What's new

FANXINPAN 11'11'11- Trẩy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Chúng tôi như những kẻ ngây thơ điền rồ, chúng tôi như những kẻ yếu đuối và sợ hãi...Chúng tôi sợ hãi những khoảnh khắc này mãi mãi trở thành lịch sử của riêng chúng tôi, chúng tôi sống vội vã chỉ sợ những giây phút đó trôi qua mãi mãi, chúng tôi sợ hãi sẽ sống mà bỏ phí những khoảng khắc không thể nào quên trong đời, chúng tôi làm sống lại những khoảnh khắc đó mỗi ngày bằng những dòng status da diết của mỗi thành viên trên Facebook.....
Ai đó đang yêu,
Ai đó đang nhớ
...Và ai đó đang làm thơ!

Ai đó đang nhớ cảm giác ngủ trong những chiếc lán đơn xơ với những chiếc rễ cây gồ lên dưới lưng và chưa quen được ngủ trên những chiếc đệm sạch sẽ thơm tho khi trở về nhà.
Ai đó còn mang trại xuống phòng khách nhà mình và ngủ chỉ một đêm thôi như thế...
Ai đó chưa quen được rửa mặt bằng khăn bông, thay vì dùng những chiếc giấy ướt;
Ai đó chưa quen được dòng nước ấm áp từ bình nóng lạnh, thay vì làn nước lạnh ngắt từ dòng suối trong vắt réo rắt chảy;
Ai đó giật mình vì tiếng còi xe;
Ai đó về đến nhà và hú lên một tiếng chào ba mẹ;
Ai đó mở cánh cửa tủ lạnh, vô tình một khay đá rơi xuống nền nhà làm những viên đá vỡ tan, chẳng buồn nhặt lên, bồi hồi đứng lặng để thấy tim mình rộn ràng, như lúc nhìn thấy những miếng băng đầu tiên trên con đường lên đỉnh;
Ai đó vẫn ngâm nga bài hát chúng tôi hát vào buổi sáng sớm, sau đêm cuối cùng ngủ trong rừng, trước khi chúng tôi trở về với thế giới hiện tại, đẹp đẽ và tinh tươm, nhưng quá nhiều ồn ào để cảm nhận những thứ đơn xơ giản dị, mộc mạc mà xù xì.....
Ai đó vẫn hàng đêm xem ảnh và tự nhiên bật cười, rồi không hiểu tại sao mình lại khóc
Ai đó nói rằng điều lớn nhất học được từ chuyến đi là nghĩ mình có thể làm được điều trước đây mình không thể;
Ai đó gào lên qua loa trong đêm rượu cuối cùng ở nhà A Tỏa: “Các bạn đã tìm lại được chính mình chưa?”
Ai đó chia nhau bao thuốc dù trước đó thuốc lá là một cái gì đó xa lạ;
Ai đó lại ào ào tổ chức những cung đường mới, có lẽ chỉ để gặp nhau, nghe nhau kể về những chuyện tất cả đều đã biết...Có lẽ chúng tôi đã nhớ nhau quá. Hay chúng tôi nhớ mùi núi rừng Hoàng Liên với ánh trăng lạnh ngắt trong 3 đêm ở rừng, với ánh bình minh le lói len lỏi xuyên qua từng vạt rừng trúc lúc chúng tôi dạy từ 5h sáng để đánh chiếm đỉnh trong ngày thứ 3; với những lối đi đã mọc đầy rêu vì có lẽ rất lâu rồi chưa có dấu chân người in lên đó; với ảnh lửa bập bùng chỉ đủ sưởi ấm một bên, và một bên vẫn thấy lạnh ngắt sương đêm;

Còn ai đó đang nhảy cẫng lên vì người yêu đòi chia tay....”Từ nay ta được tự do rồi”!

Ai đó đang tiếc nuối!
 
Last edited by a moderator:
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Trời nhá nhem tối khi chúng tôi về đến trại nghỉ bên cạnh một dòng suối.Đường về là Sín Chải.

IMG_6289-1.jpg


IMG_6290-1.jpg


IMG_6293-1.jpg


IMG_6309-1.jpg
 
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Quá thích bài viết của Lonely_Rebel:)
Bạn viết thật hay, câu chữ giàu cảm xúc, mình thích cái cách bạn gọi những người đồng hành (và cả chính mình:-?) là ai đó:), cách bạn chia sẻ với những người porter ''bếp lửa, túi ngủ và cái lạnh trong đêm'', cả nỗi nhớ đỉnh Fan khi quay về Hà Nội.
Những tấm ảnh cũng chân thực và tuyệt đẹp, mình đặc biệt thích những tấm chụp nắng.

Cứ như chân mình đang được bước theo các bạn ở mỗi vạt rừng, được cảm thấy chút nắng làm ấm áp bình minh giá lạnh, lại hồi hộp khi nhìn các bạn ở vách đá cheo leo, lúc ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của phiến băng, lúc lại buồn cười vì tấm ảnh “ sự ăn uống của những người có học”=))
Cuối năm nay mình cũng tham gia một đoàn leo Fan, giờ thì sự mong mỏi chuyến đi càng tăng khi đọc bài viết của bạn. Sự khó khăn, như một chất kích thích phải không bạn, khi ta có thể chạm tay tới cột mốc trên đỉnh cao, cảm giác đó, trải nghiệm đó, ắt hẳn là tuyệt vời không gì so sánh được.

Cảm ơn bạn thật nhiều, vì đã chia sẻ. Và tung hoa... chúc mừng các bạn đã chinh phục đỉnh cao thành công!

PS : chưa leo Fan mà mình đã bắt đầu sợ khi nghĩ đến việc phải chia tay nó rồi:(
 
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Đêm qua, ai đó hát "We love to love" rất đúng chất, ai đó nuối tiếc với "Yesterday" của Beatles. Sáng sớm, ai đó đánh thức núi rừng bằng "What's up". Lại một ngày mới, ngày cuối cùng của chúng tôi ở núi rừng Hoàng Liên này. Nhớ lắm.

IMG_9189.jpg


IMG_9195.jpg


IMG_9197.jpg


IMG_9199.jpg


IMG_9204.jpg
 
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

IMG_9217.jpg


IMG_9218.jpg

Chợt thấy một cái gùi của ai đang treo trên cành cây
IMG_9219.jpg

Một bát nước ấm trong một buổi sáng lạnh giá
IMG_9226.jpg

Một ánh mắt nào đó, một vẻ mặt âu lo
IMG_9230.jpg
 
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Vội vã lưu lại những hình ảnh cuối cùng
IMG_9231.jpg


Nhìn ngắm ngấu nghiến như chỉ sợ nó biến mất
IMG_9232.jpg


IMG_9238.jpg


IMG_9244.jpg
 
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Và đường về thì đẹp và nhàn lắm. Nhưng lại thấy đau chân vì không còn được leo dốc.

Ai đó ngồi nhìn xa xăm về phía bản, về phía Sapa. Ai đó ngoái lại tiếc nuối: "Bao giờ có ngày quay trở lại?"
IMG_9255.jpg


Và cứ sống và...cứ thơ ngây như những em bé này...Cuộc đời ngắn lắm đấy!
IMG_9266.jpg
 
Last edited:
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Cám ơn Maika_bi vì những đồng cảm. Chúc bạn thành công trong chuyến đi sắp tới. Và nhớ chia sẻ cho tớ hình ảnh và cảm xúc...Ít nhất để tớ cũng nhớ lại những gì mình đã trải qua.

Thân.
Quá thích bài viết của Lonely_Rebel:)
Bạn viết thật hay, câu chữ giàu cảm xúc, mình thích cái cách bạn gọi những người đồng hành (và cả chính mình:-?) là ai đó:), cách bạn chia sẻ với những người porter ''bếp lửa, túi ngủ và cái lạnh trong đêm'', cả nỗi nhớ đỉnh Fan khi quay về Hà Nội.
Những tấm ảnh cũng chân thực và tuyệt đẹp, mình đặc biệt thích những tấm chụp nắng.

Cứ như chân mình đang được bước theo các bạn ở mỗi vạt rừng, được cảm thấy chút nắng làm ấm áp bình minh giá lạnh, lại hồi hộp khi nhìn các bạn ở vách đá cheo leo, lúc ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của phiến băng, lúc lại buồn cười vì tấm ảnh “ sự ăn uống của những người có học”=))
Cuối năm nay mình cũng tham gia một đoàn leo Fan, giờ thì sự mong mỏi chuyến đi càng tăng khi đọc bài viết của bạn. Sự khó khăn, như một chất kích thích phải không bạn, khi ta có thể chạm tay tới cột mốc trên đỉnh cao, cảm giác đó, trải nghiệm đó, ắt hẳn là tuyệt vời không gì so sánh được.

Cảm ơn bạn thật nhiều, vì đã chia sẻ. Và tung hoa... chúc mừng các bạn đã chinh phục đỉnh cao thành công!

PS : chưa leo Fan mà mình đã bắt đầu sợ khi nghĩ đến việc phải chia tay nó rồi:(
 
Re: FANXINPAN 11'11'11-Chảy hội trên con đường bị thời gian quên lãng

Anh ơi em viết gì nữa đây? Con người anh trần trụi, gai góc, râu ria, đen hôi như cột nhà cháy, gân guốc như cây rừng Hoàng Liên ... vậy mà anh viết thế này thì em chẳng còn gì mà nói nữa đâu!
Cảm ơn anh nhiều nhiều! Sao cuộc đời lại cho mình gặp nhiều người hay như thế!
A Dũng đây A Cường ơi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,357
Bài viết
1,175,354
Members
192,067
Latest member
vietskytourism
Back
Top