Hóng hớt các bài mới mãi trên phượt, thấy các bác bận cả nên chủ yếu là các spam nên đành phải quay lại tự viết tiếp.
Đọc lại một lượt topic xem mình đã viết đến đâu, thấy các sub-tpoics hơi lộn xộn. Mình mới phượt đến Bản Thi, đã đến một số thôn như Kéo Nàng, Phia Khao. Còn mấy thôn nữa chưa đến, còn nhiều đoạn đường hiểm đã đi mà chưa kể, mà cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thôi, bắt đầu lại từ đầu, từ những ngày đầu đặt chân lên đây.
Lúc mới lên, chúng tôi tỏa ra các hướng đi làm quen với bà con. Tôi chọn nơi xa nhất, khó đi nhất để đi. Đó là thôn Khuổi Kẹn.
Khuổi Kẹn là một thôn người Dao vốn có nguồn gốc bên Na Hang-Tuyên Quang và đến đây định cư cũng đã được mấy đời. Sau có mấy người Kinh lấy vợ ở đây và ở lại. Khoảng hơn trục năm trước có 7 hộ dân người Mông đến vùng núi cao phát nương làm rãy và ở lại đó. Tuy cùng trong một thôn nhưng người Mông và người Dao không sống chung với nhau. Hầu hết các hộ dân ở đây là hộ nghèo, sống dựa vào rừng và chăn nuôi trâu bò.
Để đến được Khuổi Kẹn, phải đi qua Kéo Nàng-chính là thôn nhà Long. Mùa khô, có thể đi xe máy đến tận đầu thôn Khuổi Kẹn. Mùa mưa, đường hỏng chỉ có thể đi bộ.
Chúng tôi đi xe UAZ của Hạt kiểm lâm Chợ Đồn đến chân dốc lên Khuổi Kẹn thì phải dừng lại, đường mùa mưa xói lở hết, xe không thể đi được nên chúng tôi chuyển sang đi bộ. Đi cùng chúng tôi có một anh Cán bộ Văn hóa xã và Bí thư chi bộ thôn Kéo Nàng, phụ trách Phia Khao.
Đường thế này, kể cả UAZ hai cầu cũng bó tay. Sau khi xem xét, bác tài quyết định không leo nữa vì đường trơn, đi rất nguy hiểm. Ngay bản thân mình cũng hãi, có nhắm mắt lại cũng không dám ngồi trên xe.
Ta luy âm bị sạt, xe mà văng xuống đây thì trời cũng không cứu được.
Phải đi bộ mấy cây số. Đoạn đường dốc chỉ còn toàn đá hộc.
Đoạn đường đất thì rất trơn và cũng xói mòn hết cả.
Những con đường như thế này là một trong những lý do làm cho người ta nghèo :T.