@Black: đổi tên topic của anh hả :T Phanxipang là giấc mơ xa xưa thật đấy chứ... Uh nhưng để hồi ức hợp hơn thật
Tiếp câu chuyện Day 2 nào:
Ngày thứ hai là ngày đáng nhớ nhất trong chuyến đi. Thu gọn lều bạt và ăn sáng xong là 6h sáng. Chúng tôi vén màn sương ướt đẫm tiến về ngọn núi trước mặt. Sương sớm dày đặc, như khối nước treo lơ lửng giữa không khí, những chiếc áo mưa sũng nước... 10h sáng, tôi lên đến đỉnh ngọn núi, 2900m và dãy Hoàng Liên Sơn mở ra mênh mông trước mắt.
Quân tử như tùng bách, có nhìn thấy những cổ tùng đứng uy nghi trên ngọn núi đá đầy nắng và gió ấy mới hiểu được câu nói của người xưa. Và Fanxipang hay Phản Tây Phàn như cách gọi của Hoàng Ly, giấc mơ thơ trẻ của tôi nằm kia, phía sau những cổ tùng. Anh bạn người Nhật theo tôi lần ra vách núi, ngồi trên phiến đá khổng lồ nằm nhô hẳn ra phía vực, đối diện với Fanxipang. Vách đá dựng đứng và vực sâu thăm thẳm làm tôi thấy rờn rợn. Anh bạn ngồi bên yên lặng, mắt đăm đăm hướng về phía Fanxipang. Một năm ở Việt Nam, ước mơ lớn nhất của anh ấy là được đặt chân lên nó. Và giờ thì nó nằm kia, chỉ một tầm mắt. Có phải anh ấy cũng như tôi, đang ước được như cánh chim trời, tung mình chìm vào cái thung lũng xanh buốt dưới chân rồi vụt lên cái chỏm núi ngạo nghễ đằng xa...
Theo kế hoạch, phải sau hơn 1 ngày nữa, chúng tôi mới đến được nơi đó, nghe nói có những đoàn khách lên đến đây rồi vẫn quyết định quay lại vì quá mệt mỏi, nghe nói có du khách nước ngoài đã ngã... Mới sớm nay thôi, tôi đã gặp 1 du khách Thuỵ Điển được 4 chàng trai dân tộc cáng về vì ốm dọc đường. Nhưng tất cả những gì chúng tôi đã chuẩn bị trước chuyến đi không phải là để đi theo kế hoạch hay bỏ dở giửa chừng. Chỉ mất khoảng 1 tiếng rưỡi đồng hồ cho bữa trưa và đoạn đường đổ dốc xuống dưới lòng thung lũng, điểm hạ trại đêm thứ hai. Bỏ lại đây toàn bộ hành lý và 1 người dẫn đường, 4 người chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, trên người chỉ còn lại bộ quần áo mưa, chiếc đèn pin và chai nước.
3h30 chiều, tôi ngây ngất đặt bước chân chinh phục lên đỉnh Fanxipang. Cảm giác lúc đó là một cái gì đó không thể diễn tả, là quang cảnh hùng vĩ đến choáng ngợp mà tôi được thấy tận mắt lần đầu tiên trong đời. Bốn phía chung quanh tôi là trời, là mây, và núi. Núi tiếp núi trùng điệp và tất cả đều ở dưới chân tôi. Những giấc mơ trẻ thơ theo nhau ùa về: Tây Bắc đây với những Lai Châu, Hoà Bình, Điện Biên Phủ, với núi non ngút ngàn trùng xa. Và thấp thoáng phía bên kia biên giới Việt Trung là dãy Thập Vạn Đại Sơn huyền thoại. Hoàng Ly ơi, ở đâu rồi những chàng trai Mèo hiên ngang trên lưng ngựa, súng Pạc Hoọc vẩy tắt ánh đom đóm trong đêm? Và Quang Dũng ơi, sông Mã có còn gầm lên khúc độc hành bi tráng, và còn không những em gái Châu Mộc trong điệu xoè lung linh ánh đuốc hoa? Sương khói dâng lên chơi vơi trong lòng chảo các thung lũng, ánh nắng cuối ngày trượt dài trên các sườn núi, tôi phải về đây Faxipang, 30 phút vừa có là tuyệt vời và sẽ không thể nào quên...
Bóng đêm sập xuống nhanh kỳ lạ trên đường về. 4 chiếc đèn pin hầu như không thể xuyên thủng màn sương đậm đặc trước mặt. Chúng tôi lò dò từng bước nhưng vẫn vấp ngã liên tục. Cũng may, đoạn đường này nằm giữa 1 rừng trúc chứ không phải chênh vênh bên mép vực. Chỉ có điều những cành trúc theo đà ngã của người đi trước bật vào mặt người đi sau rát bỏng... Gần 8h tối, tôi lê tấm thân bầm dập về đến trại, rửa mặt qua loa rồi khoác lên người tất cả những gì còn được coi là sạch sẽ. Sau đó là bữa ăn trệu trạo vì mệt và chiếc túi ngủ ấm sực. Không còn cốc rượu H'Mông, không còn tiếng đàn Chapi mà chỉ có cảnh mây núi dập dờn trên đỉnh Fanxipan theo tôi chìm sâu vào giấc ngủ rã rời...