What's new

From Fanxipan with love :)

Vậy là những ngày gian khổ, vất vả bên nhau đã qua, chúng tôi lại trở về với những guồng quay thường nhật của cuộc sống
Sở dĩ tôi lấy cái title là “khát vọng chinh phục” vì thực sự đây là chuyến đi KHÁT KHÔ cả họng mà hi vong chinh phục suýt trở thành ẢO VỌNG.
Làm sao quên được cái khát khô miệng khi lặn lội trong rừng tối để rùi đêm đó được tha hồ uống nước mưa khi ngủ
Làm sao quên được cái khát cháy họng trên đường Sín Chải đến độ ngậm cả Táo mèo, uống nước suối trong cái gáo đen xì (hình như lúc sau tôi mới thấy pà già để cái gáo gần máng lợn ???!!!)
Làm sao quên được cái khoảng thời gian mẹ kiếp khi leo từ 2200 đến 2800, hồn hển nhìn đít nhau, phờ phạc chửi rủa thầm, nhìn những khuôn mặt xuống núi rạng ngời mỉm cười nhếch mép động viên chúng tôi,
- kẻ thì “45 phút nữa, cố lên” chúng tôi hào hứng leo tiếp,
- kẻ sau “1 tiếng nữa, sắp đến rùi” chắc lúc trước do mình nghe nhầm, ko nản chí leo tiếp,
- kẻ tiếp thì “chỉ 2 tiếng nữa thôi” X(lúc này ngộ ra thì đã muộn, quay đầu bờ đã ở tít xa xăm, mà đích thì vô định phía trước, thời gian thì không những đứng yên mà có khi còn giãn nở vì Lạnh ????
Vất vả khó khăn chồng thêm nản chí, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng vượt qua tất cả để thấy được nhiều điều tuyệt vời hơn, cao đẹp hơn…
Làm sao quên được TÌNH NGƯỜI trong những ngày này. Có thể tôi ko là kẻ yếu đuối nhưng thề rằng đã có lúc, tôi và 1 thằng nữa đã nghĩ đến những lúc chơi bời, ăn uống, ngủ nghỉ ở 1 đâu đó ngoài cái rừng Hoàng Liên chết tiệt này.. lúc đấy nhớ cơm mẹ nấu kinh khủng. Mà tôi dám chắc, mem nào trong đoàn cũng vậy thôi…. những gói mì tôm hay tô phở bay vào dải ngân hà lúc nào không hay. Đấy, chính những lúc đấy, dưới những khuôn mặt đen thui vì cát bụi, phờ phạc vì đói khát, vẫn lóe lên những tấm lòng nhân ái rất người, chúng tôi vẫn sẻ chia cho nhau nhiều thứ. Ko thỏa mãn ý nguyện được gặp VẮT, nhưng đoàn chúng tôi như phi đội VẮT, thay vì hút máu, chúng tôi hút socola, hút sữa, hút bánh kẹo, hút deepheat, hút nước… của nhau. Cảm ơn Q đã chia sẻ tô mì tôm, nửa tô mì tôm ấm áp hơn cả bát cháo dành cho chí phèo.. (chí phèo, thị nở là ai, tôi ko biết đâu nhá..:D)
Làm sao quên được ngoài tình yêu đồng loại, còn có sức mạnh của tình yêu đôi lứa, tôi may mắn đi sau khóa đuôi, thấy được những cái cầm tay ấm áp của người nắm và sự tin tưởng của người trao. Ôi tình yêu nơi núi rừng đã tiếp những hơi thở cho cô bé Hằng, cô bé Bi, cắn răng, cắn môi, cắn lợi, (cắn cả lưỡi??) chịu đau, ngạt thở mà bò lên đỉnh… Hạnh phúc, xúc động, ko có ai cầm tay, tôi đứng cầm cành trúc, ngắt lá cây, nhặt cục đá, mà 2 hàng lệ trào dâng.
Làm sao quên được nụ cười hiền dịu của pác Lanh,(c) pác như thần cây, mẹ rừng bao la rộng lượng ân cần chu đáo, âm thầm chăm lo đời sống ace trong đoàn. Cảm ơn pác vì những gùi hàng chất chứa bao nỗi vất vả của bọn dân thành thị phổi bò chúng em…
Và tôi tỏ lòng biết ơn mẹ rừng vĩ đại âm thầm đưa những cành cây, rễ cây đến những hòn đá nằm vô tình mà rất hữu ý, nâng bước tôi lên và đỡ bước tôi xuống, cứu tôi bao lần trượt chân, lỡ tay mà giờ toàn mạng tôi mới nhận ra.
Những ngày gian khổ bên nhau, ngoài Fan, chúng tôi đã chinh phục và vượt qua được những ích kỷ yếu đuối … của bản thân. Chúng tôi đã có được nhiều hơn là chỉ 1 cục INOX lạnh lẽo cô độc kia.(beer)
Và cuối cùng Làm sao để quên được mọi thứ đây, vì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và vì tôi biết rằng càng cố quên thì sẽ càng nhớ… Rồi thời gian cũng như những con sông khỏa lấp dần những kỷ niệm và nỗi nhớ, nhưng xin con sông kia đừng mãi chỉ là nước chảy đá mòn mà hãy miệt mài mang những giọt phù sa kỷ niệm bù đắp vào thời khắc đấy, thời khắc mà chúng ta cùng chung một niềm đam mê Phượt, cùng chung một cái đuôi Fan.:gun:gun
 
From heart to heart

Thế là tôi đã đi, đã trải nghiệm một cuộc hành trình ĐẶC BIỆT NHẤT trong cuộc đời mình. ĐẶC BIỆT bởi lẽ, tôi, một con bé 20 tuổi đầu, liều lĩnh và bướng bỉnh. Tôi tìm đến chuyến đi Phanx lần này với tâm trạng của một kẻ chán chường, tôi coi chuyến đi này như là một giải pháp cho những bế tắc và buồn chán không tìm được cách giải quyết của cuộc sống hiện tại. Thú thực, tôi chưa bao giờ, và cũng chưa từng có một chút ý định nào là sẽ đi một chuyến đi như thế này, với những con người như thế. Nhưng chuyến đi này cũng ĐẶC BIỆT vì tôi cảm nhận được tình thương mến thương của mọi người ở đây. Đó là anh Hải ( tôi gọi là anh Cả), nhờ những viên nhân sâm “thần dược” của anh mà tôi có thêm sức khỏe và nghị lực để bước tiếp trên chặng đường mệt nhọc. Đó là anh Hoàng, người bạn đồng hành tốt bụng, lúc nào cũng giang đôi tay để kéo tôi đi, mặc dù tôi biết là anh cũng mệt mỏi lắm. Đó là chị Nguyệt, chị rất ít nói nhưng luôn quan tâm đến tôi. Cứ mỗi lần ăn cơm xong lại bắt tôi uống một viên thuốc bổ (tôi gọi là Chị Hai). Đó là anh Dũng, những lẫn anh khóa đuôi, đi sau tôi, làm tôi không nhịn được cười. Nghĩ đến những chuyện vui vẻ và hóm hỉnh mà anh kể làm tôi quên hết mệt nhọc, mặc dù thở không ra hơi nhưng vẫn nhe răng cười thích thú. Và còn chị Thảo, chị Hà, anh Khoa, anh Huy, chị Trâm nữa…Từng người, từng người một, mỗi người chúng ta hãy cứ mãi mãi khỏe mạnh và vui cười như bây giờ nhé. Hãy cứ mãi mãi là một gia đình ấm nóng tình cảm nhiệt thành như vậy nhé.
Có 3 từ tôi muốn nói sau chuyến đi Phanx lần này. Đó là
NHỚ ( tôi nhớ tất cả mọi người, dù từ này đã có nhiều người nói rồi)
CẢM ƠN ( tôi cảm ơn tất cả mọi người trong đại gia đình 15 người của mình, ai cũng là anh chị em ruột thịt của tôi cả)
TIẾC (tôi tiếc vì giờ đây không còn được nắm tay và cùng mọi người trải qua cuộc hành trình ấy nữa…)

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong mỗi chúng ta…….

Em gái của đoàn ^^
 
From heart to heart

Thế là tôi đã đi, đã trải nghiệm một cuộc hành trình ĐẶC BIỆT NHẤT trong cuộc đời mình. ĐẶC BIỆT bởi lẽ, tôi, một con bé 20 tuổi đầu, liều lĩnh và bướng bỉnh. Tôi tìm đến chuyến đi Phanx lần này với tâm trạng của một kẻ chán chường, tôi coi chuyến đi này như là một giải pháp cho những bế tắc và buồn chán không tìm được cách giải quyết của cuộc sống hiện tại. Thú thực, tôi chưa bao giờ, và cũng chưa từng có một chút ý định nào là sẽ đi một chuyến đi như thế này, với những con người như thế. Nhưng chuyến đi này cũng ĐẶC BIỆT vì tôi cảm nhận được tình thương mến thương của mọi người ở đây. Đó là anh Hải ( tôi gọi là anh Cả), nhờ những viên nhân sâm “thần dược” của anh mà tôi có thêm sức khỏe và nghị lực để bước tiếp trên chặng đường mệt nhọc. Đó là anh Hoàng, người bạn đồng hành tốt bụng, lúc nào cũng giang đôi tay để kéo tôi đi, mặc dù tôi biết là anh cũng mệt mỏi lắm. Đó là chị Nguyệt, chị rất ít nói nhưng luôn quan tâm đến tôi. Cứ mỗi lần ăn cơm xong lại bắt tôi uống một viên thuốc bổ (tôi gọi là Chị Hai). Đó là anh Dũng, những lẫn anh khóa đuôi, đi sau tôi, làm tôi không nhịn được cười. Nghĩ đến những chuyện vui vẻ và hóm hỉnh mà anh kể làm tôi quên hết mệt nhọc, mặc dù thở không ra hơi nhưng vẫn nhe răng cười thích thú. Và còn chị Thảo, chị Hà, anh Khoa, anh Huy, chị Trâm nữa…Từng người, từng người một, mỗi người chúng ta hãy cứ mãi mãi khỏe mạnh và vui cười như bây giờ nhé. Hãy cứ mãi mãi là một gia đình ấm nóng tình cảm nhiệt thành như vậy nhé.
Có 3 từ tôi muốn nói sau chuyến đi Phanx lần này. Đó là
NHỚ ( tôi nhớ tất cả mọi người, dù từ này đã có nhiều người nói rồi)
CẢM ƠN ( tôi cảm ơn tất cả mọi người trong đại gia đình 15 người của mình, ai cũng là anh chị em ruột thịt của tôi cả)
TIẾC (tôi tiếc vì giờ đây không còn được nắm tay và cùng mọi người trải qua cuộc hành trình ấy nữa…)

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong mỗi chúng ta…….

Em gái của đoàn ^^
Chuyến leo Phan này có vẻ nhiều người đi để trốn chạy thực tại quá. Đứa thì thất tình, đứa thì đi để tìm giải pháp cho sự bế tắc của cuộc sống, đứa thì chán đời nên đi...Đoàn của chúng ta là một mớ hổ lốn của 15 cảm xúc gộp lại. Nhưng chúng ta đã bên nhau, đã cùng dắt tay nhau đi qua 1 kỷ niệm đẹp, thế là quá đủ, em ạ. Cố gắng lên, bế tắc nào cũng có thể giải quyết cả. Còn không làm j được nữa thì ngồi chờ nó qua thôi :)
 
vậy là em gái ít nói nhất đoàn đã chịu share tcam rồi kìa,
@thanhhang: trước đây a cũgn thich bài hát này, nhưng giờ thì hết rùi, bài hát để mua nước mắt của chúng ta thôi, bởi vì kỷ niệm chỉ đẹp khi nó được qua đi và lưu giữ bằng tcam, ký ức và trí nhớ của mỗi người chứ ko cần thời gian ngưng đọng, khoảnh khắc đẹp nhất là khoảnh khắc có những kỷ niệm đẹp nhất mà ko bao giờ quay lại đcj, làm ta nhớ nhưng ko làm ta tiếc,,,,,,, chúng ta còn quá trẻ để tiếc nuối 1 điều gì đó, cuộc sống cứ trôi, còn chúng ta thích thì chạy cùng nó, mệt mỏi thì tạm dừng để cho nó trôi trước... qua hành trình này, sẽ có những hành trình khác..
 
@thanhhang: cái thằng bật tôm nói đúng đấy em, bài hát đó chỉ để mua nước mắt chúng ta thôi. Thời gian đã qua thì ko quay trở lại được nhưng những tình cảm những hồi ức của thời gian đó sẽ mãi trong tim chúng ta. Anh rất thích 1 câu nói thế này: "Khi 1 cánh cửa đóng lại thì sẽ có 1 cánh cửa khác mở ra, điều bạn cần là thôi không chờ đợi nới cánh cửa đang đóng, và tìm 1 cánh cửa đang mở ra cho mình", vì vậy hãy vui lên, chuẩn bị tinh thần để đón nhận những thử thách, những trải nghiệm ở cánh cửa mới. Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, làm sao sống vui đc khi em ko vứt bỏ đc những nỗi buồn đã qua. Em sẽ làm đc thôi, đỉnh Fan cao thế em còn vượt qua được cơ mà :)
 
@Khoa: Coffe là bạn Hà Khoa thân mến ạ. Đấy là lý do mà vì sao bạn ấy lại biết được nguyên liệu sx ra linh đơn của bác Hải, bác ý đêm nào chả nằm mơ gọi tên Hà ;))
@hang: Hằng đã thấy sức mạnh của tuổi trẻ và sắc đẹp chưa, em chỉ chia sẻ vài dòng mà các anh đều nhảy ngược lên, thế là đủ để quên hết buồn rồi nhé:D! Anh Hoàng nói đúng đấy, Fan em còn vượt qua được thì vài chuyện lẻ mẻ quan trọng gì!
@all: Hôm qua anh Hải gọi cho mình cả buổi chiều chỉ để hỏi mọi người thế nào rồi em, ý là chuyến đi chơi ngày mai í. mà vụ này e chừng mọi người xuôi xị hết cả rồi. hức
Thêm nữa, mình thèm đi oánh bia, cả nhà ạ! :D
 
thanhhang

Mỗi người có 1 lý do của riêng mình cho tới khi cùng nhau bước chung 1 chặng đường có thể là khá dài như vậy em nhỉ? Nhưng dù với lý do gì đi chăng nữa thì cái được nhất là chúng ta đã cùng nhau trải nghiệm, để thấy ta đã làm được gì và như thế nào đó mới là điều quan trọng nhất, cho dù có thể thực sự chưa hiểu rõ nhau..
Em còn trẻ và sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm, nhưng anh thực sự thán phục những bạn trẻ như em đã chinh phục được đỉnh cao Phanx!;)
 
người bạn đồng hành trong chuyến đi của chúng tôi,

3735076273_d0c36ed1b0.jpg


Thật kinh khủng, chúng có khắp mọi nơi...
thông thường, vắt thường tìm đến những chỗ có nhiều mạch máu, và ấm áp ẩm ướt vì vậy mà.... trong quần là những chỗ ưa thích của chúng nhất...

gửi ace một bức ảnh thắm thiết tình thương của đoàn chúng tôi, nữ xé quần bắt vắt cho nam (watch)

IMG_0113.jpg


các mem nào có ý định leo Fan thì chú ý mua đồ cẩn thận nhé, giày chống vắt, tất chống vắt, keo chống vắt, dao giết vắt, vôi giết vắt, .... sơ sơ tầm 1 tr thôi... ý kiến đóng góp giùm mấy cô ở Yết Kiêu, Lê Duẩn
 
Last edited:
@Milk: ai là Quyên dở hả? thích ăn đòn rồi đấy.
@Tomb: cái hình con vắt nhìn tởm quá đi. Sợ vãi, vắt trong quần thằng H không đến nỗi thế đâu. kha kha... Vắt này chắc là vắt Kh bắt trong quần của ông đấy hở????=))
 
@Quyên: Kinh, Q lại còn bắt đc vắt trong quần Hoàng cơ đấy, vụ này trong lán sao không hô hào lên cho anh em biết nhỉ, xem mặt mũi con vắt của Hoàng nó dư lào. Cứ im ỉm bắt về làm tin thôi :))
@Tomb: Quyên bảo đây là vắt Khoa bắt đc trong quần của ông, ông cho ý kiến thế nào đi, chứ nó mà thế này thì có mà thất vọng quá à =))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,063
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top