu Á”, trong một cái quán trà Thổ ven đường, tôi ngồi uống những ly trà thật đậm. Những mảng đường vuông màu trắng khuấy đều vào ly. Xung quanh những thanh niên người Thổ đang trò chuyện vui vẻ. Vậy thì chiến tranh là ở đâu? IS ở đâu? Tôi đến đây, chẳng thấy có bóng dáng gì của bom đạn, của súng trường, của chiến tranh. Những ngày trôi qua là những ngày thật đẹp, bình yên. Năm 2015 có gần 13 triệu khách du lịch đến đây tham quan và Istanbul trở thành thành phố có khách du lịch đông thứ 5 trên thế giới. Những con phố cứ ăm ắp người. Nam thanh nữ tú cứ vui vẻ hạnh phúc như thế. Vì lẽ đó mà tôi đến đây, để chứng kiến một Istanbul thật khác so với những gì truyền thông đang nói về. Thậm chỉ thỉnh thoảng có một quả bom nào đó rơi vào lòng Ankara, thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ thì đó cũng không nói lên rằng toàn đất Thổ đang chìm trong đạn lạc. Nhất là Istanbul vẫn rực rỡ những sắc màu trên đường phố, trong chợ Lớn, chợ Gia Vị hay trong những đền thờ linh thiêng huyền bí, những hoa văn sặc sỡ ánh lên trong buổi chiều nắng dọi lên từ lòng biển.
Rồi đến một lúc nào đó, bạn đến nơi nào đó không phải để nhìn ngắm những gì ở đó, mà là để phản chiếu lại chính bản thân mình. Tôi thấy rằng mình bắt đầu chọn những thứ khó khăn hơn, những cung đường thử thách hơn để trui rèn mình, để phá bỏ những định kiến về một thành phố và cũng là để mạo hiểm để đón nhận những điều bất ngờ. Vì những điều bất ngờ đó mà tôi có một Istanbul rất khác, một Istanbul rực rỡ sắc màu để gửi đến mọi người…
(Bài viết đăng trên tạp chí Esquire 2016)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,683
Bài viết
1,135,153
Members
192,384
Latest member
naveraccount4
Back
Top