What's new

[Chia sẻ] Fansipan, giấc mơ không hoang đường (tháng 8/2010)

Với 1 thằng dân văn phòng suốt ngày ngồi điều hòa, ôm bàn phím như tôi thì Fansipan có vẻ như một giấc mơ hoang đường. Nói không ngoa nhưng từ 2002 tôi đã nghĩ tới việc chinh phạt Fansipan nhưng lúc đó vì rất nhiều lý do khác nhau, tôi đã không thể thực hiện được ý định này. Đầu năm 2007 tôi có được đọc 1 phóng sự leo Phan của 1 thành viên trên vnphoto và lúc đó thay vì hiện thực hóa ý định của mình, tôi lại nản vì thấy hành trình quá gian nan và vất vả. Fansipan bỗng dưng trở nên hoang đường hơn bao giờ hết. Tuy vậy khi ngồi với các đồng nghiệp, mỗi khi có ai nhắc tới Fansipan thì tôi vẫn to mồm chém gió. Cho đến hơn 1 năm trở lại đây, leo Fansipan bỗng trở lên thịnh hành. Các chủ đề về Fansipan trên các điễn đàn ngày càng nhiều lại khiến cho tôi rạo rực trở lại, tôi hạ quyết tâm biến điều hoang đường thành sự thật. Dẫu vậy mọi việc vẫn dừng lại ở đó cho đến khi công ty tôi chọn Sapa là điểm đến cho hoạt động gặp mặt thường niên năm nay. Kế hoạch ban đầu là vào ngày 10/9. Tôi gửi email cho toàn bộ công ty thông báo là tôi sẽ leo Phan trong dịp này và nếu bạn nào có hứng thú thì hãy tham gia. Cuối cùng có 7 đồng nghiệp trả lời sẽ đi với tôi. Danh sách chốt lại vào ngày 20/7, chúng tôi có gần 2 tháng chuẩn bị. Tôi gửi các bạn kế hoạch luyện tập và yêu cầu tất cả thực hiện theo. Vì tôi là người nhiều tuổi nhất và cũng là trưởng đoàn nên tôi tập tành khá nghiêm túc. Các bạn khác cũng có tập nhưng không đầy đủ lắm và có 1 bạn đã phải trả giá, tuy không đắt lắm nhưng cũng nhớ đời.

Trước ngày khởi hành khoảng gần 1 tháng, trưa nào anh em cũng ngồi bàn tán về chuyến đi. Đủ các loại tình huống được đưa ra phân tích. Nào là đang ngủ mà lũ quét hoặc lở đất thì thế nào. Nào là giấy tờ tùy thân phải luôn đi bên mình, đề phòng trường hợp chết không nhận dạng được, blah blah. Nói chuyện chết chóc mà cười như ngô rang, càng gần ngày đi tinh thần càng lên cao.

Vì nghĩ là sẽ chỉ đi 1 lần cho biết, tôi quyết định chọn tuyến Cát cát – Trạm tôn, một tuyến đi khá xương xẩu ngay cả với người đã từng leo Phan. Thời gian thông thường cho tuyến này là 4 ngày 3 đêm nhưng tôi rút ngắn còn 3 ngày, 2 đêm, khó khăn lại tăng thêm 1 phần. Tuy nhiên đấy chưa phải là hết. Gần đến ngày đi thì kế hoạch họp mặt công ty có thay đổi sớm lên nửa tháng nên chuyến leo Phan cũng phải sớm lên theo. Kế hoạch mới là ngày 24/8, vừa hay đúng dịp cơn bão số 3 (Mindulle) tấn công. Thật không còn gì tuyệt vời hơn, nó khiến chuyến đi của chúng tôi trở nên vô cùng gian nan, nhưng cũng không kém phần thú vị. Cũng vì kế hoạch thay đổi, hai bạn đã đăng ký không thể tham gia được, đoàn còn lại 6 thành viên, 5 nam, 1 nữ.

Cuối cùng thì ngày khởi hành cũng đến. Ngày 23/8, dự đoán về đường đi của bão số 3 là sẽ đến vùng Tây bắc rồi suy yếu gây mưa lớn. Tối 23 nghe thời sự nói Yên bái vừa lở đất làm chết mấy người, toàn tin dữ. Vậy nhưng anh em vẫn khoác ba lô lên tàu, tên đã lắp vào cung không thể không bắn.

Sáng sớm ngày 24/8 đến Sapa, trời không mưa không nắng. Mọi người tinh thần phấn chấn lắm mặc dù ngủ đêm trên tàu cũng không được sâu, phần vì tàu lắc lư, phần vì hồi hộp. Chúng tôi về ks cất đồ, tắm rửa rồi đi ăn phở. Sau đó xe của Phonglan tour đưa chúng tôi đến bản Cát cát để khởi hành. 9h20 đoàn bắt đầu công cuộc chinh phạt.

Chụp 1 kiểu ảnh cả đoàn trước khi leo nào. Bác porter ló đầu trong ảnh là đội trưởng đội porter, 47 tuổi.

 
Ngày thứ hai được báo trước là một ngày dài và khó khăn hơn ngày đầu nhiều vì đường xa và dốc cao. Dẫu vậy ai nấy đều hăng hái, tất nhiên trừ anh D béo ra. Với anh bây giờ cảnh vật xung quanh không còn nghĩa lý gì cả, con máy Nikon D300s của anh cũng đã được gói gém kỹ càng và nằm sâu dưới gùi của 1 bác porter nào đó rồi.

Lầm lũi và lặng lẽ, đoàn chúng tôi hành quân. Không giống như hôm qua, ngay từ lúc bắt đầu leo là đã khó khăn rồi. Dốc cao, đường ướt và trơn cộng với trời mưa làm cho hành trình thật khó tả, vừa vất vả, vừa thú vị. Vất vả thì ai cũng hình dung ra rồi, nhưng sở dĩ nó thú vị vì hôm nay chúng tôi phải leo lên 1 con thác rất dài và dốc. Thực ra gọi là thác cho oai thôi chứ nước cũng vừa phải, không lớn lắm. Bác porter bảo mưa thì mới có nước chứ bình thường thì chỗ này cạn. Leo ngược thác hay lắm, nước cứ từ trên đổ xuống còn mình thì lọ mọ trèo lên. Nước luồn qua chân, tay, chui vào giầy, bắn vào mặt lạnh ơi là lạnh nhưng cảm giác thì phê lòi ra. Leo lên đến đỉnh thác, cả đoàn ai cũng khoái, bô lô ba la ầm ĩ. Đấy, không đi ngày mưa thì lấy đâu ra nước mà thành thác nhỉ. Trong cái khổ vẫn tìm được ra niềm vui, xem ra ông trời vẫn còn công bằng lắm.

Đoạn leo thác không ảnh ọt gì được, tiếc ghê nhưng cũng đành chịu. Đây là ảnh chụp sau 1 tiếng khởi hành, trời mưa nên ống kính mờ tịt nhìn chả ra gì
.

.


Bám vào cây mà lần, nhìn thế này chứ trượt chân 1 phát là tìm không thấy đâu
.


Leo lên, vẫn còn làm dáng chụp ảnh
.
 
Bài viết hay thật. Mong bác tiếp tục viết cho đến khi về công ty buôn lại chuyến leo không hoang đường này.

2 năm trước mình leo cung đường Trạm Tôn - Trạm Tôn, dễ đi nhất nhưng nếu đi như nhóm mình thì có khi lại là khó khăn nhất: Không Guide, không poster. Cả đoàn 13 người (gồm 7 trai 6 gái) đi từ 12h trưa, sáng hôm sau dậy sớm leo lên đỉnh Fan rồi xuống luôn. Trên đường đi chụp được rất nhiều ảnh đẹp và tương đối mệt vì không có poster (đi đường dựa vào hướng dẫn của Viettel). Điều vui mừng và nhớ mãi không phải là lúc leo lên đỉnh Fan mà là lúc bị lạc trong rừng. Khoảng 6h hơn chiều, cách Trạm Kiểm Lâm khoảng 15' nữa thôi thì trời mưa và tối, không nhìn thấy đường mòn để đi nữa nên đã bị lạc hơn 5h đồng hồ trong rừng. Cứ đi ... cứ đi ... trong mưa rừng như thế, niềm vui khôn tả là lúc "mò" lên được trạm kiểm lâm. Sướng! Lúc đó là 12h đêm. Nghĩ lại mà thấy phục 6 bạn gái, dù hành trang đã được 7 thằng "cõng" cho nhưng đi bộ lâu như thế trong rừng, trời lại tối thì họ mới thật là ý chí. có lẽ lúc đó "sợ" + "quyết tâm" vượt lên tất cả nên không còn biết mệt là gì.

Mình rất muốn leo Fan lại 1 lần nữa với cung đường Cát Cát - Trạm Tôn này, Topic đem lại cho mình cảm giác rất thích thú. Hẹn đầu năm sau leo vậy.
 
Đến khoảng 10h thì anh D lên cơn sốt. Anh rét run cầm cập, áo trong ướt hết vì áo mưa thì không đủ che. Tội của anh là chỉ mang áo chui đầu chứ không mang quần áo bộ nên chả ăn thua gì. Tôi thì từ hôm nay đã nhận nhiệm vụ đi kèm anh, giờ thấy anh sốt mà lo lắng vô cùng. Sức khỏe anh đã kém nhất đoàn, chân thì bị chuột rút nay lại còn sốt, đúng là họa vô đơn chí.

Sau khi làm 2 viên thuốc giảm sốt, đứng thở 1 chút, anh lại lầm lũi lê bước. Nhìn bước chân của anh là có thể cảm thấy được từ lúc này anh chỉ đi bằng ý chí và niềm tin, còn thể lực của anh thì chắc là cạn mất rồi.

11h đoàn tới chỗ nghỉ ăn trưa. Vì mưa nên ăn trưa cũng phải căng bạt. Các bác porters bảo 3 năm nay mới có 1 lần đi mưa gió vất vả như lần này.
.


Nhà bếp đây, vệ sinh an toàn thực phẩm lúc này là thứ đại xa xỉ
.


Bữa trưa là bánh mỳ với thịt hộp + pho mai bò cười + giò lụa + hoa quả tráng miệng
.


Anh D, sau này để ý hóa ra anh mặc áo FIRST DOWN, chuẩn thế :D
.
 
Bài viết của anh hay lắm, có nhiều kỷ niệm rất đẹp & hoành tráng. Hôm đó mưa bão to như vậy, ai ở dưới Sâp cũng lo sốt vó. Lâu lắm ko có đoàn nào đi tuyến này vào thời tiết khắc nghiệt như vậy.
Rất mong có ngày các pác lại đi 1 tuyến đường khác & có những cảm nhận khác về Fansipan. 1 kỳ quan thiên nhiên mới
 
Last edited:
Bài viết của anh hay lắm, có nhiều kỷ niệm rất đẹp & hoành tráng. Hôm đó mưa bão to như vậy, ai ở dưới Sâp cũng lo sốt vó. Lâu lắm ko có đoàn nào đi tuyến này vào thời tiết khắc nghiệt như vậy.
Rất mong có ngày các pác lại đi 1 tuyến đường khác & có những cảm nhận khác về Fansipan. 1 kỳ quan thiên nhiên mới

Bạn Tuấn lưu ý nhé, về cơ bản thì dịch vụ của bạn là ok nhưng cái lều bé quá. 6 người nằm chật như nêm, ngoài ra cần mang theo thêm 1 tấm nhựa để lót đáy lều nữa chứ cái đáy nó mỏng thế chịu sao nổi nước từ dưới ngấm lên. Lần sau mà có đi chắc sẽ theo tuyến Sín chải - Cát cát.
 
Nghỉ ngơi ăn trưa khoảng 1 tiếng là lại lên đường.

Leo lên này, lại gặp 1 suối nước nhỏ
.


Bác porter đứng chờ, tôi và anh D đang lóp ngóp ở dưới :D
.


13h đến độ cao 2600
.


Trời mù mịt, nhìn sang xung quanh u u minh minh
.


Leo đến độ cao 2900, lẽ ra quang cảnh phải rất đẹp nhưng trời mưa quá không nhìn thấy gì ngoài 1 bầu trời trắng đục. Đến đoạn này thì đoàn tách hẳn thành 2 nhóm. Nhóm đầu gồm 4 chiến sỹ khỏe mạnh, nhóm thứ 2 là tôi, anh D và bác porter đội trưởng. Đội hình thường là anh D ở giữa, tôi và bác porter thỉnh thoảng đổi vị trí cho nhau. Đi kèm anh D chính ra lại hay vì anh đi chậm lại nghỉ nhiều, mình cứ túc tắc đi cùng anh cũng không thấy mệt mỏi gì lắm.

Đến 2900, chúng tôi lại phải tụt xuống độ cao 2700 để nghỉ đêm. Vừa đi vừa lẩm nhẩm câu hát “..có khi bước trên đường hun hút, tôi tự hỏi mình ta đang đi về đâu…”. Mà nhiều khi thế thật, nhìn đằng trước cứ thấy âm u mù mịt không thấy đích đâu cũng oải. Ở đoạn tụt xuống này cũng có 1 thác nước giống như lúc leo lên. Thời gian tụt xuống thác này cũng phải hơn tiếng đồng hồ. Đây là đoạn nguy hiểm nhất trong những đoạn đã qua vì đá rất trơn. Có chỗ nước sâu mà không đánh giá hết cứ nghĩ là nông, dẫm chân vào bị thụt, mất đà. Một là ngã hai là trẹo mắt cá. Chỗ thác này tất cả các thành viên trong đoàn tôi đều bị trượt chân, mất đà ít nhất 1 lần. Nhẹ thì chống tay được, nặng thì giập mông. Anh S to khỏe nhất đoàn bị trượt chân ở thác, may mà bấu vội vào 1 cành cây trên đầu không có giờ chắc cũng giống như ca này rồi http://dantri.com.vn/c20/s20-420809/du-khach-thuy-dien-bi-tai-nan-khi-dang-leo-nui-phan-si-pang.htm
 
3h chiều mà nhìn như sắp tối
.

.

.

.



4h chiều, tôi và anh D lê về đến điểm hạ trại. 4 con lừa đi tốp đầu đã chờ sẵn, ướt từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, đứng run như cầy sấy. Hỏi ra thì biết tụi này đã đứng run như thế được 40 phút rồi. Mấy anh porters đi trước anh thì nhóm lửa, anh thì đi chặt cây. Các anh cũng lạnh run bần bật mà mục tiêu trước mắt là nhóm được lửa nên không anh nào rảnh rỗi dựng lều cho tụi nó cả, đáng đời cái tội đi nhanh tách top. Cứ như 2 thằng chúng tôi túc tắc đi thì cũng không đến nỗi lạnh quá như vậy.

Trời mưa tầm tã nên việc nhóm lửa cực kỳ vất vả, các bác porters bác thì đi chặt cây, bác thì đi nhặt củi. Bác chặt cây chắc lạnh quá nên hì hục chặt hẳn 1 cái cây to , đường kính cũng độ 30cm. Vừa có củi, vừa ấm người. Chặt xong cây thì lại hì hục lại tách vỏ ra lấy phần lõi để đun. Các bác khác bác nào cũng có việc làm, mấy thằng chúng tôi lạnh quá rúc vào chỗ đống củi đang nhóm ngồi. Củi ướt nên lửa không thấy đâu chỉ thấy khói mù mịt, mắt mũi thì cay xé, ràn rụa nước. Nhưng cay thì nhắm lại còn đỡ được chứ khói mù thế cũng không thở nổi, ngồi 1 lát cũng phải biến sạch. Mấy bác porters thấy tội quá nên đành bỏ đó ra dựng lều cho chúng tôi. Lều và túi ngủ vốn đã ướt từ đêm hôm trước rồi nên có chui vào cũng không được thoải mái lắm. Nhưng dẫu sao cũng còn có chỗ tránh mưa, tránh gió. Tất cả nhanh chóng tụt hết quần áo ướt khỏi người để khoác vào bộ quần áo khô. Chân tay lấm lem cũng mặc kệ, chỉ chùi vào giấy, khăn ướt mang theo là đủ, không ai nghĩ đến việc ra suối rửa ráy nữa.

Khoe chiến tích bị gai cào
.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,675
Bài viết
1,171,167
Members
192,348
Latest member
pvausashop555443
Back
Top