Nơi chúng tôi phượt, có rất nhiều người Mông sinh sống. Một bản người Mông cách đường otô 10 km. Mùa khô có thể đi bằng xe máy. Sau đó đi bộ khoảng một giờ thì đến chỗ này. Nếu có dịp quay lại đây vào cuối năm thì cảnh rất đẹp.
Cái tôi muốn kể không phải là những ngôi nhà và phong cảnh. Tôi sẽ kể kỹ trong các phần tiếp theo. Vì đây mình đang kể chuyện các món ăn, nên tôi đưa một bức ảnh để các bác thấy với địa hình, địa vật như thế này thứ lương thực duy nhất của họ là ngô. Vùng cao nguyên đá Hà Giang, các bác chắc cũng đi nhiều. Có bác nào thưởng thức món mèn mén của người Mông chưa?
Khi tôi đến đây, hộ gia đình này đang nhờ anh em dựng ngôi nhà gỗ. Tất cả mọi người đến làm giúp chỉ ăn một bữa cơm. Không lấy công, không tính toán.
Đó là lý do tại sao trên bếp lửa, có món cá khô cắt khúc được đảo với tí mỡ và nước cho chóng mềm.
Mặc dù chúng tôi nói đã chuẩn bị đồ ăn từ sáng khi ở ngoài huyện vào, chủ nhà vẫn lẳng lặng vét bát gạo cuối cùng trong cái bao tải dứa cũ lép kẹp để nấu một nồi cơm. Với họ, cơm trắng là một thứ gì đó thật xa xỉ, chỉ dùng trong những trường hợp đặc biệt. Ngày hôm đó, đứa con lớn của chủ nhà sốt cao không cất được đầu dậy. Thế mà bố nó cũng không nấu cơm gạo trắng. Đám thợ cất nhà giúp không lấy công, chủ nhà cũng không nấu cơm trắng. Chỉ khi chúng tôi đến (gần trưa, thợ đã nghỉ chuẩn bị ăn) họ mới nấu cơm
Những người khác thì ăn như thế này. Một chậu mèm mén to, một bát cánh bí luộc, một bát canh cải hái ngoài vườn, không hề rửa trước khi nấu, để chống nghẹn vì mèm mén quá khô với một ít cá vụn.
Còn mâm cơm mời chúng tôi thì như thế này. Nếu là các bác, các bác có nuốt được không?